NHẬT KÝ BÁO THÙ CỦA NỮ TỔNG TÀI TRÙNG SINH



Khương Bác cũng không có ý định sẽ giới thiệu Khương Chi Chi.

Khương Chi Chi cũng cảm thấy bình thường, chỉ là muốn nhìn xem lát nữa khi Nguyên Cận Mặc tới đây, cảnh tượng này sẽ trở nên buồn cười tới mức nào.

Đối thủ của cô sẽ bàn chuyện cưới xin với em gái của cô sao?
Nguyễn Lam đã sớm chú ý đến người có dáng vẻ biến dạng đứng ở phía kia, thế nhưng bà ấy đang cố gắng kìm nén vẻ sợ hãi của mình.

Nguyên Thường Tĩnh lại cảm thấy không mấy kiên nhẫn, thế nhưng cô ta cũng lười phản ứng.

Cô ta luôn là một người vô cùng kiêu ngạo, đối với cô ta mà nói, một người xấu xí, thô cứng như Khương Chi Chi không xứng đáng để cô ta để tâm tới.

Cho nên một đám người cứ như thế vây quanh Khương Nhược Vi, bắt đầu bàn tới những vấn đề sâu xa hơn…
Khương Nhược Vi hạ thấp ánh mắt, dịu dàng trả lời từng vấn đề.

Hoàn toàn bày ra hình tượng một người phụ nữ có thể làm chủ mọi thứ trong gia đình, có thể giúp chồng mình nuôi dạy con cái.

Nguyễn Lam nghe một chút, càng cảm thấy tích cách dịu dàng, ôn hòa này của Khương Nhược Vi rất thích hợp với tính cách lạnh như băng hơn nữa còn quỷ quyệt của con trai mình.


Bà ấy lập tức vui vẻ quay sang trò chuyện với Khương Nhược Vi: “Đáng tiếc thật, khoảng thời gian này Cận Mặc luôn bận bịu với công việc, sau này dì sẽ tìm một thời gian thích hợp cho hai đứa gặp gỡ, trò chuyện riêng với nhau một chút.


Khương Nhược Vi khẽ vuốt cằm, dịu dàng trả lời: “Cậu hai thường ngày luôn bận rộn với công việc, làm gì có thời gian rảnh chứ… cháu vẫn nên chủ động đến gặp anh ấy mới phải.


“Nào có ai để con gái chủ động hẹn người bao giờ chứ?” Nguyễn Lam cười nói: “Chờ tới khi thằng bé trở về nhà, dì sẽ bảo nó tự mình liên lạc với cháu, cháu không được từ chối đâu đấy.


“Dì Nguyên…” Khương Nhược Vi cúi đầu, dáng vẻ đỏ ửng thẹn thùng dường như không muốn gặp người khác.

Nguyễn Lam nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta trong lòng càng cảm thấy hài lòng hơn.

Khương Chi Chi thật sự rất ghét dáng vẻ pha trò này của cô ta, thừa lúc mọi người còn đang nói chuyện với nhau, cô nhanh chóng chạy ra ngoài vườn hoa nhà họ Nguyên để hóng mát.

Cô vừa đi ra vườn hoa không bao lâu thì đột nhiên có một bóng người nhào tới từ phía đối diện, Khương Chi Chi thật sự bị dọa hết hồn.

“Chị xinh đẹp, chị đẹp thật đấy, chị có thể trở thành cô dâu của em được không?”
Cô nhanh chóng né người sang một bên, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn.

Chỉ thấy trước mặt cô lúc này là một thanh niên, ánh mắt lấp lánh đang nhìn về phía cô, nụ cười mang theo vẻ ngu ngơ.

Trong lòng cô cảm thấy chấn động, nhanh chóng biết được thân phận của đối phương.

Đây chính là một tên ngốc mà nhà họ Nguyên đã âm thầm bảo vệ, chính là đối tượng mà cô bị ép gả ở kiếp trước, Nguyên Gia!
“Ha ha ha, chị đẹp, sao chị lại không nói gì hết vậy?”
Nguyên Gia cười hề hề, trên tay dính đầy bùn đất, cả người giống như vừa bước ra từ đống bùn.

“A! Chị đẹp không phản đối thế thì chị đã đồng ý làm cô dâu của em rồi!”
Nguyên Gia giơ chiếc xẻng lớn trong tay lên xoay vòng, hành động cử chỉ của anh ta không khác gì trẻ lên bảy lên tám.

Khương Chi Chi cố kìm nén tâm trạng của mình.

“Chị không thể trở thành cô dâu của em đâu.



“Tại sao thế?” Cậu thanh niên kia đặt mông ngồi xuống đất, bắt đầu quấy khóc: “Không được, không được, em nhất định phải khiến chị đẹp trở thành cô dâu của em.


Khương Chi Chi lo rằng cậu ấy sẽ tiếp tục gây chuyện, khiến những người khác chú ý chạy tới đây vì thế mới bịa ra một lời nói dối.

“Bởi vì chị là một cô tiên trên trời, mà tiên thì không thể kết hôn được.


“Như vậy thật sao?” Nguyên Gia tiếp tục ủ rũ ngồi trên đất, gương mặt cúi thấp xuống.

Khương Chi Chi bắt lấy cơ hội, vội vàng chạy trốn khỏi nơi này.

Sau đó cô suy nghĩ một chút, nhắn cho Khương Bác một tin bảo rằng mình sẽ ở trong xe chờ.

Kiếp trước hôn sự của cô và Nguyên Gia khiến cô không thể kiềm chế được vì thế cô không muốn tiếp xúc quá nhiều.

Chờ tới khi Nguyên Gia ngẩng đầu lên lần nữa thì phát hiện ra trước mặt mình không có ai cả, bĩu môi một cái sau đó nhanh chóng chạy vào nhà.

Lúc này trong phòng khách, mấy người Nguyễn Lam đang trò chuyện vô cùng vui vẻ thì đột nhiên thấy Nguyên Gia đột nhiên chạy vào nhà, trên người dính đầy bùn đất: “Bà nội, mẹ, cháu muốn chị tiên nữ kia”
“Con đấy con lại đi nghịch ngợm ở nơi nào rồi?”
Thấy cả người cậu ấy bẩn thỉu, Nguyễn Lam cũng không hề cảm thấy tức giận, nhanh chóng nhận lấy chiếc khăn lông mà người làm đưa tới, cẩn thận lau người cho cậu ấy.

“Chị tiên nữ gì chứ?”
“Chính là cái chị xinh đẹp đột nhiên xuất hiện ở vườn hoa đấy, chị đó chính là một tiên nữ!”
Nguyên Gia bắt đầu dùng tay miêu tả: “Chị ấy mặc quần áo màu trắng, từ trước tới giờ con chưa bao giờ gặp chị ấy!”
Sau khi Khương Bác và Khương Nhược Vi nghe miêu tả đó thì không hẹn mà cùng quay sang liếc nhìn Nguyên Gia, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.

Sau khi nghe xong… dường như là Khương Chi Chi?
Ánh mắt Khương Nhược Vi đột nhiên lóe lên, nụ cười dịu dàng nhanh chóng đáp lại Nguyên Gia: “Cậu Nguyên Gia, hình như người mà anh vừa nói tới là chị gái của tôi, thế nhưng dáng vẻ của chị ấy vô cùng mập mạp, không phải tiên nữ gì cả…”
“Ai muốn nói chuyện với cô chứ, đồ xấu xí.

Tôi nói chị tiên nữ thì chính là chị tiên nữ!”

Nguyên Gia dùng sức đẩy tay Khương Nhược Vi, mu bàn tay cô ta lập tức trở nên đỏ ửng.

Khương Nhược Vi còn chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy Nguyên Gia đang làm mặt quỷ với mình: “Dáng vẻ của cô xấu xí như thế, kém xa chị tiên nữ đấy, trông cô giống như một con cóc ghẻ!”
Những lời này của cậu ấy khiến Khương Nhược Vi cảm thấy vô cùng xấu hổ, cô ta đứng tại chỗ, cả người trở nên run rẩy.

Cô ta đã lớn như thế mà từ trước tới giờ chưa từng có người nào khiến cô ta nhục nhã tới như thế.

Trong mắt một tên ngốc… cô ta lại không bằng cái đồ mập mạp Khương Chi Chi kia!
Điều này khiến cô ta không có cách nào nhịn được!
Nguyên Gia bĩu môi với cô ta, sau đó quay sang nói với người luôn yêu thương mình nhất bắt đầu lên tiếng tố cáo cô ta.

“Mẹ, cái cô xấu xí này đúng là đáng ghét thật đấy, mẹ mau đuổi cô ta ra khỏi đây đi!”
Nguyên Thường Tĩnh quay sang dỗ cậu Nguyên, Nguyễn Lam áy náy cười một tiếng: “Xin lỗi, cậu Nguyên không hiểu chuyện.


“Cháu không để ý đâu ạ…” Khương Nhược Vi nhíu mày, chỉ có thể ngượng ngùng, cố gắng nhẫn nhịn.

Sau khi cậu Nguyên nhốn nháo như thế, mọi người cũng không còn tâm trạng để tán gẫu nữa.

Khương Bác nhanh chóng lên tiếng xin phép ra về, Nguyễn Lam thấy đã đạt được mục đích thì cũng không có ý giữ lại nữa.

Trên đường về, Khương Nhược Vi cảm thấy vô cùng đắc ý, nụ cười trên mặt ông ta vô cùng tươi tắn.

Khương Chi Chi quyết định nhắm mắt dưỡng thần, chờ tới khi họ vừa về tới nhà đã nghe thấy tiếng nói của quản gia.

“Ông chủ, người nhà họ Mạc tới đây, bảo là muốn thương lượng chuyện từ hôn.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc