Hôm sau, Kỳ lẫn thẫn đi trên sân thượng. Một cảm giác bất an sau cái lần gọi điện hôm qua. Cô đã cố gắng gọi lại nhưng chỉ nghe được giọng nói dễ thương báo rằng "Số máy quý khách gọi hiện không liên lạc được... tút tút!". Kỳ lo đến phát điên
- Đáng ghét ơi! Anh bị gì vậy? Mấy lúc tôi bị nạn thì anh luôn là người giúp. Làm ơn! Cho tôi một cơ hội để trả ơn đi!
- Mỹ Kỳ! Hoành muốn gặp cậu ở thư viện – Một bạn nữ chạy đến chỗ Kỳ.
"Kêu mình làm gì vậy?" Kỳ thắc mắc, nhưng chân vẫn thẳng tiến tới thư viện.
Tới nơi, Kỳ thấy thư viện không có ai rồi bao kỷ niệm chợt ùa về. Ở đây, cô đã cãi nhau với Hoành, rồi bao lần van xin Hoành lấy quyển vở ở trên giá mà cô không với tới... Kỳ cười. Vui thật! Nhưng... đôi mắt cô đượm buồn khi nhìn về thực tại. Hoành mà Kỳ quen... không còn nữa. Kỳ bước vào...
- Cậu... à không! You gọi tôi có việc gì? – Kỳ đổi cách xưng hô
Hoành nhăn mặt nhìn cô, ánh mắt như đang đốt hết xung quanh Kỳ, cô khó thở. Kỳ liền quay đi né ánh mắt đó.
- Nếu... nếu không có gì thì... tôi đi đây – Kỳ muốn khóc. Sao mà khó chịu quá. Xa lạ quá! Mặc dù người nói là Kỳ nhưng...
*bộp*
Từ phía sau, Hoành lao lên, đánh vào bức tường sau lưng Kỳ. Nắm đấm xoẹt qua người Kỳ khiến cô sợ hãi
- Cậu... cậu... sao lại vậy chứ - Hoành hét lên giận dữ. Kỳ cố gắng giữ khuôn mặt lạnh lùng, gạt tay Hoành ra.
- Muộn học rồi. Tôi đi! – Nhưg bàn tay Hoành mạnh mẽ, không một chút chuyển dời.
- Sao cậu lại đối xử với tớ như vậy? – Hoành nói, giọng phảng phất buồn
Kỳ cười khẩy:
- Tại sao ư? Chẳng phải người bỏ đi không nói một lời là cậu sao? Không phải người thay đổi là cậu sao? Vậy tôi hỏi cậu, tại sao lại đối xử vậy với tôi hả? Cậu không xem tôi là bạn à? Đùng một cái là đi. Đùng một cái là về. Tôi là bạn của Hoành, không phải là bạn của một ông trùm! – Kỳ hét lớn, bao nhiêu u uất cứ thi nhau tuôn ra. Cô giận Hoành.
Hoành im lặng nhìn Kỳ
- Tớ làm vậy... vì ai chứ? – Anh giương đôi mắt nhìn cô. Không một giọt nước mắt nhưng đôi mắt lại buồn thăm thẳm.
Kỳ ngạc nhiên, sao lại hỏi câu này? Cô quay đi tránh ánh mắt đó.
- Là cậu đó! Tiểu Kỳ! Là vì cậu đó! Nhìn thẳng vào mắt tớ đi. Sao lại đối xử với tớ như vậy? Chỉ vì tớ không muốn thấy người tớ thích bị ăn hiếp, chỉ vì tớ quá yếu đuồi nên không bảo vệ được cậu nên đã tranh giành chức vụ đó. Cậu nói đi! Vì ai? 3 tháng sống không bằng một con thú. 3 tháng tớ đã ở trong địa ngục kinh hoàng. Là vì ai hả? – Hoành giận dữ không kém, hét lớn
Kỳ nghe rõ từng từ. Cô hiểu rõ từng từ. Nước mắt cô rơi. Vì cô sao? Kỳ không thể đáp lại cái tình cảm Hoành dành cho cô... Hoành như lấy lại được bình tĩnh, quay lưng hít một hơi
- Tớ hôm nay chỉ muốn chúc mừng cậu vì cậu được bằng khen, vậy thôi! Cậu đi đi... – Hoành dịu dàng
- Không! Tớ không thể đi! Tớ phải giải quyết chuyện này! – Kỳ hét lên, quệt nước mắt, mạnh mẽ nói! Kỳ không muốn nhìn thấy Hoành cứ tự mình đi vào chỗ nguy hiểm đó.
- Cậu... chẳng phải là cậu biết tớ không hề thích cậu sao? Tớ chỉ xem cậu là bạn. Chẳng phải cậu là người hiểu hơn ai hết mà. Làm ơn! Dừng lại đi! Đừng vì tớ nữa... – Kỳ cố gắng nói từng từ. Cô phải ngăn chặn những giọt nước mắt đang đọng nơi khóe mi
Hoành im lặng, không gian trở nên căng thẳng, cứ như thở mạnh một cái là căn phòng này sẽ nổ tung.
- Vì anh ta sao? – Hoành nói
Kỳ bất ngờ
- Vì anh ta sao? Vì... cậu thích anh ta sao? Nên không thể thích tớ? – Hoành cười khẩy.
Kỳ bối rối. Cô thích Khải. Nhưng...
- Không! Tớ... – Kỳ lên tiếng
- Haha! Chắc anh ta bây giờ đang được bố dạy dỗ! – Hoành chen vào rồi bật cười
Kỳ ngạc nhiên, gương mặt đầy thắc mắc
- Chủ tịch Vương Trung Kiên, một người giàu có, quyền lực và cũng nổi tiếng là một người khinh đàn bà. Ông ta sẽ như thế nào nếu biết con trai đang yêu một cô gái nghèo nhỉ? – Hoành nói giọng đầy giễu cợt, tay nghịch nghịch quyển sổ nhỏ
Kỳ gần như muốn quỵ xuống. Khải... hôm qua giọng nói của anh...
*chát*
Chưa đầy một giây Kỳ đã đứng trước mặt Hoành.
Chưa đầy một giây, trên mặt Hoành in 5 dấu ngón tay.
Chưa đầy một giây, Kỳ đã tát Hoành.
Kỳ đưa đôi mắt giận dữ nhìn Hoành, trong khi anh nhìn cô với ánh mắt đầy bất ngờ.
- Cậu... cậu... đúng là xấu xa mà! – Kỳ nói giọng đầy căm phẫn. Lời nói của cô như đâm thẳng một nhát dao vào tim Hoành.
Kỳ quay lưng bước đi liền bị Hoành kéo lại
- Cậu tát tớ... vì anh ta sao? Nên nhớ tớ mới là bạn cậu, không phải anh ta! Là tớ, là tớ! – Hoành đau đớn, nói lớn
Kỳ nhìn Hoành, nhếch mép
- Đúng! Tôi tát cậu... nhưng không phải Hoành. Hoành mà tôi quen đã chết rồi – Cô lạnh lùng hất tay Hoành ra, bước đi
- Chết tiệt! – Sau khi Kỳ đi, Hoành hất tung tất cả sách trên bàn gần đó
Hoành dựa vào tường, mong lấy lại bình tĩnh, hơi thở anh gấp gáp, rồi bình thường trở lại, nhìn qua cửa sổ.
- Cậu hãy chờ đó! Mỹ Kỳ! Kẻ mạnh nhất sẽ chiến thắng!
***
Kỳ chạy lên sân thượng, ngồi đó, mặc cho gió thỏa sức thổi, mặc cho tiếng chuông báo giờ học đã vang lên. Kỳ chỉ ngồi đó và khóc. Ngoài khóc ra, Kỳ không biết làm gì hết. Cô lo cho Khải lắm. Cô lấy điện thoại ra, gọi cho Khải với một tia hy vọng yếu ớt là anh sẽ bắt máy. Nhưng vẫn chỉ là những tiếng tút ngân dài. Kỳ ôm đầu gối, nước mắt tuôn ra làm ướt đẫm gương mặt cô, cô muốn gặp Khải.
Ước gì... Khải ở trước mặt Kỳ ngay bây giờ, anh sẽ lau nước mắt cho cô bằng đôi tay ấm áp. Khải sẽ hôn lên trán cô để cô cảm thấy vơi đi sự buồn bà và Khải sẽ... mỉm cười.
Kỳ muốn thấy nụ cười của Khải. Anh đang ở đâu vậy? Làm ơn xuất hiện đi! Ngực Kỳ... nhói đau
Gió vẫn thổi như an ủi Kỳ, vang vọng khắp nơi là tiếng xào xạc của lá cây, làm lu mờ tiếng khóc buồn bã nhỏ bé đang vang vọng ở sân thượng.
***
Sau một tiếng khóc ròng rã, Kỳ mang đôi mắt đỏ hoe sưng phù đi xuống. Nhìn cô bây giờ chẳng khác gì một con điên. Mái tóc bù xù vì gió, gương mặt lem nhem vì nước mắt, đôi mắt đỏ sưng vì khóc, gương mặt như dại đi vì buồn. Ai gặp cô bây giờ cũng chỉ muốn bỏ chạy thật xa!
*cộp... cộp*
Phía trước Kỳ cũng có tiếng bước chân đi từ phía ngược lại. Ngạc nhiên vì bây giờ trên hành lang vẫn còn người, Kỳ ngước lên...
Gương mặt Kỳ mếu lại khi nhìn thấy người con trai đang đứng trước mặt
- Hic... hic... đồ đáng ghét! – Nước mắt Kỳ lại chảy dài trên gương mặt. Người con trai đứng trước mặt là Khải.
Nhưng sao vậy? Gương mặt Khải đầy những vết thương, anh mặc áo khoác kín mít, trùm mũ lại. Không giống như Khải ngày thường, luôn khoe làn da bánh mật của mình. Anh bị bệnh sao?
Thấy Kỳ, Khải nhanh chóng quay mặt đi để cô không nhìn thấy những vết thương kia. Nhưng khi thấy Kỳ khóc, chân Khải vô thức chạy lại bên cô. Tim lại nhói lên khi nhìn thấy nước mắt của Kỳ.
- Tiểu Kỳ! Em sao vậy? Ai làm gì em? Em nói đi! – Khải hòi dồn dập. Đôi tay vụng về lau nước mắt cho Kỳ, nhưng hết giọt này tới giọt hác không ngừng tuôn ra.
Kỳ không biết nói gì. Chỉ biết nhìn vào mắt Khải, môi mấp máy từ "đồ đáng ghét!"
Chợt! Khải lấy hai tay vịn đầu Kỳ lại
Chợt! Kỳ thấy gương mặt Khải to dần.
Chợt! Cô thấy âm ấm ngay môi
Chợt! Cảm giác ấy biến mất trong 3 giây...
Bất giác Kỳ đỏ mặt,... Khải vừa... chạm môi cô...
Khải ôm Kỳ vào lòng, hơi thở anh gấp gáp. Kỳ có thể nghe thấy tim Khải đang đập dữ dội.
- Làm ơn đừng khóc! Tôi không muốn thấy nước mắt của em đâu! – Khải nói nhỏ. Giống như sợ ai đó nghe thấy.
Kỳ khẽ gật đầu.
Khải mỉm cười...
- Tiểu Kỳ! Anh... yêu em!
Kỳ khóc! Nhưng là nước mắt của sự hạnh phúc. Kỳ cũng... yêu Khải. Cô ôm chặt Khải như sợ Khải chạy mất. Có lẽ... hôm đó sẽ là ngày hạnh phúc nhất của Kỳ...
END CHƯƠNG 20