Tên kia dùng sức kéo cánh cửa tủ.
Cả người Khương Chi Chi cũng trở nên căng thẳng, cố gắng kéo lấy chiếc cửa tủ.
Nguyên Cận Mặc cũng biết nặng nhẹ, hai bàn tay anh luồn vào nách của Khương Chi Chi, giúp cô kéo cửa tủ.
Mặc dù tai mắt của cậu hai nhà họ Nguyên vô cùng nhiều, thế nhưng dù sao cũng có không ít kẻ thù.
Nếu sáng mai việc này bị đưa lên báo với tựa đề là cậu hai nhà họ Nguyên có khẩu vị đặc biệt, si mê một cô gái mập mạp…
Vừa nghĩ tới đây anh đã bắt đầu cảm thấy buồn nôn.
Cũng may tên kia không kéo được cũng chỉ lẩm bẩm một câu, sau đó cũng xem như không có chuyện gì và nhanh chóng đi ra ngoài.
Bên ngoài rất nhanh liền yên tĩnh lại, thế nhưng cơ thể của hai người họ vẫn cảm thấy vô cùng căng thẳng.
“Ơ, hẳn là không có chuyện gì nữa rồi.
” Một lúc lâu sau, Khương Chi Chi mới thở ra một hơi.
Thần kinh được thả lỏng, bỗng nhiên cậu hai nhà họ Nguyên cảm thấy có gì đó không được bình thường.
Lúc anh và Khương Chi Chi ở cùng một chỗ, dường như tác dụng thuốc vẫn chưa tản đi hết.
“Ừ?”
Khương Chi Chi nhanh chóng rời khỏi chiếc tủ, hai má đỏ ửng nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trong tủ.
“Được lắm Nguyên Cận Mặc, tôi giúp anh cản mấy tên chó săn kia, thế nhưng anh lại giở trò lưu manh giữa ban ngày ban mặt thế này…”
Gương mặt của cậu hai nhà họ Nguyên trở nên u ám, anh cảm thấy máu huyết trong người nghẹn lại ở cổ họng, người phụ nữ mập mạp này đang nhìn gì thế?
Vẻ mặt lộ ra vẻ khinh thường, dáng vẻ như bản thân chịu thua thiệt!
Cô cũng không tự ngắm mình trong gương, xem mình có hình dáng thế nào sao?
“Người phụ nữ này, cô đừng có mà ngậm máu phun người.
” Nguyên Cận Mặc kéo chiếc khăn tắm tới quấn quanh người mình, ánh mắt ác liệt lại nhìn về phía Khương Chi Chi: “Cô đừng có mà lừa dối tôi, lấy việc tối hôm qua cô khiến tôi bất tỉnh rồi làm việc kia, tôi nhất định sẽ bắt cô cho sư tử ăn thịt!”
Nếu Khương Chi Chi vẫn còn là một cô gái nhỏ vậy thì e rằng đã sớm bị ánh mắt hung ác của Nguyên Cận Mặc dọa sợ.
Thế nhưng cô đã là người sống hai đời rồi, Khương Chi Chi nhanh chóng lên tiếng: “Cậu hai nhà họ Nguyên, tối hôm qua anh bị bỏ thuốc tôi cũng bị bỏ thuốc.
Chúng ta đều không tình nguyện làm chuyện đó, huống chi vừa rồi tôi cũng có ơn cứu anh thoát khỏi đám chó săn kia.
Tại sao anh còn làm thế với một cô gái yếu đuối như tôi!”
“Cô còn dám nói mình yếu đuối sao?” Nguyên Cận Mặc trợn mắt nhìn dáng người to lớn của cô.
Khương Chi Chi than thở gật đầu: “Nếu tôi không yếu đuối thì làm sao lại bị người khác bỏ thuốc?”
“…” Nguyên Cận Mặc luôn cảm thấy có gì đó không đúng trong lời nói này của cô.
“Cậu hai, anh đến xem đi…” Khương Chi Chi cũng không cho anh thời gian suy nghĩ, đi nhanh đến mép giường, chỉ vào vết máu trên drap trải giường kia: “Những chuyện như thế này thì người thua thiệt cũng là phụ nữ, huống chi tôi còn lại một cô gái trong sáng.
”
So với sự vui sướng vì được sống lại, đối mặt với sự thật rằng mình đã không còn trong trắng, tuy Khương Chi Chi cảm thấy không cam lòng thế nhưng thật ra thì cô cũng không để ý nhiều.
Nếu chuyện đã như thế thì cô cũng chỉ có thể nhìn về phía trước.
Sau khi Khương Chi Chi nói xong thì đột nhiên im lặng một hồi khiến Nguyên Cận Mặc cảm thấy không được tự nhiên.
Dấu vết trên giường cũng không phải giả, nó đã được tạo ra vì sự điên cuồng của hai người tối qua.
Thế nhưng nhìn thấy dáng người mập mạp của Khương Chi Chi, có thế nào Nguyên Cận Mặc cũng cảm thấy vô cùng bực bội.
“Từ trước tới giờ Nguyên Cận Mặc tôi làm việc chỉ nhìn vào tâm trạng, nếu cô đã khiến tôi chướng mắt vậy thì cô phải trả giá thật lớn đấy!” Nguyên Cận Mặc bỏ đi suy nghĩ trong đầu, ép bản thân mình trở nên lạnh lùng, đằng đằng sát khí: “Nói đi, ngoại trừ sư tử hay cọp, cô muốn chọn chạy trên đường hay lội xuống biển gì cũng được.
Cậu hai nhân từ sẽ cho cô tự lựa chọn.
”
Tôi chọn cái đầu của anh!
Khương Chi Chi cảm thấy cậu hai nhà họ Nguyên là người khó dây dưa, dù sao người đàn ông này cũng vô cùng tàn nhẫn, là bá vương ở Thành Đô, cuối cùng cô cũng đã có thể cảm nhận được việc này.
“Cậu hai, phải làm thế nào anh mới chịu bỏ qua cho tôi?” Khương Chi Chi tiến tới đón lấy ánh mắt lạnh lùng của Nguyên Cận Mặc.
“Thế cô cho tôi lý do vì sao phải bỏ qua cho cô đi.
” Nguyên Cận Mặc cười lạnh, anh muốn nhìn xem người phụ nữ này có thể làm thế nào.
Khương Chi Chi trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Cậu hai có thể điều tra một chút về những món hàng quý mà Tập đoàn Nguyên Thị đã nhập vào trong khoảng một tuần đổ lại đây, chắc chắn sẽ có thu hoạch lớn đấy.
”
Sắc mặt Nguyên Cận Mặc thoáng thay đổi: “Cô có ý gì?”
Gần đây nhà họ Nguyên vừa nhập một lô hàng quý, thế nhưng chuyện này cũng chỉ có mình anh và mấy người thân thuộc biết, thế thì sao bây giờ người phụ nữ này cũng biết?
“Cậu hai sẽ nhanh chóng biết được thôi.
” Trên mặt Khương Chi Chi hiện lên nụ cười nhạt.
Trong đầu Khương Chi Chi nghĩ, cũng không thể nói với anh chuyện bà đây vừa sống lại một kiếp…
Nguyên Cận Mặc nhìn chằm chằm Khương Chi Chi, anh muốn nhìn thấu người phụ nữ trước mặt này, thế nhưng ngay cả mí mắt của Khương Chi Chi cũng không có biểu cảm gì.
“Người phụ nữ này, tôi không biết cô nghe được tin tức này từ đâu, thế nhưng tôi không muốn cô dùng nó để làm kế hoãn binh.
” Đột nhiên Nguyên Cận Mặc rùng mình: “Người làm nhục Nguyên Cận Mặc tôi chỉ có một con đường chết mà thôi.
”
“Tôi nói này Nguyên Cận Mặc, anh đủ rồi đấy! Rốt cuộc tôi làm nhục anh cái gì?” Khương Chi Chi không nhịn được trợn mắt: “Một cô gái trong trắng như tôi đây, sau khi thất thân không rõ ràng thì cũng muốn chết chứ chả muốn sống nữa.
Thế mà anh lại tỏ vẻ giống như con gái, sao thế, chẳng lẽ cậu hai nhà họ Nguyên cũng như thế sao?”
Đối diện với ánh mắt khinh bỉ, vẻ mặt Nguyên Cận Mặc đen như đít nồi.
Thế nhưng bây giờ anh còn phải thừa nhận với một cô gái mập sao?
“Cô gái, cô không còn cơ hội.
” Nguyên Cận Mặc vô cùng tức giận, ánh mắt nhìn về phía Khương Chi Chi như nhìn một con gà chết.
“Không phải anh cảm thấy mình đẹp trai nên bị thua thiệt đó chứ?” Khóe miệng Khương Chi Chi mang theo vẻ tức giận: “Thế nhưng một người con gái trắng trẻo, xinh đẹp, chân dài như tôi thì sự tủi thân của tôi nên nói cùng ai đây?”
“Một người phụ nữ xấu xí mập mạp như cô mà lấy đâu ra can đảm tự nhận mình là người đẹp thế?” Cả người Nguyên Cận Mặc chấn động, ánh mắt như đang nhìn một sinh vật từ thời tiền sử, anh liếc nhìn Khương Chi Chi từ trên xuống dưới.
Trong lòng Khương Chi Chi đang có kế hoạch, giọng nói mang theo vẻ châm biếm: “Cậu hai nhà họ Nguyên, anh có dám cá cược với tôi không? Trong vòng ba tháng nữa tôi sẽ gầy xuống, ai thấy tôi cũng bảo tôi xinh đẹp.
”
“Tán dương rằng cô xinh đẹp sao? Ý cô là ánh mắt của mọi người đều bị mù hết à?” Nguyên Cận Mặc cười cười, anh thật sự cho rằng người phụ nữ trước mặt này vô cùng tự cao tự đại.
“Thế tôi hỏi anh một câu nhé cậu hai, anh có dám cá cược không?” Khương Chi Chi cười khinh, ánh mắt ngạo nghễ nhìn anh.
.