NHỊ CÔNG TỬ ĐẾN RỒI


Nơi ấy Đại Vu Qua mồ hôi nhễ nhại, gương mặt lắm lem đang đảo đều tay chảo dầu nóng.

Trương bá bá thò tay muốn giúp đỡ thì đã bị Đại Vu Qua nhanh chóng ngăn lại.
"Trương bá còn đau chân đừng đi lại nhiều, mau ngồi xuống đi"
Trương bá bị Đại Vu Qua dí lại chiếc ghế cũ ngồi một bên xó bếp thì nở nụ cười hiền lành, tha thiết nhìn y.
Đứa nhỏ này thật là lương thiện, vì biết lão bị đau nhức khớp chân nên mới đến nấu ăn thế này.

Nhìn sự hoạt bát chịu khó của nó làm lão không khỏi nhớ đến chuyện xưa, cái ngày mà lão gia, phu nhân còn sống không khí trong nhà cũng không khác bây giờ là mấy.
____
Ở trong thư phòng, Tự Giải Ngâu tay cầm đôi đũa, mắt chăm chú vào bàn thức ăn cực kỳ cực kỳ thanh đạm trước mắt.
Ngẫm nghĩ về tương lai cuộc sống sau này.

Giọng nói chất chứa biết bao sầu muộn.

"A Cửu gọi tổng quản đi"
Sau một lúc A Cửu cùng Kênh Siêu đi vào.

Kênh Siêu thấy Tự Giải Ngâu không nói gì, tay cầm đũa cũng không động, gã quay lại nhìn A Cửu.
A Cửu che miệng cười, nhướng mày về phía bàn cơm.
Sau khi vươn cổ xem xét thì Kênh Siêu cũng hiểu ra vấn đề, không nhịn được cười ha hả, khoái chí vuốt vuốt râu dù không có sợi râu nào.

Tự Giải Ngâu vẫn không rời mắt, giọng đều đều.
"Dạo này ta có mắc bệnh gì không?"
Kênh Siêu chu môi lắc lắc đầu.

"Không có"
"Vậy...!Trong phủ hết tiền rồi?"
"Nhờ có trương bá bá, phủ chúng ta bây giờ ngày nào cũng có thu nhập"
"Trương bá?"
"Đúng vậy, trương bá cử vài thuộc hạ mở một vài sạp hàng trên phố, buôn bán đủ loại thực phẩm, kiếm được không ít tiền"
Tự Giải Ngâu vẫn hoang mang lắm.
"Thế vì sao cả tuần nay thức ăn của ta chỉ có rau không vậy?"
Kênh Siêu nghe vậy nhích đều bước chân đến gần A Cửu thì thầm hỏi.

"Cả tuần rồi hả?"
A Cửu cũng thì thầm lại.

"Đúng hơn là tám ngày rồi"
Kênh Siêu chậc chậc lưỡi.
"Huynh làm gì đắc tội nhị công tử rồi đúng không?"
Tự Giải Ngâu ngước mắt, như biết hắn tò mò Kênh Siêu nói tiếp.
"Ngự trù trong phủ hiện tại là nhị công tử đảm nhiệm"
"Nhị công tử vào bếp?"
"Đã được một khoảng thời gian rồi"
Nhưng nấu ăn rất ngon và thịt cá đầy đủ thì Kênh Siêu không có nói.
"Được rồi, hai người ra ngoài đi"
Hình như Tự Giải Ngâu hiểu rồi, hắn cầm chén cơm lên lại gắp thêm một đũa nấm xào ung dung thưởng thức.
Thật tình thì rau xào rất ngon.
Hương vị đậm đà.
Lại tốt cho sức khỏe.
Còn có thể tiết kiệm tiền.
____
Từ hôm rơi xuống nước Đại Lục Di vẫn cảm sốt triền miên không ra khỏi phòng.
"Đại tiểu thư, gà nướng của người có rồi nè"
Đại Lục Di ngồi trên giường, xắn tay áo xé cái đùi gà vàng ươm cắn một miếng ngập tràn khoang miệng.
"Ta muốn ăn cháo tôm, ngươi đi dặn dò tên tiểu tử đó đi, nhớ bảo nó kín miệng một chút"
"Vâng"
Nô tì vui vẻ chạy ra ngoài lại chạy thụt mạng trở về.


"Tiểu thư, tiểu thư đại công tử tới"
Đại Lục Di gấp gáp lau miệng, lau tay xong nằm xuống giường, dáng vẻ trong đầy bệnh tật.

Còn hai nô tì bên cạnh thì thành thạo dọn dẹp thức ăn.
Đến khi Tự Giải Ngâu gõ cửa phòng thì mọi thứ đã quay trở lại quỹ đạo ban đầu.
Thấy Tự Giải Ngâu đã bước vào, Đại Lục Di khó khăn ngồi dậy, tựa vào đầu giường.
*khụ khụ*
Đại Lục Di là thật sự ho khan vì nàng ăn gà bị nghẹn rồi.
"Giải Ngâu, huynh ngồi đi"
"Đại tiểu thư đã khỏe hơn chưa?"
"Muội đỡ nhiều rồi, đại phu nói là do cơ thể muội vốn đã yếu, hôm ấy bị rơi xuống nước nên mới cảm lâu như vậy"
"Dạo này công việc bận rộn, không có thời gian đi thăm đại tiểu thư, mong đại tiểu thư lượng thứ"
"Không sao, không sao muội hiểu mà, chỉ cần trong lòng huynh còn nhớ đến muội là được rồi"
Tự Giải Ngâu đứng dậy.
"Không sao là tốt rồi, vậy ta không làm phiền đại tiểu thư nghỉ ngơi nữa, cáo từ"
"Giải...!Giải Ngâu huynh..."
Người đã đi mất rồi còn đâu.
Đại Lục Di tức giận ném gối xuống đất.
"Đại tiểu thư, người bớt nóng giận"
"Ta nằm trong phòng giả bệnh mong huynh ấy đến quan tâm ta một chút, không ngờ chỉ hỏi thăm vài câu liền đi"
"Tiểu thư chúng ta nghĩ cách khác, chỉ cần đại tiểu thư không từ bỏ, một ngày nào đó đại công tử cũng sẽ hiểu được tấm lòng của tiểu thư thôi"
Không sai ta nhất định phải cố gắng, không tin là ta không làm được.
"Gà nướng đâu"
Nhà bếp rộn ràng ba bốn người một nhóm tụm lại nhặt sạch giỏ rau rừng khổng lồ.
Thấy Tự Giải Ngâu đi đến mọi người đồng loạt đứng lên hành lễ.

"Mọi người đang làm gì?"
Trương bá vui vẻ trả lời.

"Chúng ta đang nhặt sạch rau, để sáng mai mang ra phố bán"
"Ừm"
Tự Giải Ngâu đứng ngoài cửa sổ nhìn bóng dáng Đại Vu Qua nghiêm túc nhào bột trong bếp.
"Nhị công tử lâu rồi không gặp"
"Nơi này lắm khói bụi, ngươi đến làm gì"
Tự Giải Ngâu gác tay ôm cửa sổ.
"Trăng hôm nay đẹp quá ha"
"Đại công tử bây giờ là buổi chiều"
"Ta thấy nhị công tử còn toả sáng hơn trăng"
"Ngươi..."
"A, ta nói sai rồi, trăng làm sao có thể so sánh với tướng mạo hào hoa, anh tuấn bất phàm như nhị công tử được"
"Cút"
Tự Giải Ngâu cười hì hì.
Trong y càng ngày càng thuận mắt thì phải.




Bình luận

Truyện đang đọc