Trần Mộng Dao trở về phòng mới gửi tin nhắn cho Ôn Ngôn: “Vừa rồi mẹ của Kính Thiếu Khanh đến nhà mình để cho đồ ăn như cũ, tiện thể còn để mình làm việc ở chỉ nhánh công ty của dì ấy. Chi nhánh này là Giang Nam của Thành Nam ấy, cách khá xa nơi này. Mình vốn không muốn đi đâu nhưng dì ấy đối xử với mình rất tốt, mình không có cách nào từ chối.”
Ôn Ngôn rất nhanh đã trả lời lại: “Nếu đã không thể từ chối thì cứ làm theo vậy đi. Đây là quan hệ giữa cậu và mẹ của anh ấy chứ không liên quan gì đến anh ấy nên không cần nghĩ nhiều đâu. Cậu đến đó rồi nhớ làm việc đàng hoàng, đừng để dì thất vọng. Nhân đây mình nói với cậu luôn, sau khi cậu từ chức bên công ty của Lâm Táp thì An Nhã cũng nghỉ việc rồi. Nhưng mà cô ta vẫn còn sống trong chung cư trước đó, cũng không đi tìm việc làm. Mình cảm thấy rất kỳ lạ, không biết cô ta lấy gì để nuôi sống bản thân nữa.”
Nhìn thấy tin nhắn phản hồi của Ôn Ngôn, tâm trạng của Trần Mộng Dao lập tức tụt xuống mức âm. Chỉ cần là chuyện liên quan đến An Nhã đều sẽ khiến cô khó chịu: “Không cần nhắc tới chuyện của cô ta nữa, cô ta không còn quan hệ gì với mình nữa rồi. Cho dù cô ta có chết thì mình cũng không nhìn cô ta lấy một làn đâu.”
Tuy cô nhắn thế nhưng vẫn cảm thấy có chút nghỉ hoặc. Giống như Ôn Ngôn nói thì An Nhã lấy gì để nuôi sống bản thân? Chỉ với số tiền tiết kiệm từ trước đến nay của An Nhã còn không đủ để trang trải vài tháng. Hiện tại cũng hơn một tháng rồi… không lẽ… có người ở đằng sau bao nuôi cho An Nhã? Là người nào, hay là Kính Thiếu Khanh?
Vừa nghĩ đến đây, cô liền nghiến răng nghiến lợi. Cô không muốn biết những chuyện liên quan đến bọn họ nữa, càng nghĩ tới thì lòng cô chỉ càng thêm loạn! Nhưng chẳng hiểu sao cô lại không thể kiềm chế được mà nghĩ đến…
Trải qua hết mười mấy phút không thấy Ôn Ngôn trả lời, cô nhịn không được mà soạn tin nhắn gửi đi: “Cậu biết tình hình cô ta đang như thế nào không? Có phải cô ta và Kính Thiếu Khanh đang dính chung với nhau rồi không? Kính Thiếu Khanh đang bao nuôi cô ta? Vậy thì mình phải chúc mừng cô ta rồi, cuối cùng cô ta cũng đã đạt được mục đích rồi. Chỉ cần đi theo Kính Thiếu Khanh thì cả đời của cô ta không cần lo cái ăn cái uống nữa, sau này còn có thể ở trước mặt mình dương oai „ nữa.
Ôn Ngôn mắt tầm năm phút mới nhắn qua:” Mình vừa thay tã cho Tiểu Đoàn Tử. Cậu đừng gấp gáp, chuyện không như cậu nghĩ đâu. Kính Thiếu Khanh đã không còn qua lại với cô ta, Mục Đình Sâm giúp mình thám thính chuyện này rồi. Thế nên mình mới tò mò là cô ta lấy gì để sống đây này? Thôi được rồi, mình chỉ nhắc đến vài câu với cậu, cậu cũng đừng phản ứng mạnh như vậy. Cậu cứ thả lỏng tinh thần để chuẩn bị đến Thành Nam công tác đi. Mình phải đi dỗ con rồi, ngủ ngon.”
Cô gửi lại một tin nhắn chúc ngủ ngon rồi đặt điện thoại xuống.
Lúc này tin nhắn của Diệp Quân Tước lại gửi đến: “Cô cân nhắc xong chưa? Có muốn đến công ty tôi làm việc không? Tôi hy vọng cô có thể qua đây làm việc, nếu không được cũng không sao.”
Lúc này cô chợt cảm thấy sự sắp xếp của Hạ Lam vừa đúng lúc, lập tức trả lời lại: “Không cần nữa, tôi đã quyết định nơi làm việc rồi, cảm ơn.”
Diệp Quân Tước không hỏi cô dự định đến nơi nào làm việc, chỉ là nhẹ nhàng một câu: “Vậy chúc cô tiền đồ như gắm, làm việc thật tốt nhé. Đùng rồi, chậu hoa đó vẫn ồn chứ?”
Cô nhìn sang chậu hoa đặt ở phía cửa sổ, từ khi dọn ra khỏi chung cư kia thì ngày nào Giang Linh cũng giúp cô tưới nước cho nó, phát triển cũng khá tốt. Cô trực tiếp chụp một tắm hình rồi gửi qua, như vậy sẽ có sức thuyết phục hơn, nếu không anh ta còn tưởng cô làm chết chậu hoa này rồi.
Diệp Quân Tước không nhắn tin nữa, cô đeo tai nghe vào rồi nhắm mắt tận hưởng điệu nhạc du dương. Hơn một tháng nay, tối nào cô cũng phải nghe những bài nhạc chuyên dùng để cải thiện giấc ngủ thì mới ngủ được. Triệu chứng mắt ngủ và mơ nhiều này còn khiến cô phải nghỉ ngờ là bản thân có phải vừa bước vào thời kỳ tiền mãn kinh hay không.
Ở Mục trạch, Ôn Ngôn đang đau đầu với tiếng khóc của Tiểu Đoàn Tử. Gần đây đứa nhóc này cứ khóc nháo mãi, có dỗ dành thế nào vẫn không nín khóc, cứ đến tối lại như vậy. Dù cô đã dẫn đi bệnh viện kiểm tra nhưng toàn bộ đều bình thường.
Thông thường em bé sơ sinh đều bị co thắt ruột vào ba tháng đầu, thế nhưng Tiểu Đoàn Tử còn vài ngày nữa đã đầy ba tháng rồi. Chưa kể đứa bé này cũng không có triệu chứng đau thắt ruột, ăn uống ngủ tiêu đều rất bình thường. Nhưng chính vì vậy mới càng khiến cô không biết phải làm sao.
Mục Đình Sâm ngồi ở kế bên đang không được vui vẻ, rõ ràng anh đang bị tiếng khóc làm cho đau cả đầu rồi, điều này càng làm cho người lần đầu tiên làm mẹ như Ôn Ngôn hoang mang: “Phải làm sao đây? Tiểu Đoàn Tử không cho má Lưu bế, đến chính tay em bế cũng khóc thành bộ dạng này, rốt cuộc thằng bé bị sao vậy?”
Mục Đình Sâm day day mi tâm: “Em đưa nó cho anh đi, anh bế nó vào bệnh viện…”
Cô không còn cách nào nữa đành giao con cho Mục Đình Sâm, tuy là anh không phải dạng đàn ông biết chăm con nhưng quả thật cô mệt mỏi lắm rồi, nếu có thể yên tĩnh đến đâu thì hay đến đó vậy.
Suốt một tháng hơn này, cô đã tạm gác lại ý định đi làm bởi vì tình hình khóc nháo Tiểu Đoàn Tử càng ngày càng nghiêm trọng. Cô phát hiện ra bản thân không đủ tinh thần để làm việc nữa, nếu như đến đứa con do chính mình sinh ra cũng không chăm sóc được thì không cần thiết theo đuổi ước mơ nữa rồi.
Đúng thật là đời người không có chuyện thuận buồm xuôi gió mà.
Cô đứng cạnh cửa số nhìn ra ngoài khuôn viên, tiếng khóc của Tiểu Đoàn Tử vẫn chưa dứt. Mục Đình Sâm đang kiên nhẫn bé con đi tới đi lui, nhẹ nhàng dỗ dành. Mất khoảng nửa tiếng đồng hồ thì thế giới cũng được hồi phục yên tĩnh rồi. Lúc bấy giờ, Mục Đình Sâm giống như đạo chích, rón rén bế Tiểu Đoàn Tử trở vào nhà rồi giao cho má Lưu: “Nó ngủ rồi… SuytI Đừng làm nó tỉnh giấc, tôi sắp điên luôn rồi.”
Anh vừa dứt lời thì Tiểu Đoàn Tử lại ư ư mở mắt, phát hiện ra người bế nó bị đổi thành má Lưu liền mếu miệng muốn khóc.
Cả người của Mục Đình Sâm đều thấy không ổn, lập tức bế con trai vào lòng: “Được, được, được, để bố bế con. Con đừng hành hạ mẹ của con nữa, sớm muộn gì mẹ cũng bị con dày vò đến toàn thân rã rời mắt. Con mau ngủ đi, bố ôm con ngủ.”
Tiểu Đoàn Tử ở trong ngực anh cọ cọ vài cái rồi lại ngủ thiếp đi, lâu lâu đôi mắt lại khẽ mở như không được an tâm, sợ bị đổi người bề vậy.
Má Lưu thở dài: “Tiểu thiếu gia bắt đầu sợ người lạ rồi, bây giờ chỉ có phu nhân và cậu có thể dỗ nó thôi. Bình thường cậu đều bận công việc, phu nhân ở nhà bị tiểu thiếu gia hành hạ muốn chết, tôi cũng không có cách nào nữa. Ban ngày tiểu thiếu gia chơi đùa vui vẻ thì tôi còn có cách, đến buổi tối thì tôi không có thời gian nữa. Mấy hôm nay phu nhân đều không được ngủ tốt, cả người đều gầy đi rồi.”
Mục Đình Sâm ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Như vậy đi, sáng mai tôi sẽ dẫn con đến công ty, dì đi chung với tôi. Lúc tôi bận thì dì hãy giúp tôi chăm nó, khi nào nó nháo lên thì tôi sẽ bế một chút. Cứ tiếp tục như vậy không ổn đâu, phải để Ngôn Ngôn nghỉ ngơi một ngày. Không biết phải đến khi nào thì tình trạng này mới chắm dứt đây… tôi làm sai điều gì mà lại đẻ ra một đứa đến đòi nợ vậy…”
Má Lưu gật gật đầu: “Được, thật ra đợi đứa bé lớn thêm chút nữa sẽ hết thôi. Đợi đến tháng thứ sáu thì sẽ dễ chăm hơn.
Cậu cứ cố chịu đựng một chút đi, ai rồi cũng phải trải qua chuyện này.”
Trông thấy Tiểu Đoàn Tử không chịu buông tay nên Mục Đình Sâm cho má Lưu đi nghỉ ngơi trước. Đợi đến khi đứa bé ngủ say, anh mới bế nó trở về trên giường ngủ của anh. Xem ra tối nay cả ba người phải ngủ cùng nhau rồi, cho dù có không tình nguyện một vạn lần đi nữa cũng không còn cách nào khác. Mà lúc này, Ôn Ngôn đã thiếp đi từ sớm rồi, xem ra gần đây cô rất mệt mỏi.