NHÀ CÓ MANH THÊ CƯNG CHIỀU

Anh lắc lắc đầu: “Nếu như anh đoán không lầm thì có người muốn ra tay với em. Mà Diệp Quân Tước biết được chuyện này mới xuất hiện cứu em. Đây không phải là chuyện trùng hợp và cũng chẳng phải ngoài ý muốn.”

Trần Mộng Dao bị dọa sợ, cô bỗng nghĩ đến người đàn ông với vết sẹo trêи mặt lái chiếc xe mười sáu chỗ, toàn thân liền lạnh run: “Thật ra em cũng nghỉ ngờ… bởi vì người đàn ông lái xe kia giống như nhắm thẳng vào em vậy. Anh ta có ánh mắt sắc như diều hâu và trêи mặt còn có vết dao chém trông rất dọa người. Bây giờ anh ta cũng đang ở trong bệnh viện cấp cứu.

Theo anh nói thì ai muốn hại em? Em cũng đâu chọc vào ai đâu, tại sao phải hại em? Và tại sao Diệp Quân Tước lại biết được?”

Kính Thiếu Khanh dừng lại rồi nói: “Anh cũng không rõ. Như vậy đi, anh đưa em về trước rồi kể chuyện này cho Mục Đình Sâm biết, để cậu ấy cùng anh điều tra rõ chuyện này. Người đàn ông mặt sẹo kia đang ở trong bệnh viện đúng không? Anh đưa em về xong sẽ đi tìm người này. Mấy chuyện nhận giấy chứng nhận kết hôn cứ để hôm khác đi, hôn lễ ngày mai không thể xảy ra sơ xuất nữa. Em cứ ngoan ngoãn cho anh, không được phép ra ngoài một mình. Cho dù có việc quan trọng phải ra ngoài thì cũng phải cảnh giác. Không! Phải gọi anh đi cùng mới đúng, em biết chưa?”

Cô ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết rồi, em sẽ không ra ngoài một mình nữa đâu. Nếu không có anh đi cùng thì em sẽ không ra khỏi cửa. Vậy bây giờ anh đưa em về trước đi, lúc hai người điều tra thì cần thận một chút. Chuyện này cũng quá dọa người rôi.”

Tại bệnh viện.

Qua một lúc lâu, Diệp Quân Tước và người đàn ông mặt sẹo đều bị chuyển sang phòng bệnh thường. Thương tích của người đàn ông mặt sẹo nghiêm trọng hơn Diệp Quân Tước, trêи người hắn ta quần toàn băng gạc trông chẳng khác gì một một xác ướp. Sau khi thuốc tê hết tác dụng thì cơn đau khiến hắn ta phải tỉnh lại.

Người đàn ông mặt sẹo vừa mở mắt đã trông thấy Diệp lão gia đứng ngay chân giường, hắn ta sợ hãi mở to hai mắt nhưng vì máu tụ sưng to nên có trừng mắt đến mức nào vẫn chỉ lộ ra một kẻ hở. Còn có vết máu chưa được xử lý sạch cản trở tầm nhìn khiến bóng dáng của Diệp lão gia nhòe đi.

“Đừng kϊƈɦ động, cậu cũng bị thương thành bộ dạng này rồi.

Tôi sẽ không bạc đãi người làm việc cho tôi đâu. Tôi đã thanh toán hết toàn bộ chỉ phí bệnh viện rồi, ngoài ra tôi sẽ cho cậu thêm một khoản bồi thường. Chỉ là… tại sao cậu không thể hoàn thành việc tôi giao cho, ngược lại còn hại cả cháu trai của tôi?” Ông cụ mặt không cảm xúc, hỏi.

“Không… là thiếu gia… tự xông lên trước. Cậu ấy tự lái xe tông vào tôi, nếu không thì Trần Mộng Dao chết chắc rồi! Không phải lỗi của tôi, xin hãy… cho tôi thêm một cơ hội đi!” Người đàn ông mặt sẹo run rẫy như một con cừu non trước mặt ông.

*Ý cậu là… Tước Nhi của tôi tự chạy xe tông vào cậu? Nó tàn phế, không thể đi đứng được thì làm sao lái xe tông cậu?”

Giọng nói của Diệp lão gia như áp chế một điều gì đó, khiến người nghe cảm thấy trầm trọng.

“Tôi không hề nói dối, thiếu gia không hề bị tàn phế! Tôi nhìn thấy rõ ràng, lúc đó chỉ có một mình cậu ấy ở trêи xe. Cậu ấy là người lái chiếc xe đó!” Người đàn ông mặt sẹo cực lực giành lấy cơ hội.

Cặp mắt của ông cụ hơi tối sầm, ông ta hướng về phía quản gia đang đứng ở cửa phòng bệnh phẩy tay, cửa phòng bệnh lập tức đóng lại. Lúc này ông ta mới đè thấp giọng xuống: “Mặc dù cậu đã không hoàn thành được nhiệm vụ nhưng cũng đã trở thành bộ dạng này, dù có sống tiếp thì cũng không thể tự chăm sóc cá nhân được nữa. Hay là cứ chấm dứt tại đây đi? Cậu đã biết quá nhiều rồi… tôi sẽ chuyển tiền cho người phụ nữ của cậu, xem như đây là tiền cho cậu và một chút an ủi cho cô ta, cậu yên nghỉ đi.”

Người đàn ông mặt sẹo còn muốn nói gì đó nhưng Diệp lão gia đã quay người rời khỏi. Quản gia của Diệp gia cầm lấy một cây tiêm chứa chất lỏng trong suốt tiến lên rồi tiêm vào túi nước biển, người đàn ông mặt sẹo chỉ có thể trơ mắt nhìn theo suốt quá trình xảy ra…

Rất nhanh, quản gia đã bắt kịp bước chân của Diệp lão gia: “Lão gia, tôi đã xử lý xong. Cậu ta tắt thở rồi tôi mới rời đi.”

Diệp lão gia gật gật đầu: “Đi thôi, theo tôi đi thăm Tước Nhi.”

Trong phòng bệnh, Khúc Thanh Ca đang đút Diệp Quân Tước uống nước. Diệp lão gia đi đến phía trước, hỏi: “Thanh Ca, cháu trở về nhờ người làm chút đồ ăn đến đây. Ở đây có ông trông chừng.”

– Khúc Thanh Ca không dám nhìn thắng vào mắt ông: “Vâng…”

Đợi Khúc Thanh Ca vừa rời đi, Diệp Quân Tước mở miệng: “Ông muốn gì?”

Sắc mặt của ông cụ vẫn bình thản: “Cậu không phải Tước Nhi của tôi, Tước Nhi của tôi đang ở đâu?”

Diệp Quân Tước cười lạnh một tiếng: “Nếu như tôi nói cho ông biết rằng Diệp gia của ông đã đoạn tử tuyệt tôn rồi thì ông có bị tức chết ngay tại chỗ không? Cậu ta chết trong một bệnh viện ở Nam Phi, chắc ông cũng biết chuyện này. Lúc đó tôi cũng đang ở trong bệnh viện đó, cậu ta chết ngay bên cạnh tôi… là cậu ta nhờ tôi sống thay cho cậu ta, thay cậu ta có được toàn bộ những gì mà cậu ta không thể có được.”

Ông cụ đột nhiên kϊƈɦ động gằn giọng: “Đủ rồi! Là lỗi của tôi! Đáng ra tôi phải quan tâm nó một chút chứ không nên tức giận đuổi nó đến Nam Phi, càng không nên để người khác có cơ hội hại chết nó… đều tại tôi…”

Diệp Quân Tước không để ý đến Diệp lão gia, anh ta quay mặt ra phía ngoài cửa số. Qua một lúc, ông ta bỗng nhiên bình tĩnh trở lại: “Không cần biết thế nào thì mọi chuyện cũng đã không thể thay đổi rồi. Trêи thế này, ngoại trừ cậu ra thì không còn một Diệp Quân Tước thứ hai nữa. Chỉ còn cậu là dòng độc đỉnh của Diệp gia mà thôi.”

Diệp Quân Tước nhăn mày, trong đáy mắt anh ta thoáng qua một tia kinh ngạc. Diệp lão gia biết được anh ta không phải Diệp Quân Tước nhưng lại không có ý định giết chết anh ta sao? Ông ta còn muốn anh ta tiếp tục giả làm Diệp Quân Tước? Trước kia ở bệnh viện bên Nam Phi, anh ta và Diệp Quân Tước đúng lúc ở đấy điều trị. Đột nhiên lại xảy ra một trận bạo loạn, mà trận bạo loạn đó là do người của Diệp gia gây ra.

Bệnh viện dần bóc lên trận hỏa hoạn lớn, tình hình lúc đấy trở nên hỗn loạn cực độ. Anh ta vì muốn giữ mạng mà chạy vào phòng dụng cụ y tế nhưng không gặp được Diệp Quân Tước đang bị thương được người khác kéo theo trốn vào đây.

Trong phòng dụng cụ y tế có tổng cộng ba người, bọn họ chỉ tránh đi được trận bạo loạn nhưng không thể thoát khỏi trận cháy lớn. Thuộc hạ của Diệp Quân Tước muốn bỏ lại cậu ta để tự chạy thoát thân nhưng bị lính bắn tỉa mai phục bắn chết.

Diệp Quân Tước là một người tàn phế nên không thể động đậy, dường như cậu ta cũng chấp nhận số phận mà ngồi trêи đất chờ chết.

Mà anh ta – Triển Trì, vẫn chưa muốn chết! Phải khó khăn lắm anh ta mới thoát được Mục Đình Sâm, anh ta phải tiếp tục tồn tại! Vào thời khắc cuối cùng, Diệp Quân Tước thật mở miệng hỏi anh ta: “Tại sao anh lại xuất hiện ở nơi này?”

Anh ta tùy tiện trả lời một câu: “Để giữ lại cái mạng, tôi muốn sống. Tôi sẽ thử cứu cậu rồi đưa cậu ra khỏi chỗ này.” Anh ta nói thế vì thương hại Diệp Quân Tước, dù sao cả hai cũng đồng bệnh tương liên.

Diệp Quân Tước vừa cười vừa lắc đầu: “Không sao cả. Lần này tôi chết chắc rồi, đáng ra phải nằm xuống lòng đất từ lâu rồi. Nếu anh không ngại thì cứ trở thành tôi đi, có như vậy thì anh sẽ có được tất cả những gì mà anh muốn. Tiền bạc tiêu xài cả đời không hết, mọi thứ của tôi đều thuộc về anh. Xem như đáp lại ý tốt muốn cứu tôi của anh, tôi sẽ cho anh tất cả, anh sẽ không cần chạy trốn nữa. Chỉ có điều, anh phải giả vờ tàn phế thôi.”

Triển Trì không nói gì, anh ta cõng Diệp Quân Tước lên, mặc kệ sức nóng từ ngọn lửa mà nhảy từ cửa sổ xuống dưới. Trong quá trình đó anh ta bị bỏng, thương tích trêи người Diệp Quân Tước còn nghiêm trọng hơn. Dưới hoàn cảnh bị truy giết ác liệt như vậy, Diệp Quân Tước đã không qua khỏi sau hai ngày. Ban đầu anh ta có chút do dự nhưng khi biết được thân phận của Diệp Quân Tước là thiếu gia của Diệp gia – đệ nhất thế gia của Hải Thành thì anh ta dao động rồi. Trong khoảnh khắc đó, anh ta quyết định thay đổi thân phận.

Bình luận

Truyện đang đọc