NHÀ CÓ MANH THÊ CƯNG CHIỀU

Cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng họp ra, không muốn để người khác chú ý, ai ngờ khi cô bước vào, Kính Thiếu Khanh đang nói chuyện bỗng dừng lại, nhìn vào mặt cô hai giây rồi bình tĩnh dời mắt đi.

Chỉ vậy thôi? Chỉ vậy thôi à?

Cô không nghĩ là tình hình bình thường như vậy, anh đang bỏ qua cho cô hay là giữ chặt trong lòng?

Amy đúng lúc lên tiếng: “Trần phó tổng, cô đến muộn… hai mươi phút.”

Vẻ mặt của Kính Thiếu Khanh trở nên kỳ quái, lúc anh vừa thấy Trần Mộng Dao thì có hơi kinh ngạc, sau đó mới nhớ ra là do Hạ Lam sắp xếp, anh bình tĩnh lại rất nhanh, không ngờ Hạ Lam lại để Trần Mộng Dao làm phó tổng giám đốc, may là phó…

Anh ho khan hai tiếng: “Khụ khụ, vậy em ngồi xuống đi, cứ tiếp tục họp, chuyện này để sau rồi nói.”

Trần Mộng Dao bĩu môi, cô cố ý ngồi cách xa anh, loáng thóang có chút giận dỗi, nếu anh giả bộ không biết thì cô còn có thể hiểu được, dù gì xung quanh có nhiều người như thế.

Vậy mà anh còn không liếc nhìn cô một cái nào, vẻ mặt thản nhiên vô cùng, cô không hiểu được điều này, uỗng công cô biết anh đến đây, còn căng thẳng một tí… quan trọng nhát là anh ta còn ghim chuyện cô đi muộn!

Cả cuộc họp cô chẳng nghe được chữ nào, cô vừa đến công ty này, không hiểu gì cả, hệt như nghe thiên thư vậy. Trong lúc chán gần chết, cô phát hiện ngoại trừ Kính Thiếu Khanh ra, tất cả những người trong cuộc họp lần này đều là nữ, anh đúng là thứ đặc biệt nhất trong vạn bụi hoa mài!

Sau khi cuộc họp kết thúc, những người khác lục tục đi ra ngoài, chỉ còn lại Amy, Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh.

Kính Thiếu Khanh và Amy đang bàn chuyện tình hình công ty, Trần Mộng Dao cảm thấy cô ở lại có vẻ khá dư thừa, vừa đi đến cửa đã bị gọi lại: “Em đợi một lát, chờ anh và Amy nói chuyện xong thì anh có chuyện muốn nói với em.”

Trần Mộng Dao tìm chỗ gần nhất rồi ngồi xuống, ngơ ngác nghe bọn họ nói chuyện suốt hai mươi phút. Amy vừa rời khỏi, cô không nhịn được bèn hỏi: “Có chuyện gì vậy? Anh nói nhanh lên, em còn phải bận việc.”

Kính Thiếu Khanh không đùa giỡn cợt nhả với cô như trước, mà nghiêm túc chưa từng có, như thể bọn họ chỉ co quan hệ và ông chủ và cấp dưới: “Em thân là phó tổng giám đốc mà…

thường xuyên đi muộn?”

Không nói đến thì thôi, cái vẻ khi anh nghiêm túc lại có thêm vài sức hấp dẫn mạnh mẽ, cũng thêm vài phần xa cách.

Nhìn cái vẻ nghiêm túc của anh, cô thấy căng thẳng, căng thẳng là nói lắp ngay: “Không… không phải, chỉ… chỉ đi muộn một lần!”

Anh cụp mắt, khép tài liệu nào đó trước mặt lại: “Anh nhớ lúc trước em không nói lắp.”

Hốc mắt của cô hơi ẩm ướt: “Phải… lúc trước là vậy, lúc trước… anh cũng đâu hung dữ như vậy…”

Anh đứng lên: “Lần sau không được lấy cớ này nọ nữa, nếu em đã ngồi vào vị trí này, thì phải làm cho đáng.” Nói xong, anh lập tức quay người bỏ đi.

Trần Mộng Dao dựa vào trước bàn làm việc, ủ rũ không thôi, ý của anh là sao? Dạy dỗ cô à? Lúc trước đừng nói là muộn, cô không muốn nghỉ ngơi, anh còn bắt cô nghỉ ngơi mà, coi bộ anh đã bỏ xuống rồi…

Bị anh răn dạy như vậy, ý tưởng muốn từ chức của cô càng thêm rõ ràng, cô đã cảm nhận được mình kiệt sức từ lâu, vốn là cô cũng không định làm ở đây, có lẽ cô thật sự không đủ điều kiện để làm công việc này.

Quay lại văn phòng, cô phát hiện chỗ làm việc của mình bị Kính Thiếu Khanh chiếm lấy! Sao anh không thích bàn làm việc của Amy, lại muốn chỗ của cô, gián tiếp tỏ ý muốn đuỏi cô đi sao?

Vậy mà anh còn chơi đùa cây xương rồng trên bàn làm việc của cô, không sợ đâm thủng tay?

Cô đi lên phía trước, đặt máy tính xách tay xuống: “Em phải ngồi đâu?”

Kính Thiếu Khanh không ngắng đầu lên mà nói: “Lấy thêm một chiếc ghế dựa đến là xong mà? Đầu óc em như thế này, sao lên làm phó tổng giám đốc được vậy?”

Cô tức quá hóa cười, hai tay chống nạnh: “Không phải em muốn làm, em còn tưởng em đến đây làm chủ quản, một kẻ đi vào bằng cửa sau như em, anh hỏi em làm sao lên được chức phó tổng giám đốc à?”

Có lẽ là Amy cảm thấy giọng điệu của cô rất chói tai, vội vàng ho khan hai tiếng: “Này… Trần phó tổng, cô lấy ghế qua đây ngồi với tôi là được.”

Trần Mộng Dao hùng hỗ kéo ghế đến bên cạnh Amy, trọn mắt trừng Kính Thiếu Khanh mà nói: “Tay anh ngứa à? Đừng có đùa hỏng cây xương rồng của eml”

Kính Thiếu Khanh run tay về, ngồi nghiêm chỉnh: “Thứ này có sức sống rất dồi dào, không chết được, giống em đấy…”

Cái gì gọi là giống cô? Anh cảm thấy dáng vẻ của cô rất khỏe mạnh? Gần đây cô gầy xuống đó được chứ? Mắt anh mù à?

Cô cố gắng như vậy, anh có thấy không?”

Amy chỉ vào tủ tài liệu sau lưng Kính Thiếu Khanh, nói: “Trần phó tổng, cô lấy vài tài liệu đi, Kính tổng đến đây kiểm tra công việc đấy, những tài liệu quan trọng của công ty đều nằm bên đó, cái trên tầng cao nhất là mới nhát, lấy hết mấy cái ở tầng giữa đến đây đi.”

Trần Mộng Dao thì độ cao ngăn tủ, cô bèn kéo ghế dựa qua, may là ghế dựa có bánh xe, không cần nhiều sức.

Cô cởi giày giẫm lên ghế, không ngờ ghé dựa là loại xoay tròn được, không cần thận một cái, cả người cô lập tức đổ về phía sau. Khi cô kêu lên sợ hãi, đã ngã vào ngực Kính Thiếu Khanh, anh đứng ngay sau lưng cô, ôm chặt lấy cô…

Đột nhiên anh lên tiếng bên tai cô, âm lượng chỉ đủ để hai người nghe thấy: “Em gầy đi…”

Vì hơi thở nóng rực của anh mà cô đỏ mặt, bối rối tránh anh ra, mang giày vào đứng ở một bên: “Anh cao thế thì cần gì bảo em lấy, anh tự tìm đi, muốn xem cái gì thì tìm lấy cái đó.”

Kính Thiếu Khanh không nói gì, giơ tay lấy hai chồng tài liệu thật dày xuống một cách dễ dàng, sau đó tự về bàn làm việc rồi ngồi xuống cần thật lật xem, như thể vừa rồi chưa có chuyện gì xảy ra. Trần Mộng Dao thở ra một hơi, tim đập thật lâu chưa bình thường lại, dù gì anh chỉ đến đây vài ngày, anh đi rồi thì thiên hạ thái bình.

Mục trạch.

Hôm nay Mục Đình Sâm cố ý đi muộn hai tiếng, anh cũng lo rằng Tiểu Đoàn Tử không còn nhận ra anh, Tiểu Đoàn Tử tỉnh rất sớm, sáng nay thời tiết không còn khô nóng, anh ôm nó đi bộ trong sân, bất kể anh nói gì, Tiểu Đoàn Tử cũng bi bô đáp lại, như thể là nghe hiểu được vậy.

Sau khi phát hiện hiện tượng thú vị này, anh chia sẻ với Ôn Ngôn với vẻ cực kỳ hưng phấn: “Nó biết nói chuyện với anh!

Anh nói chuyện nó sẽ đáp lại!”

Ôn Ngôn giữ Tiểu Đoàn Tử mỗi ngày, Tiểu Đoàn Tử thay đổi như thế nào, cô đã quen rồi: ‘Đúng vậy, anh mới phát hiện à?

Lúc vừa ôm về nó còn không nhìn ai, bây giờ không chỉ nhìn người ta mà còn có thể cười, sẽ nói chuyện “a a a” với anh.”

Biết cười rồi à? Mục Đình Sâm thử chọc Tiểu Đoàn Tử: “Ngoan, con cười cho bố xem nào?”

Tiểu Đoàn Tử nhìn chằm chằm vào anh, chỉ là kiểu gì cũng không cười. Ôn Ngôn bát đắc dĩ nói: “Anh phải làm cho nó vui vẻ, vừa nhìn là biết anh không biết dỗ con nít. Vậy là được rồi, nếu anh bận thì đừng đi muộn, coi bộ nó còn chưa quên anh là al.

Mục Đình Sâm có vẻ chưa chơi đủ, ngoan ngoãn nhét Tiểu Đoàn Tử vào ngực Ôn Ngôn: “Anh đến công ty trước, em ở nhà vắt vả rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc