NHỊ CÔNG TỬ ĐẾN RỒI


Đi thêm vài chục bước chân là đến phòng của Kênh Siêu.

Đại Vu Qua còn chưa bước qua cửa thì giọng nói trong phòng đã cất lên từ bao giờ.
"Ta nói cái thứ không biết trời cao đất dày như ngươi, có giỏi thì giế.t ch.ết ta đi, để ta sống một ngày liền mắng ngươi một ngày"
Kênh Siêu ngồi vào bàn lấy ra hai cái ly, rồi tráng sơ qua một lượt, vẫn là thái độ bình thản đó, nên Đại Vu Qua cũng không để tâm tới mới đi vào.
Y đứng bất động nhìn người đang ồn ào kia.
"Nếu là chính nhân quân tử thì quyết đấu một trận sinh tử đi, ha cái đồ rùa rụt cổ tiểu nhân như ngươi thì đâu hiểu tiếng người có đúng không, chết tiệt!"
Trác Vỹ Ân chổng mông chà sàn nhà, tay áo sắn cao, hắn buộc một sợi dây màu đỏ quanh trán, được thắt nút ở phía sau đầu.
Tay không ngừng làm việc còn luôn miệng mắng người.

"Ta nguyền rủa ngươi suốt đời không cưới được nương tử, suốt kiếp không đẻ được con..."
Trác Vỹ Ân thật tức muốn chết, đứng lên ném cái khăn lau thật mạnh xuống sàn, quay đầu lại hùng hổ chỉ vào mặt Đại Vu Qua.

"Kênh Siêu tên xấu xa đê tiện nhà ngươi...!ngươi..."
Trác Vỹ Ân đột nhiên im bặt, khịt khịt mũi rồi ôm chầm lấy Đại Vu Qua.
"Hu hu hu...!Sao bây giờ sư huynh mới đến tìm đệ, xém tí nữa thôi, xém tí nữa thôi là đệ đã nghẽo rồi đó"
"Không thể nào"
Trác Vỹ Ân vùi mặt vào bả vai Đại Vu Qua, hắn nức nở kể khổ.
"Hu hu...!Sư huynh không biết đấy thôi.


Tên súc sinh đó nói muốn cắt tay đệ, muốn chặt chân đệ, đòi băm đệ ra làm trăm mảnh đem cho sói ăn nữa đó.

Sư huynh không tưởng tượng được tên đó ghê gớm như thế nào đâu.

Đệ...!đệ bảo đảm sư huynh mà đến chậm chút nữa thôi là sẽ không bao giờ còn nhìn thấy sư đệ khuynh quốc khuynh thành này thêm một lần nào nữa đâu"
Đại Vu Qua không sợ bẩn, mà là sợ cái cảnh mè nheo này của Trác Vỹ Ân.

Kéo người nửa ngày không ra được, Đại Vu Qua chỉ còn cách dùng ánh mắt ra hiệu SOS với Kênh Siêu.
Trác Vỹ Ân quyết định rồi, trừ khi đánh ngất hắn đi, nếu không hắn tuyệt đối không buông vị cứu tinh này ra đâu.

Hôm nay hắn nhất định phải rời khỏi đây.
Hừ.
Đại Vu Qua dùng mọi cách để hắn rời khỏi người mình, nhưng tiếc là Trác Vỹ Ân một câu cũng nghe không lọt, nhịn đến nỗi mặt đỏ cả lên, thút thít nói rằng muốn Đại Vu Qua đưa hắn đi.
Bỗng nhiên bầu trời trong mắt Trác Vỹ Ân tối sầm, ngay tức khắc hắn nhận ra mình bị ngất thì đã không còn kịp nữa.
Trác Vỹ Ân như chiếc lá khô rụng rơi trượt dài xuống, nằm co ro trên sàn nhà.

Đại Vu Qua cuối người rút chiếc kim nhỏ sau gáy Trác Vỹ Ân ra.
Công nhận Kênh Siêu phi kim đúng đỉnh luôn.
Y không hề keo kiệt mà đưa ngón cái về phía Kênh Siêu.
Cuộc trò chuyện bắt đầu từ lời thăm dò trách móc của Đại Vu Qua, Kênh Siêu hờ hững giải thích rằng mình không có ức hiếp Trác Vỹ Ân.
Mở đầu đã xong thì Đại Vu Qua cũng bắt đầu nói đến chính sự.

"Tổng quản cũng biết chỉ một thời gian ngắn nữa ta sẽ cùng tỷ tỷ trở về đường gia trang, đến lúc đó ta muốn trên đường đi có Trác Vỹ Ân bầu bạn"
Thật ra Kênh Siêu không hề có ý muốn giam giữ Trác Vỹ Ân, gã tiếc phải nuôi thêm một miệng ăn mà thôi.
Mà tên Trác Vỹ Ân này sức ăn cũng dữ dằn lắm!
Huống hồ bây giờ chủ tử còn chưa có hành động gì, gã còn không biết chủ tử sẽ xử lý tỷ đệ hai người này như thế nào.
Kênh Siêu lại rót thêm trà vào ly.

"Cứ theo lời nhị công tử đi"
_________
Vừa trở lại nhà bếp đã thấy Đại Lục Di đang hậm hực đưa tay chỉ chỏ vào trương bá bá.

"Lão già ngu ngốc này, ông xem đệ đệ ta là ai cơ chứ, nếu nó xảy ra chuyện gì ông có chết cũng không hết tội đâu"

Đại Vu Qua vỗ cái bép lên mu bàn tay của Đại Lục Di.

"Tỷ lại nỗi nóng cái gì?"
Đại Lục Di thấy y thì lớn giọng nói.
"Ngươi vừa mới đi đâu? Ta đã nói như thế nào, kêu ngươi không được phép rời khỏi đây, ngươi xem thường lời nói của ta đúng không?"
Đại Vu Qua đưa mắt ý bảo Tiểu Phi dìu trương bá đi.

Rồi mới nhìn đến Đại Lục Di.
"Tỷ đừng có quá đáng!"
Từ lúc bị Tự Giải Ngâu làm lơ, Đại Lục Di cả ngày luôn cảm thấy bức bối, nghĩ nếu xả giận lên Đại Vu Qua thì mới giải toả được.
Đại Lục Di liền đích thân đi tìm Đại Vu Qua nhưng trương bá nói là y đã đi đâu lão cũng không biết.
Cơn hoả trong người còn chưa dập tắt thì Đại Vu Qua đã châm thêm dầu vào lửa rồi.
Đại Lục Di lệnh cho hai nô tì bên cạnh.

"Các ngươi tát nó cho ta"
Hai nô tì sợ đến mức nhũn cả chân, quỳ rạp xuống run run nói.

"Đại tiểu thư tha mạng, chúng nô tì làm sao dám đánh nhị công tử cơ chứ"
Đại Lục Di tức điên lên, nếu đám nô tì không dám thì...!Đại Lục Di nhìn xung quanh lập tức gọi hai tên ảnh vệ đứng canh gác gần đó lại.
"Các ngươi đến đây đánh nó sáu mươi trượng thật nặng cho ta"
Hai ảnh vệ vẫn giữ tư thế đưa tay hành lễ rồi lại bốn mắt nhìn nhau.

"Đại tiểu thư, chuyện này sợ là không được đâu"
"Ta là tỷ tỷ của nó, nó làm sai chẳng lẽ ta không thể phạt nó hay sao? Hay là...!Các ngươi khi dễ ta"

"Chúng thuộc hạ không dám"
"Được, nếu không dám đánh nó thì đánh lão già chết bầm kia đi, ta cho đệ đệ vào bếp giúp đỡ lão, lão thân là trưởng sự trong bếp mà không biết nhị công tử đã đi đâu, đáng đánh"
Tiểu Phi nghe vậy, quá sợ hãi ôm trương bá khóc nấc lên.
Trương bá bá thì càng không thể, đến cả chủ tử còn không dám nói nặng lời với lão nữa là.
"Chúng thuộc hạ không dám"
Đại Lục Di gằn lên từng chữ.

"Các ngươi..."
Đại Vu Qua tự mình đi lấy hai cái cây đòn gánh nước, rồi đưa cho hai ảnh vệ.

"Nhanh đi, ta còn muốn nghỉ ngơi"
Bàn tay hành lễ của hai ảnh vệ lướt nhanh về phía Đại Vu Qua.

"Chúng thuộc hạ không dám!"
"Không sao, các ngươi chỉ làm theo mệnh lệnh, ta không để ý đâu"
Tiếng*bịch bịch* đều đều vang lên.

Vẫn là dáng đứng hiên ngang đó, Đại Vu Qua thậm chí còn giữ thẳng cả lưng.


Bình luận

Truyện đang đọc