NHẬT KÍ CÔ QUÝ CƯNG CHỒNG

Ngày chính thức đính hôn cũng đã đến!

Khi Tịch Tuế mặc lễ phục xinh đẹp xuất hiện cùng với Quý Vân Tu mặc đồ vest, nam thanh nữ tú, lại còn là liên hôn gia tộc giàu có làm cho ai cũng phải hâm mộ.

Quý Vân Tu đeo chiếc nhẫn kim cương biểu thị cho tình yêu vào ngón áp út của Tịch Tuế, hai người trao nhẫn đính hôn cho nhau.

Bởi vì đã từng luyện tập rồi nên cả hai hoàn thành vô cùng lưu loát, những lời cần nói, những chuyện cần làm đều hoàn hảo không sai sót.

Hôn ước đã được thực hiện, khách khứa đều khen trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp.

Quý Nhan ngồi ở dưới vỗ tay thật mạnh, khuôn mặt nhỏ cười tươi như hoa nở, vô cùng xán lạn.

Nhưng trong bữa tiệc, những cô dì ăn no bắt đầu “quan tâm” đến công việc, tình yêu của cô.

Quý Nhan quyết đoán tách ra, tìm góc an tĩnh trống vắng nào đó.

Không ngỡ rằng oan gia ngõ hẹp, gặp phải tên cáo già!

Cô trốn đằng sau cột âm thầm quan sát Tần Tứ, phát hiện ánh mắt Tần Tứ đang dõi theo người nào đó.

Hôm nay Tịch Tuế mặc sườn xám đắt đỏ, phác hoạ được đường cao thướt tha của cô, ưu nhã đoan trang.

Là một người đẹp khí chất khỏi phải bàn.

Quý Nhan cầm ly nước trong tay, chậm rãi đi qua, đứng bên cạnh lan can cách nửa mét.

“Này, Tần Tứ.”

“Lúc trước có thể là tôi hiểu lầm anh nhưng may là hôm nay gặp nên tôi nói lời xin lỗi với anh.”

Trước đây cô cảm thấy tên Tần Tứ cáo già này đang có ý đồ cướp bạn gái của người khác, nhưng căn cứ vào những chuyện gần đây thì Tần Tứ chưa bao giờ quan tâm đến cảm tình của người khác, chỉ yên lặng đứng phía sau, giống như là kỵ sĩ đang lặng lẽ bảo vệ.

Cô nhận ra được điều đó, cảm giác chính mình đang trách lầm người tốt thì lúc này gặp lại đáy lòng còn có chút băn khoăn.

Tần Tứ quay đầu, đối diện với ánh mắt của cô nhưng ngoài mặt tỏ vẻ thờ ơ.

Thấy anh không đáp gì, Quý Nhan lại dịch hai bước qua bên cạnh anh, nói nhỏ: “Chuyện tình cảm thì tuỳ theo duyên phận, bây giờ chị Tịch Tuế với anh cả tôi đính hôn rồi, không bao lâu nữa là kết hôn, anh từ bỏ đi.”

“Tôi nói rõ rồi đấy! Lần này tôi nói không phải để đả kích anh đâu, mà là thật tình khuyên nhủ anh hãy bỏ đi, đến lúc đó thì ai cũng vui mừng.”

Cho tới đó thì anh cả giải quyết được tên tình địch đáng gờm một cách triệt để, thì không phải là giai đoạn cả nhà đều vui à!

Tần Tứ hơi cúi đầu xuống.

“Ầy…” Quý Nhan thở dài, thấy đáng thương cho người đàn ông si tình này, “Anh cũng đừng quá buồn, tuy rằng giai đoạn này có hơi khó chịu nhưng nếu anh cố nhịn qua thì sẽ không sao cả.”

Cái miệng nhỏ cứ lảm nhảm làm cho người ta cảm thấy nhức đầu.

Cuối cùng Tần Tứ cũng lên tiếng, kêu: “Quý Nhan.”

“Sao?”

“Tôi không sao cả.”

“Ơ…” Này, rõ ràng là đang giả vờ không sao mà!

Vì chừa mặt mũi cho cáo già, cô cũng sẽ không vạch trần, thậm chí còn gật đầu thuận theo ý anh.

Bên tai đột nhiên có tiếng: “Nhưng cô thì có sao đấy.”

“?” Đầu óc không rõ trong vài giây.

Quý Nhan nhíu mày, nghiêng đầu hỏi: “Tôi có chuyện gì?”

Tần Tứ chỉ cười không nói.

Cô cảm thấy mình lại bị tên cáo già này chơi khăm rồi, nên tức giận rời đi.

Mắt Tần Tứ nhìn về phía trước, lấy điện thoại ra chụp ảnh người đang chạy đi.

*

Tịch Tuế tuyệt đối không ngờ rằng chỉ có một bữa tiệc đính hôn như vậy thôi mà có thể hành cô mệt được. Bình thường đã quen đi giày cao gót rồi nhưng hôm nay gót chân vẫn bị sưng đỏ lên.

Hôm nay là ngày vui nhất, cô không than thở gì cả, chỉ ứng phó với khách khứa xong rồi thì nắm chặt cánh tay của Quý Vân Tu.

Vốn Quý Vân Tu không quen nói chuyện với người lạ, những điều anh đang làm cũng chỉ vì thủ tục đính hôn mà thôi. Ngoại trừ những lời thoại trong phim ra thì anh chưa nói được mấy câu.

Quay đầu thấy Tịch Tuế với sắc mặt mệt mỏi, anh liền nắm tay vợ sắp cưới của mình đi ngay.

Đi rồi…

Hai người cha già Tịch Minh và Quý Lăng Thành trao đổi ánh mắt với nhau, coi như không nhìn thấy gì.

Rời khỏi đại sảnh ấm áp là cảm giác được những cơn gió từ bốn phía đột kích. Tịch Tuế rụt cổ theo bản năng, vai co rúm, còn chà xát bàn tay.

Người đàn ông bên cạnh đã thấy hết hành động của cô, anh không nói hai lời mà cởi áo khoác vest ra, khoác lên người cô. Nhìn từ đằng sau, áo khoác to rộng bao bọc thân thể mảnh khảnh của cô gái, sợ áo rớt nên anh còn lấy tay quàng qua vai cô.

Nhìn từ bên ngoài thì như là cảnh tổng giám đốc bá đạo che chở cho cô vợ nhỏ vậy.

Được chồng sắp cưới chăm lo đúng là rung động trái tim thiếu nữ mà!

“A Tu, anh đưa cho em áo khoác của em rồi thì anh cũng sẽ lạnh mất.”

“Đây là chuyện chồng sắp cưới nên làm.”

“Ồ? Anh lại học được từ trong bộ phim ngôn tình nào đấy?”

“Bộ… mới ra.” Người chồng sắp cưới bị vạch mặt nên đỏ cả tai.

“Phim mới à? Lúc sau chia sẻ cho em với nhé?”

“Không cho em xem.”

“Được lắm! Vừa mới đính hôn là anh bắt đầu cãi em rồi, bộ anh có phải là chồng sắp cưới mà em thích nhất không vậy?”

“Anh thích Tuế Tuế nhất.”

Vào phòng nghỉ ngơi, Tịch Tuế liền cởi giày cao gót ra, đi chân trần, lạnh đến mức lạnh cả bàn chân cô, cô đành phải mang vào lại.

“Lạnh quá, dép lê đâu rồi?”

Phòng nghỉ này mới được xây ngay cả cửa còn không có.

Kết quả chính là năng lực của chồng sắp cưới bùng nổ, nhẹ nhàng ôm cô lên giường, còn không quên bật máy sưởi trong phòng lên.

“Thế này thì sẽ không lạnh chân nữa.”

Được người mình thích chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ như thế thì chắc chắn ai cũng sẽ rung động.

Cô mở hai tay ra, ngón tay khảy khảy.

Quý Vân Tu nhìn với ánh mắt nghi hoặc, không hiểu cô có ý gì.

Tịch Tuế liền kéo lấy vạt áo của anh.

Anh thuận thế cúi lưng xuống.

“Ôm anh.” Nói xong cô ôm lấy eo anh.

Người đàn ông không kịp chuẩn bị cái ôm này bị kéo lên giường, liền đè cô ở dưới thân.

Bầu không khí vốn ấm áp dịu dàng bỗng trở nên ái muội.

Vốn phụ nữ là phải rụt rè nhưng cô phát hiện Quý Vân Tu còn đỏ mặt hơn cả cô nữa, thậm chí anh còn không dám nhìn vào mắt cô.

Hai người đổi vai cho nhau, trong lòng có cảm giác muốn trêu đùa đối phương.

Tịch Tuế giơ tay chọc chọc gương mặt đỏ đến rỉ máu của anh, “Anh đang ngại à?”

Quý Vân Tu quay mặt đi, định chống giường đứng dậy, nhưng Tịch Tuế túm chặt cà vạt để anh áp xuống lần nữa.

Cô linh hoạt lật người, vị trí của cả hai được thay đổi.

Tịch Tuế cúi đầu, bật hơi nhẹ bên tai anh, “A Tu, anh xem phim ngôn tình có dạy cho anh những thứ này không?”

Cánh tay mảnh khảnh dần đi xuống, đáp trước ngực anh. Yết hầu của người đàn ông bỗng lăn lăn, gợi cảm nói không nên lời.

Sự thú vị trong lòng Tịch Tuế tăng lên không ngừng, nhân lúc chưa chuẩn bị, ngón tay cô nhẹ nhàng trượt xuống chỗ yết hầu của anh.

Vợ sắp cưới vốn đoan trang ưu nhã bỗng hoá thành yêu tinh quyến rũ, không người đàn ông nào có thể nhịn được!

Anh chỉ là ngây thơ trong chuyện tình cảm chứ không phải là ngốc!

Ngay lúc Tịch Tuế đang làm càn thì Quý Vân Tu bắt lấy đôi tay không thành thật trước ngực mình, đỡ đầu cô áp xuống, nhắm ngay vào đôi môi kiều diễm đỏ hồng mà hôn.

Bàn tay xuyên qua mái tóc cô, tay khác từ vai đến bên hông.

“Ưm…”

Huhuhu, cô bị lật xe rồi!

Sớm nên biết bộ mặt thật của người này, cứ nói đến chuyện tình yêu là hoá chó!

*

Khương Thuỵ Vân tiếp khách với Quý Lăng Thành xong có cảm giác mệt.

Bà ta ấn trán, có vẻ không ổn.

Quý Lăng Thành phát hiện vợ mình không được bình thường, “Sao thế? Không khoẻ à?”

“Có hơi nhức đầu, chắc là mấy ngày nay bận đến mức không ngủ được.” Khương Thuỵ Vân lắc đầu, lại gạt tay ông ra, “Không sao đâu, em chịu được.”

Nghe đến đây, là một người đàn ông thì không ai lại buộc vợ mình mệt mỏi cả, thế nên Quý Lăng Thành lo lắng kêu bà ta đi nghỉ ngơi.

Khương Thuỵ Vân chần chờ rồi gật đầu, “Hầy, em cũng chịu thôi, may mà Vân Tu và Tuế Tuế đã đính hôn rồi, coi như tảng đá lớn trong lòng em cũng vơi đi. Vậy có chuyện gì thì gọi cho em, em về trước.”

Trước khi đi thì còn chào hỏi mọi người, đúng là một trưởng bối đoan chính nhã nhặn điển hình.

Bên ngoài Khương Thuỵ Vân không hề làm lỗi điều gì nên Quý Lăng Thành không nghĩ nhiều.

Nơi này cách không xa với nhà họ Quý, lúc Khương Thuỵ Vân về đến nhà thì chỉ còn có mấy người giúp việc, hầu hết là đã đến nơi tổ chức tiệc đính hôn hết rồi.

Khương Thuỵ Vân lập tức lên lầu 3, đứng trước phòng vẽ tranh của Quý Vân Tu.

Phòng vẽ tranh này là bí mật của Quý Vân Tu, người trong nhà rất tôn trọng anh, không có chìa khoá nên mấy năm nay không có người nào mở ra được.

Khương Thuỵ Vân đứng trước cửa phòng nhìn xung quanh, xác định bốn phía không có người thì vội vàng lấy chiếc chìa khoá từ trong túi xách ra, cắm ngay vào ổ khoá.

“Cạch –” Tiếng động rất nhỏ, cửa phòng được hé ra một khe nhỏ.

Khương Thuỵ Vân nhanh chóng chui vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Ánh sáng trong phòng rất sáng, mặc dù tất cả bức màn đều đã được kéo lại cũng có ánh mặt trời tiến vào, không hề u ám.

Bà ta sờ soạng hai ba lần ở cạnh cửa, chuẩn bị ấn công tắc bật đèn, căn phòng sáng lên.

Giá vẽ được bày biện trong phòng, trên mỗi giá vẽ đều có một bức tranh. Tuy rằng bà ta không rành nhưng có thể thấy được các bức tranh này không hề tệ.

Ai cũng biết Quý Vân Tu có rất thích vẽ tranh, bình thường cũng sẽ thấy anh ngồi trong sân vẽ phong cảnh, nhưng không ngờ nó lại xuất sắc hơn cả cảnh thật.

Anh tài năng như thế.

Khương Thuỵ Vân đứng trước giá vẽ cẩn thận đánh giá, lại phát hiện ở bên góc phải dưới có kí tên đặc biệt Y·X.

Một hình ảnh hiện lên trong đầu, dường như bà ta đã thấy đâu đó rồi?

Khương Thuỵ Vân vội lấy điện thoại ra tìm tòi, đến khi giao diện Baidu hiện ra, bà ta kinh ngạc che miệng lại.

“Không thể nào…”

“Nó thế mà…”

Đã từng tham gia các triển lãm tranh nổi tiếng với các quý bà, hoặc tham gia các hoạt động xã hội ở giới thượng lưu nên có chút ấn tượng với cái tên này, bây giờ tra ra thì không thể tin được.

Khó thể tin được, Quý Vân Tu thế mà… là một nhà hoạ sĩ nổi tiếng?

Khương Thuỵ Vân đứng im tại chỗ, vẻ mặt kinh ngạc.

Lúc sau bà ta mới hoàn hồn lại, đi đến mỗi giá vẽ, chụp lại từng bức tranh.

Đến cuối cùng, bà ta phát hiện ở một góc còn có một chỗ nhô lên quái lạ, hình như là một cái giá vẽ nhưng được che vải lại.

Khương Thuỵ Vân hiều kì chậm rãi đến gần.

Bình luận

Truyện đang đọc