Hôm sau.
Tối qua thức cả đêm nên hôm sau Khương Chi Chi dậy khá trễ.
Lúc ở phòng ăn cô lại bất ngờ phát hiện ra Nguyên Cận Mặc cũng ở đây: “Cậu hai, hôm nay đã muộn như vậy rồi mà anh vẫn chưa ra ngoài sao?”
Khương Chi Chi chần chừ ngồi xuống đối diện, nhìn vào gương mặt lạnh lùng nhưng vô cùng bổ mắt của Nguyên Cận Mặc.
Cho dù đã nhìn rất lâu nhưng cô vẫn cảm thấy người đàn ông này thật vừa mắt.
“Tôi đang đợi cô.
” Nguyên Cận Mặc uống một ngụm cà phê, giọng nói trầm thấp tựa như đàn violon, vô cùng du dương.
Điều này khiến cho lời nói vốn mập mờ lại càng thêm phần mê hoặc.
Khương Chi Chi sờ vào dái tai không khống chế được mà nóng lên của mình, ngay cả trái tim của cô cũng vô tình đập nhanh hơn.
Chết tiệt, như này là sao?
Từ khi nào mà cô lại nhanh chóng thoát ra được cái bóng của việc bị tên đàn ông đểu làm tổn thương, lại còn bị giọng nói của người đàn ông trước mắt này đánh bại.
Trong lòng cô lặng lẽ oán thầm.
Không hổ là người đứng top 1 trong bảng xếp hạng những người đàn ông được phụ nữ mong muốn cưới được nhất tại Thành Đô, giọng nói trầm ấm như này cũng có thể khiến người ta say mê đến chết!
“Anh chờ tôi để làm gì?” Khương Chi Chi điều chỉnh xong trạng thái rồi ngước khuôn mặt nữ thần lên.
“Bản hợp đồng mà cô muốn đã được soạn xong rồi, chỉ đợi cô ký tên thôi.
” Nguyên Cận Mặc đẩy bản hợp đồng tới.
Khương Chi Chi nhận lấy theo bản năng, lật lên xem không ngừng.
Các điều khoản trong hợp đồng đều minh bạch, rõ ràng, kỳ hạn hợp đồng cũng được ghi rõ là một năm.
Sau khi xem qua một lần thì Khương Chi Chi cũng không cảm thấy có vấn đề gì lớn, trực tiếp cầm lấy cái bút được đưa tới ở bên cạnh rồi ký tên của mình xuống.
Vẻ mặt cô tự nhiên giống như đang thật sự ký tên vào giấy tờ hợp tác thương mại quan trọng.
“Hoàn thành!”
“Cô không sợ tôi đặt bẫy hại cô ở trong đó à?”
Nguyên Cận Mặc nhìn hành động không hề do dự của Khương Chi Chi, trong mắt hiện lên một tầng sương mỏng lạnh lẽo pha lẫn một chút bực bội.
Qủa thật người phụ nữ này chỉ coi việc cưới xin như một sự hợp tác mà thôi!
“Đương nhiên là tôi tin tưởng vào nhân phẩm của cậu hai.
” Khương Chi Chi vô tội nháy mắt mấy cái.
“Nhân vật nhỏ bé giống như tôi làm gì có chỗ nào đáng để anh phải tốn nhiều công sức như vậy.
”
Cho dù nhìn rất nhanh nhưng khi lướt qua một lượt thì cô cũng đã phân tích xong từng câu từng chữ ở những nơi cần phải chú ý từ lâu rồi.
Dù sao kiếp trước cô cũng từng ký nhiều hợp đồng và thỏa thuận như vậy…
Nếu như trong này thật sự có vấn đề, Khương Chi Chi cô sẽ trực tiếp trồng cây chuối!
Hừ, đàn ông đừng hòng gài bẫy cô!
Ngay khi vừa kí xong thì biệt thự lập tức nghênh đón một vị khách không mời mà đến xem trò vui.
“Tiểu Chi Chi của tôi, sao cô không chờ tôi mà đã kết hôn với Nguyên Cận Mặc rồi…”
Tô Thần huênh hoang thản nhiên đi vào, anh ta tự do như ở nhà mình, sau khi nhìn thấy Khương Chi Chi thì lập tức kêu lên khoa trương.
Vừa vào phòng ăn Tô Thần đã chạy thẳng tới chỗ ngồi cạnh Khương Chi Chi.
Lúc đến gần, nhìn thấy gương mặt quyến rũ của Khương Chi Chi thì anh ta cũng suýt chút nữa cắn phải lưỡi.
“Chi Chi, cô thật sự đã trở nên vô cùng xinh đẹp, còn có khí chất hơn cả mấy người nổi tiếng trong giới giải trí, khá lắm, thật là quá thần kỳ.
” Tô Thần vuốt cằm tán dương.
Nhìn vào khuôn mặt tươi tắn trắng nõn và dáng người lả lướt tinh tế này thì ai có thể ngờ hai tháng trước Khương Chi Chi vẫn còn là một cô gái mập bị mọi người chê cười!
“Tôi vốn đã xinh đẹp, cái này gọi là khôi phục lại sự xinh đẹp thôi.
” Cả người Khương Chi Chi đều bị làm cho nổi hết da gà.
“Nguyên Tam, hỏi thử bên nhà cũ xem mấy con hổ Băng-la-đét mới mua đã đến chưa, đến rồi thì đưa thẳng tới đây, đừng để chúng đói bụng.
”
Nguyên Cận Mặc hờ hững đi tới bên cạnh Tô Thần rồi lạnh lùng nhìn anh ta, thậm chí sự giá lạnh này còn lạnh hơn cả máy điều hòa.
Bị Nguyên Cận Mặc dùng ánh mắt chết chóc nhìn chằm chằm, Tô Thần lập tức trở nên đứng đắn.
“Chị dâu, cô nói thử xem, rốt cuộc cô có phép thuật gì mà lại có thể mê hoặc được Cận Mặc nhà chúng tôi, khiến anh ấy động lòng phàm, cô chính là người phụ nữ đầu tiên mà anh ấy chủ động cưới đó!”
“Cút.
” Nguyên Cận Mặc đá anh ta ra phòng khách như đá một con gà con.
Khương Chi Chi chớp chớp đôi mắt to, nhìn bọn họ rời khỏi mà không tự chủ mỉm cười.
Lúc Tô Thần bị ném ra ngoài còn khoa tay múa chân: "Cận Mặc, anh phải thành thật khai báo, có phải anh bị khiếp sợ trước dáng vẻ xinh đẹp của người đẹp mập nên bắt đầu động lòng rồi đúng không?
“Đừng tưởng rằng ai cũng đều nông cạn giống như anh.
” Nguyên Cận Mặc thờ ơ liếc nhìn anh ta.
“Nhìn mặt thì làm sao, ấn tượng đầu tiên là vô cùng quan trọng!” Người mắc bệnh yêu gương mặt đẹp như siêu sao Tô nói năng rất hùng hồn, tuy nhiên một lúc sau anh ta lại từ bỏ ý định truy hỏi: “Chẳng lẽ anh không hề có cảm giác động lòng với Khương Chi Chi hiện tại sao?”
Khuôn mặt xinh đẹp đó chợt lóe lên trong đầu anh, trong mắt Nguyên Cận Mặc lập tức hiện lên vẻ u ám: “Ha ha.
”
Tô Thần cân nhắc sờ mũi: “Đến lúc đó anh đừng có tự vả mặt mình đấy.
”
Nguyên Cận Mặc cười gằn, tròng mắt rủ xuống che kín đi suy nghĩ ở sâu trong lòng.
“Đúng rồi, hai người cũng đã đính hôn, thế khi nào thì chính thức kết hôn.
”
Bỏ lỡ buổi lễ đính hôn thú vị, Tô Thần nói gì mà không bằng lòng lãng phí thêm một cơ hội tốt để xem trò vui: “Dẫu sao hai người cũng phải lấy giấy đăng kí kết hôn trước, nếu không cô dâu mà chạy mất thì anh đừng hối hận.
”
“Sắp rồi.
” Nguyên Cận Mặc thờ ơ cong môi, trong mắt xẹt qua một tia sáng mơ hồ.
Biến hóa nhỏ này đúng lúc bị Tô Thần thấy được, trên mặt đầy ý cười, tay phải ấn mở danh bạ trên điện thoại.
Hì hì, đương nhiên “việc tốt” như vậy phải chia sẻ cho mấy anh em tốt khác rồi.
Mấy ngày nay, hầu như là Khương Chi Chi chạy tới chạy lui giữa biệt thự và Phù Sinh.
Bây giờ Phù Sinh đang dần dần phát triển, số lượng nhân viên càng ngày càng mở rộng, việc đào tạo nhân viên mới cũng phải cấp tốc triển khai.
Ừm, cái tên hoa bá vương của cô cũng thành công chuyển sang chị Hoa.
Nhưng Khương Chi Chi nghĩ thấy mình mới hai mươi mùa hoa mà lại bị gọi bằng cái tên chững chạc như vậy, dưới yêu cầu mạnh mẽ của mình, cô được mọi người tha thiết gọi là Hoa Hoa.
Khương Chi Chi cảm thấy mình càng phải làm việc nỗ lực hơn vào kì nghỉ hè, dù sao cũng sắp đến ngày tựu trường của cô rồi.
Dĩ nhiên cô đã cân nhắc rằng sau khi tựu trường sẽ không loại bỏ việc xem xét nghỉ học.
Dù sao những thứ trong đầu cô đã vượt xa kiến thức mà trường học có thể cho cô từ lâu.
Lãng phí thời gian trong trường sẽ chỉ làm trì hoãn con đường trở thành hoa phú quý của cô mà thôi, như thế là không được.
Buổi trưa, sau khi mua xong bữa ăn đơn giản tại cửa hàng tiện lợi rồi đi ra ngoài, cô thật không ngờ mình vừa mới ra khỏi tòa nhà đã gặp phải một người đàn ông khiến người ta mất đi khẩu vị.
“Cô… cô là… Khương Chi Chi?” Mạc Hạo Thần trợn tròn mắt.
Vốn dĩ khi nghe nói Nguyên Cận Mặc cưới Khương Chi Chi thì anh ta vô cùng chế nhạo, trong lòng thầm cảm thấy vui vẻ vì Nguyên Cận Mặc ngu ngốc.
Nhưng bây giờ nhìn người phụ nữ quyến rũ, đôi mắt đào hoa mê hoặc lòng người trước mắt thì anh ta lại không nhịn được mà nín thở, đứng im tại chỗ.
Anh ta đã từng thấy dáng vẻ Khương Chi Chi lúc thiếu nữ, chẳng qua khi đó Khương Chi Chi vô cùng coi thường anh ta.
Bây giờ đường nét khuôn mặt của Khương Chi Chi nhu mì sắc sảo hơn rất nhiều, còn có thêm khí chất lạnh lùng cao ngạo so với năm đó, giống như nữ hoàng ngồi trên cao nhìn xuống, càng thêm động lòng người.
Đáy mắt Mạc Hạo Thần thoáng qua một tia si mê: “Chi Chi… Em thật đẹp.
”
Nếu biết trước Khương Chi Chi giảm cân xong sẽ xinh đẹp như vậy, có lẽ ban đầu anh ta nên chơi đã rồi tính sau…
Dáng vẻ ngu ngốc của Mạc Hạo Thần khiến Khương Chi Chi chán ghét, cô lạnh lùng nói một chữ: “Cút.
”
Anh ta bị lời này kíƈɦ ŧɦíƈɦ, lập tức tiến đến đưa tay ra muốn cưỡng chế ngăn người lại.
Khương Chi Chi cau mày, gần như giơ chân lên theo bản năng, dứt khoát xoay người đá thẳng vào thân dưới của người đàn ông trước mặt.
“Á…”
Mạc Hạo Thần đau đớn hét lên, lập tức dùng hai tay che nơi đó lại, mồ hôi trên trán tuôn như mưa.
“Nếu anh còn có ý định táy máy tay chân lần nữa thì tôi sẽ làm cho anh thật sự trở thành thái giám.
”
Khương Chi Chi cười gằn một tiếng, rời đi không thèm quay đầu lại.
Mạc Hạo Thần đầu đầy mồ hôi, chịu đựng cơn đau khó nói thành lời, tầm mắt lại bám theo bóng lưng phía xa mà nghiến răng nghiến lợi.
Đồ gái điếm Khương Chi Chi này… Nếu là trước kia thì cô chỉ có thể quỳ dưới chân anh ta liếm phân!
Ăn trộm gà không được còn mất luôn nắm gạo, Mạc Hạo Thần khập khiễng bỏ đi, chợt nhìn thấy một loạt ký tự nhỏ trên bảng hiệu ở tầng dưới cùng của cao ốc - Công ty trách nhiệm hữu hạn khoa học công nghệ Phù Sinh.
Đầu anh ta chợt lóe… Đây không phải là kí hiệu trên áo phông lúc nãy của Khương Chi Chi sao?
Anh ta len lén nói bí mật này cho Khương Nhược Vi biết.
Hai người đã lâu không liên lạc, Khương Nhược Vi nghe được tin thì lập tức tìm người điều tra.
Cuối cùng cô ta biết được sản phẩm giảm cân nổi tiếng dạo gần đây là đến từ công ty của Khương Chi Chi.
Khương Nhược Vi hoàn toàn chết lặng, sau đó lại vô cùng ghen tị.
Khương Chi Chi dựa vào đâu mà còn trẻ tuổi đã có sự nghiệp của riêng mình!
Trở lại phòng làm việc, Khương Chi Chi vẫn không khỏi buồn nôn.
Gần đây cô đang đắm chìm trong công việc nên không có thời gian xử lí Mạc Hạo Thần, cũng không ngờ sẽ gặp lại anh ta.
Chờ sau khi Phù Sinh ổn định thì chắc chắn cô sẽ xử lý Mạc Hạo Thần sạch sẽ, để anh ta phải chịu hậu quả kiếp trước.
Cuộc gọi của Nguyên Cận Mặc đã giúp cô bừng tỉnh, cô nghe máy.
“Chiều nay cô có rảnh không? Chúng ta đi đăng ký kết hôn.
”
Bên kia điện thoại, giọng nói của người đàn ông vô cùng trầm thấp vang lên.
Khương Chi Chi vừa uống một ngụm nước đã lập tức phun thẳng vào mặt Du Ánh.
“Hoa… bá… vương!”
Du Ánh điên cuồng la lên, Khương Chi Chi cũng không để ý tới, vội vàng che điện thoại di động chạy ra ngoài.
“Anh… anh nói gì?”
“Bà nội cô giục chúng ta đi lấy giấy chứng nhận, tính tới tính lui không bằng chọn hôm nay.
”
Nguyên Cận Mặc bình thản như thể không coi chuyện này là việc lớn gì…
“Nguyên Cận Mặc… Không, cậu hai, chúng ta phải chơi lớn như vậy sao?”
Hàng ngàn dấu chấm hỏi vụt qua trong đầu Khương Chi Chi, cô không ngừng kêu gào, cậu hai nhà họ Nguyên ăn trúng cái gì vậy, sao lại không từ chối!
“Có gì ghê gớm đâu, khi nào cần thì ly hôn, tôi cũng lười nghe người lớn hai bên cằn nhằn.
”
Giọng nói của Nguyên Cận Mặc cùng với tiếng còi xe thúc giục vang lên.
“Tôi ở ngay dưới lầu, mau xuống đi.
”
“…”
Khương Chi Chi siết chặt điện thoại trong tay, cứng đờ bước ra khỏi cao ốc.
Kính của chiếc xe Koenigsegg quen thuộc hạ xuống.
Ánh mặt trời buổi chiều chiếu tới khiến gò má hoàn mỹ của Nguyên Cận Mặc làm gợi lên ký ức về sân trường.
Khương Chi Chi mở cửa xe, run rẩy một cách kỳ lạ.
Nguyên Cận Mặc liếc mắt nhìn thấy chi tiết này, dứt khoát điều chỉnh âm nhạc trong xe.
Kết quả không hiểu sao lại mở trúng bài “Nghĩa dũng quân tiến hành khúc”.
Nguyên Cận Mặc: …
Khương Chi Chi: …
Khi bọn họ đến nơi đăng ký kết hôn thì bên trong sảnh chờ trống không, hiển nhiên là đã được sắp xếp từ trước.
Các giấy tờ liên quan cũng được trình lên từ sớm, tiếp theo hai người chỉ cần chụp ảnh trước nền đỏ rồi mỗi người ký tên vào là có thể nhận được giấy đăng ký kết hôn.
Nhưng quá trình chụp ảnh tưởng chừng như đơn giản này lại khiến bọn họ tốn hơn nửa tiếng đồng hồ.
“Thưa anh chị… hôm nay là ngày vui của hai người, hai người hãy cười vui vẻ hơn đi.
”
Nhân viên nữ phụ trách nhìn cặp đôi không cảm xúc trong ảnh thì chỉ cảm thấy da đầu tê dại một hồi.
Cô ấy đã làm việc này nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy một đôi vợ chồng có giá trị nhan sắc cao như thế, nhưng tại sao bọn họ lại giống như mắc chứng sợ hãi ống kính vậy.
Biểu cảm trên mặt còn có thể cứng hơn được nữa không!
Cô gái này còn khá ổn, ít nhất trên mặt vẫn có nụ cười nhưng anh đẹp trai bên cạnh kia cứ như tảng băng hóa thành, hơi thở lạnh lẽo đến mức làm người khác run rẩy.
Lòng cô ấy vô cùng xót xa: Lãng phí một khuôn mặt đẹp như vậy…
Nghe nhân viên nữ bất lực nhắc nhở, Khương Chi Chi vỗ nhẹ lên mặt, rũ mắt, che giấu sự căng thẳng trong lòng, yêu cầu xem thử bức ảnh của cô và Nguyên Cận Mặc…
Quả nhiên biểu cảm vô cùng cứng nhắc, không hề nhìn ra chút ngọt ngào nào.
Bọn họ không giống đi đăng ký kết hôn mà giống như đi gây chuyện thì đúng hơn.
Nguyên Cận Mặc liếc mắt nhìn thử, giấu đi vẻ mất tự nhiên trong mắt: “Chỉ chụp ảnh mà thôi, cũng không phải là đi bán rẻ tiếng cười.
”.