Chồng bà ta càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng: “Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì nhiều năm hầu hạ bà già như vậy đều là chúng ta, cuối cùng nhà cũ không có phần của chúng ta? Bà nhìn Ôn Ngôn thần khí như vậy đi, cũng đúng, có tiền rồi sẽ không nhận thân thích nghèo như chúng ta. Mục gia đã quá có tiền, còn chiếm nhà cũ của Ôn gia, không biết lòng cô ta an tâm cái gì, cô ta là đàn bà, gả cho người ta, sau này nhà cũ của Ôn gia phải đổi họ, phi, có nhà đó thì hẳn là nên thuộc về chúng ta. Đem nhà cũ của Ôn gia “tặng” cho kẻ thù giết bó, thật là lợi hại!”
Ôn Hạo nghe những lời này, đối với bố mẹ mình lộ ra vẻ ghét bỏ: “Hai người đừng nói được không? Đồ của Ôn gia vốn là nên của chị ấy. Đừng nói hai người chăm sóc bà ngoại đã nhiều năm như vậy, bố, con nhớ không lầm bố vòi tiền anh rễ không ít? Ít nhất máy triệu là có, con và mẹ một phân tiền cũng không thấy, người ta là hết tình hết nghĩa, bố cũng đừng quá tham.”
Ôn Chí Linh vẫn không biết chuyện này, cả kinh sửng sốt một chút: “Con nói gì? Có phải là thật hay không? Mục Đình Sâm cho ông bao nhiêu tiền?”
Chồng bà ta sờ lỗ mũi một cái, có chút chột dạ: “Lúc đó không phải chúng ta đang ôn ào ly dị sao? Tôi muốn không nói cho bà… tiền tôi xài hết rồi, thua cá cược… tôi cũng là bị người lừa gạt, không trách được tôi…”
Ôn Chí Linh giận đến mức thiếu chút nữa không bát tỉnh: “Ông cái tên đáng chém ngàn lần! Thật mất mặt! Bao nhiêu tiền?
Ông nói maul”
Ôn Hạo lười tham dự trận cãi vã giữa bọn họ, không nhịn được nhìn số tầng lầu thang máy đi xuống, trong nháy mắt đó cửa thang máy mở ra, cậu cũng không quay đầu lại bước nhanh rời đi, có bố mẹ như vậy, cậu cảm thấy mát thể diện, nhưng ra đời không có cách nào lựa chọn. Cậu có lý tưởng có hoài bão, lúc nhìn thấy Ôn Ngôn, trong đầu anh chỉ có một ý niệm, đó chính là trở thành người giống như chị và Mục Đình Sâm, có tiền có quyền, mới có thể muốn làm gì thì làm, nếu không, cũng chỉ có thể khom lưng khụy gối giống người hầu hạ.
Từ khách sạn đi ra, Mục Đình Sâm giúp Ôn Ngôn mở cửa xe: “Em về nhà không? Bảo Trần Nặc đưa em về trước?”
Ôn Ngôn ôm Tiểu Đoàn Tử ngồi vào phía sau, gật đầu một cái: “Trước đưa em về đi, thời tiết quá nóng, em cũng không muốn đi đi lại lại khắp nơi, huống chỉ còn bé thằng bé.”
Mục Đình Sâm nhìn ánh mắt cô có chút là lạ, cô bị nhìn thấy không được tự nhiên: “Làm gì mà anh nhìn em như vậy?”
Anh cười không nói, nghỉ ngơi xe đóng cửa, anh mới đem Tiểu Đoàn Tử ôm vào ngực mình: “Chính là cảm tháy thật may mắn, không ai nghĩ chúng ta nên bên nhau, nhưng chúng ta vẫn đang sống chung.”
Ôn Ngôn không che giấu chút nào nói: “Vì để sống chung, anh đã đặt móng mười mấy năm, còn không biết xấu hỗ mà nói?
Thế nào? Một tay nuôi lớn vợ mình cảm giác rất tốt sao?”
Mục Đình Sâm ngạo kiều thoáng hất càm lên, hai tròng mắt cười chúm chím nhìn cô: “Đúng, rất tốt.”
Tiểu Đoàn Tử giống như nhìn thấy sự vật gì mới lạ vậy, ở trong ngực Mục Đình Sâm ô ô lên một tiếng, còn hưng phấn đạp bắp chân nhỏ, Ôn Ngôn bị chọc cười: “Con thì biết cái gì? Con nhà ai mà giống như con không chịu ngủ như vậy không? Chờ lát nữa quay về thì ngủ đàng hoàng cho mẹ.”
Quay về Mục trạch, Mục Đình Sâm đưa cô và Tiểu Đoàn Tử vào cửa rồi mới rời đi.
Trên đường không ai nói thêm gì khác, bởi vì trong lòng hai bên đều hiểu rõ, biết chuyện tai nạn máy bay này, hơn nữa người ở sau lưng xúi giục vợ chồng Ôn Chí Linh, thoáng ngẫm nghĩ liền có thể đoán được là ai, người biết chuyện này cũng không nhiều, có thể dùng cái này làm hành động lớn, cũng chỉ có Triển Trì, xác suất cực lớn chính là anh ta.
Triển Trì, cái tên không chết được này, ông trời cho anh ta cơ hội thở hỗn hễn, anh ta làm sao có thể tùy tiện bỏ qua cho?
Trước Ôn Ngôn cảm thấy Mục Đình Sâm quá tàn nhẫn quá máu lạnh, bây giờ lại không cảm thấy như vậy, người như Triển Trì đó, anh ta không chết, ai cũng đừng nghĩ tốt hơn, có lúc, rất khó có phương thức giải quyết chính xác. Hoặc cũng có lẽ là gần mực thì đen gần đèn thì sáng, sau khi dung nhập vào thế giới sinh hoạt của Mục Đình Sâm, cô liền dần dần ngầm cho phép phương thức của anh.
Theo sau chân Lâm quản gia trở lại, cùng đi vào cửa còn có Trần Hàm, bà là vừa vặn tới, bắt gặp Lâm quản gia ở cửa.
Ôn Ngôn ôm Tiểu Đoàn Tử tiến lên đón: “Đây là bà ngoại.”
Trần Hàm nhìn Tiểu Đoàn Tử, trong mắt lộ ra nhu hòa, nhưng không dám ôm một cái, sợ Ôn Ngôn để ý: “Đứa trẻ thật là đẹp mắt, lớn lên giống con hơn, có điều biểu cảm tương đối giống như Mục Đình Sâm.”
Ôn Ngôn cười cười: “Ngồi đi, hôm nay làm sao rảnh tối tới2”
Trần Hàm ngồi xuống ghế sofa ở phòng khách, nhận lấy nước của má Lưu nói tiếng cám ơn, lúc này mới đáp: “Tiện đường làm chút chuyện, nghĩ thời gian này con hẳn đang ở nhà, liền tới thăm một chút.”
Ôn Ngôn không có vạch trần, tiện đường gì? Mục trạch cũng không phải là gần phố lớn, làm sao có thể tiện đường? Mỗi lần đều là tiện đường: “Gần đây tất cả thuận lợi chứ? Công ty mở thế nào rồi?”
Trần Hàm dừng một chút: “Tạm được, gia nghiệp nhỏ đó của mẹ, không so được với Mục gia, gom góp miếng cơm là tốt.
Thấy con rất khỏe, mẹ cũng yên lòng.”
Hai người cực ít ngồi xuống từ từ nói chuyện, cho nên rất nhanh liền rơi vào nhạt nhẽo, bầu không khí trở nên hơi lúng túng. Trần Hàm lăn lộn bên ngoài lâu, từng thấy nhiều cảnh đời, không đến nỗi cạn ngôn, hết lần này tới lần khác đối mặt với Ôn Ngôn, liền trở nên khác thường. Ôn Ngôn vốn cũng không thích nói chuyện, cho nên liền cứng nhắc như thế.
Sau chốc lát yên tĩnh, Ôn Ngôn đột nhiên đứng dậy đem Tiểu Đoàn Tử nhét vào trong ngực Trần Hàm: “Con đi nhà vệ sinh, mẹ bế giúp con một chút.”
Trần Hàm nhìn Đoàn Tử trong ngực tiểu có chút luống cuống: “Dược… dược: Rất nhiều năm bà chưa được bế em bé, rất sợ dùng một lực lớn, làm bị thương, cũng không dám thở mạnh một chút. Ôn Ngôn chậm chạp chưa ra, bà dần dần buông lỏng xuống, nhìn kỹ Tiểu Đoàn Tử trong ngực, trắng mịn, mắt không coi là đặc biệt lớn, là mắt phượng, có chút hẹp dài, sống mũi nho nhỏ cũng đẹp mát, cằm trừ đi về điểm bụ bẫm kia, có thể mơ hồ nhìn ra hình dáng rõ nét, da là da trắng trời sinh, trưởng thành lại là người mê chết người.
Mặc dù Tiểu Đoàn Tử không lộ ra nhiều cao hứng, trái lại cũng không khóc nháo, đôi mắt quay tròn đảo loạn, nhìn khắp nơi, đột nhiên liếc thấy dây chuyền trên cỗ Trần Hàm, thằng bé đưa tay bắt lấy, không biết tình huống gì, lập tức kéo đứt. Trần Hàm ngắn người: “Sức lực cũng không nhỏ, tay không đau sao?”
Tiểu Đoàn Tử đương nhiên không đau, đau đã sớm khóc, kéo dây chuyền xuống trước tiên thằng bé liền cho vào trong miệng, dù sao tất cả thứ có thể nhét vào trong miệng thằng bé cũng sẽ nhét xuống xuống. Trần Hàm ngăn cản động tác của thằng bé: “Không thể ăn, cái này không được ăn, có phải đói hay không? Chờ một chút mẹ con tới đút cho con.”
Một lát sau, cuối cùng Ôn Ngôn cũng đi ra, thấy trong tay Tiểu Đoàn Tử lôi một cái dây chuyền, dây chuyền bưng còn có một khối ngọc đen tuyệt đẹp, cô có chút lúng túng: “Xin lỗi, bao nhiêu tiền? Con bởi thường mẹ.”
Trần Hàm đối với Tiểu Đoàn Tử là yêu thích chân thành: “Nói bồi thường có phải quá khách khí hay không? Không quan trọng, không bao nhiêu tiền cả.”