Kỳ nhìn quanh, nhiều sương quá...
Đôi chân Kỳ như muốn lạnh cóng, màn sương dày đặc, lâu lâu Kỳ dùng tay mò mẫm đường đi, may mắn là xung quanh Kỳ không có bất cứ chướng ngại vật nào. Nhưng đây là đâu?
- Anh... hic... anh ơi... Đừng có ngủ... anh ơi...
Kỳ nghe thấy tiếng khóc, hình như là của một bé gái. Màn sương trước mặt cô chợt biến mất. Kỳ thấy trên mặt đất là một bé gái đang dùng đôi tay nhỏ bé của mình lay tay cậu nhóc đang nằm ở dưới đất. Gương mặt cậu bé tái xanh, đôi mắt nhắm hờ, trên môi là một vệt máu khô.
Kỳ lấy tay bịt miệng lại để không thốt nên lời. Đây là... vậy đứa bé kia là... Kỳ...
- Anh Poo... đừng có ngủ! Anh Poo... Panda... Panda sợ lắm. Đừng có ngủ mà anh. Huhu. Anh ơi, bố mẹ Panda tìm ra em mà anh – Đứa bé gái gương mặt tèm lem nước mắt, cái váy màu hồng bị vấy bẩn, tay không ngừng lay cậu nhóc kia.
Kỳ như chôn chân tại chỗ. Hình ảnh này là... của 14 năm về trước. Cô như muốn khụy xuống.
Nước mắt Kỳ trào ra, làm mờ hình ảnh trước mặt
- Panda... đừng có khóc!
Cậu bé nằm dưới đất, tay run run lau nước mắt cho cô bé, nở một nụ cười
- Đừng để... bọn bắt cóc... thấy em yếu đuối – Cậu bé nói tiếp.
Cô bé khóc to hơn
Từ trong túi quần, cậu bé lấy ra vòng cổ mặt con cua
- Panda... anh... anh lấy lại được rồi nè! Khụ... khụ... thấy anh giỏi không?... anh không sợ tụi bắt cóc đâu! – Cậu nhóc vẫn giữ nụ cười trên môi, khó khăn nói trấn an cô bé.
Hình ảnh của quá khứ đang ở trước mặt Kỳ, nước mắt cô lăn dài, đôi mắt dại đi vì những hình ảnh đau thương. Tim cô như bị bóp nghẹt. Đã có một người... từng vì cô mà...
- AAAAA! Anh Poo ơi! Đừng có ngủ mà! Mở mắt đi anh!... em không muốn cua nhỏ nữa đâu! Anh Poo ơi! Em sợ lắm. Đừng có bỏ em! Huhu! Bố mẹ ơi... cứu con... – Đứa bé khóc thét lên khi thấy cậu bé ngất đi trên sàn nhà lạnh ngắt. Trên môi vẫn là nụ cười trấn an cô bé.
- Đại ca ơi... chết rồi... – Một tiếng nói ở ngoài nhà kho phát ra.
- Gì? Ai chết? – Tên to cao chống nạnh hỏi
- Thằng bé... thằng bé... chúng ta bắt là con của chủ tịch. Anh... anh... mau thả nó ra đi... – Người kia lắp bắp
- Cái gì? Chết tao rồi... Lúc nãy tao đánh nó... Tại mày đó, đã bảo bắt con bé theo lời chủ tịch được rồi... xúi tao bắt thêm thằng đó làm gì! – Tên đại ca tái mặt
- Tại... tại em thấy thằng đó mặc quần áo nhìn cũng giàu... tính kiếm thêm ít tiền... thôi, vào xem sao rồi.
Cánh cửa nhà kho bật mở, một tên bặm trợn bước vào, hắn vội chạy về phía cậu bé bế cậu lên
- Không được đụng vào anh Poo. Anh đang nằm ngủ, không được đụng vào... bỏ ra – Cô bé lấy tay cố gắng hất tay hắn ra.
- Con ranh này! – Hắn tức giận, nắm cổ cô bé quăng vào góc phòng rồi quay lưng đi.
Đau đớn, nhưng cô bé vẫn cố gắng lết lại nắm chân hắn.
- Đừng mà! Cho... cho anh Poo ngủ đi. Đừng đánh anh Poo nữa mà – Cô bé van xin
Hắn hừ mạnh một cái, rồi vô tâm đá vào người cô bé văng ra một khoảng xa, chiếc vòng cổ mắc vào túi cậu bé. Cô bé nắm mặt hình cua. Sau cú đá, dây và mặt vòng tách ra, cô bé giữ mặt hình cua. Cậu bé giữ sợi dây...
Trước khi ra khỏi đó, tên kia còn nói
- Loại như mày không được đụng vào tiểu thiếu gia nữa đâu. Hừ.
Cô bé nhìn hắn đóng cửa đi ra ngoài, mang theo cậu bé.
- Anh Poo ơi! Huhu! Đừng đánh anh Poo mà... huhu... đánh Panda nè... Panda không đòi Cua Nhỏ nữa đâu... huhu... Đừng đánh anh Poo... – Cô bén lấy tay quệt nước mắt, nhưng cứ hết giọt này tới giọt khác tuôn ra.
*phụt*
Bỗng cái đèn trong căn phòng ngừng sáng.
Cô bé hoảng sợ hét toáng lên
Từ bên ngoài chỉ vọng lại giọng một người đàn ông
- Ranh con! Khôn hồn thì nghe lời tao! Không thôi tao cho mày chết với thằng kia.
Cô bé đó run lên vì sợ, ngồi khép mình trong góc phòng, bóng tối bao trùm cô, bóng tối thật đáng sợ.
***
Kỳ mở mắt ra, chỉ là một giấc mơ. Đó không phải là ác mộng, mà là giấc mơ của quá khứ
Nước mắt cô lăn dài trên gương mặt đầy mồ hôi. Cô ngồi dậy, thở khó nhọc, rồi... cô ngồi khóc.
Đúng... đó là lý do... Kỳ không xứng đáng nhận của ai bất cứ thứ gì. Kể cả tình cảm. Cô không xứng.
- Đồ đáng ghét ơi! Hic! Tôi... tôi xin lỗi – Kỹ khẽ nói trong nước mắt. Kỳ... không xứng đáng nhận tình cảm của Khải.
END CHƯƠNG 21