NHẬT KÍ CÔ QUÝ CƯNG CHỒNG

Quý Nhan sợ bị chất vấn, nhưng chuyện gì đến vẫn sẽ đến, không tránh được.

“Khoa Phụ sản… Cậu mang thai rồi?”

“Đây thực sự chỉ là hiểu lầm thôi…”

“Cậu đừng có mà lừa gạt mình, cậu cũng đã tới đây rồi!”

Quý Nhan biết không lừa gạt cho qua được nên chột dạ cúi đầu xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mũi chân: “Chuyện này hơi phức tạp, đợi kiểm tra xong rồi nói sau.”

Chỉ là trễ đèn đỏ, hơi ghê tởm buồn nôn, cộng thêm cái que thử thai hai vạch đỏ mờ thôi mà…

Cô cũng chịu sự ảnh hưởng từ Tịch Tuế, cảm thấy phản ứng này rất có thể là tình huống đó nên mới đến bệnh viện khám.

Ai mà ngờ lại trùng hợp như thế, trốn Tịch Tuế thì lại chạm mặt Tần Nguyệt.

“Ầy dà, cậu vào trong trước đi.”

Cô thực sự rất xấu hổ khi nhắc đến sự cố ‘quạ đen’.

Nhìn thấy phản ứng của Quý Nhan, Tần Nguyệt cũng không hỏi thêm câu nào, chỉ gật đầu: “Được rồi, mình đợi kết quả kiểm trả của cậu.”

Thực ra Tần Nguyệt không hề bình tĩnh chút nào, đưa mắt nhìn theo Quý Nhan bước vào phòng siêu âm, cô ấy vội vàng gọi điện thoại cho Tần Tứ, kết quả tiếng chuông vang lên rất lâu nhưng lại không ai bắt máy.

Đúng lúc bà cụ Tần gọi điện thoại tới, hỏi bao giờ cô về.

Tần Nguyệt do dự.

Cô ấy thân là một người đứng ngoài cuộc, thái độ của Tần Tứ đối với Quý Nhan rất rõ ràng, ở bữa tiệc sinh nhật hôm đó, tuy rằng cô ấy cố ý hỏi cô thích ai, tiếp xúc gần gũi với ai, nhưng thực ra cô ấy biết rằng mối quan hệ giữa Tần Tứ với Quý Nhan cũng đang ở trong tình trạng mập mờ không rõ.

Bây giờ Quý Nhan lại đến khoa Phụ sản để siêu âm, cô ấy cảm thấy lần này anh trai ruột của mình làm hơi to chuyện rồi: “Bà nội… nếu như có người mang thai con của anh cháu thì làm sao giờ?”

Quý Nhan kiểm tra ra, Tần Nguyệt vội vàng đưa cho cô một cốc nước ấm: “Kết quả thế nào rồi?”

“Còn phải đợi thêm chốc nữa.”

Vừa mới kiểm tra xong, còn phải đợi chút nữa mới có kết quả.

Tần Nguyệt gật đầu: “Nhan Nhan, có phải cậu đã phát sinh quan hệ với anh mình rồi không?”

Quý Nhan trừng to đôi mắt, tầm mắt mơ hồ bất định: “Chuyện này ấy à, hơi phức tạp.”

Tóm lại là, nói chung là, phức tạp khó nói!

Nhưng trong lòng Tần Nguyệt sốt ruột lắm!

Cô ấy muốn biết đáp án.

Tần Nguyệt khẽ vỗ đầu, đột nhiên phản ứng lại: “Không đúng, ban nãy cậu không phủ nhận…”

Nếu không phải thì cậu ấy sẽ vô thức phủ nhận câu nói đó, nói cách khác, cô ấy đoán trúng rồi!

Thấy sự việc bị phanh phui, Quý Nhan vẫn quyết định tiếp tục duy trì sự im lặng.

Chuyện này… thực sự là khó nói.

Bây giờ trong lòng cô thấp thỏm hơn bất cứ ai khác, thực sự là não bị tạm dừng rồi.

Buổi sáng hôm đó khi phát hiện vết máu trên giường, chính Tần Tứ cũng thừa nhận rằng đã từng xảy ra quan hệ nên cô tin rồi.

Nhưng sau khi về đến nhà lại phát hiện ‘bà dì’ cũng tới, căn bản không nhớ tới chuyện tránh thai.

Lúc đó, cô chỉ nghĩ là ‘một đêm tai nạn’, qua rồi thì cho qua luôn đi, ai mà biết bây giờ lại xuất hiện những tình huống này đâu chứ.

Thực sự là khiến người ta bất ngờ.

“Nguyệt à, dù hôm nay nhận được kết quả thế nào thì cậu cũng tuyệt đối không được nói với người khác chuyện này nghe chưa!”

Đến giờ cô vẫn chưa suy nghĩ xong phải giải quyết tình huống đột nhiên phát sinh này như thế nào.

Tần Nguyệt: “À ha… ha ha…”

Ban nãy, trong lúc đầu cô ấy nóng lên thì đã nói với bà nội mất rồi.

“Nhan Nhan, mình phải nói xin lỗi cậu…”

“Tút tút.”

Điện thoại trên tay rung len, trên màn hình hiển thị tên của ‘Tần Tứ’.

Tần Nguyệt đưa điện thoại đến bên tai, Quý Nhan đứng trước mặt cô âm thầm ra hiệu: Tuyệt đối không thể nói!

“Có gì không?” Giọng nói người đàn ông lạnh lùng, điềm tĩnh vang lên trong điện thoại.

Dưới ánh mắt đe dọa ở cự ly gần của Quý Nhan, Tần Nguyệt nói dối cho có lệ: “Hồi nãy em gọi nhầm số.”

“Thế là không có gì?”

“Dạ…”

“Cúp đây.” 

Tai của Quý Nhan sắp dán vào điện thoại di động của Tần Nguyệt tới nơi, cô thở phào nhẽ nhõm khi nghe được câu trả lời dứt khoát của Tần Tứ.

Hệ thống gọi số của bệnh viện lại lần nữa vang lên tiếng nhắc nhở: “Số 41 cô XXX, mời đến phòng số 03 khoa Phụ sản ngồi chờ.”

Ngay khoảnh khắc này, trong điện thoại lại vang lên tiếng của người đàn ông: “Khoa Phụ sản?”

Tần Nguyệt trượt tay, điện thoại rơi xuống đất ‘bốp’ một tiếng.

Tần Nguyệt chậm rãi ngồi xổm xuống nhặt điện thoại rơi trên mặt đất lên: “Nhan Nhan, mình xin lỗi… anh trai mình vẫn chưa cúp điện thoại.”

Quý Nhan kích động, cô hành động còn nhanh hơn suy nghĩ, giật lấy điện thoại di động của Tần Nguyệt, dùng tốc độ nhanh như chớp ấn nút ‘cúp máy’ màu đỏ.

Tần Tứ chỉ nghe thấy điện thoại vang lên một tiếng ‘tút’, kết thúc cuộc gọi.

Tần Tứ: “ …”

Nghe phản ứng của Tần Nguyêt là biết có chuyện, không ngờ còn liên quan đến cả Quý Nhan nữa.

Khoa Phụ sản?

Ai mang thai?

Quý Nhan còn chưa cầm được báo cáo kiểm tra mà chuyện này đã bị truyền ra rồi.

Cũng không phải là người khác, chỉ có Tần Tứ, với lại… bà cụ Tần.

Khoảnh khắc bà cụ nghe đến việc này cũng không ngồi yên được nữa, đành nhờ tài xế lái xe đưa thẳng đến cửa bệnh viện.

Lúc này, Quý Nhan thực sự rất muốn đào cái hố rồi chui vào.

Bà cụ vừa đến nơi, ngay cả cháu gái ruột cũng không màng mà trực tiếp nắm lấy tay Quý Nhan, ánh mắt luôn không kiềm được mà nhìn xuống dưới bụng cô: “Bé Nhan à, lại đây, ngồi xuống nào.”

Bà cụ vốn tưởng rằng, hôm nay có được cháu dâu là ông trời chiếu cố lắm rồi, ai ngờ tốc độ phát triển của hai đứa nhóc này này nhanh như vậy chứ!

Ngay lúc Quý Nhan đang khó xử thì bác sĩ mở hé cửa ra: “Quý Nhan, Quý Nhan có đây không?”

“Ở đây, ở đây!”

“Báo cáo kiểm tra của cô có rồi.”

Quý Nhan vội vàng đứng thẳng dậy, Tần Nguyệt với bà cụ cũng theo sát bên cô, mọi người đều rất tò mò với kết quả kiểm tra.

Quý Nhan xem xét thật kĩ các hình ảnh và dòng chữ trên báo cáo kiểm tra, thở phào nhẹ nhõm một hơi thật sâu trong lòng.

Kết quả kiểm tra của cô cho thấy sức khoẻ bình thường.

Bác sĩ nói, có lẽ ‘đèn đỏ’ đến trễ, cộng thêm ảnh hưởng tâm lý của cô nên mới sinh ra các triệu chứng và dấu hiệu giống như mang thai.

Nhận được kết quả như vậy, Quý Nhan thở phào nhẹ nhõm một hơi thật sâu.

Nhưng mà tình huống xấu hổ hiện tại này lại không thể giải quyết ngay lập tức được.

Tần Nguyệt khẽ vỗ đầu, vô cùng ăn năn: “Xin lỗi cậu, mình thực sự không ngờ rằng sẽ thế này.”

Tất cả mọi chuyện xâu chuỗi lại, cô ấy tự động đưa ra kết luận ‘mang thai’, không ngờ rằng lại thành hiểu lầm lớn như vậy.

Bà cụ trái lại nhìn thoáng hơn.

Bà cụ im lặng trước, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm: “Như vậy cũng tốt.”

“Gọi anh trai cháu về đây cho bà! Bà phải dạy dỗ nó thật tốt mới được, suýt chút nữa thì thanh danh của người con gái nhà người ta rồi!”

Bà cụ thoạt nhìn thì hơi tức giận, nhưng lúc đối mặt với Quý Nhan, biểu cảm và giọng nói đó giống như là đang cầm bảo vật quý giá vậy: “Bé Nhan à, cháu yên tâm, bà nhất định sẽ bắt thằng nhóc thúi đó giải thích rõ ràng với cháu.”

“À… Không cần, không cần, chúng cháu có thể tự giải quyết chuyện này ạ.”

“Cái con bé này, đến giờ mà vẫn còn nói tốt cho người khác, bà nội đang đau lòng cho cháu đây.”

Bà cụ nước mắt lưng tròng, giống như lại sắp khóc nữa.

Thôi xong, chuyện này ngày càng phức tạp rồi.

Từ trước đến giờ Quý Nhan luôn không thể đối phó với phụ huynh, đặc biệt là người lớn tuổi.

Bà cụ kéo tay cô không chịu buông, cô cũng không trưng ra gương mặt lạnh lùng được.

Vả lại, nếu bọn họ đã biết về chuyện này, kéo dài chắc chắn không phải là cách, nói rõ ràng, dứt khoát một lần cũng tốt.

Bà cụ mong hai người ở bên nhau, thái độ của Tần Tứ với cô bây giờ hơi kì lạ, cô đang muốn xem thử rốt cuộc con cáo già kia định làm gì!

Kể từ khi Tần Tứ tiếp quản công ty đến giờ, chưa bao giờ về sớm vì lý do cá nhân, nhưng gần đây, anh vì Quý Nhan mà đã hai lần liên tiếp vi phạm nguyên tắc của mình.

Một là, cố tình giả bệnh không đến công ty.

Hai là, chuyện khoa Phụ sản.

Trên đường trở về, Tần Nguyệt nói cho anh biết rằng, bà đã biết về chuyện của anh và Quý Nhan.

Nghe tới đây, người đàn ông không khỏi lắc đầu.

Thật là một cô ngốc.

Chuyện xảy ra trong ngày cưới của Quý Vân Tu và Tịch Tuế thực ra cũng không phức tạp chút nào.

Hôm đó Quý Nhan say rượu, lúc ngủ lại không nề nếp, khi thì đập vào vách tường với lan can, khi thì té xuống đất, không bị đau thắt lưng mới là là đó!

Anh vốn dĩ muốn canh chừng cô, để cô ngủ yên ổn một chút, nhưng ai ngờ đâu Quý Nhan khẽ nhúc nhích, cuối cùng chính anh mới là người đau khổ.

Cả đêm hôm đó anh vào nhà tắm hết mấy lần, không tài nào chợp mắt được nên anh dứt khoát đứng bên cửa sổ chờ trời sáng.

Phản ứng sau khi tỉnh rượu của Quý Nhan nằm ngoài dự đoán của anh, anh còn chưa nói gì thì cái cô nhóc này đã tự suy diễn rồi.

Lúc đó anh chỉ thuận nước đẩy thuyền lừa cô mà thôi.

Kết quả là, đến giờ cô vẫn chưa phát hiện ra, còn tin tưởng anh mà không chút nghi ngờ gì, thật là… đáng yêu.

Tần Tứ còn chưa về đến nhà thì bà cụ đã cho người chuẩn bị ‘gia pháp’.

Khí thế đó, ánh mắt đó, tựa như là sắp đánh gãy chân Tần Tứ vậy!

Tần Tứ vừa vừa mới bước vào cửa thì bà cụ đã nhận được tin tức.

Bà cụ đứng thẳng lưng ngay giữa đại sảnh, thoạt nhìn vô cùng nghiêm minh.

“Tần Tứ, cháu đã phạm lỗi, có nhận hay không?”

Tần Tứ bước vào đại sảnh, nghe rõ mồn một lời của bà cụ.

Người đàn ông khẽ nhướng mắt lên, ánh mắt thâm thuý rơi vào người cô gái đang thận trọng đứng thẳng kia, đáy mắt hiện lên ý cười.

Sau đó, anh gật gù với bà cụ, duy nhất một chữ: “Nhận.”

Quý Nhan nhăn mày lại, cô đột nhiên có linh cảm không tốt, cảm thấy chuyện này ngày càng rối rắm!

Quý Nhan liên tục nháy mắt ra hiệu với anh, nhưng dường như người đàn ông kia không hiểu ý của cô, cho dù bà cụ nói gì anh cũng nhận hết.

Bà cụ tức đến đập bàn: “Quản gia, đưa gia pháp lên!”

Gia pháp của nhà họ Tần, vậy mà lại là cây gậy to tướng thế kia á?

Dáng vẻ bà cụ như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giận dữ mắng cháu trai: “Cháu quỳ xuống cho bà!”

Quý Nhan thấy bà sắp đánh thật liền vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Bà nội Tần, cháu muốn nói chuyện riêng với anh ấy một chút.”

Bà cụ giơ một tay lên ngăn lại: “Có chuyện gì đợi lát nữa hẳn nói, để bà dạy dỗ thằng nhóc xấu xa không biết chịu trách nhiệm này trước đã!”

“Bà nội, người bớt giận đi mà.”

Tần Tứ ở ngoài là chủ tịch oai phong một phương, nhưng trước mặt bà cụ thì cũng chị là phận con cháu.

Bà cụ không chịu nghe anh giải thích: “Nếu chính miệng cháu đã thừa nhận rồi thì đây là những thứ mà cháu phải gánh chịu.”

“Vâng ạ!” Người đàn ông lùi lại một bước nhỏ, một đầu gối chạm đất, chân còn lại cũng quỳ xuống theo.

Nội tâm Quý Nhan chấn động, một giây trước khi hai đầu gối của anh hoàn toàn chạm đất thì cô đã khuỵu một gối xuống và đặt lòng bàn tay lên đầu gối của anh.

Cảnh tượng này khiến mọi người bất ngờ.

“Bé Nhan…” Giọng của bà cụ thấp xuống vài phần.

Tần Nguyệt bị bà cụ cưỡng chế đứng ở ngoài suýt chút nữa không nhịn được mà xông ra.

Ánh mắt Tần Tứ thoáng run sợ, anh đứng dậy nắm cổ tay cô lên, các đốt ngón tay và mu bàn tay đã bị cọ sát đến đỏ bừng.

“Em xông qua đây làm gì!”

Khoé môi cô giật giật, theo bản năng muốn nạt lại anh nhưng ý thức được bà cụ còn ở đây nên không thèm so đo với Tần Tứ.

Quý Nhan xoay người lại, không chút dấu vết che chở trước mặt Tần Tứ, nghiêm túc chân thành nói vài câu với bà cụ: “Bà nội Tần, cháu tôn trọng bà là trưởng bối, nhưng chuyện này không thể trách anh ấy được. Nếu có thể, cháu muốn nói chuyện riêng với anh ấy, chúng cháu có thể tự giải quyết chuyện này.”

“Hầy…” Bà cụ muốn nói lại thôi, thở dài một hơi rồi xua tay để bọn họ tự mình thu xếp.

Tần Tứ đứng thẳng dậy, cúi chào bà cụ một cái rồi kéo Quý Nhan lên lầu.

Cách bài trí phòng ngủ của Tần Tứ ở nhà họ Tần cũng giống với cách bài trí của phòng ngủ chỗ ở hiện tại của anh.

Cửa phòng được người nhẹ nhàng đóng lại.

Tần Tứ xoay người lại, chìa một tay ra với cô rồi nói: “Tay.”

“Làm gì!”

Cô theo phản xạ giấu hai tay ra sau lưng.

Anh nhẹ nhàng lắc đầu, cầm cánh tay cô, muốn cô đưa lòng bàn tay về phía trước rồi anh nâng lòng bàn tay lên để kiểm tra.

Các đốt ngón tay trên mu bàn tay hơi đỏ, nhưng may mắn là không bị trầy xước.

“Quý Nhan, có phải em bị ngốc không?”

“Anh mới ngốc ấy! Anh ngốc nhất!”

Ở nơi không có người xung quanh, cô liền lộ bản chất thật, công kích từng phút từng giây, chưa bao giờ để Tần Tứ chiếm ưu thế!

Tần Tứ suýt chút nữa bị tức đến bật cười: “Được rồi, tôi ngốc nhất.”

Anh nhìn xuống cô gái, nhẹ nhàng buông tay cô ra: “Bà nội vì để trút giận cho em nên mới cố tình phạt tôi, cuối cùng người không chịu lại là em.”

Quý Nhan nhỏ giọng thì thầm: “Nói ra cũng là do tôi sai, mọi người đều là người trưởng thành hết cả rồi, loại chuyện này…” Cũng không phải ai ép buộc ai cả.

Tần Tứ càng nghe càng thấy không đúng lắm, biểu cảm đột nhiên trở nên nghiêm túc, anh hỏi: “Em nghĩ như vậy sao?”

“… Ừ…” Cô ấp a ấp úng, thuận miệng trả lời.

Người đàn ông nhíu mày, tiến lại gần cô một bước và hỏi cho đến cùng: “Nếu người đó đổi lại thành người khác không phải là tôi, em cũng sẽ thản nhiên chấp nhận sao?”

“Hả…” Quý Nhan bị câu hỏi này làm cho ngơ ra.

Cô thực sự chưa từng nghĩ đến vấn đề này!

Nếu người đàn ông đó không phải là Tần Tứ, mà là người khác?

Thế sẽ là ai?

Khí thế của Tần Tứ quá mức mạnh mẽ, cô cảm giác toàn thân đều bị khí thế của anh bao phủ, Quý Nhan cúi đầu, lo lắng siết chặt ngón tay: “Tôi cảm thấy, giả thiết này không thành lập…”

“Tại sao?”

“Cho dù tôi say rượu thì cũng không thể tóm bừa ai đó rồi cởi đồ người ta ra được…” Bản thân cô cũng là một người ưa thích sắc đẹp nên cũng phải nhìn mặt chứ?

Đến bây giờ cô vẫn cảm thấy, lúc trước mình làm ra những chuyện đó, là bởi vì nhìn trúng sắc đẹp của Tần Tứ!

Người đàn ông vừa rồi vẻ mặt còn đứng đắn, nghiêm chỉnh lập tức giãn mày ra, giọng nói cũng dịu dàng đi mấy phần: “Ý của em là, em vẫn luôn vừa ý tôi?”

Cô gái vẫn cúi đầu, tiếp tục chơi đùa ngón tay, trong lòng trôi đi thật xa: “Chuyện… chuyện này ấy à, khá là phức tạp.”

Ai lại muốn thừa nhận rằng mình thích khuôn mặt của người đó ngay trước mặt người ta cơ chứ.

“Em có còn nhớ, lúc đó em đã tự nguyện đi theo tôi hay không?”

“Hình như… có thể… đại khái… cũng có chút ấn tượng!”

“Thế có phải nó chứng tỏ rằng, trong lòng em, tín nhiệm tôi?”

“Hình như… có lẽ… đại khái… cũng có thể!”

“Quý Nhan, đến giờ em vẫn đang lấy lệ với tôi sao?”

“Hình như… đại khái… có thể… Á!”

Quý Nhan kinh hãi la lên một tiếng, cơ thể bỗng nhiên bay lên cao, cô bị Tần Tứ bế bổng lên!

Hai chân mất đi cảm giác an toàn, cô vô thức đè lên vai Tần Tứ, rụt cổ xuống.

Tần Tứ ôm cô đi về phía trước, đặt cô ngồi trên chiếc bàn dài trong phòng.

Chiếc bàn tương đối cao, khi cô ngồi trên đó, hai chân không chạm đất.

Khi cô còn chưa kịp phản ứng lại, người đàn ông đã nghiêng người về phía trước, cánh tay đặt hai bên hông cô: “Quý Nhan, nói chuyện với tôi cho đàng hoàng.”

“Anh đừng đừng đừng đừng đến gần như vậy.”

Cô cảm thấy mình bị khó thở, đầu óc trở nên trống rỗng.

“Đừng giả điên nữa!”

Cô ngả người ra sau, anh liền chồm tới trước, không chịu rời đi.

“Tôi không có…” Lời nói chột dạ này ngay cả chính cô cũng không tin được.

“Rõ ràng em biết, buổi sáng hôm đó ở nhà tôi, em đã nghĩ thông suốt rồi, đúng chứ?”

“ …” Cô chỉ cảm thấy tiếng tim đập của mình giờ phút này thật đinh tai nhức óc.

Cô không ngờ, ranh giới mơ hồ giữa hai người nhanh như vậy đã bị phá vỡ, Tần Tứ còn đòi cô phải đưa ra câu trả lời rõ ràng nữa chứ.

Tần Tứ từng bước ép sát: “Bây giờ bà nội cũng đã biết quan hệ giữa chúng ta rồi, em đoán xem, bà sẽ làm thế nào?”

“Làm, làm thế nào?”

“Bà sẽ bảo tôi cưới em.”

“Anh lợi hại như vậy, chắc chắc sẽ không dễ dàng chịu khuất phục như đâu, phải không?”

“Tôi lợi hại sao?”

Anh khẽ nhướng mày: “Chẳng phải ban nãy em đã tận mắt chứng kiến, bà nội dùng gia pháp với tôi đó sao?”

“Nhưng mà, nhưng mà anh là cháu trai ruột của bà, bà sẽ không thật sự làm vậy với anh đâu.”

“Thế tại sao vừa rồi em lại muốn lao ra giải vây cho tôi?”

“ …” Quý Nhan khẽ cắn môi.

Có rất nhiều chuyện ngay cả bản thân cô cũng không giải thích rõ ràng được.

Lúc đó cô có nghĩ gì đâu, chỉ cảm thấy anh là một người kiêu hãnh đến cả một lời giải thích cũng không thèm nói, mà tự nhận lấy toàn bộ mọi trách nhiệm và lỗi lầm về mình.

Tần Tứ bỗng nhiên ngừng tiến công, lẳng lặng chờ đợi phản ứng của cô.

Cô gái chậm rãi cúi đầu xuống, thấp giọng nói: “Tần Tứ, tôi không muốn kết hôn với anh.”

Khoảnh khắc giọng nói lọt vào tai, trái tim anh như bị đông cứng hết một nửa.

Một hồi lâu sau, anh mới nghe thấy mình nêu ra câu chất vấn nhẹ nhàng tựa không khí: “Tại sao?”

Cô nhỏ giọng lầu bầu: “Anh cũng đâu thích tôi, tôi không muốn kết hôn với anh.”

“Câu này của em có nghĩa là, nếu tôi thích em thì em sẽ kết hôn với tôi sao?”

“… Anh đừng có mà đánh tráo khái niệm.”

“Được.”

Anh không trêu cô nữa, nghiêm túc trò chuyện: “Thế tại sao em nghĩ rằng, tôi không thích em?”

“Người mà anh thích rõ ràng là người kia.”

Cái người phụ nữ mà ngay cả tên cô cũng không tiện nói ra miệng nữa.

“Những chuyện mà tôi làm trong khoảng thời gian này, em đều không cảm nhận được sao?”

“Nhưng tôi cảm thấy, chỉ vì sự cố lần trước nên anh mới chọn dây dưa với tôi.”

Người đàn ông trầm giọng phủ nhận: “Không phải.”

“Tôi không thích Tịch Tuế, sở dĩ tiếp xúc với cô ấy là sự lựa chọn cân nhắc giữa lợi và hại mà thôi.”

Anh không phủ nhận rằng trước đây mình có ý muốn Tịch Tuế làm ứng cử viên thích hợp cho việc làm bạn đời của anh, nhưng đó là chuyện sau  khi phân tích các điều kiện cũng như đưa ra so sánh giữa lợi và hại từ cô ấy.

Anh vốn còn nghĩ rằng vợ tương lai của anh phải là hình mẫu nào đó do chính anh đặt ra, đạt điều kiện thì mới phù hợp.

Nhưng bây giờ anh mới biết, từ ‘thích’ này hướng tới, không phải chỉ loại hình mẫu nào đó, mà là một người nào đó.

Quý Nhan là người nằm ngoài dự đoán của anh, nhưng anh bằng lòng tiếp nhận sự ‘ngoài dự đoán’ này.

“Em đã gặp người đàn ông nào nào, cam lòng nhìn người phụ nữ mà mình yêu thích kết hôn với người khác mà không hề có hành động nào chưa?”

Cô gái ngẩng đầu lên, hai mắt mở to, ánh mắt trong suốt sáng ngời, dường như đã đồng ý với lời nói này của anh.

“Tôi chưa từng theo đuổi ai, không có người phụ nữ nào có thể ở lại bên cạnh tôi nếu tôi không muốn, hiểu không?”

“Hơn nữa, bản thân em cũng đâu bài xích tôi, đúng không?”

Anh lại dụ dỗ từng bước, giọng nói của anh như mang theo sức hấp dẫn kì lạ khiến người ta tin tưởng và nghe theo, từng câu từng chữ như đang chọc thẳng vào trái tim cô.

Quý Nhan không nói gì, nhưng đôi tai nóng bừng hiển nhiên đã bộc lộ hết những tâm tư của cô ra ngoài.

Cô giống hệt với Quý Vân Tu, phản ứng ở lỗ tai là trực quan nhất.

Khóe miệng Tần Tứ khẽ cong lên, anh vươn tay nhéo nhéo vành tai đỏ bừng của Quý Nhan, giữa ngón tay còn mang hơi ấm.

“Phải làm thế nào thì em mới bằng lòng kết hôn với tôi đây? Nhan Nhan.”

Tiếng xưng hô vô cùng thân mật, trìu mến cuối cùng như một ngọn lửa thiêu đốt trái tim cô.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc