NHÀ CÓ MANH THÊ CƯNG CHIỀU

Đôi mắt cô đột nhiên ngắn lệ, thì ra bên trong viên pha lê kia chính là tro cốt của Bánh Trôi. Món quà này không phải món quà đắt tiền gì nhưng đối với cô là vô cùng quý báu. Thật sự cô không nghĩ tới Mục Đình

Sâm lại có tâm như vậy.

Cô cẩn thận treo chiếc vòng bắt giữ giấc mơ lên đầu giường rồi lấy điện thoại nhắn tin cho Mục Đình Sâm:

“Cảm ơn.”

Chỉ hai chữ đơn giản nhưng bên trong chứa đựng vô vàng lời nói. Đây là lần đầu tiên sau bao lâu nay anh chạm tới trái tim cô. Một người đàn ông trông có vẻ lạnh lùng nhưng lại có mặt dịu dàng như thế. Anh không đưa cho cô vạn vật của thế gian mà là gửi hết toàn bộ dịu dàng của anh cho cô.

Mục Đình Sâm không trả lời tin nhắn mà gọi trực tiếp cho cô. Cô không từ chối mà nhấn nút nghe máy:

“Cảm ơn quà của anh, tôi nhận được rồi.”

Mục Đình Sâm đang ngòi trên ghé làm việc, khóe môi anh hơi cong lên: “Em thích nó là được, thật ra ban đầu anh định cho chú Lâm đi làm nhưng anh lại không hài lòng lắm nên đã tự tay thiết kế nó, nếu không nó đã sớm được gửi tới tay em rồi. Mấy hôm nay thời tiết ở Đề Đô có chút lạnh, không biết bên em thì sao rồi?”

Giống như người quen tán gẫu với nhau vậy, Ngôn cũng rất tự nhiên trả lời anh: “Ở đây rất nóng, thời tiết không giống với Đế Đô. Bên đó trở lạnh rồi nên anh chú ý giữ ấm, đừng để bị cảm lạnh, tắm xong thì nhớ sấy khô tóc đấy. Giờ này cũng không còn sớm nữa, tôi phải tới cửa tiệm rồi, tôi cúp máy đây.”

Cuộc gọi đã kết thúc nhưng nét cười trên môi của Mục Đình Sâm vẫn chưa lui đi. Anh thư ký mới – Đới Duy đi tới phòng làm việc, bắt gặp dáng vẻ của anh liền nhìn đến xuất thần. Trước đây Đới Duy đã làm việc trong công ty của Mục Đình Sâm và vừa được thăng chức thành trợ lý của anh. Rõ ràng tâm trạng của ông chủ có thay đổi rất lớn, đã rất lâu chưa thấy qua ngài ấy cười rồi. Nhưng anh thư ký cũng không biết tại sao anh lại vui vẻ cả ngày như thế, không biết là phúc hay là họa đây…

“Có chuyện gì?” Mục Đình Sâm phát hiện ra Đới Duy đang đứng đó, anh thu lại nụ cười trên mặt.

Đới Duy đánh liều tiến lên phía trước rồi đặt xấp tài liệu trong tay lên bàn làm việc: “Ở đây có một số giấy tờ cần ngài ký tên.”



Mục Đình Sâm luôn rất nghiêm túc trong công việc. Sau khi anh xem hết chỉ tiết mới ký tên của mình lên rồi nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì đi ra ngoài được rồi.”

Đới Duy nghe vậy liền vội vã cầm xấp giấy tờ đã ký tên lên rồi rời đi, trên đầu anh đã đổ mồ hôi hột. Thật ra là thư ký chẳng phải chuyện dễ dàng gì, người xưa có câu “gần sếp như gần hổ”. Trước đây có cô thư ký Ngải Lệ xinh đẹp lại năng lực hơn người mà không chọn, tự nhiên lại chọn anh làm thư ký? Anh cũng không hiểu Mục Đình Sâm đang nghĩ gì trong đầu, bề ngoài thì anh được tăng lương nhưng trong lòng lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ.

Trong tiệm bánh ngọt, Ôn Ngôn đang ở trong phòng bếp chuẩn bị làm việc. Bỗng hôm nay trong tiệm xuất hiện một vị khách không phải là khách tới tìm cô: “Ôn Ngôn đi đâu rồi?”

Nghe thấy giọng nói này, cô liền biết đó là ai. Cô bước ra từ bếp: “Mạc Ninh? Sao cô lại ở đây?”

Mạc Ninh vẫn nóng nảy như xưa nhưng cách trưng diện đã tiết chế khá nhiều, không còn kiểu ăn mặc làm nóng mắt người khác nữa. Cô mặc một chiếc áo phông chữ T màu trắng và quần jean, mái tóc cũng trở về màu đen dài thẳng: “Tôi tới tìm cô đó, nghe nói vô và Mục Đình Sâm tan vỡ rồi, hai người đã ly hôn chưa? Nếu hai người đã ly hôn thì tôi có thể tiến công rồi. Người đàn ông mà cô không cần lại là người đàn ông tôi muốn có được từ lâu.”

Cô ấy càng thẳng thắng tới đâu thì người ta càng thầy rõ tâm tư bên trong, Ôn Ngôn bị cô ấy chọc cười: “Vẫn chưa ly hôn, nhưng mà cô muốn tiến công thì cứ tiến công đi, anh ấy chịu là được.”

Mạc Ninh giả vờ đáng tiếc, cô ấy ngồi tìm một vị trí rồi ngồi xuống: “Vẫn chưa ly hôn ư? Vậy tôi không thể làm máy chuyện của tiểu tam được. Bồ của tôi sợ tôi không khống chế được nên mới quẳng tôi đến công ty ở nước ngoài, khó khăn lắm tôi mới về được mà về đến rồi thì tôi tìm cô ngay. Như vậy đã đủ ý nghĩa chưa? Không ngờ cô lại bỏ hội họa mà mở tiệm bánh nha. Mau làm một phần bánh ngon nhát ra đây, đẻ tôi thử xem bánh của cửa tiệm này như thế nào. Tôi ăn ít thôi, dạo này tôi đang giảm cân.”

Ôn Ngôn cười cười sau đó quay người xuống bếp. Những lời nói của Mạc Ninh khơi gợi buồn phiền trong lòng cô. Thật ra hội họa là niềm đam mê cháy bỏng nhát của cô, chỉ là trải qua những chuyện trước đây khiến ngọn lửa của cô vụt tắt đi.

Lúc cô làm xong bánh ngọt rồi đưa tới cho Mạc Ninh, cô ấy đột nhiên bắt lấy tay cô khen tắm tắc: “Đôi tay đẹp như vậy là một đôi tay dành cho hội họa, vậy mà cô dùng nó để làm bánh, cô không cảm thấy hối hận sao? Theo tôi thấy thì cô mở tiệm bánh nhỏ này nên cô cũng không có ý định làm thợ bánh chuyên nghiệp đi2 Thật là tiếc cho một bàn tay dành cho hội họa. Nhìn thấy tay của cô thì tôi lại nhớ tới Mục Đình Sâm, cô cũng biết ban đầu là tôi thích anh ấy rồi đó. Ngón tay của anh ấy rất dài và đều, rất đẹp! Lúc anh ấy tập trung cầm bút vẽ là lúc trái tim tôi bị anh chinh phục, khiến tôi không thể yêu người đàn ông nào khác nữa… nghiệp thật.”

Ôn Ngôn không quen bị người khác nắm tay như vậy, cô im lặng rút tay về: “Anh áy thì có gì đáng để thích chứ? Ngoại trừ cái mã và giàu có thì tật xấu khá nhiều, ưu điểm cũng không, tính tình thì cáu gắt. Quên anh ấy đi, rồi cô sẽ tìm được người tốt hơn thôi. Để “người qua đường” tôi đây nói cho cô hay, anh ấy là một cái bẫy tuyệt đẹp để dụ cô rơi vào. Một khi cô đã tự nguyện dính vào thì chỉ còn có thể vạn kiếp bắt phục thôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc