Thế mà Quý Vân Tu lại mở miệng nói chuyện trong tình cảnh này!
Tịch Tuế hơi bất ngờ, nhưng cũng không quá ngạc nhiên, vì thỉnh thoảng Quý Vân Tu cũng nói chuyện, nhưng rất ít.
Mặt khác, ba Tịch cau mày nghiêm nghị, nhưng ông vẫn kinh ngạc. Thằng nhóc này suốt mấy năm nay không nói được lời nào, cũng rất ít khi nói, thế mà mở miệng nói muốn giữ con gái mình lại.
Quý Lăng Thành đang núp trong bóng tối, bỗng ngạc nhiên đứng dậy, “Anh Tịch Minh à, anh đến sao không nói tôi một tiếng, làm tôi tìm anh nãy giờ. Hóa ra là anh ở đây.”
Quý Lăng Thành xuất hiện, câu chuyện vẫn chưa được giải quyết xong.
Tịch Minh biết chắc chắn tên cáo già này đã “lừa” con gái mình, để vun đắp tình cảm cho hai đứa nhỏ mà. Sau đó lại thừa nước đục thả câu để định hôn ước chứ gì nữa?
Hừ!
Sao ông có thể gả con gái mình cho một người không được bình thường cơ chứ!
Đương nhiên những lời này chỉ là vì lửa giận trong lòng ba Tịch, ông sẽ không nói ra lời như thế.
“Tôi đưa con gái tôi về nhà đây, không làm phiền anh Lăng Thành nữa nhé.”
Ba Tịch nới lỏng tay ra, Tịch Tuế nhân cơ hội rút tay mình lại. Nhưng Quý Vân Tu vẫn cứng đầu nắm chặt tay cô, thậm chí cô còn cảm giác được độ ấm trên tay anh đang cuồn cuộn ập tới.
Tịch Tuế nhướng mắt, nhìn vào đôi mắt anh.
Trong veo, sáng sủa, không giấu được suy tư của chính anh.
“Anh để em đi đi.”
Quý Vân Tu lắc đầu nguầy nguậy.
Tịch Tuế không khỏi bật cười, đồ ngốc này không thấy chóng mặt hả.
“Ba, chú Quý, con và Quý Vân Tu… lâu rồi không gặp nên đang ôn lại kỉ niệm chút ạ.” Lúc nhỏ cô hay gọi là “anh trai Quý Vân Tu” nhưng bây giờ lớn rồi, không được gọi như thế nữa.
“Cảm ơn chú Quý đã mời trà ạ. Vì ba con ở đây nên con cũng phải về rồi.” Tịch Tuế không muốn hai bên xấu hổ nên xoa dịu người lớn trước, sau đó tạm biệt Quý Vân Tu.
Hai ba con đi được vài bước, Tịch Tuế quay đầu lại, nhẹ giọng nói: “Em về nhé.”
Quý Vân Tu vội vàng kéo ngón út của cô lại, mở to mắt nhìn cô, cứ như anh đang sợ nếu quay đầu đi thì cô sẽ biến mất ngay.
Tịch Tuế đưa tay vỗ vai anh, nhẹ nhàng nói: “Lần sau em sẽ đến chơi với anh.”
Quý Vân Tu hơi nghiêng đầu, ý anh muốn hỏi là khi nào.
Tịch Tuế vui vẻ trả lời: “Sẽ sớm thôi mà.”
Quý Vân Tu mím môi, không hài lòng với câu trả lời này.
Tịch Tuế không chịu nổi anh như vậy… quá đáng yêu lẫn bướng bỉnh mà, nếu không có hai người lớn đang ở đây nhìn, thì cô chắc chắn sẽ ôm cái đồ đáng yêu này mà dỗ dành!
“Hay là chúng ta thêm WeChat đi?” Cô đề nghị.
Trong mắt Quý Vân Tu lộ vẻ nghi hoặc.
“Bây giờ anh không có điện thoại hả? WeChat là ứng dụng trên điện thoại để liên lạc với nhau ấy, anh biết không?” Tịch Tuế giải thích, lấy điện thoại của mình ra, chỉ cho anh ứng dụng màu xanh lá…
“Chờ… chờ chút…” Anh khó khăn mở miệng.
“Tuế Tuế! Nhanh lên nào, ba có chuyện muốn bàn với con.” Ba Tịch đang sốt ruột chờ đợi.
Không phải là ông đang hối thúc con gái, mà là ông không muốn con gái mình ở chung với thằng nhóc đó! Ai mà ngờ con gái ông lại muốn kết hôn với thằng nhóc đó chứ?
Tịch Tuế khẽ thở dài, “Thôi vậy, lần sau em sẽ chỉ cho anh, tạm biệt nhé.”
Lần này cũng chẳng có ai kéo cô lại nữa.
Nhìn bóng dáng cô đang dần biến mất, Quý Vân Tu lúc này mới thật sự lo lắng, trên con ngươi màu nâu nhạt hiện lên một tầng sương mỏng.
Anh không có điện thoại, cũng không có WeChat, có phải anh cũng sẽ không được gặp lại Tuế Tuế nữa không?
Quý Vân Tu nhìn quanh mới phát hiện ra ba mình đang đứng đó.
Anh nhanh chóng nhặt cuốn sổ vừa đánh rơi, viết trên đó một dòng: Con muốn có điện thoại, muốn có WeChat.
Con trai đòi hỏi mà Quý Lăng Thành không hề tức giận, ngược lại còn vui muốn chết! Chỉ muốn mua cả chục cái điện thoại về bày lên bàn cho anh chọn!
“Vân Tu, con thích cái nào con chọn đi!”
Quý Vân Tu liếc mắt nhìn các hãng điện thoại khác nhau đang đặt trên bàn, bỗng hình ảnh Tịch Tuế lấy điện thoại ra hiện trong đầu anh, anh nhớ điện thoại của cô có hình quả táo ở đằng sau, nên anh cũng muốn có một cái như vậy…
Quý Lăng Thành nhớ đến hai yêu cầu được Quý Vân Tu ghi trên sổ, ông mở miệng đề nghị giúp anh tải WeChat xuống, “Vân Tu, ba chỉ con cách sử dụng nó nhé?”
Quý Vân Tu cầm điện thoại Iphone, gật đầu thật mạnh.
Quý Lăng Thành giúp anh khởi động máy. Sau khi hoàn thành quá trình khởi động máy tẻ nhạt như đăng kí tài khoản ID, ông nhấn vào App Store để cài WeChat.
Khi chuẩn bị tải xuống cho Quý Vân Tu, Quý Lăng Thành đột nhiên dừng lại, nhân cơ hội dụ dỗ anh, “Vân Tu, con kêu một tiếng ‘ba’ đi, ba tải xuống cho con nhé?”
Quý Vân Tu nhìn ông với vẻ mặt không cảm xúc, anh nhấn vào ô tìm kiếm, làm theo các bước, sau đó tải được WeChat.
Người cha già khát khao được con trai gọi một lần: “…”
Anh không cần ai dạy, tự anh tải ứng dụng về, làm theo chỉ dẫn là nhanh chóng đăng ký được tài khoản mới.
Địa chỉ liên hệ trên trang chủ trống trơn, anh nhấn vào từng biểu tượng, thấy ô “Thêm bạn” và dấu “+”, sau đó quay lại chớp mắt nhìn Quý Lăng Thành.
Quý Lăng Thành lấy điện thoại ra, đưa số điện thoại của Tịch Tuế cho anh.
Quý Vân Tu nhìn một lần xong quay đầu đi, nhập số vào.
Sau khi hoàn thành các bước, khóe miệng Quý Vân Tu khẽ cong cong.
Phản ứng này cho thấy, Tịch Tuế không giống với những người khác.
Quý Lăng Thành cảm thấy vui mừng, ngập ngừng hỏi: “Vân Tu, con có thích Tuế Tuế không?”
Quý Vân Tu không nói gì, cầm điện thoại đi lên lầu.
Con chó vàng Tia chớp ngoan ngoãn đi theo sau.
“…” Người cha già đã hết giá trị lợi dụng, cuối cùng cũng chỉ có thể tự an ủi mình.
Sau bao nhiêu năm, con trai mới hiếm khi đòi hỏi thứ gì, Quý Lăng Thành rất vui vẻ, bữa trưa còn ăn thêm 1 chén cơm.
Tịch Tuế được sắp xếp vào công ty, may mắn là cô đã lấy được bằng kép, với cả được sinh ra trong gia đình giàu có nên Tịch Tuế có chút hiểu biết về quản lý kinh doanh.
Mặc dù ba Tịch mở đường cho cô vào công ty, nhưng hầu hết mọi người đều nghi ngờ trình độ của cô, vì suy cho cùng, cô vẫn còn… quá trẻ.
Tịch Tuế thường kiểm tra WeChat, nhưng cô sẽ không tùy tiện thêm bạn. Cho nên khi thấy những ảnh đại diện trống trơn, cô không đồng ý thêm bạn.
Tính cách cô là vậy, một khi đã quyết tâm thì phải có bản lĩnh vững vàng. Hai ngày nay, cô rất nỗ lực để thích ứng với môi trường làm việc, từ sáng đến tối cô không hề có thời gian để ăn uống hay nghỉ ngơi.
Tịch Tuế dành hết tâm sức cho công việc, cho đến khi Quý Hoài Tây xuất hiện.
Tịch Tuế đi xuống lầu liền để ý tới chiếc xe hơi sang trọng đang đậu ở cổng, vừa bước ra công ty, cô đã thấy người đàn ông đứng bên cạnh chiếc xe, bỗng cô cảm thấy không được khỏe lắm…
Quý Hoài Tây đợi ở dưới lầu, cầm một bó hoa tặng cho Tịch Tuế, “Tuế Tuế, buổi chiều tốt lành.”
Tịch Tuế: “…” Nhìn thấy anh là tôi không hề ổn rồi!
Cô từ chối nhận bó hoa của Quý Hoài Tây, thậm chí còn không đáp lại nụ cười thân thiện của anh ta, lướt đi mà không thèm liếc mắt.
Quý Hoài Tây theo sát, ngăn cô lại, “Tịch Tuế, có phải chúng ta có hiểu lầm gì không?”
Anh ta không hiểu, tại sao hôn ước trước kia của anh ta lại chuyển thành Quý Vân Tu?
“Anh Quý, chúng ta không thân nhau lắm nên phiền anh gọi tôi là cô Tịch đi, cảm ơn.”
Quý Hoài Tây luôn được các cô gái theo đuối, nhưng giờ đây anh ta bị đả kích, trong lòng không hề vui vẻ gì, nhưng cũng không bộc lộ ra ngoài. Mà nở một nụ cười ranh mãnh, “Được thôi cô Tịch, chúng ta đi ăn một bữa tối được không? Suy cho cùng thì hôn ước của chúng ta…”
“Dừng, tôi không liên quan gì đến anh cả. Về phần hôn ước đó, tôi đã nói rõ rồi.” Tịch Tuế ngắt lời anh ta.
Đôi mắt Quý Hoài Tây nguội lạnh, “Cô thật sự muốn kết hôn với Quý Vân Tu à?”
Cô cười gằn: “Không lẽ là cưới anh?”
Khóe miệng Quý Hoài Tây mím chặt lại, “Cho dù cô Tịch đây không muốn kết hôn thì cũng đừng lấy anh cả của tôi làm cái cớ chứ.”
Cô hơi nhướng mày, híp mắt giễu cợt, “Sao anh lại cho rằng đó là cái cớ?”
Tịch Tuế ghét cái thói tự cao tự đại của anh ta.
Nghĩ vậy, hình như đã mấy ngày cô không gặp Quý Vân Tu rồi.
Xong rồi…
Tịch Tuế quay đầu đi, gạt mấy bông hồng trước mặt sang một bên rồi bỏ đi thẳng.
—
Nhìn thấy Tịch Tuế, quản gia nhà họ Quý vội vàng đưa cô vào nhà.
“Cô Tịch, cuối cùng thì cô cũng tới rồi.”
Nghe hơi sai sai, Tịch Tuế thuận miệng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Vâng.” Quản gia thở dài, “Từ khi cô đi, cậu chủ lúc nào cũng nhốt mình trên lầu 3 cả. Cứ 10 giờ 30 phút sáng lại lấy sổ hỏi thăm cô. Chúng tôi nói cô chưa đến thì cậu chủ lại quay về phòng.”
“10 giờ 30 phút sáng?”
“Cô Tịch, có lẽ cô không để ý nhưng đúng 10 giờ 30 phút là lúc cô rời khỏi nhà chúng tôi ngày hôm đó.”
Nghe vậy, trong lòng Tịch Tuế âm ỉ đau đớn, “Tôi đi tìm anh ấy.”
Quản gia đưa cô lên lầu ba, nhưng cửa phòng đóng chặt.
Quản gia giải thích, “Phòng vẽ tranh lầu 3 là phòng của cậu chủ, không ai được phép vào cả. Cô gõ cửa thử xem.”
“Được rồi, tôi cảm ơn.” Tịch Tuế gật đầu, nhẹ nhàng bước lại gần.
Cô gõ nhẹ cửa, nhưng không ai đáp lại.
—
Trên bảng vẽ đối diện Quý Vân Tu là một bức tranh với màu sắc, bố cục tuyệt đẹp.
Đó là bức tranh một cô gái trẻ.
Cô gái trong tranh mảnh mai, và thậm chí tươi tắn. Cô quỳ dưới đất, chân trần, mái tóc dài hơi xoăn xõa xuống chân, mái tóc rối tung trải trên mặt đất. Ngón tay mảnh khảnh cuộn vào làn tóc, cuộn tròn như rong biển, che lấy khuôn ngực đang phập phồng, thấp thoáng trắng nõn.
Ở góc bên phải của bức tranh, một tia sáng vàng xuyên qua tầng mây đen kín dày đặc, chiếu lên mặt cô gái, khiến toàn thân cô tỏa sáng.
Tịch Tuế ở ngoài lại đang gõ cửa.
“Quý Vân Tu?”
“Quý Vân Tu, em là Tịch Tuế.”
Giọng nói cô nhẹ bẫng, khó có thể lọt vào.
Khi Tia chớp nghe thấy âm thanh, nó cào cào cánh cửa.
Quý Vân Tu, người đang cầm cọ vẽ, đột nhiên dừng lại, quay người nhìn cánh cửa đóng chặt, lỗ tai vừa động, trong mắt hiện vẻ vui mừng.
Anh nhanh chóng bước tới mở cửa, đúng lúc Tịch Tuế đang đưa tay muốn gõ nữa, thì chạm thẳng vào người anh.
Cô dùng cả bàn tay, vì lúc nãy gõ nhiều quá nên sinh ra cảm giác đau đớn. Vậy nên bây giờ, bàn tay cô trực tiếp đáp trên ngực Quý Vân Tu.
Đôi mắt Tịch Tuế trợn to, môi mím chặt một đường.
Quý Vân Tu ngây thơ chớp mắt.
Con chó vàng ló đầu ra từ sau chân anh, Quý Vân Tu liếc nó rồi ấn nó lại.