NHỊ CÔNG TỬ ĐẾN RỒI


"Nào cùng quay lại với nhau đi"
"Đừng có trốn tránh như thế a"
Đại Vu Qua giương cung nhìn chằm chằm vào chú thỏ sau bụi cây, miệng nhỏ không ngừng trêu đùa chú thỏ nhỏ.
*Phập* Y hí hửng chạy lại sách tai thỏ nhỏ lên.

"Oà bắt được ngươi rồi nha"
____
Đợi Đại Vu Qua trở về đã đến đêm.
Hai con thỏ được đưa đến cho Đại Lục Di còn y thì đến phòng bếp mang theo đĩa cua đỏ sẫm ra chiếc bàn ngoài trời gậm gậm.
"Nhị công tử thật có nhã hứng"
Đúng là oan gia mà.
"Nhị công tử hôm nay không uống rượu sao?"
"Hay là ta cho người đem rượu ra bồi nhị công tử nha"
"Oa nhị công tử ăn cua cũng giỏi nữa"
Thật ra trong lòng Tự Giải Ngâu lại không nghĩ vậy.

Hắn phì cười, ai lại đi ăn cua như vậy chứ.

Hắn nhìn ảnh vệ bên cạnh mà ảnh vệ kia rất hiểu ý sau khi rời đi lúc quay lại đã đem cho hắn cái kiềm.
Hắn tùy ý ngồi xuống đối diện Đại Vu Qua.
"Nhị công tử cho ta ăn cùng với"
Hắn đâu đợi người ta trả lời đã sắn tay áo cầm lấy cái càng cua to nhất.


Chỉ lúc sau một miếng thịt cua trắng trẻo xuất hiện trước mặt Đại Vu Qua mà Đại Vu Qua lại không hề để ý chỉ chăm chú gậm gậm con cua của mình.
"Nhị công tử, người lại làm lơ tại hạ a"
Tuy vậy Tự Giải Ngâu vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục tách cua đến khi trước mặt Đại Vu Qua có một núi nhỏ thịt cua thì mới dừng lại.
Hắn một tay chống cằm nghiêng đầu nói.
"Nhị công tử, người thử nghiệm cái đỉnh núi này một chút đi mà"
"Nó đang mời gọi người đấy, nhị công tử không quan tâm chút nào sao?"
"Nhị..."
Đại Vu Qua rất muốn giết người.
"Câm miệng, ngươi còn nhị công tử một câu nữa ta liền giết chết ngươi"
Giết chủ nhân của phủ Vạn Lạc này chắc không có sao đâu.
"Vậy thì...!Vu Qua ơi...!hãy chinh phục đỉnh núi này đi"
Đại Vu Qua nổi hết gai óc, tóc tựa hồ dựng đứng cả lên.

Y đứng dậy cầm càng cua chỉ vào người hắn.
"Ngươi lập tức câm miệng lại cho ta"
Thấy Tự Giải Ngâu còn muốn khua môi múa mép y hét lên như sợ không kịp.
"Ta ăn được chưa, ngươi yên lặng ta liền ăn"
Tự Giải Ngâu mỉm cười đưa ngón tay kéo qua miệng, còn gật gật đầu tỏ vẻ tại hạ sẽ ngoan ngoãn tuyệt đối không hé nửa lời.
Vu Qua, Vu Qua kêu cũng rất thuận miệng.
Ngắm vẻ mặt ai kia không cam lòng ăn hết thịt cua mà lòng hắn có chút mềm ra.

Tự Giải Ngâu không biết cảm giác này gọi là gì chỉ biết là hiện tại rất thích ở cùng người trước mặt này.

Thôi thì lần khác lại hỏi vấn đề kia đi còn bây giờ như thế này thật sự rất tốt.
___
Đại Lục Di gõ cửa phòng, Tự Giải Ngâu chầm chậm ra mở cửa.
"Muội mang thức ăn đêm cho huynh này, huynh mau ăn đi."
"Ta đã dùng buổi tối rồi, xin lỗi muội, sau này việc đưa cơm muội đừng nhọc lòng nữa"
Đại Lục Di cười thật tươi.
"Muội nấu trễ quá rồi ư, vậy huynh nghỉ ngơi đi nha, muội xin phép"
Đại Lục Di vừa quay đầu nét mặt đã thay đổi.

Nàng không cam lòng, mấy bữa nay Tự Giải Ngâu hết lần này đến lần khác từ chối nàng.

Phải tìm cách khác để tiếp cận thôi.
Đại Vu Qua xoa xoa cái bụng căng tròn định là đêm nay sẽ ngủ trên mỏm đá phía sau phủ.

Nơi đó vừa vặn có thể nhìn thấy hết phủ Vạn Lạc bên dưới.


Đang đi thì nô tì bên cạnh Đại Lục Di gọi y qua đó, y lại phải vắt óc đứng trên phương diện nam nhân mà bày thêm kế sách để tỷ tỷ của mình lấy lòng tên thần kinh kia.
Chả biết tên đó có cái gì mà Đại Lục Di lại thích hắn như thế.

Mới chớp mắt y đã nhảy lên mỏm đá to nhất ảnh vệ canh gác ở đó thấy y đến liền cười với y một cái.
Cứ cách vài ngày Đại Vu Qua sẽ đến đây ngủ một lần, mới đó mà y đã ở đây hơn một tháng rồi.

Thời gian thì không bỏ qua một ai cứ thế chầm chậm trôi mọi vật mọi người đều dần thay đổi.

"Mẫu thân, người có khỏe không?"
_____
Cứ mỗi lần mùa mưa đến cành cây khô héo lại bắt đầu đâm chồi nảy lộc.
Sáng sớm mặt trời còn lười vận động nữa huống chi là Đại Vu Qua.

Ấy vậy mà trong không gian mờ ảo đó Đại Lục Di lại vô cùng có nhã hứng cho người gọi y dậy.
Rửa mặt, thay y phục xong thì tia nắng đầu ngày cũng đã xuất hiện.
"Đại Vu Qua ngươi chơi ta có đúng không?"
Đại Vu Qua ngáp lấy một cái biết rằng y không cần trả lời thì Đại Lục Di cũng sẽ nói tiếp thôi.
"Mấy cái cách mà ngươi bày ra, ta đều làm theo rồi nhưng huynh ấy vẫn lạnh lùng với ta là sao"
Đại Lục Di nghĩ lại mà vẫn còn thẹn lắm đây này.

Nào là đàn hát dưới trăng rồi lại giả say tỏ tình với hắn.

Đã không có kết quả gì ngược lại còn mang một bụng xấu hổ quay về.
"Ngươi dám lừa ta"
Nữ nhân đã bày ra trước mắt thế nhưng hắn vẫn không động lòng à.
Uầy
"Vậy thì chứng tỏ là hắn không được rồi"
"Cái gì không được?"

"Nếu mà hắn không được thì ta cũng hết cách"
Đại Lục Di như hiểu ra gì đó.
"Ngươi ăn nói hàm hồ"
Nhóm nô tì mang thức ăn vào, sau khi bày hết ra trên bàn Đại Vu Qua ôm hai ba cái bánh bao vào lòng.
Cứ mỗi lần thấy bánh bao trong đầu y lại hiện lên gương mặt ngơ ngác của Tự Giải Ngâu.

Y lắc lắc đầu như vậy những hình ảnh kia sẽ bay hết ra khỏi trí nhớ của y đi.

Ánh mắt loé lên trên đĩa cua vừa được nô tì đặt xuống.
Hắn rất thích tách vỏ cua nhỉ.
Đại Lục Di bị hành động khùng điên của y mà ghét ra mặt.
"Nó, đêm nay tỷ rủ hắn ăn cua đi và..."
Y ghé sát tai Đại Lục Di nói nhỏ gì đó rồi đưa cho nàng một gói thuốc bột.
"Đại - Vu - Qua..."
"Không, không phải ý đó, ta chỉ muốn giúp tỷ thử xem hắn có được hay không thôi, tỷ biết rõ là tỷ luôn nằm trong tầm mắt của ta mà, yên tâm nếu có vấn đề gì ta đánh hắn ngất đi là được"
Đại Lục Di có chút phân vân.
Được rồi, thử thì thử biết đâu huynh ấy thật sự có bệnh trên phương diện kia thì nàng cũng không cần ở lại đây nữa, dù nàng có thích Tự Giải Ngâu cỡ nào mà huynh ấy không có cảm xúc đó thì cũng không thích nàng lại được.

Vừa nghĩ đến cả khuôn mặt Đại Lục Di đã đỏ hết lên, còn Đại Vu Qua thì mang theo nét mặt cực kỳ khoái chí ôm bánh bao ra ngoài cạp lấy một cái.
Ha
Ta cá là ngươi không được đó.


Bình luận

Truyện đang đọc