NHẬT KÝ BÁO THÙ CỦA NỮ TỔNG TÀI TRÙNG SINH



“Hóa ra cậu ấm đào hoa như Tạ Hòa đây cũng cần tốn công theo đuổi người khác hả.


Khương Chi Chi nhớ đến dáng vẻ không tim không phổi của Tạ Hòa, thản nhiên buông câu trêu đùa.

Nếu cô nhớ không lầm thì cậu chủ nhỏ nhà họ Tạ là khách quen trên trang nhất của tạp chí lá cải.

Với danh xưng bên ngoài, số phụ nữ tìm đến để quyến rũ anh ta nhiều không đếm xuể.

Một cao thủ tình trường như thế mà cũng cần sự giúp đỡ để theo đuổi người khác, không biết đối phương là thần thánh nơi nào mà cấp bậc lại cao như vậy.

Bỗng nhiên một giọng nói trầm khàn vang lên bên tai: “Nếu là cô, cô muốn được theo đuổi như thế nào?”
Khương Chi Chi sửng sốt trong chốc lát, quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai của Nguyên Cận Mặc vẫn không chút biểu cảm.

Như thể lời nói động trời vừa nãy không phải do anh thốt ra.

“Tôi chỉ đang giúp Tạ Hòa hỏi thôi, đừng nghĩ nhiều.

” Nguyên Cận Mặc thản nhiên giải thích: “Phụ nữ thường nhìn nhận vấn đề ở góc độ giống nhau, nói không chừng cách cô thích thì người phụ nữ của Tạ Hòa cũng thích.


Khương Chi Chi nghi ngờ liếc nhìn anh: “Không nhìn ra anh có thể vì anh em mà chấp nhận lên núi đao xuống biển lửa như vậy đó.


Nguyên Cận Mặc ho nhẹ một tiếng, bóng tối vừa khéo che đi sự xấu hổ trên mặt anh.

“Phần lớn các cô gái đều thích những chàng trai tốt bụng, biết quan tâm và dịu dàng với họ, chú ý đến từng chi tiết, sẽ luôn mang đến những điều bất ngờ lãng mạn.

Ví dụ như lúc ăn cơm, phục vụ mang lên rượu vang và hoa tươi, bữa tối dưới ánh nến cũng rất lãng mạn.



Khương Chi Chi cười duyên dáng, liệt kê sơ lược vài ý, không quên nói thêm: “Tuy nhiên chuyện này không phải ai cũng giống nhau.


Nếu cô gái Tạ Hòa thích có suy nghĩ trái ngược với những gì cô nói, vậy chẳng phải đã gây ra lỗi lớn rồi sao.

“Ừm, tôi sẽ giúp cô chuyển lời cho Tạ Hòa.


Sắc mặt Nguyên Cận Mặc nhàn nhạt, hạ thấp giọng, lặng lẽ rũ mắt xuống…
Hôm sau, Khương Chi Chi bị Nguyên Cận Mặc tiện đường kéo đi làm.

Có thể sử dụng phương tiện giao thông miễn phí, Khương Chi Chi rất vui vẻ hưởng thụ.

Chiếc Koenigsegg vững vàng dừng trước tòa cao ốc, cô nói câu cảm ơn như thường lệ.

Không ngờ rằng, hàng ghế sau truyền đến một giọng nói trầm khàn: “Đừng quên ăn trưa đúng giờ.


Chân bước xuống xe lảo đảo một chút, Khương Chi Chi nhanh nhẹn nắm lấy tay vịn.

… Hửm?
Giọng nói dịu dàng như vậy, cô không nghe nhầm chứ?
Cách cửa kính xe đối diện với đôi mắt trong veo của cô, ánh mắt Nguyên Cận Mặc lóe lên một chút không tự nhiên, ra lệnh cho Nguyên Nhất lái xe rời đi.

Nhìn chiếc xe hơi khuất dần trên đường, trong lòng Khương Chi Chi dâng lên một cảm xúc kỳ dị khó tả.

Chẳng qua chi tiết nhỏ này chỉ là một nốt dạo đầu, khoảnh khắc bước chân vào cửa cô đã không nể tình mà quên mất.

Đối chiếu chỉnh sửa số liệu, phân tích dự án, nghiên cứu sản phẩm…
Cô bận rộn như một con quay nhỏ không biết dừng lại, chỉ khi đến giờ nghỉ trưa mới có chút thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi.

Đầu ngón tay vô tình vuốt qua một cái ứng dụng, video bên trong liên tiếp nhảy ra ngoài.

Trên màn hình, Khương Nhược Vi trông như đang quỳ gối chịu phạt trong nhà thờ tổ, nhưng thật ra cô ta đang thoải mái nằm giang rộng tay chân trên đệm hương bồ, khóe miệng còn chảy nước dãi.

Nhìn có vẻ còn ngủ say hơn cả heo.

Dạo gần đây Khương Nhược Vi tự mình đâm đầu vào chỗ chết, tiền tiêu vặt không đủ nên lén lấy tiền ở nhà để duy trì cuộc sống xa hoa, bị Khương Bác phát hiện đánh một trận, phạt quỳ gối ở nhà thờ tổ.

Với hành vi một lòng tìm chết này, Khương Chi Chi cảm thấy nếu mình không xử lý cô ta thì tương lai sẽ có kết quả tương đối thê thảm…
Cạnh khuỷu tay cô ta, ngọn nến đang cháy được treo lủng lẳng dọc mép bàn.

Nhìn lướt qua cảnh này, Khương Chi Chi trực tiếp bấm số gọi cho Tần Liễu: “Dì Tần, hình như lúc trước con có để lại một quyển kinh Phật định đốt cho mẹ ở nhà thờ tổ, dì có thể tìm giúp con không?”
“Được rồi, bây giờ dì sẽ đi xem thử.

” Tần Liễu ôm bụng bầu, được người giúp việc đỡ đi về phía nhà thờ tổ.

Hiện tại quan hệ của bà ta và Khương Chi Chi đã dịu đi không ít, đặc biệt là ngày trước khi biết tin Khương Chi Chi đến miếu Lan Sơn cầu nguyện xin bùa an thai, thiện cảm trong lòng lại tăng thêm mấy phần.

Chậm rãi đi tới cửa nhà thờ tổ, trước tiên Tần Liễu gõ cửa một cái, không nghe thấy Khương Nhược Vi đáp lại câu nào.

Bà ta cũng không nghĩ nhiều, vừa bước chân vào cửa đã nghe thấy tiếng ngáy rung trời.

Nhìn đống hỗn độn trên bàn, Tần Liễu bất lực lắc đầu, đang định lớn tiếng gọi Khương Nhược Vi đứng lên thì thấy đối phương nhắm mắt lật người, “rầm” một tiếng làm đổ giá cắm nến.

Lửa lan đến chỗ giấy trắng vương vãi trên mặt bàn, trong nháy mắt đã biến thành một ngọn lửa hừng hực dữ tợn.

Tần Liễu nhìn thấy cảnh này, sắc mặt trở nên tái nhợt: “Mau dậy đi Nhược Vi, cháy rồi!”
“Ưm ưm…”
Trong mơ Khương Nhược Vi chợt cảm thấy da đầu đau xót, vừa mở mắt ra đã thấy có tia lửa cháy đến mái tóc đen của mình.

Trong nháy mắt cô ta oang oang kêu lên: “Tóc của con… Cứu với!”
“Mau mang bình chữa cháy tới đây, bà chủ đừng đến gần đó…”

“Cô hai đừng nhúc nhích, tóc đã bị cháy rồi!”
Tình cảnh hiện tại còn ồn ào ầm ĩ hơn cả chợ phiên, may mắn thay có người giúp việc thông minh đã kịp thời ôm bình chữa cháy chạy đến.

Sau một hồi nhốn nháo, ngọn lửa cũng không thật sự bùng lên quá lớn, Tần Liễu được bảo vệ rất tốt, không bị ảnh hưởng đến thai nhi.

Điều xui xẻo duy nhất là nhà thờ tổ bị khói hun đen, và một nửa mái tóc của Khương Nhược Vi cũng bị cháy xém.

Khi Phương Như Phượng chống gậy chạy tới, nhìn thấy mặt đất đầy hỗn loạn, giận đến mức mặt mày xanh mét: “Khương Nhược Vi, được lắm, cháu muốn tạo phản đúng không, còn dám phóng hỏa đốt nhà!”
“Không phải vậy đâu, bà nội, cháu không có…”
Khương Nhược Vi nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, cô ta cầm nửa phần tóc còn lại, hiện tại trái tim cô ta cũng chết lặng theo rồi!
Tóc của cô ta…
Tần Liễu thấy cô ta khóc lóc thê thảm thì nhỏ giọng giải thích: “Mẹ, không phải Nhược Vi làm đâu, chẳng qua là lúc ngủ vô tình làm đổ giá cắm nến…”
Phương Như Phượng nghe xong sắc mặt càng trở nên khó coi: “Bà cho cháu vào đó ăn năn hối cải, cháu hay lắm, dám ngủ say như chết trong nhà thờ tổ!”
Trong nhà thờ tổ nhà họ Khương, có vô số bài vị của tổ tiên và kinh sách quý giá.

Giờ thì hay rồi, bị Khương Nhược Vi phá hoại hết tất cả.

Nhà họ Khương bọn họ sẽ trở thành trò cười của cả Thành Đô này!
Thấy tóc Khương Nhược Vi bị cháy mất một nửa, trong lòng Phương Như Phượng chỉ hiện lên hai chữ “đáng đời”.

Nhìn Khương Nhược Vi quỳ trên đất thấp giọng nức nở, bà ta càng nhìn càng thấy chướng mắt: “Nhanh cút tới bệnh viện, khi nào quay lại sẽ xử lí cháu sau!”
Liếc nhìn da đầu trắng bệch, Phương Như Phượng vừa tức vừa hận.

“Phụt…”
Nhìn thấy mái đầu trọc nửa bên của ai đó, khóe môi Khương Chi Chi không khỏi cong lên.

Hài lòng tắt điện thoại, nhớ lại dáng vẻ thê thảm của Khương Nhược Vi, lại mở dự án ra, cô có thêm động lực để làm việc rồi.

Chạng vạng tối, sắc vàng hoàng hôn bao phủ cả nền trời.

Khương Chi Chi duỗi hai tay thả lỏng, đang định quay về biệt thự thì đột nhiên nhận được tin nhắn của Nguyên Cận Mặc.

“Phòng bếp trong nhà hỏng rồi, tối nay tôi mời cô ăn cơm.


Chỉ là một lời mời bình thường, nhưng lại có mùi gì đó không ổn lắm.

Nhất là khi đến nơi ăn tối, bên trong phòng bao được trang trí lộng lẫy bằng rất nhiều hoa hồng.

Trên bàn bày đầy rượu và đồ ăn ngon, kết hợp cùng ánh nến lung linh càng làm cho bầu không khí tăng thêm phần lãng mạn.

Ngồi đối diện với Nguyên Cân Mặc, thoáng chốc Khương Chi Chi tự hỏi liệu mình có đến nhầm chỗ hay không.

Ngước mặt lên, lơ đãng liếc nhìn dáng vẻ lạnh nhạt như thường của Nguyên Cận Mặc, trong mắt cô lập tức hiện lên vẻ nghi ngờ.

Là cô điên hay Nguyên Cận Mặc điên rồi?
Cảnh tượng này quen thuộc đến khó hiểu…
Khóe môi khẽ nhếch lên, Khương Chi Chi để đũa xuống, đôi mắt to tròn xinh đẹp chớp chớp.

“Hôm nay cậu hai đặc biệt mời tôi ăn tối, không phải là định theo đuổi tôi đấy chứ?”
Hoa tươi, rượu ngon, lại thêm bữa tối lãng mạn dưới ánh nến… Mọi thứ đều hết sức quen mắt.

Đây không phải là những quy tắc để theo đuổi người khác mà mấy ngày trước cô thuận miệng nói ra sao?
Sao nó lại được áp dụng cho cô rồi?
Ánh mắt nghi ngờ dừng trên người đàn ông, môi mím chặt.

Chẳng lẽ Nguyên Cận Mặc có ý với cô?
“Chỉ là một khảo sát nhỏ thôi.

” Nguyên Cận Mặc hơi rũ mắt, ánh mắt u ám lóe lên một cái: “Không biết cô cảm thấy thế nào với sự sắp xếp này?”
Khương Chi Chi cau mày, hóa ra cô là công cụ chạy bằng cơm à?
“Nếu như phương pháp này có hiệu quả, phía Tạ Hòa sẽ cảm ơn cô.

” Người đàn ông lười biếng tựa vào ghế, nhưng bàn tay hơi siết chặt lại.


Khương Chi Chi nhìn chằm chằm Nguyên Cận Mặc hồi lâu, không phát hiện được điều gì khác thường trên khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai kia, trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút.

“Cũng may là tôi linh hoạt sớm nhận ra, nếu gặp người phụ khác, nói không chừng đã say như điếu đổ trước sự dịu dàng này.


Không thích người ta mà còn trêu chọc, hừ, đồ cặn bã!
Sự ngượng ngùng không xuất hiện như mong đợi, sắc mặt Nguyên Cận Mặc tối sầm lại: “Cô không có cảm giác gì khác ư?”
“Làm ơn đi cậu hai, toàn bộ đã bị tôi nhìn ra rồi.


Nếu như thế mà còn động lòng được, thì cô có khác gì cái chày gỗ đâu chứ?
Vừa dứt lời, bầu không khí xung quanh giảm xuống ba độ ngay tức thì.

Ung dung thong thả thưởng thức món tráng miệng, lúc này cô mới chú ý đến sắc mặt người đàn ông có vẻ hơi u ám.

“Nếu như anh thật sự muốn làm thí nghiệm trên người tôi, cũng không phải không thể.


Một tia sáng chợt lóe, trong đầu Khương Chi Chi bỗng nảy ra một ý không tồi, gian xảo ôm lấy hai gò má quyến rũ.

“Không thì chúng ta bàn chút chuyện làm ăn đi, tôi giúp anh thử nghiệm những phương pháp theo đuổi, giá của công nghệ lần trước bàn bạc có thể hạ thấp xuống một chút không…”
Đột nhiên chủ đề chuyển sang việc kinh doanh, bầu không khí vừa khó khăn tích góp được trong nháy mắt vỡ vụn thành cát bụi.

Khương Chi Chi nhiệt tình tán gẫu về “chuyện trọng đại”, không chút để ý sắc mặt người đàn ông đối diện đang dần tối sầm lại.

Anh xem cô như một con chuột bạch nhỏ, mà cô chỉ lo kiếm tiền…
Nguyên Cận Mặc giữ nguyên vẻ mặt cứng đờ, tầm nhìn rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hứng khởi về sự nghiệp tương lai của mình, khóe miệng giật giật.

Khi cả hai ăn tối xong và quay lại biệt thự thì trời đã khuya.

Khương Chi Chi uống một ly nước chanh trước khi ngủ theo thói quen, vừa bước vào phòng bếp, đã bị cảnh tượng lộn xộn trên đất làm cho choáng váng.

Bếp bị hư, tường cháy đen… Ở đây vừa bị ăn trộm ghé qua à?
Đúng lúc tầm mắt đối diện với người đàn ông đứng trên lầu, cô lẩm bẩm một câu: “Hóa ra phòng bếp thật sự bị hỏng.


Hôm nay đột nhiên Nguyên Cận Mặc mời cô đi ăn cơm, cô còn nghi ngờ “nhà bếp bị hỏng” chỉ là một cái cớ mà thôi.

Không ngờ nó lại là sự thật.

Nhỏ giọng thì thầm bị Nguyên Tam ở bên cạnh dọn dẹp nghe được, biểu cảm cậu ấy trở nên ngượng ngùng.

Thành thật mà nói, căn bếp này là nửa giờ trước cậu hai đặc biệt gọi cậu ấy đến phá hư.

Ngày mai cậu ấy còn phải tìm người đến sửa sang lại…
Cậu hai diễn xuất nghiêm túc như thế đó, nhất định phải làm cho chân thật.

Chỉ là… Hình như có hơi phá nhà.

Lơ đãng nhận thấy bầu không khí lạnh lẽo truyền đến từ trên lầu, cậu ấy thức thời cúi đầu xuống….


Bình luận

Truyện đang đọc