Mấy năm nay, Khương Thuỵ Vân làm vợ của Quý Lăng Thành, mẹ kế của Quý Vân Tu, dường như là vô cùng hoàn mỹ.
Đối với người ngoài, ai cũng biết vợ của Quý Lăng Thành là Khương Thuỵ Vân nhưng bà ta không thái độ với thân phận với chính mình; nhưng bên trong thì bà ta làm tốt bổn phận là một người mẹ, không khắt khe với Quý Vân Tu, trái lại còn chăm sóc anh vô cùng cẩn thận.
Chỉ là mấy năm gần đây Khương Thuỵ Vân tương đối bỏ lơ anh, dường như là bởi vì con cái lớn hết rồi nên không cần phải quản lí nghiêm ngặt nữa.
Nhưng với chuyện kết hôn thì Khương Thuỵ Vân vô cùng để tâm.
Lúc này Khương Thuỵ Vân nói muốn đến chung cư của Tịch Tuế để tận mắt nhìn thấy Quý Vân Tu mới yên tâm làm quản gia Quý có chút khó xử.
“Bà chủ, cậu chủ ở bên cô Tịch rất an toàn, nếu chúng ta tuỳ tiện qua đó tìm người thì trái lại có thể làm cậu chủ không vui.”
“Nhưng Quý Vân Tu cũng là con trai của tôi mà, chuyện như thế này sao người mẹ như tôi có thể yên tâm cho được.” Biểu cảm Khương Thuỵ Vân bị trầm xuống, thở dài thật mạnh, “Nó chưa bao giờ rời khỏi nhà như thế, sao có thể để nó tuỳ tiện làm này làm kia chứ?”
“Anh cũng biết là Quý Vân Tu nó không thể ở một mình ở nơi xa lạ mà, nó… Tối qua nó không về chắc chắn là không ngủ được ngon rồi! Lỡ nó phát bệnh nữa thì làm sao?” Bà ta đấm ngực, ra vẻ nôn nóng vô cùng.
“Bà chủ, tôi nghĩ bà không cần phải lo lắng chuyện này, lúc nãy cô Quý Nhan đã gọi điện thoại cho cậu chủ rồi, nếu cậu chủ có thể nói chuyện bình thường thì có nghĩa là hai người họ ở chung rất ổn.”
“Quản gia Quý! Tôi nể anh vì anh là người ở lâu trong nhà họ Quý, chứ không phải là để anh dạy đời tôi.” Khương Thuỵ Vân nói hai câu, rồi kiên quyết, “Tôi muốn tận mắt nhìn thấy Vân Tu mới yên tâm!”
Quản gia Quý chỉ có thể gật đầu nghe theo.
Quý Nhan cầm đồ vật xuống lầu, chào hỏi Khương Thuỵ Vân rồi giao lại chìa khoá cho quản gia Quý.
Bỗng Khương Thuỵ Vân gọi cô lại, “Nhan Nhan à, sao tháng nào con cũng đến đây lấy tranh vậy? Trước kia thấy con cầm đồ là đi ngay nên không hỏi nhiều, bây giờ thấy con thường xuyên đến nhà họ Quý làm bác có chút tò mò.”
Quý Nhan ngây ra, lấy cớ, “À, bác cả, cái này là chuyện riêng của con với anh cả ạ.”
“Anh ấy thích vẽ mà, con năn nỉ anh ấy cho con, anh ấy không thích nói nên cứ làm vậy thành thói quen rồi.”
Cô không tiện nói thân phận của Quý Vân Tu cho người khác nên đã sớm chuẩn bị lí do, dù sao không ai được vào phòng vẽ tranh nên sẽ không biết tung tích bị che giấu của Quý Vân Tu.
Khương Thuỵ Vân không hỏi nữa.
Quý Nhan đi rồi, Khương Thuỵ Vân cũng theo quản gia Quý ra ngoài.
Lúc này, Quý Vân Tu không hề biết chuyện này.
Anh còn đang đấu tranh với Tịch Tuế!
“Tuế Tuế, dậy đi.”
“Tuế Tuế, dậy đi mà ~”
Sáng nay Tịch Tuế bảo anh làm bữa sáng, anh không biết làm nhưng nhớ rõ dưới lầu có chỗ bán.
Thế nên anh chạy xuống đó mua đồ, qua lại cũng mất 10 phút.
Anh đặt bữa sáng lên bàn rồi đi lên lầu, phát hiện cô vẫn đang say trong giấc nồng.
Kết quả là…
Tịch Tuế vừa chìm vào giấc ngủ lại bị làm phiền.
Không còn cách nào khác, cô nhanh chóng đánh răng rồi ăn sáng, bởi vì bị thương ở chân nên không muốn lên lầu nữa. Nhân lúc Quý Vân Tu đang “nghiêm túc” ăn sáng thì cô nằm trên sô pha, lấy cái thảm để đắp rồi lại híp mắt ngủ.
Dường như Quý Vân Tu còn lương tâm nên không làm phiền cô nữa.
Ánh mặt trời dần ấm áp, Quý Vân Tu chờ đến 9 giờ, anh mới theo thói quen đồng hồ sinh học của mình đánh thức cô, ngồi trên ghế đẩu cạnh sô pha, tay để bên người cô, cẩn thận chọc lên mặt cô, “Tuế Tuế…”
Không bao lâu sau, anh nhận được cuộc điện thoại của Quý Nhan.
Lời ít ý nhiều, cúp máy, điện thoại bị anh đặt tuỳ tiện trên bàn.
Ngay sau đó, anh lại bắt đầu lặp lại các động tác nhỏ.
Tịch Tuế đã sớm bị anh đánh thức, cố ý nhắm mắt lại, đến khi không nhịn được nữa thì cô nắm chuẩn xác ngón tay anh mà cắn, mở to hai mắt ra.
Anh nhìn cô không thể tưởng tượng nổi, hoảng sợ đến mức run run, “Tuế Tuế, em cắn anh…”
“Anh lại ồn thì em cắn thật đấy!” Cô hung dữ uy hiếp, cảnh cáo, thả lỏng ngón tay của anh ra.
“Ò…” Giọng nói nhỏ nhỏ đáng thương.
Tịch Tuế chống tay lên sô pha ngồi dậy, cố gắng không đụng đến vết thương trên chân.
Lúc sau cô ôm lấy mặt Quý Vân Tu, buộc anh nhìn thẳng vào hai mắt cô.
“Nhân lúc hôm nay chúng ta không có việc gì làm, em phải dạy dỗ anh mới được!”
“???” Anh dựng tai lên nghe.
“Nghe đây, sau này mỗi khi anh tỉnh dậy vào sáng sớm thì không được kêu em dậy.” Vì giấc ngủ sau này, cô phải huấn luyện cái đồng hồ sống này trước đã.
Quý Vân Tu lên tiếng phản bác, “Tuế Tuế, ngủ nướng là thói quen xấu.”
Tịch Tuế đứng đắn hỏi lại: “Em ngủ nướng à? Đây là em chăm sóc bản thân mà, không ngủ đủ giấc sẽ ảnh hưởng đến tinh thần nguyên cả ngày. Anh thấy đúng không?”
“Đúng.” Anh gật đầu tán đồng.
Gặp được Tịch Tuế anh không còn nguyên tắc chứng cưỡng bách nữa!
*
“Leng keng—”
Tiếng kêu của chuông cửa.
Hai người đang xem phim ngôn tình đồng thời nhìn lại, Tịch Tuế chỉ cửa, “Anh đi xem ai bấm chuông đi.”
Thế là hai người họ đón những vị khách không mời.
Khi Khương Thuỵ Vân bước vào chung cư, Tịch Tuế cảm thấy kinh ngạc, nhưng lại ra vẻ ngượng ngùng, bên ngoài vẫn là trưởng bối hiền từ, vãn bối hiếu thảo.
“Con ngoan, nghe nói hôm qua con bị thương, bây giờ thế nào rồi?”
“Không sao đâu bác, chỉ bị trầy da chút thôi ạ, qua hai ngày là đỡ ạ.”
“Vậy chuyện đính hôn của con và Vân Tu thì sao?”
“Tụi con đã thương lượng với nhau rồi, thời gian đính hôn sẽ không chỉnh sửa.” Bên ngoài, cô sẽ không nói đây là chuyện cô tự mình quyết định, mà là bảo cô và Quý Vân Tu đã bàn với nhau.
Khương Thuỵ Vân gật đầu.
Tịch Tuế hỏi: “Bác muốn uống gì ạ? Trà, cà phê hay nước trái cây?”
Tuy Khương Thuỵ Vân không phải là mẹ ruột của Quý Vân Tu nhưng dù sao cũng là trưởng bối của nhà họ Quý, cô là con dâu nên phải biết phép tắc.
Nhưng Khương Thuỵ Vân chưa kịp lựa chọn thì Quý Vân Tu bên cạnh yên lặng canh giữ nãy giờ trực tiếp ấn Tịch Tuế lên ghế sô pha, không cho hai chân cô chạm đất. Sau đó anh hiểu chuyện mà đi chuẩn bị.
Tịch Tuế vẫn duy trì nụ cười.
Khương Thuỵ Vân cũng xấu hổ, “Xem ra Vân Tu trưởng thành thật rồi, còn biết chăm sóc con nữa.”
“Chắc chắn A Tu rất thông minh, bác có thể yên tâm ạ.” Tóm được cơ hội là lại khen chồng sắp cưới của mình.
Nhân lúc Quý Vân Tu rời đi, Khương Thuỵ Vân tận tình khuyên bảo, “Tuế Tuế à, không phải bác cố ý đến đây để quấy rầy hai đứa đâu, chỉ là bác lo lắng Vân Tu ở bên ngoài không quen, bác còn muốn đưa nó về.”
“Bác yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho A Tu. À không, phải nói là A Tu chăm sóc con mới đúng, trạng thái của anh ấy bây giờ rất ổn, cũng quen với chưng cư rồi ạ.”
“Vậy đêm qua nó ngủ với con à?”
“À…” Nhắc đến chuyện giường chiếu là Tịch Tuế chần chờ.
Tuỳ tay vén sợi tóc bên tai, cố ý ba phải: “Đêm qua không xảy ra chuyện gì hết ạ… Con nghĩ anh ấy đã khắc phục được vấn đề lạ chỗ này rồi.”
Khương Thuỵ Vân còn muốn nói gì đó thì Quý Vân Tu đã bưng hai cái ly ra, để một ly đến trước mặt Khương Thuỵ Vân, còn chính anh thì kề ly bên miệng cô.
Tịch Tuế nhanh chóng cầm lấy, cẩn thận quan sát… Đây là nước sôi để nguội mà?
Cô ngượng ngùng từ chối sự săn sóc của Quý Vân Tu nên không nói gì cả.
Khương Thuỵ Vân nể tình uống hết ly nước, sau đó nói với Quý Vân Tu ý đồ mình đến đây, “Vân Tu, mẹ đến đón con về nhà.”
Quý Vân Tu ngước mắt nhìn bà ta, không nói lời nào.
Dường như Khương Thuỵ Vân đã quen với sự trầm mặc của anh, kiên nhẫn nói tiếp: “Trước kia con chưa từng sống xa nhà, bây giờ Tịch Tuế cũng không tiện chăm sóc con, con về với mẹ cho ba đỡ lo lắng.”
Anh lắc đầu.
Khương Thuỵ Vân không ngừng khuyên bảo bên tai anh, nhưng Quý Vân Tu không chịu, cũng không nói lời nào.
Tịch Tuế mở miệng hoà giải nhưng hai người quyết tâm giữ ý định của mình.
Cuối cùng Quý Vân Tu bắt đầu ra tay!
Anh cất bước đi ra cửa, Khương Thuỵ Vân cầm túi xách vui vẻ đi theo sau.
Đến khi bà ta đã đứng ở ngoài thì đột nhiên Quý Vân Tu quay lại vào trong, hơn nữa còn đóng cửa dứt khoát.
“Rầm—”
Khương Thuỵ Vân bị nhốt ở bên ngoài.
Tịch Tuế trừng to mắt nhìn!
Tuỳ hứng như vậy sao?
Nhưng… cô thế mà không có ý định ngăn cản lại.
Tuy Khương Thuỵ Vân nói như kiểu nghĩ cho Quý Vân Tu nhưng cô nghe cứ thấy quái lạ, nếu không bận tâm về thân phận thì cô cũng không muốn khách khí nghe bà ta nói như vậy.
A Tu của cô là người rất thông minh giỏi giang chứ bộ! Sao cứ nhất định phải nói chuyện kiểu lo lắng không coi anh ra gì vậy chứ!
Cô nghĩ không ra lí do tại sao Khương Thuỵ Vân lại đối xử với Quý Vân Tu như vậy, cô chỉ muốn mình đối xử tốt với anh.
Sự thật chứng minh, Quý Vân Tu ở bên cô thì càng bình phục nhanh hơn!
*
Còn ba ngày là đến lễ đính hôn.
Trong lúc đó ba mẹ có đến vài lần, mẹ Tịch lúc nào cũng mang đồ bổ đến, dặn dò nghỉ ngơi kỹ lưỡng.
Bởi vì cô không đi làm nên Trương Húc và Sở Úc cũng biết chuyện này.
Sau này Diệp Liễu Nhứ gọi điện tới muốn đến thăm cô, chắc là biết tin từ Sở Úc.
Tịch Tuế nhận được tài liệu điều tra của quản gia Quý, tất cả thông tin của nhân viên trang trí đều có trong này, hơn nữa còn copy dữ liệu video của camera ngoài sảnh.
Lọc ra khoảng thời gian quả cầu trang trí bị rơi, nhưng cô phát hiện video vẫn còn dài.
Cô nhanh chóng phát hiện ra lỗ hổng nhưng nhận ra mình không quan sát được sắc bén nên phải coi kỹ lưỡng.
Tịch Tuế xoa đôi mắt, nhấn nút tạm dừng.
Diệp Liễu Nhứ nhắn tin nói đến ngay.
Tịch Tuế trả lời: [Cậu tự lấy chìa khoá dự phòng mở cửa nhé.]
Không bao lâu, cửa có động tĩnh, Diệp Liễu Nhứ đẩy cửa đi vào.
Tịch Tuế ngẩng đầu nhìn, thấy phía sau cô ấy còn có cái đuôi nhỏ — Sở Úc.
“Hello.”
Ba người đều là bạn thân lâu năm nên rất thân thiết.
Trong tay Sở Úc cầm nhiều bao đồ, Diệp Liễu Nhứ hỗ trợ đặt lên bàn trà, chủ động ngồi bên cạnh Tịch Tuế, “Người chị em, mau để mình xem vết thương của cậu nào.”
“Ui cha, chuyện nhỏ thôi mà.”
Hai chị em “khóc lóc” vài câu, rồi Tịch Tuế nói chính sự.
Cô đẩy laptop về phía trước, lại chiếu lên TV màn hình to, dùng điều khiển điều chỉnh tốc độ.
“Mình đã xem cả tiếng rồi, nhưng với tốc độ của mình thì không biết bao lâu xong nữa.”
Với sức lực của ba người thì sẽ tăng tốc độ, với lại tốc độ quan sát của Sở Úc hơn gấp 8 lần. Ba người phân công ra xem từng đoạn video.
Trên thang lầu có tiếng động, không bao lâu sau Quý Vân Tu đi xuống.
Anh xoa mắt, nhìn hai người bên cạnh Tịch Tuế rồi lập tức đi qua.
Cánh tay dài ôm lấy Tịch Tuế vào lòng, anh dính trên người cô như một con mèo nhỏ ngoan hiền, cằm cọ cọ trên vai cô, ôm Tịch Tuế khẽ làm nũng.
Anh đang công khai đánh dấu chủ quyền của mình đấy!
Hai người bên cạnh ngơ ra!
Diệp Liễu Nhứ kinh ngạc ngưỡng đầu ra sau, chỉ muốn cách xa hai người này ra.
Bây giờ thể hiện tình yêu ban ngày ban mặt vậy sao? Thấy hai nhân vật quần chúng vô tội bên cạnh không?
“Hai người ở nhà mà cũng… thắm thiết vậy sao?”
“QAQ.” Tịch Tuế quay đầu nhìn về phía Diệp Liễu Nhứ, học theo biểu tình ngày thường của Quý Vân Tu, chớp mắt vô tội.
Cô cũng đâu biết tại sao lại thế!
Có lẽ vì với cảm xúc A Tu của cô khác với người thường nên mới vô lo dính cô như vậy.
Tịch Tuế không thấy ngại hay là đẩy anh ra, mà là vỗ lưng anh, “Anh ngủ trưa ngon không?”
Anh ôm cô không đáp.
Tịch Tuế kiên nhẫn hướng dẫn từng bước, “Tụi em đang xem video, anh buông em ra trước đi được không nào?”
Anh nghe lời buông tay ra, ngồi bên vị trí trống kế bên Tịch Tuế.
Quả thực Diệp Liễu Nhứ không thể tin vào mắt mình, thì ra hai người sắp đính hôn thì sẽ dính nhau như thế!
Tịch Tuế kéo cánh tay cô ấy, bảo cô ấy bớt bớt lại.
Mọi người tiếp tục xem video, bỗng nhiên Quý Vân Tu liếc nhìn hỏi cô đang xem gì vậy.
Tịch Tuế nhẹ giọng giải thích, “Đây là video trang trí ở hội trường, khi đó không biết ai bất cẩn làm rơi quả cầu mà không chịu nhận. Tụi em xem video để coi có người nào khả nghi không.”
“Anh tìm giúp Tuế Tuế!” Anh xung phong làm việc.
Tịch Tuế cười gật đầu, không đả kích thái độ tích cực của anh.
Quý Vân Tu nghiêm túc xem một lát, sau một hồi anh hỏi cô có thể chỉnh tốc độ nhanh hơn được không.
Tịch Tuế cảm thấy kinh ngạc, “Phát nhanh thì anh có thể nhìn thấy gì sao?”
Anh gật đầu.
Tịch Tuế dứt khoát ôm máy tính lên đùi để anh xem.
Sau khi Quý Vân Tu chỉnh tốc độ lại rồi anh hỏi có thể chia video ra làm bốn không, bốn video ở thời gian khác nhau.
“Em không nghe nhầm đáy chứ?”
Những người có năng lực thế này cô chỉ được xem trên TV thôi!
Cơ mà Quý Vân Tu nghiêm túc đến thế.
Tịch Tuế kêu Sở Úc gúp đỡ, có bốn video hiển thị trên màn hình thật, với tốc độ cực nhanh.
Đôi mắt anh như máy móc phân tích số liệu, nhanh chóng phân tích.
Cuối cùng!
Anh nhấn nút tạm dừng, lùi lại, hình ảnh dừng lại ở nơi nào đó.
Anh chỉ vào một người mặc đồ công nhân bình thường, nói: “Người này.”
Ba người còn lại mở to mắt tìm manh mối, họ phát hiện trên người công nhân đó dính đầu pháo hoa.
Tịch Tuế đối chiếu thời gian, theo lẽ thường thì lúc này quả cầu trang trí đã được bố trí cả rồi, mà trên người anh ta lại vô cớ dính pháo hoa, chắc chắn có vấn đề!
Tịch Tuế nhanh chóng liên hệ quản gia Quý tìm người đó, qua một hồi tra xét lại được báo rằng anh ta đã nghỉ làm từ mấy ngày trước rồi.
Để tránh lộ liễu nên mọi sự điều tra phải tiến hành trong âm thầm.
Hai ngày đếm ngược –
Một ngày đếm ngược —
Ngày đính hôn cuối cùng cũng đến
- -----oOo------