Tiết học nhanh chống trôi qua và giờ ra chơi cũng bắt đầu.
Kỳ thờ thẫn đi xuống căn – tin.
- Con bé kia! Hạ Mỹ Kỳ, cậu đứng lại cho tớ.
Nghe được tiếng của con bạn thân, Kỳ quay lại, liền giật mình khi thấy Thu mặt hầm hầm đi về phía mình.
- Con điên này, hôm qua cậu đi đâu vậy hả? Biết tớ với bố cậu lo lắm không? Hhuhu. – Thu tiến tới la Kỳ, rồi đứng khóc.
Kỳ xúc động khi thấy bạn thân vì mình mà khóc.
- Thu, tớ xin...
- Huhu... tội nghiệp tớ, thức trắng nguyên đêm tìm cậu. Huhuhu – Thu khóc lớn hơn.
Hiểu... hiểu rồi.
Kỳ ngán ngẩm nhìn con bạn "hóa ra là khóc vì bản thân nó chứ không phải mình"
Kỳ hụt hẫng từ đầu tơi chân, hướng căn – tin thẳng tiến, bỏ lại con bạn vẫn đnag bù lu bù loa.
Nhưng đúng là cô thấy tội lỗi với Thu và ông Phát cực kỳ.
Lương tâm cắt rứt, cô xin phép về sớm với ông.
***
Kỳ bước vào nhà nhìn quanh, nhà không có ai cả. Cô nghĩ chắc là đang tìm mình. Lương tâm Kỳ tiếp tục mất một mảng lớn.
*cạch*
Cánh cửa phòng khách mở ra.
"Ai vậy trời?? Đừng nói là... ăn trộm nha!" Kỳ sợ sệt.
Nhưng cô thấy ông Phát bước vào. Ông nhìn Kỳ, Kỳ nhìn ông, bốn mắt nhìn nhau...
Bỗng nước mắt trào ra, Kỳ chạy tới ôm ông.
- Hic! Cho con xin lỗi! Hôm qua đi chơi không nói cho bố biết.
- Ừm, bố không trách con đâu.
Kỳ chớp mắt nhìn ông.
- Không trách? Thật?
- Ừ - Ông Phát cười tươi. Kỳ lại cảm thấy nụ cười có gì đó không ổn.
- Nhưng anh không chắc là cái chổi này không trách em đâu nha – Ông liền trở mặt vơ lấy cái chổi gần đó.
Kỳ đơ người, ông định đánh cô sao?
Hai hàng nước mắt chảy dài. Với một câu nói văng vẳng trong đầu cô "Mỹ Kỳ, mày chết rồi! Mày chết chắc rồi!"
***
Một tuần sau, Kỳ không được đi đâu ngoài việc tới trường, còn bao nhiêu thời gian là phải ở nhà hết, đương nhiên việc này làm cô ức chế vô cùng.
*phịch*
Kỳ thả mình xuống giường sau khi đi học về, đó là hình phạt mà ông Phát "tặng" cho cô.
- Haiz, chán quá! – Kỳ than thở.
Kỳ đưa tay với lấy cỏ bốn lá đã được ép khô ra ngắm nhìn. Đây chính là cổ bốn lá mà Khải đã tặng Kỳ.
Từ ngày hôm đó, quan hệ giữa hai người cũng tốt hơn.
Kỳ lăn qua lăn lại một hồi thì "ọt ọt".
Bụng cô biểu tình.
Đang định đi vào bếp tìm thức ăn thì...
"Một con vịt xòe ra hai cái cánh
Nó kêu rằng cáp cáp cáp cạp cạp cạp"
Điện thoại cô reo lên.
- Alo, ai vậy? – Kỳ hỏi vì thấy đây là một số máy lạ.
- Làm ơn, làm ơn cứu Hoành – Giọng nói đầu dây bên kia đầy hoảng hốt.
Kỳ giật mình, Hoành bị gì sao?
- Hoành? Cậu ấy...?
- Cậu ấy bị tai nạn, làm ơn ra đây đi.
Kỳ vốn tính hỏi sao lại gọi cho cô? Sao lại biết số cô mà gọi? Tại sao không gọi cấp cứu. Nhưng sự lo lắng làm cô mù quáng.
- Ở.. ở đâu?
- Khu đất trong KYX.
- Tôi ra liền – Ngắt máy, Kỳ liền đi ra khỏi nhà.
Tại bãi đất trống KYX, có một đứa con gái cười nham hiểm
- Mày sắp chết rồi Mỹ Kỳ à.
***
Kỳ từ từ mở mắt, mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Cô mơ hồ lục lại trí nhớ.
Kỳ nhớ hình như có ai đó gọi điện cho mình, rồi nói Hoành bị tai nạn, rồi cô ra khu đất trống, rồi có cái gì đó đập vào đầu, đau nhói, rồi một màu đen bao trùm.
- A! – Kỳ khẽ la lên khi cố gắng nhúc nhich, cô đang bị trói và vết thương trên đầu khiên Kỳ cảm thấy đau đớn.
Kỳ nhìn quanh, cô không biết mình đang ở đâu, hình như là một nhà kho.
Cô bị bắt cóc sao? Ai chứ?
- Mày tỉnh rồi à? – Một giọng nói vang lên, đồng thời cánh cửa cũng mở ra, ánh sáng luồn vào.
- Tốt thôi, tao đỡ tốn xô nước.
Cô không nhận ra đó là ai. Phía sau người đó còn có mấy đứa nữa, Kỳ linh cảm rằng mình sẽ lành ít dữ nhiều.
- Cô... cô là ai? – Kỳ hỏi.
- Tao là Sài Úy, hội trưởng fan club mới của Lưu Chí Hoành – Người đó thản nhiên trả lời.
- Sao lại bắt tôi? – Kỳ mơ màng. Cô không nhớ mình có quen người nào tên như vậy. Kỳ nhỏ giọng hỏi, giọng nói của Kỳ hơi run.
*chát*
Ngay lập tức trên mặt Kỳ in hằn dấu tay.
- Mày còn hỏi? Giả bộ ngây thơ với tao à? – Sài Úy hất mặt.
Kỳ tức giận.
- Dám tát tao? Hừ! Ngon mở dây trói solo coi. Ai hơn ai biết liền!
Quên đi cơn đau, Kỳ vùng vẫy, thực sự chưa ai dám tát cô, điều này khiến cô nổi giận đến nỗi đỏ cả mặt.
*chát*
- mày còn lì sao? – Sài Úy tiếp tục tát Kỳ không thương tiếc.
Khóe môi Kỳ chảy máu, mặc dù đang rất sợ, nhưng cô vẫn giữ vẻ ngoài mạnh mẽ, liếc Sài Úy.
*chát* *chát* *chát*
- Mày còn dám liếc? – Sài Úy bắt đầu tức giận.
Kỳ không những không ngừng liếc mà con cười khẩy một cái.
- Mày... – Sài Úy cứng họng trước thái độ của cô.
- Đánh nó đi – Úy nhếch mép ra lệnh cho bọn phía sau lao lên đánh cô.
Nhìn Kỳ bị đánh, Sài Úy đứng cười, cảm thấy thật thỏa mãn.
Kỳ mặc dù đang rất đau nhưng vẫn không la lên dù chỉ một tiếng, cô cúi mặt xuống tránh nhứng cú đá, mắt bắt đầu hoa lên vì đau.
Kỳ nhắm chặt mắt lại, "Đau quá! Làm ơn, cứu tôi! Hic! Tên đáng ghét... cứu tôi. Anh mau xuất hiện đi. Chẳng phải lúc nào anh cũng là người cứu tôi hay sao?" Kỳ nghĩ. Bây giờ hình ảnh xuất hiện đầu tiên trong đầu cô là Khải, từ lúc nào, trong lòng cô đã xem anh như bùa hộ mệnh.
Sài Úy hất tay ra hiệu cho bọn kia dừng lại. Cô tiến tới chỗ Kỳ đang nằm, nắm tóc.
- Hôm nay chỉ là bắt đầu, còn nhiều trò cho mày chơi lắm đó! – rồi cô hất tay làm đầu Kỳ đập mạnh xuống sàn, chảy máu.
Sài Úy cười một cách man rợ rồi bước đi.
Tưởng Y Y không ngờ rằng bạn của mình lại có những hành động như vậy, tàn bạo, độc ác. Y Y chỉ đứng ở ngoài chứ không dám vào, nhưng những hình ảnh mà Y Y thấy có lẽ khiễn cô bị sốc.
- Đó... đó là Sài Úy sao? – Y Y lầm bầm.
Còn Kỳ, nằm dài trên sàn nhà lạnh lẽo, nước mắt lăn dài. Chỉ khi nào không có ai cô mới khóc.
- Huhu! Tên đáng ghét, anh đang ở đâu vậy hả? Tên đang ghét... – Kỳ thì thầm.
***
Sáng hôm sau...
- Sao? Kỳ không đi học? – Khải bất ngờ khi qua lớp tìm cô.
- ừm! Không biêt là có chuyện gì nữa! – Cô bạn ấy nói với vẻ lo lắng.
- Chắc là không sao đâu! – Khải trấn an cô bạn ấy, cũng như đang trấn an mình.
Tối hôm qua, hình như anh gặp ác mộng, anh thấy Kỳ bị đánh. Rồi anh nghe tiếng cô kêu cứu, đến khi tỉnh dậy thì mồ hôi đã đầm đìa.
Khải khẽ lắc đầu. Chỉ là ác mộng thôi mà. Chắc không có gì đâu. Nhưng cảm giác gì đây? Khải cảm thấy bất an, "Mỹ Kỹ, em ở đâu chứ? Đừng chơi trò trốn tìm với anh được không!".
***
Chiều, tại khu nhà kho,...
Kỳ tỉnh dậy khi bị một xô nước lạnh tạt vào mặt.
- Mày còn sống à? – Sài Úy chanh chua.
Kỳ không nói gì, chỉ khẽ nhếch miệng cười.
Khỏi nói cũng biết hành động đó làm Sài Úy tức đến cỡ nào. Kỳ thì mệt mỏi, vết thương trên đầu hình như bị nhiễm trùn, lại đang bị sốt nặng, không còn hơi sức để nói gì nữa. Nhưng Kỳ vẫn không biểu hiện ra ngoài.
*cạch... cạch*
Sài Úy nhìn cô, trên tay cầm cái kéo sắc bén.
Kỳ hoảng sợ, cô ta định làm gì?
- Hôm nay tao với mày chơi trò trang điểm nha! – Sài Úy cười đểu.
Sài Úy ra hiệu cho một đám con trai vịn Kỳ lại.
- Buông tao ra! Chết tiệt! Buông ra mau! – Kỳ vùng vẫy.
*xoẹt* tiếng kéo lạnh cả xương sống, tóc Kỳ rơi xuống sàn.
- Im nào! Mày vùng vẫy kiểu ấy sao tao "trang điểm" cho mày được – Sài Úy vẫn giữ nụ cười trên môi, tiếp tục cắt tóc cô.
Kỳ điếng người, sốc thực sự, tiếng kéo cứ vang lên đều đều, cây kéo cứ như lăm le lao vào Kỳ.
- Xong! Vậy có phải tốt hơn không? – Sài Úy cười đểu, khẽ vỗ vào mặt cô.
Kỳ mở to mắt, nước mắt rưng rưng như chỉ cần động đậy nhẹ là cũng có thể trào ra.
- Tụi mày thấy tao cắt có đẹp không? – Sài Úy hỏi bọn con trai.
- Dạ đẹp! Hahahah! – tụi nó phá lên cười.
Sài Úy khẽ liếc cô.
- Tặng nó cho tụi mày đấy. Thích làm gì thì làm. – Nói rồi cô ta bước đi lạnh lùng – Đụng tới Hoành của tao thì phải bị như vậy.
Câu nói của Sài Úy làm Kỳ bừng tỉnh, cô nhìn quanh, thấy bọn con trai đang tiến lại gần mình. Kỳ hoảng loạn.
- Tên đáng ghét, cứu tối! – Kỳ hét lên. Trong đầu chỉ có hình ảnh của Khải.
*rầm*
Cánh cửa bật tung.
Trong làn nước mắt, Kỳ thấy Khải, một cảm giác kì lạ tuôn ra trong người cô. Bỗng Kỳ khóc nhiều hơn.
- Huhuhuhu! Tên đáng ghét... huhuhu... sao anh tới muộn vậy hả?
Tâm trạng Kỳ như vỡ òa, trách móc.
Khải nhìn kỳ, tim anh thắt lại, gương mặt Kỳ đầy vết thương, có cả máu nữa, tóc thì bị cắt nham nhở, điều làm anh đau hơn là Kỳ đang khóc. Khải nghiễn răng, trừng mắt nhìn bọn chúng.
- Tụi mày phải trả giá!
Rồi Khải xông lên như một con thú dữ, bên ngoài, Hoành chạy vào, cởi trói cho Kỳ. Hoành không biết nói gì, bởi vì anh biết, vì anh mà Kỳ xảy ra chuyện.
***
15 phút trước...
- Hoành!- Y Y chạy vào lớp Hoành, có lẽ lương tâm đã không cho phép cô làm ngơ chuyện Sài Úy hành hạ Kỳ, cô quyết định nói cho Hoành biết.
- Hả? – Hoành bất ngờ.
- Mỹ Kỳ... cậu ấy... hộc hộc..
Nghe đến tên Kỳ, Hoành liền lo lắng, hôm nay Kỳ đã nghỉ học mà không có lý do.
- Cậu ấy bị Sài Úy bắt, bây giờ đang ở nhà khó phía sau trường. Cậu... cậu mau...
- Cái gì? – Khải hét lên, lúc nãy đi ngang qua cửa lớp, anh đã vô tình nghe được.
- Cô nói cái gì? – Khải thô bạo, nắm vai Y Y mà hỏi, vậy là linh cảm của Khải đúng sao?
- Cậu ấy.. cậu ấy... vì tuần trước, do Kỳ mà anh đánh Hoành... nên... nên Sài Úy nói là muốn trả thù cho Hoành – Y Y nói giọng run run.
- Khốn nạn! – Khải hét lên, buông Y Y ra một cách thô bạo – Cô ấy mà bị gì thì tôi nhất định không buông tha cho mấy người! – Khải nói xong liền bỏ đi.
Hoành liền chạy theo thì bị Y Y nán lại.
- Tớ... tớ xin lỗi, một phần là do tớ. Cậu tha cho Sài Úy nha. Vì yêu cậu nên Sài Úy mới... – Y Y nức nở.
Hoành hất tay Y Y ra, không nói gì, bỏ đi.
***
Hiện tại,..
- Cậu buông ra! Đừng chạm vào Kỳ! – Khải hất tay Hoành ra khỏ người Kỳ.
Khải bế Kỳ lên.
- Vì cậu mà Kỳ bị như vậy, cậu không có tư cách đụng vào cô ấy! – Nói xong, Khải đưa Kỳ đến bệnh viện.
Hoành điếng người, Khải nói đúng, vì anh mà Kỳ ra nông nỗi như vậy.
- Hoành... cậu...
Hoành ngước lên, là Sài Úy.
- Cậu... cậu... thực ra tớ làm vậy chỉ vì cậu thôi. Tớ.. tớ.. – Sài Úy lắp bắp, lúc nãy may là cô trốn kịp, không thôi chắc cũng bị Khải xử.
Hoành liếc Sài Úy, lạnh lùng, cô khẽ run lên.
- Cút! – Hoành hét lớn.
- Cậu... cậu làm ơn đi mà, đừng đối xử với tớ như vậy. Cậu từng cứu tớ mà! Cậu biết tớ có tình cảm với cậu, cậu biết tớ yêu cậu mà! – Sài Úy chạy lại, ôm Hoành từ phía sau.
- Yêu tôi? – Hoành cười khẩy – Thật là một sự sỉ nhục đối với tôi! – Hoành ngữ khí lạnh lùng, hất tay cô rồi bước đi.
Sài Úy như một cái xác không hồn sau khi nghe câu nói đó. Sỉ nhục sao? Tình cảm của cô dành cho anh là đang sỉ nhục anh sao? Rồi cô bất lực nhìn Hoành bước đi.
Trong người Hoành như có một cái gì đó trỗi dậy, một con mãnh thú, lạnh lùng, tàn bạo, thủ đoạn.
- Kỳ, cậu phải là của mình – Hoành khẽ nói rồi bước đi.
END CHAP 9.