NHỊ CÔNG TỬ ĐẾN RỒI


Đại Vu Qua một đường đi đến phòng Đại Lục Di, y đưa tay gõ cửa.
"Vào đi"
Đại Vu Qua bước vào ngồi lên ghế đối diện với Đại Lục Di, tự mình rót trà uống hết ba ly mới nói.
"Có chuyện gì tỷ nói nhanh đi, ta còn chưa hết buồn ngủ đâu"
"Phụ thân kêu ngươi đến đây giúp ta và huynh ấy phát triển mối quan hệ, còn ngươi thì sao, chẳng ra tích sự gì"
Hừ
"Tỷ sai ta làm gì thì ta liền làm cái đó, ta còn chưa có đối tượng yêu đương đâu, giúp tỷ kiểu gì"
Đại Lục Di cau có.
"Ta không biết, dù sao ngươi cũng nghĩ cách đi"
Người tỷ tỷ này của y chẳng có gì tốt, giỏi nhất là chưng cái gương mặt nũng nịu trước phụ thân, hại y hết lần này đến lần khác bị phụ thân trách phạt.
Từ đầu đến cuối Đại Lục Di luôn được Đại Lục Vương muôn phần yêu thương, ông ta đối nàng dịu dàng hết mực, cưng chiều hết lòng.
Thậm chí Đại Lục Di còn không hề biết đến một bộ mặt khác của phụ thân mình.
Để rồi vào đêm mưa gió vang trời Đại Lục Vương mang về nhà một đứa trẻ nói nó là đệ đệ ruột thịt của nàng, vì chuyện đó nàng tự nhốt mình trong phòng suốt cả tháng trời chỉ để khóc và khóc, mà khoản thời gian đó phụ thân nàng cũng không đến dỗ nàng như trước.
Nhưng Đại Lục Di có lẽ đến tận sau này mới biết, Đại Lục Vương năm đó không đến dỗ dành nàng mà lại đi hành hạ dã man với một đứa trẻ khác.
Đại Vu Qua nhắm nháp ly trà.
"Hay là tỷ làm cơm cho hắn đi và...!"
Nghe xong hai mắt Đại Lục Di sáng ngời, gọi hai nô tì bắt đầu chuẩn bị theo lời của Đại Vu Qua.
_____

Tự Giải Ngâu đứng giữa hồ sen nhìn xa xăm không biết đang nghĩ cái gì, Đại Lục Di tay cầm theo hộp thức ăn nhẹ giọng gọi hắn.
"Đại công tử, huynh đang làm gì đó"
Tự Giải Ngâu nghe giọng nàng thì quay lại.
"Ta tùy tiện ngắm hoa sen, muội ngồi xuống đi"
Đại Lục Di cười thật tươi, khuôn mặt xinh xắn vô cùng.
"Muội có làm chút điểm tâm, mang đến cho huynh dùng thử"
Nói rồi Đại Lục Di thuần thụt mở hộp thức ăn ra, đưa đĩa bánh ngọt đến trước mặt Tự Giải Ngâu.
"Huynh dùng thử xem, có hợp khẩu vị của huynh không?"
Tự Giải Ngâu cắn thử một miếng, hương vị ngọt thơm tràn ngập khoan miệng.
Đại Lục Di thấy Tự Giải Ngâu không có phản ứng gì cũng không từ chối điểm tâm của nàng, nàng thật lòng cảm thấy rất vui vẻ.
Hai người nói với nhau vài câu, khi Đại Lục Di đứng dậy ra về thì trượt chân một cái, Tự Giải Ngâu nhanh chóng đỡ lấy nàng, đợi Đại Lục Di đã ổn định bước chân hắn nhanh chóng buông ra, lùi về sau một bước.
Đại Lục Di cảm thấy có chút nuối tiếc cái ôm ấm áp vừa rồi, thế nhưng lại cực kỳ hài lòng tim đập liên hồi, nàng ấp úng mở miệng.
"Xin...!xin lỗi huynh là muội bất cẩn, muội về trước nha"
Nói rồi nàng xoay người đi còn vẫy vẫy tay chào tạm biệt với hắn, còn Tự Giải Ngâu thì gật đầu lại với nàng.
Đại Vu Qua vẫn thế luôn ngả ngớn tìm chỗ ngồi, nằm, vất vưởng gần đó chỉ cần Đại Lục Di trong tầm mắt y là được.
Sau khi Đại Lục Di rời đi một đoạn thì Đại Vu Qua vẫn là bộ dáng đó từ đằng xa lắc lư đi theo sau Đại Lục Di.

Cứ làm đúng theo nhiệm vụ những chuyện còn lại y chẳng hề quan tâm.
Nhưng trong mắt Tự Giải Ngâu thì là Đại Vu Qua rất bám tỷ tỷ của mình.
___
Từ cổng sau phủ Vạn Lạc nhìn ra có thể thấy rất nhiều mỏm đá to, xung quanh đều có người canh gác.

Nếu để ý ở giữa mỏm đá lại có một hang động bên trong luôn được thắp sáng cả ngày lẫn đêm.
Từ ngày Tự Giải Ngâu bị thích khách ám sát nơi này được canh gác chặt chẽ hơn trước rất nhiều.
Tự Giải Ngâu mở cổng, đi qua hang động là một bờ biển trong veo, gió đưa từng cơn sóng đập vào bờ vô cùng thơ mộng.

Ban ngày sẽ có thuộc hạ của hắn đến đây đánh bắt hải sản làm thức ăn, về đêm thì từng nhóm từng nhóm thay nhau canh gác.

Đêm về nếu tâm trạng không tốt Tự Giải Ngâu đều đến đây.
Tự Giải Ngâu có vẻ ngạc nhiên hỏi thuộc hạ canh gác cửa hang.
"Sao nhị công tử lại ở đây"
"Là...! là tổng quản căn dặn chúng thuộc hạ không được làm phiền khách nhân, họ muốn làm gì thì làm, đi đâu thì đi.


Vậy nên thuộc hạ cũng không dám ngăn cản ạ"
"Ta đã biết "
Đại Vu Qua nhặt lấy một đống vỏ sò đủ màu đủ sắc rồi chăm chú xây lâu đài bằng cát cho chúng nó.
Tự Giải Ngâu chỉ ngồi ở xa xa nhìn y một cái, rồi dời tầm mắt về phía biển nước mênh mông, mang theo tâm sự trùng trùng hoà cùng từng cơn sóng lênh đênh không ngừng lặp lại.
Hôm nay Đại Lục Di nghe theo lời Đại Vu Qua thành công làm cho Tự Giải Ngâu chú ý đến mình, vậy nên một mực đòi y bày thêm cách, y lại bảo nàng thêu khăn tay, hầu bao gì đó để tặng hắn làm vật định tình, chắc chắn cả đêm nay nàng cũng không bước ra khỏi phòng.

Đại Vu Qua đã quan sát cặn kẽ nơi này, đâu đâu cũng có người canh gác, ban đêm người canh gác còn nhiều hơn gấp đôi, cực kỳ an toàn.
Cảm thấy một hồi chán chường Y quyết định ra đây luôn.
Chẳng biết qua bao lâu, có lẽ là thật lâu thật lâu sau đó Tự Giải Ngâu mới hồi thần, khẽ liếc mắt vẫn thấy Đại Vu Qua ngồi tròn vo ở đó.
Hắn thả nhẹ cước bộ tò mò đi đến, đứng sau lưng Đại Vu Qua cúi đầu nhìn xuống lâu đài to bự của y.
"Nhị công tử"
Đại Vu Qua không trả lời.
"Nhị công tử thật có hoa tay nha"
Vẫn là một mảnh yên lặng.
"Tại hạ có làm gì đắc tội nhị công tử không?"
Y vẫn không có phản ứng gì.
"Nếu tại hạ có làm gì đắc tội nhị công tử, phiền nhị công tử nhắc nhở tại hạ một chút"
Thật phiền chết được.
"Nếu tại hạ không có gì đắc tội với nhị công tử đây, tại sao mỗi lần gặp, nhị công tử đều làm lơ tại hạ vậy?"
"Nhị công tử..."
Một câu nhị công tử hai câu nhị công tử Y bực mình đứng bật dậy vừa lúc đỉnh đầu đụng trúng mũi của Tự Giải Ngâu.
Cả hai cùng hít hà một lượt.

Đại Vu Qua lùi về sau tay còn xoa xoa chiếc đầu đau nhói.

Nghiêng đầu bình thản hỏi.
"Ngươi quen ta?"
Tự Giải Ngâu: ??
"Ta cũng không quen ngươi"
Tự Giải Ngâu: ??
"Và quan trọng là ta không có ý muốn kết thân với ai, phiền ngươi cút xa ta càng xa càng tốt"
Ha
"Nhị công tử thật vô tình, hôm ấy..."
Đại Vu Qua không định nghe tiếp liền đưa hai ngón tay chặn trên môi hắn.
"Con người ta cũng không được tốt, nếu gặp người chướng mắt thì giết đi là xong"
Ánh mắt kiên định của Đại Vu Qua nhìn lấy hắn.

Giờ y mới phát hiện ngón tay của mình không hợp lễ nghi cho lắm, y vội rút tay về ngồi xuống tiếp tục công cuộc xây lâu đài.
Cảm giác mát lạnh trên môi còn đó.
Tự Giải Ngâu mở to đôi mắt chớp chớp, còn đưa tay lên môi chạm nhẹ nơi đó một cái, phủi đi vài hạt cát dính dính trên môi.


Bình luận

Truyện đang đọc