NHẬT KÝ BÁO THÙ CỦA NỮ TỔNG TÀI TRÙNG SINH



Đây vừa là lời khuyên, cũng là một câu đe dọa.
“Đối với nhà họ Khương… Tôi chỉ còn hai chữ thất vọng.” Trong mắt Khương Chi Chi đầy vẻ chán nản.
Khương Bác sợ cô thật sự mặc kệ, lúc này lập tức ôm chặt đùi con gái, khàn giọng gào lên.
"Chi Chi, con không thể không quan tâm gia đình, bố mẹ nuôi con trưởng thành cũng không dễ dàng gì.

Nếu như con cảm thấy ấm ức thì bố bảo đảm, chỉ cần con đồng ý hôn ước này, tất cả tài sản thuộc danh nghĩa Nhược Vi, bao gồm cổ phần nhà họ Khương, đều chuyển nhượng sang cho con.”
Bà cụ Khương cũng trầm giọng nói: “Còn cả quyền sở hữu nhà họ Khương nữa, trong tương lai cho cháu thừa kế.”
“Tất cả mọi thứ của nhà họ Khương ư? Ha ha, cháu không quan tâm.”

Khương Chi Chi đứng thẳng tắp ngẩng đầu, đôi mắt cong cong lóe ra ánh sáng chưa từng có.
“Các bậc cha ông nhà họ Khương có thể mở ra phương hướng cho nhà họ Khương, cháu cũng coi như con cháu đời sau của nhà họ Khương, tất nhiên cũng có năng lực sáng tạo ra một thiên đường thuộc về mình.”
Trong nháy mắt, bầu không khí bên trong căn phòng trở nên cứng đờ, áp suất thấp đến mức đáng sợ, nặng trĩu và yên lặng như tờ.
Hai bên đều không chịu lùi bước, Tần Liễu bị kẹp ở giữa, yếu ớt lên tiếng.
“Mọi người đều là người một nhà, có chuyện gì thì ngồi xuống rồi bình tĩnh thương lượng.” Tần Liễu xấu hổ khuyên bảo: “Chi Chi, dì biết là đối với cháu thì chuyện này rất khó mở miệng… Nhưng bây giờ nhà họ Khương xảy ra chuyện lớn như vậy, chỉ cần sơ sẩy một chút là nhà họ Nguyên sẽ thâu tóm nhà họ Khương.

Bà nội và bố khuyên cháu như vậy cũng vì nhà họ Khương đã thật sự đến bước đường cùng rồi.

Cháu hãy thông cảm cho họ đi.”
Đáy lòng Khương Chi Chi tràn đầy buồn bã, mất mát, vậy ai sẽ thông cảm cho cô đây?
Đối diện với đôi mắt tha thiết và có chút áp lực kia, Khương Chi Chi nhắm mắt, cô nhớ lại cảnh đời trước nhà họ Khương tan cửa nát nhà…
Chẳng lẽ nhân quả kiếp trước vẫn sẽ liên quan đến tận kiếp này sao.
Một lần nữa mở mắt ra, lúc này trong mắt Khương Chi Chi chỉ còn lại vẻ bình tĩnh mà trước giờ chưa từng có.
“Thứ nhất, tôi muốn lấy được tất cả di vật mà mẹ tôi đã để lại.”
“Thứ hai, Khương Nhược Vi mắc phải sai lầm, cô ta phải đưa tất cả mọi thứ mà mình có cho tôi coi như bồi thường.”
"Cuối cùng, các người sẽ trả lời nhà họ Nguyên Như thế nào thì tôi mặc kệ, nhưng chắc chắn tôi sẽ nghĩ cách giải quyết sạch sự cái trói buộc đáng chết này.”
Khương Chi Chi dứt khoát vung tay áo rời đi.

Khương Bác nhìn Khương Như Phượng đang lẩm bẩm, hỏi: “Mẹ, thái độ của nó như vậy là sao đây, bên phía nhà họ Nguyên thì phải làm thế nào?”
“Tất cả đều như cũ.” Ánh mắt bà cụ Khương xám xịt.
Khi Khương Chi Chi quay về phòng mình, nhìn bản thân trong gương, nhìn chằm chằm thật lâu.
Cô cảm thấy rất tức giận nhưng lại có chút buồn bã.
Số mệnh đúng là một thứ rất thần kỳ.
Rõ ràng cô đã sống lại một đời, đã dẫn dắt để rất nhiều bi kịch lệch hướng, nhưng không ngờ là lòng vòng một chuyến, cuối cùng vẫn quay ngược trở lại điểm bắt đầu.
Ánh mắt rét lạnh, cô cắn chặt môi dưới, trong mắt đầy vẻ quyết tâm.
Khương Chi Chi, cô sẽ gầy thành một tia chớp, lóng lánh khắp Thành Đô!
Khương Chi Chi, cô sẽ trở thành một người phụ nữ vô cùng giàu có, có thể mua được toàn thế giới!
Khương Chi Chi, cô còn sẽ…
Đột nhiên Khương Chi Chi nghĩ đến chuyện tình cảm, ánh mắt cô trở nên tối tăm.
Nhưng trong nháy mắt đã lấy lại tinh thần.

Hừ, cô không cần đàn ông.
Tóm lại, cuộc đời của cô chỉ có thể do cô tự làm chủ…
“Yeah Yeah Yeah! Chị tiên nữ sắp trở thành vợ của tôi rồi.


He he he he, tôi sắp làm chú rể rồi!”
Biết được chắc chắn Khương Chi Chi sẽ gả cho mình, Nguyên Gia tỏ ra vô cùng vui sướng, chạy loạn khắp phòng, nhảy lên nhảy xuống múa may.
Vất vả lắm mới dỗ dành được cậu ta, nhìn vẻ mặt ngây thơ vui sướng của Nguyên Gia, một chút xíu áy náy trong lòng lúc trước cũng chậm rãi biến mất gần hết.
Nguyên Cận Mặc đã về.
Ngày thường anh chẳng thèm nói một câu, nhưng hôm nay lại đột nhiên hỏi: “Tại sao phải bắt Khương Chi Chi gả tới đây?”
Nguyên Thường Tĩnh lập tức sửng sốt, mở miệng nói ra: “À, còn không phải là do Nguyên Gia cứ ồn ào muốn cưới cô ta sao.”
“Đây mà tính là trừng phạt gì đối với nhà họ Khương chứ, hay là thôi đi.” Nguyên Cận Mặc nhíu mày.
“Cận Mặc, sao chị có thể để cô ta suиɠ sướиɠ hưởng phúc được chứ!” Nguyên Thường Tĩnh ngạc nhiên, lắc đầu nói: “Chờ cô ta gả đến nhà họ Nguyên, Chị sẽ không bao giờ có sắc mặt tốt đối với cô ta, bọn họ đừng hòng dùng một chút tài nguyên nào của nhà họ Nguyên.

Mà sao hôm nay đột nhiên em lại quan tâm đến chuyện trong nhà vậy?”
“Không có gì.”
Nguyên Cận Mặc xoay người đi lên lầu, ánh mắt dâng lên một chút phức tạp khó che giấu được….


Bình luận

Truyện đang đọc