NHÀ CÓ MANH THÊ CƯNG CHIỀU

Phản ứng của Diệp Quân Tước vẫn là rất bình thản: “Cảm ơn.”

Dút lời, điện thoại cũng theo đó dập máy.

Diệp Quân Tước ngồi ở gian phòng, cửa số hướng ra bên ngoài, nhìn tượng phun nước bên ngoài Diệp trạch một hồi mới định thần lại, mới đem địa chỉ gửi cho Trần Mộng Dao. Anh ta không muốn kết hôn, cô không nhận ra chút nào. Chuyện duy nhất anh ta muốn làm, chính là hung hăng ôm cô vào lòng, từ đó không bao giờ rời xa nữa, nhưng vô luận là trở thành ai, anh ta đều không thể tùy tâm sở ɖu͙ƈ.

Đột nhiên, sau lưng truyền đến âm thanh cửa phòng bị đầy ra, anh ta chuyển động xe lăn xoay người nhìn cổng, thiên kim Khúc gia – Khúc Thanh Ca đang được Diệp quản gia dẫn đường đi đến. Khúc Thanh Ca vốn là không nhìn trúng anh ta, đã sớm nghe nói anh ta là người tàn phế, cho nên một đường vào cửa dương dương tự đại, một bộ tư thái khinh miệt, cái này anh ta đã sớm chuẩn bị, cũng không có phản ứng gì, chỉ là dò xét cần thận người con gái trước mắt trước mắt, bộ đồ màu đỏ phủ xuống đầu gối, cùng màu giày cao gót cùng túi xách, dáng người cao gầy, khuôn mặt mỹ lệ, toàn thân trêи dưới cộng lại trang phục hơn trăm vạn, lại là một đại tiểu thư xinh đẹp nhưng không có não, có xinh đẹp hơn hắn cũng không có hứng thú.

Khúc Thanh Ca lườm Diệp Quân Tước một chút, phát hiện ngoại trừ anh ta tàn phế bên ngoài, dáng dấp còn rất khá, không tránh khỏi nhìn thêm vài lần, Diệp gia quản gia hợp thời lui ra ngoài, chỉ để lại hai người ở lại. Khúc Thanh Ca ho nhẹ hai tiếng: “Bố tôi bảo tôi đến gặp anh một chút… dù sao cũng sắp kết hôn, đến làm quen sơ qua vậy.”

Diệp Quân Tước dù bận vẫn ung dung nhìn cô ta: “Cô không cảm thấy không cam tâm sao?”

Cô ta hơi nghi hoặc một chút: “Cái gì không cam tâm?”

Anh ta thản nhiên nói: “Gả cho một người tàn phế, cô cam tâm? Tôi cưới một người mình không yêu, rất không cam tâm đây…

Khúc Thanh Ca cảm thấy mình mắt sạch tôn nghiêm, có chút tức giận: “Anh không thích tôi, chắc tôi thích anh đấy? Trong lòng mọi người đều rõ, chỉ là thông gia thương nghiệp thôi, có cái gì không cam lòng? Không cam tâm có thể thay đổi hiện trạng? Tên tàn phế như anh có gì mà không vừa mắt tôi? Tôi còn không có ghét bỏ anh…”

Diệp Quân Tước chợt cười, trực tiếp cắt ngang: “Sau khi cô bước vào cửa, sự ghét bỏ liền lộ rõ trêи mặt. Yên tâm, tôi không so đo, tôi tàn phế, đây là sự thật.”

Khúc Thanh Ca có chút xấu hồ, gặp gian phòng bên trong không có ghế, chỉ có thể ngồi ở mép giường của Diệp Quân Tước: “Bên trong phòng anh rất đơn sơ, đến cái ghé dựa đều không có, trang trí ngược lại là thật sang trọng…”

Diệp Quân Tước châm điều thuốc: “Tôi thích đơn giản, dù sao có ghế tôi cũng không dùng đến.”

Bỗng nhiên Khúc Thanh Ca mang theo điểm ngượng ngùng mà nói: “Mẹ tôi bảo đêm nay tôi ở đây, xem xem anh ngoại trừ chân có vấn đề thì còn có thẻ…”

Khóe miệng Diệp Quân Tước nhéch lên cười đầy ý xấu: “Người lớn như vậy, mở miệng ngậm miệng là bố tôi mẹ tôi, muốn biết, sao không tự mình đến thử?”

Khúc Thanh Ca bị anh ta nói tới đỏ mặt: “Anh người này…

Miệng làm sao hư hỏng như vậy? Ngược lại tôi thật muốn xem thử, anh có được hay không?”

Diệp Quân Tước trước kia đã sớm biết Khúc Thanh Ca là hạng người gì, điển hình ngực to mà không có não, ông cụ cũng sớm nói cho anh ta, người con gái này rất dễ giải quyết, hôm nay xem xét, quả là thế. Chờ thuốc lá trêи tay đốt hết, anh ta dập liều thuốc trêи tay, đứng lên đi về phía Khúc Thanh Ca.

Khúc Thanh Ca mở to hai mắt nhìn: “Anh… Anh anh anh…

Không phải chân anh tàn phế rồi sao?”

Anh ta đi đến đứng vững trước gót chân cô ta, có chút cúi người, đưa tay nắm lây cằm cô ta: “Cũng sắp kết hôn rồi, giữa chúng ta không nên có bí mật gì, cô sẽ vì tôi mà giữ bí mật nhỉ?

Ai cũng không thể nói… được không?” Cập nhật tại

Hai tay Khúc Thanh Ca nắm chặt cái chăn dưới thân, bị đôi mắt anh ta thâm thúy cuốn vào sâu không thấy đáy, cũng không thể ra ngoài được nữa. Cô ta ngu ngơ gật đầu: “Được…”

Một giây sau, môi kề sát lại với nhau, Khúc Thanh Ca là con gái duy nhất trong nhà, ngoài ra còn có hai người anh trai, số mệnh cô ta sớm đã bị chú định, Khúc gia là thế gia thứ hai ở Hải Thành, nhất định làm thông gia Diệp gia, từ nhỏ cô ta đã bị cưỡng chế không cho phép tiếp xúc cùng người khác giới, cho nên đến bây giờ phương diện tình cảm vẫn là trống rỗng, bị Diệp Quân Tước khiêu khích như thế, căn bản chống đỡ không được, chỉ có thể mặc cho anh ta muốn làm gì thì làm.

Ngoại trừ nhàn nhạt hôn bên ngoài, không còn làm gì khác nữa, Diệp Quân Tước không chút nào ôn nhu phát tiết ở trêи người cô ta, trong con ngươi đều là lạnh lùng, không có chút nhu sắc nào. Người phụ nữ từ lúc bắt đầu đã xem thường anh ta, không xứng để anh ta ôn nhu.

Khúc Thanh Ca khẩn trương lại hưng phấn ôm lấy anh ta, kìm lòng không được muốn hôn hôn anh ta, lại bị anh ta có chút nghiêng mặt né tránh. Cô ta cho là vào lúc này anh ta không thích hôn, cũng không nghĩ nhiều, càng không có thấy rõ lạnh lùng trong mắt anh ta.

Xong chuyện, Diệp Quân Tước không lưu tình chút nào đi vào phòng tắm, Khúc Thanh Ca cảm thụ được dư vị trêи thân thể, ngơ ngác nhìn trần nhà, hai gò má ửng hồng, giờ khắc này, cô ta nhận định người đàn ông này.

Tối nay Diệp gia mở tiệc chiêu đãi Khúc gia, lúc chạm mặt tại nhà ăn, người Khúc gia vẫn có khinh thường kín đáo với sự tàn phế của Diệp Quân tước, chỉ là không dám nói rõ ràng. Diệp Quân Tước giống như người ngoài vậy, chú ý từ ăn cơm, cũng không có chen vào nói. Khúc Thanh Ca thỉnh thoảng hướng ném cho anh ta chút ánh mắt mập mò, anh ta ngẫu nhiên đáp lại một chút, Khúc gia đối với anh ta có giá trị cũng chỉ có Khúc Thanh Ca, những người khác, anh ta không cần để vào mắt.

Sau bữa ăn, Khúc Thanh Ca bị mẹ của cô ta lôi đến một bên trò chuyện chuyện riêng tư, Diệp Quân Tước cũng bị ông cụ gọi vào thư phòng: “Giải quyết Khúc Tam tiểu thư sao rồi?”

Diệp Quân Tước không nhịn được nói: “Ngủ qua, muốn nghe quá trình không?”

Ông cụ tức đến xanh mét cả mặt mày: “Có thể nói chuyện tử tế không?! Hôn sự của các đứa ông đều chuẩn bị cũng ổn rồi, hôm sau liền cử hành nghỉ thức. Mặc kệ cháu muốn làm gì, ổn định Khúc gia. Nếu không đúng ý ông, mạng của Trần Mộng Dao ông có thẻ tùy ý lấy đi bát cứ lúc nào!”

Diệp Quân Tước không lên tiếng, điều khiển xe lăn rời đi.

Trong viện dưới lầu, Khúc Thanh Ca bị mẹ hỏi tới đỏ cả mang tai: “Mẹ… Con nói là anh ấy có thể mà… con không để ý chân anh ấy tàn phế đâu.”

Mẹ Khúc vừa nhìn bộ dáng cô ta đã cảm thấy không thích hợp: “Trước đây không phải con nhao nhao không muốn lấy một người tàn phế sao? Đến bây giờ mẹ còn tức giận với bố con đây, con vừa gặp Diệp Quân Tước một lần liền đồng ý? Cậu ta có gì tốt thế? Dáng dấp đẹp trai? Hải Thành lớn như thế, người dáng dấp đẹp mắt lại có tiền không thiếu, đầu óc con không hồ đồ đấy chứ?”

Khúc Thanh Ca thấp giọng: “Vừa nãy trước khi ăn cơm con cùng anh ấy… cái kia, cũng sắp kết hôn rồi, mẹ nên nhìn rõ chứ, nếu như nửa đời sau của con, anh ấy không được, liền từ hôn, thế nhưng là… anh ấy có thẻ… Được rồi mẹ, con đồng ý kết hôn cùng anh ấy, mẹ không cần nói thêm nữa, cũng đừng tức giận với bố nữa.”

Mẹ Khúc bị nghẹn họng: “Con thật sự là… được rồi được rồi, dù sao cũng sắp kết hôn, mẹ cũng mặc kệ những việc kia, chính con đừng hối hận là được. Mẹ đã sớm biết, dù là mẹ không đồng ý nữa, chuyện của con và Diệp Quân Tước vẫn sẽ chắc chắn rồi. Ngoại trừ chân không tốt, dáng dấp cậu ta hoàn toàn chính xác cũng không tệ lắm, phương diện kia không có vấn đề thì không sao, sau khi kết hôn con thành thật một chút cho mẹ, trước kia không cho phép con tiếp xúc với người khác giới, sau cưới càng phải tuân thủ quy củ cho mẹ, nếu con phạm sai lầm, theo thủ đoạn của Diệp gia, mẹ cũng không bảo vệ được con.”

Bình luận

Truyện đang đọc