“Bây giờ chúng ta đang đi đâu vậy?”
Khương Chi Chi ở phía sau Hạo Thần chậm rãi đi lên.
“Quà tặng ở trong phòng dành cho khách.
” Mạc Hạo Thần ở bên cạnh dừng bước lại trước phòng dành cho khách, dùng ánh mắt thâm tình nhìn Khương Chi Chi.
“Hạo Thần, lần này anh thật có lòng.
”
Khương Chi Chi giả vờ cảm kích, nhân lúc này xoa một ít bột phấn màu nâu đen lên bả vai của Mạc Hạo Thần.
Lát nữa cô cũng chuẩn bị cho Mạc Hạo Thần một niềm vui bất ngờ.
“Chi Chi, anh hy vọng em sẽ thích đồ anh đã chuẩn bị.
” Mạc Hạo Thần không hề phát hiện ra điều gì, mở cửa phòng ra.
Khương Chi Chi theo sau cũng bước vào phòng thì ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ.
Ngay chính giữa phòng bày một hộp quà tinh tế và lò xông hương đã được đốt lên.
“Hộp quà lớn như vậy sao, là cái gì đây nhỉ?” Cô vừa giả vờ đi đến mở quà vừa âm thầm nín thở.
Mạc Hạo Thần cười thần bí: “Là một ít đồ dùng thôi, đợi sau khi kết thúc kì nghỉ hè, đến khai giảng nhất định em sẽ dùng đến.
”
Ánh mắt anh ta vững vàng nhìn chằm chằm vào phản ứng của Khương Chi Chi, thầm nghĩ cô nên hôn mê rồi chứ?
Quả nhiên chỉ vài giây sau, “bịch” một tiếng, cơ thể mềm mại của Khương Chi Chi ngã xuống bên cạnh bàn, dường như đã lâm vào hôn mê.
“Chi Chi, Chi Chi… Em tỉnh lại đi.
”
Vì có sự kiện trà Ô Long lần trước nên lần này Mạc Hạo Thần rất cảnh giác.
Anh ta cúi người xuống, dùng sức lay lay Khương Chi Chi, thấy đối phương không có chút phản ứng nào mới thở phào nhẹ nhõm.
Kết quả không cẩn thận cũng hít một ít khói, trong nháy mắt cũng thấy rất choáng váng, anh ta tranh thủ thời gian chạy ra ngoài cửa thở dốc từng hơi lớn.
Thứ thuốc này lợi hại như vậy nên lần này chắc cô không thể tránh khỏi rồi!
Mạc Hạo Thần vừa mới đóng cửa đi ra ngoài, Khương Chi Chi đã nhanh chóng mở mắt ra.
Cô che mũi lại, nắm chặt túi thơm mùi bạc hà trong tay rồi nhanh chóng rút khăn ướt ra để thở qua chiếc khăn đó.
Vì để làm cho cảnh này giống thật cô đã rất cố gắng diễn.
Để chuẩn bị cho việc lần này, Mạc Hạo Thần đã mua chuộc một người giúp việc của nhà họ Khương.
Lúc này, ngoại trừ bên ngoài phòng dành cho khách mà Nguyên Cận Mực ở thì căn bản sẽ không có người xuất hiện.
Mạc Hạo Thần lặng lẽ đứng trong góc gọi một cú điện thoại: “Tôi đã chuẩn bị người xong rồi, anh mau tới đây đi.
”
Không lâu sau có một gã đàn ông bỉ ổi xuất hiện ở trước mặt anh ta.
Mạc Hạo Thần nhìn dáng vẻ lôi thôi của đối phương, chán ghét dặn dò: “Nhớ kỹ, chỉ cần anh làm người phụ nữ trong phòng thì những ngày tháng sau này sẽ được sống tốt đẹp.
”
“Tôi đã rõ rồi!” Gã bỉ ổi nhếch miệng cười.
“Còn nhớ rõ sau khi xảy ra chuyện sẽ nói như thế nào không? Thừa nhận rằng bản thân uống nhiều rồi chạy vào đó, chuyện này chỉ là ngoài ý muốn!”
Mạc Hạo Thần dặn dò xong còn không quên đe dọa: “Nếu anh muốn phá hỏng chuyện thì nên nhớ rằng tôi khiến anh biến mất khỏi Thành Đô là một chuyện dễ dàng!”
“Tôi hiểu rõ rồi, cậu Mạc yên tâm, có cho tôi mười nghìn lá gan tôi cũng dám phản bội anh!” Gã bỉ ổi gật đầu vâng dạ.
Mạc Hạo Thần trở tay vặn cửa ra, đẩy anh ta vào, còn tiện tay ném máy nghe lén vào trong.
Anh ta sợ lật thuyền trong mương.
Trong khoảnh khắc đóng cửa lại, anh ta đã nhìn thấy rõ tư thế hôn mê nằm nhoài ra trước bàn của Khương Chi Chi.
Phải nhanh chóng kết thúc tiệc tối nên Mạc Hạo Thần cũng không thể trì hoãn thêm được nữa, sau khi đã hơi an tâm, anh ta nhanh chóng bước đến sảnh bữa tiệc.
Khương Chi Chi, từ hôm nay trở đi, cô gái này cũng chỉ có thể cam chịu số phận mà thôi.
Mạc Hạo Thần nghĩ tới hình ảnh người phụ nữ này phải khuất phục bởi mình thì đáy lòng vô cùng vui sướng.
“Rầm.
”
Vào một giây tên đàn ông xa lạ ôm Khương Chi Chi lên giường, cô đã quả quyết đánh ngất anh ta trên mặt đất.
Sau đó cô móc ra một viên thuốc màu trắng, cứng rắn nhét thẳng vào trong miệng người đàn ông này.
Cô muốn nhìn xem lát nữa rốt cuộc ai mới là người há hốc mồm.
Khương Chi Chi đột nhiên cau mày khi nhìn thấy máy nghe trộm Mạc Hạo Thần vứt trên mặt đất.
Người đàn ông này quả nhiên là không biết xấu hổ, cô phải cần một cái máy vi tính điều chỉnh cái máy nghe lén này để tạo tin tức sai lầm cho Mạc Hạo Thần.
Khương Chi Chi dùng vận tốc của ánh sáng để nhảy qua cửa sổ ra ngoài ban công.
Cô nhớ những căn phòng cách vách phòng này đều có máy vi tính, mà hầu như ban công của mấy căn phòng này đều thông với nhau.
Khương Chi Chi mang theo máy nghe lén Mạc Hạo Thần vứt trên mặt đất rồi áp sát theo mép ban công, nhanh chóng nhảy qua chỗ nối tiếp rồi chuẩn xác chui vào căn phòng cách vách bên cạnh.
Đột nhiên tầm mắt cô đối diện với đôi con ngươi u ám sâu sắc ở bên trong.
Khương Chi Chi: “…”
Tại sao lại nhảy vào đúng phòng của Nguyên Cận Mặc chứ!
“Cậu hai nhà họ Nguyên, chào buổi tối.
”
Khi đón nhận ánh mắt nham hiểm của người đàn ông này, đáy lòng Khương Chi Chi nổi lên sóng to gió lớn, nhưng trên mặt lại không có chút cảm xúc gì mà chào hỏi.
“Người phụ nữ này, cô định làm cái gì? Cút ra ngoài!” Mặt Nguyên Cận Mặc tối sầm, đôi mắt lạnh lùng.
“Lát nữa tôi lập tức cút.
” Khương Chi Chi dứt khoát ngồi luôn vào máy vi tính ở một bên, mí mắt cũng không thèm ngẩng lên.
Nguyên Cận Mặc bị thái độ qua loa của cô làm cho ngọn lửa không tên trong lòng bùng phát, anh đang chuẩn bị nhấc Khương Chi Chi lên ném ra ngoài thì đột nhiên nhìn thấy mười ngón tay của cô nhanh chóng bay lượn, thuần thục hack vào hệ thống theo dõi trong nhà rồi nhanh chóng lọc ra các video theo dõi.
Cơ thể anh lập tức cứng đờ, trong mắt đều là kinh ngạc.
Trình độ hack của cô gái này cao như thế sao?
Theo bản năng, anh muốn nhìn xem rốt cuộc cô gái này chuẩn bị làm cái gì.
Lúc này Khương Chi Chi cũng chẳng nhớ tới Nguyên Cận Mặc đang nhìn chằm chằm mình, cô nhất định phải chạy đua với thời gian.
Còn về Nguyên Cận Mặc, anh có thể làm gì được cô chứ?
Khương Chi Chi suy nghĩ một chút, dù sao thì trong lòng anh, cô chỉ còn hai tháng hai mươi mấy ngày để sống nên cô cũng không để ý mà đắc tội với anh một lần.
Khương Chi Chi tìm thấy ở trên mạng mấy bản ghi âm ám muội, cô tải về chuẩn bị cài đặt vào trong máy nghe lén.
Sau đó lại nhanh chóng làm các loại thao tác, các hình ảnh thi nhau lấp lóe.
Nguyên Cận Mặc vẫn im lặng, vẻ mặt khó chịu càng ngày càng rõ.
Anh nhìn khuôn mặt hơi mũm mĩm của Khương Chi Chi, vậy mà lại cảm thấy có một vẻ đẹp toát ra từ đó.
Sau khi làm xong hết tất cả các thao tác, Khương Chi Chi nhẹ nhàng thở ra một hơi, cài đặt tất cả tư liệu mình chọn được vào trong máy nghe lén một lần nữa rồi đóng máy vi tính lại.
Khương Chi Chi nhìn Nguyên Cận Mặc đang nhìn mình bằng ánh mắt quái lạ thì trong lòng giật mình một cái, lòng bàn chân hướng về phía cửa phòng, ý muốn đi.
“Cậu hai, bây giờ tôi lập tức cút.
”
Nguyên Cận Mặc đột nhiên móc một khẩu súng ra, nhanh chóng chặn trên đầu Khương Chi Chi.
“Cô đứng lại đó cho tôi.
”.