Tịch Tuế vẫn chưa hoàn toàn mất đi ý thức, chỉ là cảm thấy mệt toàn thân, không có cách nào để tập trung nổi.
Trong cơn mơ màng, cô nhìn thấy bóng dáng của Quý Hoài Tây đang ở trước cửa phòng.
Cô biết Quý Hoài Tây thủ đoạn trong tình cảm và tiền tài, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng hắn ta thế mà dám ra ta ở nhà hàng Mễ La này, nếu cô xảy ra chuyện gì thì Quý Hoài Tây không thoát được nghi ngờ. Làm sao một người toan tính như hắn có thể sai sót như vậy được?
Tịch Tuế không nhìn sai Quý Hoài Tây, chỉ là không ai đoán được nước đi này của hắn, vô cùng đặc biệt.
Quý Hoài Tây tắt hương còn sót lại, bẻ gãy rồi đi vào nhà vệ sinh, mở cửa sổ ra làm không khí bay đi bớt.
Chờ đến khi không khí bay đi hết rồi Quý Hoài Tây liền bế Tịch Tuế lên, nôn nóng đi ra ngoài.
“Mau, đưa đến bệnh viện!”
—
Quý Hoài Tây đưa Tịch Tuế vào bệnh viện, bên trong hắn đã sớm mua chuộc bác sĩ, rồi đưa “người bệnh” vào thẳng trong phòng.
Bác sĩ Tề đi ngang qua vài bước rồi bỗng nhiên quay đầu lại, cảm giác người nọ có hơi quen mặt.
Kia chẳng phải là em họ của Quý Vân Tu, Quý Hoài Tây sao? Người phụ nữ đang được ôm là… Tịch Tuế?
Trong lòng bác sĩ Tề nghi hoặc, nghĩ tới nghĩ lui đều thấy bất thường nên lục tìm số điện thoại Tịch Tuế để gọi nhưng mà không gọi được.
Sau đó ông ấy liên hệ với quản gia Quý.
Bởi vì những năm ông ấy điều trị cho Quý Vân Tu đều có quản gia Quý bên cạnh nên ông rất tin tưởng.
Quản gia Quý đang tính chi tiêu thì nhận được điện thoại của bác sĩ Tề, ông ấy sợ cậu chủ có chuyện gì xảy ra đột ngột.
“Ui cha, không phải là cậu chủ nhà ông, mà là vợ sắp cưới của cậu ấy, Tịch Tuế cơ!” Ngoại trừ người nhà và bạn bè, thì những người ngoài không biết hai người đó đã lãnh giấy hôn thú.
Tịch Tuế xảy ra chuyện là điều không thể tin được!
Bọn họ không dám để Quý Vân Tu biết, quản gia Quý liền đưa theo hai người chạy đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh.
“Anh Quý, anh muốn tiến hành thôi miên thật à?”
“Đừng nhiều lời nữa, nếu cầm tiền rồi thì lo làm việc của anh đi!”
Người mặc áo blouse trắng xoay người, khẽ thở dài, nếu chưa được cho phép mà tiến hành thôi miên người ta thì đó là vi phạm đạo đức nghề nghiệp…
Nhưng nhà anh ta xảy ra chuyện, cần phải có tiền, nếu nhận việc này thì phải hoàn thành nhiệm vụ.
Trong khi bác sĩ tiến hành thôi miên thì điện thoại trong túi bỗng phát ra âm thanh.
Quý Hoài Tây mở túi xách của cô ra, tên được hiển thị là: Bác sĩ Tề.
Hắn biết ông ấy là bác sĩ chữa trị cho Quý Vân Tu, nên nghĩ ông ấy tìm Tịch Tuế cũng chỉ là về bệnh tình của Quý Vân Tu.
A, cái tên ngốc đó mà đáng để cô lo lắng sao? Trong giấc mơ của hắn thì vốn Tịch Tuế và Quý Vân Tu không nên có liên quan gì nhau cả!
Nghĩ đến đây, hắn liền từ chối cuộc gọi!
Thuận tiện thả điện thoại vào trong túi xách, rồi phát hiện có một vật đáng ngờ khác.
Ánh mắt hắn ta tối sầm lại, lấy vật nhỏ đó ra, dùng ngón tay chà xát trên bề mặt lỗ âm, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Hắn quay đầu nhìn người phụ nữ đang hôn mê nằm ở trên giường, hận đến ngứa răng.
Người phụ nữ này không phải dạng vừa, thế mà dám bỏ máy ghi âm vào đây.
Hắn cất vật đó rồi, lại lục lọi, rồi mới bắt đầu cho bác sĩ tiếp tục thôi miên.
Tịch Tuế đang bị thuốc khống chế nên mất đi sức phản kháng.
“Tịch Tuế, cô có quen người nào tên Quý Hoài Tây không?”
“Có…”
“Hai người có quan hệ gì?”
“Tôi… hận hắn!” Mặc dù đang bị thôi miên nhưng cô vẫn căm thù hắn.
“Sao cô lại hận anh ta? Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Tôi…” Bị thôi miên trong cảnh mơ hồ, cô nhớ về ba năm trước.
Như một ảo ảnh, xuất hiện ở 7 ngày tháng 4, nhà hàng Mễ La. Tận mắt nhìn thấy “chính mình” trong bữa tiệc thuận miệng đồng ý hôn ước.
Đừng đồng ý –
Cô vươn tay ngăn lại, muốn từ chối nhưng cô giống như ảo ảnh xuyên qua thân thể những người đó, bất kể phát ra âm thanh lớn cỡ nào cũng hông thể thay đổi được lựa chọn.
Bắt đầu bi kịch, rồi đến lúc kết thúc ở trong đám cháy.
Tịch Tuế đổ mồ hôi đầy đầu, trên mặt đầy sự sợ hãi và bất an.
Quý Hoài Tây nghe xong lạnh cả người, cần phải dựa vào cái bàn bên cạnh mới có thể đứng vững.
Quả nhiên, khi Tịch Tuế bị thôi miên nói ra những chuyện đó thì giống hệt như cảnh trong mơ của hắn!
Nghe mà rợn cả người!
Hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào Tịch Tuế đang bị trói chặt, thậm chí nghĩ rằng người phụ nữ này rốt cuộc là trải qua những chuyện y hệt vậy mới có thể hận hắn đến tận xương cốt như thế.
“Tịch Tuế, đây là cô mơ, hay là cô từng trải qua…”
“Rầm rầm rầm —”
Hắn còn chưa nói hết thì bên ngoài đã có tiếng đập cửa, ám chỉ có tình huống phát sinh.
Quý Hoài Tây xoay người núp vào, mà bác sĩ đang tiếp xúc với Tịch Tuế bị thôi miên thì mang khẩu trang vào, che giấu sự thấp thỏm của mình.
Quản gia Quý đưa theo người tới, thấy Tịch Tuế nằm trên giường thì ông ấy gấp gáp.
Bác sĩ mang khẩu trang ra vẻ bình tĩnh chẩn đoán bệnh tình, “Xin hãy yên tâm, thân thể bệnh nhân không có gì đáng lo ngại, sẽ sớm tỉnh lại sớm.”
“Cô ấy bị sao?”
“Có lẽ bệnh nhân bị sang chấn tâm lí, nghỉ ngơi đầy đủ là được.”
Tuy quản gia Quý có nghi ngờ nhưng thấy Tịch Tuế bình yên vô sự nằm đó thì không định đi lục soát căn phòng này.
Chính như bác sĩ nói, không bao lâu sau Tịch Tuế dần thức tỉnh, chỉ là thoáng thấy khó chịu.
“Cô chủ, rốt cuộc là cô đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Khi quản gia Quý hỏi nhưng Tịch Tuế không thể nào nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra, thậm chí còn không rõ vì sao mình lại đến bệnh viện.
Cô chỉ nhớ, sau khi mình gặp Quý Hoài Tây ở nhà hàng Mễ La thì Quý Hoài Tây thú nhận là Khương Thuỵ Vân trộm vào phòng vẽ tranh, chụp được những bức tranh đó.
Sau đó… không nhớ gì nữa.
Cô đột nhiên nhớ ra, lục lọi trong túi xách, rồi phát hiện mà ghi âm kia đã không cánh mà bay.
Trong lòng lập tức hiện ra đáp án, ngoại trừ Quý Hoài Tây ra thì không phải ai hết!
Cô căm giận đấm vào tường, càng hận thêm Quý Hoài Tây.
Lần này lỗi do cô tính sai!
Tịch Tuế lo lắng cho thân thể của chính mình, cố ý đi khám thì không có vấn đề gì.
Nhưng Quý Hoài Tây đích thân đưa cô tới bệnh viện này làm cô hoài nghi, cô không thể thiếu cảnh giác tiếp được!
*
Quý Hoài Tây tên đầu sỏ gây chuyện đã sớm rời khỏi bệnh viện, tiêu huỷ máy ghi âm.
Hiện giờ trong đầu hắn chỉ toàn là những lời nói của Tịch Tuế, những ý hận liên miên không dứt!
Nếu nó xảy ra thật thì những gì Quý Vân Tu đang có vốn nên là của hắn!
Quý Hoài Tây hắn tốt nghiệp đại học danh giá, năng lực làm việc giỏi, biết đạo lý đối nhân xử thế, chắc chắn là do Tịch Tuế làm khó dễ huỷ hoại cuộc sống của hắn!
Càng nghĩ càng không cam lòng, lòng ghen tị cùng tham lam buộc phải che giấu đều bị kích thích hết lần này tới lần khác!
Hắn lái xe đến nhà họ Quý.
Lúc này Quý Lăng Thành không có ở nhà, người giúp việc có tiếng nhất là quản gia Quý cũng không, người giúp việc thấy có vắng Quý Lăng Thành vẫn sẽ mở cửa cho hắn. Mặc dù những người ngoài đàm tiếu về hắn, nhưng quan hệ huyết thống với nhà họ Quý vẫn còn đó, nên người giúp việc không dám tự tiện nhốt hắn ở ngoài cửa.
Quý Hoài Tây đứng ngoài sảnh lớn, ngẩng đầu nhìn phòng vẽ tranh ở trên lầu 3, bỗng cười lạnh, “Ha…”
Không phải Quý Vân Tu coi tranh vẽ như vật quý sao?
Không phải Quý Vân Tu có chấp niệm với đồ vật của mình sao?
Vậy thì hắn càng muốn xông vào!
Quý Hoài Tây chạy lên phòng vẽ tranh ở tầng 3, trực tiếp lấy chìa khoá của phòng vẽ tranh ra.
Trước khi Khương Thuỵ Vân chưa bị bại lộ thì đã làm sẵn một cái chìa khoá khác, lúc đó hắn đã chú ý và làm một cái cho riêng mình
Bây giờ coi như đã có tác dụng.
Tuy rằng ở chung cư Tịch Tuế có phòng vẽ tranh khác, nhưng những đồ vật ở đây thì chưa từng được động qua, bởi vì Quý Vân Tu không cho phép chỗ quen thuộc của mình bị phá hư.
Anh cho rằng những đồ vật được để ở đây là được bảo vệ tốt nhất, nhưng anh không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó trong tương lai, chúng sẽ bị người ta lợi dụng.
Quý Hoài Tây xốc lên vải phủ bức tranh, trong đầu không ngừng hiện ra những từ ngữ Quý Vân Tu được khen ngợi bởi mọi người.
Cái tên bị bệnh tự kỉ đó tại sao lại được khen cơ chứ!
Cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại giá vẽ lớn nhất ở trong góc.
Khi tấm vải được xốc lên, hắn ngơ ngẩn.
“Pực—”
Hắn lấy bật lửa từ trong túi ra, hướng tới bức vẽ, lúc sắp đốt, hắn đột nhiên buông tay ra, ngọn lửa tắt ngay lập tức.
Hắn mở danh bạ ra, bấm gọi dãy số hắn chưa từng gọi.
Một lúc sau, điện thoại đã được kết nối.
Âm thanh Quý Hoài Tây trầm xuống, “Anh cả, gần đây anh có khoẻ không?”
“Anh không nói gì cũng không sao, bây giờ em đang ở phòng vẽ tranh của anh đây.”
“Em thấy bức tranh rồi, là một thiếu nữ trong ánh nắng đúng không.”
“Anh cả, tới tìm em đi, nếu không… Em sợ mình sẽ huỷ nó mất…”
“Một mình anh đến, nếu không thì em sẽ không vui đâu.”
Trong điện thoại không chỉ có tiếng Quý Hoài Tây uy hiếp mà còn có tiếng bật lửa.
—
Phòng vẽ tranh ở chung cư.
Quý Vân Tu lao ra ngoài với sắc mặt trắng bệch, vội vàng chạy ra khỏi toà chung cư.
Tranh của anh…
Bức tranh thiếu nữ trong ánh nắng vàng là Tuế Tuế, tuyệt đối không để người khác phá huỷ!!
Tia Chớp kêu gâu gâu, một tấc cũng không rời khỏi chủ nhân nó, từ trong thang máy đến ra ngoài chung cư.
Quý Hoài Tây không ở lại phòng vẽ tranh mà bọc bức tranh ấy lại, đem ra khỏi nhà họ Quý.
Xe của hắn canh giữ cách nhà họ Quý không xa, chờ mục tiêu xuất hiện.
Quả nhiên, Quý Vân Tu không làm hắn thất vọng mà xuất hiện.
Một người một chó, đúng là hiếm lạ.
“Anh cả, không muốn em phá bức tranh đó thì đi đến đây với em đi.” Quý Hoài Tây tìm tòi vị trí trên bản đồ, cuối cùng xe ngừng ở trước toà chung cư cũ kĩ.
Lần thứ ba đi vào nơi này, Quý Hoài Tây thở dài thật sâu.
Duyên phận cỡ nào, lần đầu tiên đây chính là nơi ở của Sơ Doanh trước khi gặp hắn. Mà trong mơ hắn phát hiện, nơi cuối cùng Tịch Tuế còn sống chính là ở đây, vì thế hắn quay lại để xác nhận,
Lần thứ ba, cũng chính là hiện tại, hắn đưa Quý Vân Tu đến đây.
Quý Vân Tu hỏi bức tranh, đương nhiên Quý Hoài Tây không dễ dàng giao ra, “Bức tranh đó em giấu rồi, chỉ cần anh cả nghe lời thì em sẽ trả cho anh.”
Quý Vân Tu yên lặng nắm chặt tay.
Quý Hoài Tây lấy bức tranh ra từ ghế phụ, trước khi Quý Vân Tu hành động thì hắn giơ bật lửa đến gần bức tranh đang cuộc tròn, “Anh cả đừng lộn xộn, em sợ mình trượt tay mất.”
Hắn vừa nói vừa dẫn anh vào nhà.
Đột nhiên Quý Hoài Tây ném bức tranh vào đó, Quý Vân Tu xông vào không chút do dự.
“Rầm –” Quý Hoài Tây lập tức khoá cửa lại.
Tia Chớp dường như nhận thấy được ác ý của Quý Hoài Tây, nó nhào lên cắn vào đùi hắn.
Sắc mặt Quý Hoài Tây biến đổi, hung hăng đá Tia Chớp ra, “Súc sinh!”
Tia Chớp kêu đau hai tiếng, rồi đứng dậy, chạy đến cạnh cửa dùng móng cào, gây ra tiếng động.
Bên trong cửa cũng có tiếng đập cửa chói tai, đó là Quý Vân Tu đang phản kháng.
Quý Hoài Tây nhìn xung quanh, cầm một cây gập gần đó đập vào người Tia Chớp, “Mày dám kêu bậy!”
Đột nhiên nhớ lần trước hắn thấy có người đặt thuốc diệt chuộc ở trước hiên, hắn đổ vào miệng Tia Chớp.
Tia Chớp kêu ẳng ẳng, không giống tiếng kêu bình thường.
Quý Vân Tu bên trong nhà hoảng loạn, điện thoại lại không gọi được.
Anh không ngừng nhấn vào màn hình vòng tay, phát ra ánh sáng màu xanh.
- -----oOo------