NHẬT KÍ CÔ QUÝ CƯNG CHỒNG

“Sau đó thêm hai năm nữa, Khương Thụy Vân lại xét nghiệm ra đang mang thai hai tháng, lần này mọi người trong nhà đều vô cùng cẩn thận kỹ lưỡng, đáng tiếc…”

Quản gia Quý tiếp tục kể lại, thở một hơi thật dài: “Đáng tiếc đến khi được ba tháng thì đứa bé vẫn không thể giữ được, kết quả kiểm tra nói rằng là vì lần sinh non trước đó đã tổn hại đến cơ thể cộng thêm lần này trực tiếp bị thương đến gốc rễ… nên bà ta sau này cũng không thể mang thai đứa con của chính mình được nữa.”

“Chính vì vậy nên bà ta tính hết tội lỗi đấy lên đầu của A Tu sao?” Vẻ mặt Tịch Tuế phức tạp.

Tất cả những chuyện này chính là lý do để Khương Thụy Vân xuống tay với anh sao?

Nhưng mọi chuyện đều bình yên vô sự trôi qua bao nhiêu năm như vậy rồi, tại sao lại cứ khăng khăng chọn thời điểm cô đính hôn với Quý Vân Tu?

“Nếu tất cả chuyện này thực sự do Khương Thụy Vân gây ra, bà ta vất vả ngụy trang nhiều năm như vậy nhưng bây giờ lại bắt đầu ra tay, có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó ảnh hưởng đến lợi ích của bản thân bà ta. Lẽ nào là…”

Khi Quý Vân Tu còn đang bị tự kỉ, Khương Thụy Vân ngụy trang chăm sóc anh tỉ mỉ từng li từng tí, nhưng thực ra là đang nuôi anh thành kẻ vô dụng không thể tự giải quyết được sinh hoạt thường ngày…

Người đó không muốn để cho bọn cô bên nhau, là bởi vì kiêng kỵ sức ảnh hưởng của cô với Quý Vân Tu?

Cô bất chợt nhớ đến Tết Trung thu hôm đó, trong lúc vô tình bắt gặp Khương Thụy Vân đứng cùng với Quý Hoài Tây.

Có lẽ hai người này đã cấu kết với nhau từ lâu lắm rồi!

“Quản gia Quý, chuyện này tạm thời đừng nói với người khác, tránh cho rút dây động rừng.”

“Nếu chúng ta đã có mục tiêu thì cứ lần theo dấu vết để điều tra tiếp thôi, tôi tin chắc rằng chẳng mấy chốc sẽ có kết quả.” Trên thế giới này không có bức tường nào mà không lọt gió.

Được biết hành tung của Khương Thụy Vân mấy ngày gần đây là bà ta chỉ đi uống trà, tán gẫu cùng mấy bà chủ giàu có khác ở trong giới.

Tiếc là đối phương làm việc cũng tương đối thận trọng, những bằng chứng mà bọn họ dễ dàng tìm được đều không móc nối được quan hệ với Khương Thụy Vân, nhưng Tịch Tuế tin những lời mà quản gia Quý nói, không bằng lòng từ bỏ.

“Không nhìn ra được có gì kì lạ từ những chuyện này.”

“Không… đừng quên rằng ở cùng với bà ta còn có một Tần Ngọc Chi nữa!”

Hai mẹ con Tần Ngọc Chi với Quý Hoài Tây này từ trước đến giờ đều rất đồng lòng.

“Chúng ta đã điều tra Quý Hoài Tây, khoảng thời gian trước hắn ta vẫn luôn ở nước ngoài, hiện nay đang trong mối quan hệ hẹn hò với cô hai nhà họ Tề, hình như hai người họ còn dự định đính hôn.”

“Thông gia thương mại thôi mà.” Loại người không có lương tâm như Quý Hoài Tây kia, hắn ta thay đổi một đối tượng hẹn hò chẳng qua cũng chỉ là đang cân nhắc lợi hại mà thôi.

Ngược lại cô rất tò mò: “Quý Hoài Tây ra nước ngoài làm gì?”

“Tạm thời vẫn chưa điều tra được.”

Tịch Tuế dùng một tay ấn lên trán, nói chuyện với ai đó bằng tai nghe Bluetooth, sốt ruột đi tới đi lui ở trong phòng: “Tôi đã nghe ngóng rồi, hoàn toàn không phải là do công việc sắp xếp, tiếp tục theo dõi.”

“Đúng rồi, đi điều tra thêm một chút về một người phụ nữ tên là Sơ Doanh.”

Cô cũng lấy ra thông tin do Sơ Doanh điền khi mới gia nhập công ty trong hồ sơ ghi chép nhân viên hơn nửa năm trước từ bộ phận Nhân sự, và gửi kèm cùng với ảnh chụp sang đó.

Trước đó đã điều tra Quý Hoài Tây rất lâu, lần này lại có nhiệm vụ rõ ràng nên tin tức nhanh chóng được trả về.

“Cô Tịch, bên kia có tin tức rồi, theo những thông tin mà cô cung cấp, bọn họ điều tra được Sơ Doanh đang ở nước ngoài và thường xuyên phải ra vào bệnh viện, theo điều tra cho thấy thì Sơ Doanh mang thai rồi.”

“Mang thai à… đây đúng thật là một tin tức tốt.”

Chuyện kiếp trước xảy ra sớm, lần này thì cô có thể tặng một món quà thật to cho bạn gái đương nhiệm của Quý Hoài Tây rồi!

Mỗi lần cổng lớn vang lên tiếng động thì Quý Vân Tu đều sẽ đi xem thử, thấy người trở về không phải là Tịch Tuế thì anh lại thất vọng mà quay trở lại.

Quý Lăng Thành mới từ công ty về, thấy con trai ‘đích thân ra đón’ thì trên mặt lộ ra nụ cười: “A Tu…”

Đáng tiếc còn chưa đợi ông liên hệ tình cảm thì Quý Vân Tu đã xoay người vào nhà.

Quý Lăng Thành: “…”

Quản gia Quý đang đợi cùng ông thân thiết nhận lấy chiếc cặp công văn trong tay ông chủ, rồi ông lại huơ huơ ngón tay trước mặt Quý Lăng Thành.

Quý Lăng Thành không rõ lý do.

“Khụ.” Quản gia Quý ho nhẹ một tiếng, chỉ vào miếng băng cá nhân được dán tại nơi dễ thấy, giải thích: “Đây là do cậu chủ tặng đó ạ.”

Hai người quen biết nhiều năm, vừa là người hầu vừa là bạn bè, không quá coi trọng chuyện riêng tư. Nhưng ông không bằng lòng thừa nhận rằng địa vị trong lòng con trai mình còn không bằng ông quản gia!

“Ông hỏi xin nó hả?” Quý Lăng Thành một tia hy vọng nhỏ nhoi.

Thế nhưng quản gia Quý lại nhẫn tâm nói sự thật cho ông nghe: “Không ạ, đây là do cậu chủ chủ động tặng cho tôi đấy.”

Quý Lăng Thành hận không thể ra tay tháo cái thứ đồ kia xuống!

Quý Vân Tu hiếm khi ở lại đại sảnh.

Quý Lăng Thành vào nhà, cởi áo khoác ra rồi vắt ở khuỷu tay.

Mới vừa đi ngang qua trước mặt Quý Vân Tu, lại lùi lại hai bước rồi dừng lại ở đó. Ông xoa xoa ngón tay và thở dài: “Cái tay này của ba hôm nay không biết bị quẹt một chút ở đâu mà có hơi đau…”

“…” Căn phòng yên tĩnh, không có ai đáp lại.

Quý Lăng Thành lén lút liếc nhìn về phía con trai một chút, nói tiếp: “Sợ là phải dán băng cá nhân mới ổn được, cũng không biết trong nhà này có còn cái nào hay không nữa.”

“…” Vẫn lặng ngắt như tờ.

Khóe miệng Quý Lăng Thành khẽ co rút, không hề tiếp tục tự làm mình mất mặt nữa, từ bỏ đấu tranh.

Quản gia Quý vẫn luôn yên lặng canh giữ bên cạnh bắt đầu cảm thấy hối hận vì hành vi ban nãy của mình, an ủi nói: “Ông chủ, cậu chủ rất thông minh, chắc chắn biết ông không bị thương nên mới như vậy.”

Quý Lăng Thành cúi đầu, thở dài không thôi: “Đều tại tôi cả, mấy năm nay vẫn luôn bận rộn công việc, bôn ba bên ngoài, còn không bằng thời gian dài ông sống bên cạnh nó, ông thân thiết với nó hơn một chút cũng là điều đương nhiên thôi.”

Ghen tị thì ghen tị nhưng ông không thể không thừa nhận rằng tình cha con mà bản thân dành cho con trai có sự thiếu sót, đó chính là đồng hành.

Quý Lăng Thành chán nản đi vào phòng sách.

“Cốc cốc cốc ——”

Không bao lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng tiếng gõ chậm rãi.

Ngoại trừ thảo luận về việc công, Quý Lăng Thành thường không thích có người vào phòng sách, vì thế khi ông nghe thấy tiếng gõ cửa thì liền đích thân đứng lên mở cửa.

Cửa phòng mở ra, đập vào mắt là một hình bóng quen thuộc, Quý Lăng Thành cảm thấy hơi kinh ngạc: “A Tu?”

Quý Vân Tu rất hiếm khi chủ động quan tâm người khác, số lần bước vào phòng sách của ông cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, bây giờ thấy một mình anh đến đây thực sự là kì lạ.

Quý Vân Tu im lặng không nói đưa đồ đang cầm trong tay về phía cha mình.

“Đây… đây là…” Quý Lăng Thành cẩn thận nhìn thứ đồ trong tay ông liền lập tức cảm thấy được yêu thương mà lo sợ, nhưng cũng không lập tức phản ứng lại ngay!

“Băng cá nhân.” Quý Vân Tu trả lời bằng một câu đơn giản.

Thấy Quý Lăng Thành hồi lâu vẫn chưa nhận, anh liền trực tiếp mở hộp ra, từ bên trong lấy ra một miếng rồi lại đưa tới: “Cần phải lập tức xử lý vết thương, hơn nữa chú ý không được dính nước.”

“Được… được…” Quý Lăng Thành suýt chút nữa cảm động đến rơi nước mắt.

Thì ra Vân Tu của ông thật sự đang không ngừng tiến triển tốt hơn.

Bây giờ là đính hôn với người con gái mình thích, tương lai sau này chắc chắn mọi chuyện sẽ tốt hơn nữa!

Quý Vân Tu vẫn không thể hiểu nổi, vì sao anh chỉ tặng một miếng băng cá nhân mà cả quản gia Quý lẫn ba mình đều lộ ra biểu cảm phức tạp đến như vậy?

“Tút…” Tiếng chuông điện thoại vang lên, lần này cuối cùng anh cũng đợi được người mà mình muốn gặp.

Quý Lăng Thành vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc xúc động, nghe thấy tiếng chuông, đứa con trai ban nãy còn biểu lộ sự quan tâm với ông không thèm chào hỏi gì mà đã rời đi không quay đầu lại.

Quý Lăng Thành: Đau lòng ông già này quá đi mất!

*

“A Tu, chuyện của em đã giải quyết xong rồi, anh tới đón em nha, em sẽ gửi địa chỉ cho anh.”

Tịch Tuế không quên lời hứa với anh, quả thật để anh tới đón, chẳng qua là cô đã tới chỗ cách nhà họ Quý không xa để chờ từ lâu rồi, đi bộ cũng có thể tới nơi.

Quý Vân Tu cũng không có đồ đạc gì cần phải thu xếp, điều khiến anh không buông bỏ được có lẽ chỉ có phòng vẽ tranh và Tia Chớp. Nhưng đối với anh mà nói thì phòng vẽ thuộc về căn cứ của riêng anh, mà anh cho rằng để lại Tia Chớp ở lại trong ngôi nhà quen thuộc này cũng không có gì không thích hợp.

Trước khi ra ngoài, Tia Chớp chạy đến bên chân anh xoa tròn muốn đi cùng.

Quý Vân Tu cũng không ngăn cản, cuối cùng một người một chó đi cùng nhau, họ đi theo dẫn đường mười phút sau đã tới nơi.

Tịch Tuế đang đứng ở ven đường, xa xa liền trông thấy chồng sắp cưới mà mình vẫn luôn nghĩ đến.

Cô chỉ không ngờ rằng bên cạnh còn nhiều ra thêm một bé ‘cẩu độc thân’.

Tia Chớp vừa trông thấy cô chủ liền nhào tới, Tịch Tuế ngồi xổm người xuống vuốt lông cho nó: “Tia Chớp, lâu quá không gặp mày rồi.”

Tia Chớp ngoan ngoãn khiến cô không còn cảm giác sợ hãi chó nữa, vì thế bây giờ cô cực kì thích Tia Chớp.

“Tia Chớp hình như béo lên rồi, phải không nè ~” Cô nâng móng vuốt của Tia Chớp lên lắc lư, còn cố gắng trò chuyện với nó nữa.

Quý Vân Tu không bao giờ tưởng tượng được rằng, kẻ tranh giành sự yêu thương với anh vậy mà lại là bé chó lông vàng do chính tay anh nuôi nấng!

Anh còn chưa nói chuyện được với Tuế Tuế nữa đấy!

“Tuế Tuế.”

“Hả?”

“Anh ghét Tia Chớp!”

“Mắc gì anh ghét Tia Chớp? Nó cắn anh hả?” Tịch Tuế cười trêu đùa.

“Hừ!” Anh khó chịu ‘hừ’ một tiếng: “Nó thật là đáng ghét!”

Tịch Tuế gật nhẹ đầu cái hiểu cái không, thuận theo lời nói đó: “Nếu anh đã ghét Tia Chớp như vậy, hay là anh ném nó lại trên đường lớn đi, nói không chừng sẽ trở thành con chó lang thang không có nhà để về, xong rồi sẽ được người tốt nào đó nhặt được và từ đó về sau Tia Chớp sẽ trở thành chó nhà người khác luôn.”

Vừa dứt lời, mày Quý Vân Tu liền cau lại: “Không được!”

“Ồ? Không phải anh ghét nó sao? Em thích anh như vậy sao có thể nuôi Tia Chớp mà anh ghét ở bên người được chứ?” Nói thì nói vậy nhưng động tác vuốt lông vẫn chưa từng ngừng lại.

Quý Vân Tu lại tìm được trọng điểm trong câu nói dài ngoằng này: “Tuế Tuế… thích anh hả?”

“Đương nhiên rồi.” Cô gật đầu cười.

Tai Quý Vân Tu như nhũn ra: “Thế thì anh không ghét nó nữa.”

Chỉ cần Tuế Tuế thích anh là được rồi.

Thấy biểu hiện thỏa mãn như vậy của anh, tâm trạng Tịch Tuế vô cùng tốt, cả đám mây đen đè nén trong lòng kia cũng bị xua tan.

“A Tu, anh ăn tối chưa?”

Anh khẽ sờ bụng rồi lắc đầu.

“Thế thì đúng lúc quá, ban đêm ở thành phố Vân Hải là phồn vinh và náo nhiệt lắm. Chúng ta giải quyết bữa tối trước sau đó lại đi dạo ngắm cảnh đêm nhé, được không anh?”

“Được!” Đối với đề nghị mà Tịch Tuế nêu ra, anh đã không chút mảy may cần suy nghĩ mà trực tiếp đồng ý luôn!

Sau bữa tối, Tịch Tuế tùy theo ý thích dẫn anh đi xuyên qua những con phố thương mại, đi mệt rồi thì dừng lại nghỉ chân một chút

Ánh trăng dần lên cao, màu vàng rực rỡ rơi vãi khắp mặt đất, soi sáng đêm đen.

Cô ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng sáng đang treo trên trời cao kia, lòng tràn đầy mong đợi vô hạn, cô bất giác nói ra lời cầu nguyện trong lòng: “Cả đời này, anh nhất định sẽ bình an.”

Quý Vân Tu đang chơi đùa với Tia Chớp vẫn luôn để ý đến cô.

Nghe thấy cô đang nói chuyện nhưng tại vì tiếng nói quá nhỏ, không nghe rõ nội dung nên liền hỏi lại lần nữa: “Tuế Tuế, em đang nói gì vậy?”

“À, em nói…” Tịch Tuế nói còn chưa rõ tiếng thì liền ngập ngừng dừng lại.

Tịch Tuế quay đầu chăm chú nhìn vào anh, ý cười trong mắt càng đậm hơn.

Mấp máy môi khẽ nói: “Trăng đêm nay đẹp thật đấy.”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc