NHỊ CÔNG TỬ ĐẾN RỒI


Đường Gia Trang.
"Con nói cái gì?"
"Phụ thân là thật đó, Giải Ngâu huynh ấy nghi ngờ đệ đệ là hung thủ nên giam đệ ấy lại rồi, phụ thân mau đi cứu đệ ấy ra đi!"
Đại Lục Vương cũng gấp gáp không kém, nắm lấy bàn tay có chút run rẩy của Đại Lục Di mà vỗ về an ủi.
"Tất nhiên là phụ thân sẽ đưa Vu Qua về, nhưng mà trước hết chúng ta cần phải tìm bằng chứng chứng minh trong sạch của nó, chuyện này cần có thời gian để suy tính lâu dài.

Đi đường vất vả lắm rồi đúng không? Con về phòng nghỉ ngơi đi đã.

Mọi sự đã có ta, con không cần lo lắng...!ha"
"Nhưng mà lỡ Giải Ngâu huynh ấy không tin tưởng chúng ta, lỡ như trước khi phụ thân tìm được chứng cứ đệ ấy đã bị xử chết rồi thì sao?"
Đại Lục Vương nhẹ nhàng xoa đầu nàng, ngữ điệu vô cùng chắc chắn.
"Sao có thể, phụ thân là đại thúc thúc của hắn, chỉ yêu cầu hắn cho thêm một khoảng thời gian, sao lại không được chứ.

Phụ thân đảm bảo hắn sẽ không từ chối đâu"
Đại Lục Di có chút yên tâm rồi.

Nàng giương đôi mắt đỏ hoe ánh nước nhìn Đại Lục Vương.


"Phụ thân nói thật chứ?"
Đợi Đại Lục Vương gật đầu chắc nịch, Đại Lục Di mới xoa xoa đôi mắt kêu nô tì đỡ mình về phòng tắm rửa, đi đường mấy ngày liền vì lo lắng mà nàng còn không có tâm trí để ăn uống nữa nói chi là tắm rửa.
Chỉ là khi Đại Lục Di ra ngoài thì vô thức quay đầu lại nhìn Đại Lục Vương một cái, hình như nàng nhìn thấy trên gương mặt già nua của phụ thân mình có tỏ ra vài phần đắt ý.
Làm sao có thể, có lẽ là nàng đã nhìn nhầm rồi.
_____
Mãi đến đêm Kênh Siêu mới thất thần về phòng mình, vừa mở cửa đã bị Trác Vỹ Ân đâm một nhát vào ngực, không sâu lắm nhưng đủ để máu chảy thành dòng.
"Sư huynh của ta đâu?"
Kênh Siêu không trả lời cũng không tránh né, thoạt nhìn gã còn không cảm thấy đau.
"Nói chuyện!"
Kênh Siêu bước đến một bước cây dao gâm lại đâm sâu vào một chút, Trác Vỹ Ân giật mình.

Nhưng âm giọng vẫn không hoà hoãn hơn bao nhiêu.
"Ngươi bị câm rồi, điên rồi.

Có biết nói tiếng người hay không? Ta hỏi sư huynh của ta đang ở đâu?"
Kênh Siêu bước một bước Trác Vỹ Ân lại lùi một bước, cuối cùng vừa tức giận vừa hoang mang mà buông tay.


*cạch* một tiếng.

Dao gâm lạnh lùng rơi xuống.
Kênh Siêu đứng bất động, chỉ có Trác Vỹ Ân là đi xung quanh người gã, nhìn gã từ trên xuống dưới, hệt như nhìn một kẻ điên.
Trác Vỹ Ân gấp đến độ không quản Kênh Siêu là bị cái gì nữa, ngay lập tức nắm lấy cổ áo gã, giọng khàn khàn.
"Kênh Siêu, trả lời ta!"
Ngửi thấy mùi hương hoa mai thoang thoảng trên người Trác Vỹ Ân, Kênh Siêu ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn.
Ngay sau đó gã vòng tay ôm hắn thật chặt.
Giọng nói Kênh Siêu nhàn nhạt trên vai.

"Tạm thời Đại Vu Qua rất an toàn"
Hành động thân mật đột ngột của Kênh Siêu làm Trác Vỹ Ân đứng hình vài giây.
Sư huynh tạm thời an toàn, có nghĩa là về sau không phải không có nguy hiểm.
Trác Vỹ Ân cảm nhận dòng máu ấm nóng của Kênh Siêu bị dính một mảng trên y phục mình, hắn ra sức đẩy nhưng gã hoàn toàn không lung lây.
Trong đầu Trác Vỹ Ân đang tính toán trước hết phải biết được vị trí giam giữ của Đại Vu Qua rồi sau đó...
______
Thức ăn tối gồm một chén cháo đặt và một đĩa rau xào, Đại Vu Qua không kén chọn ăn một mạch hết sạch mới thôi.
Cậu bị nhốt đã bảy ngày rồi mà vẫn chưa thấy Tự Giải Ngâu có động tĩnh gì.

Mỗi ngày y đều gọi giám ngục tới, nói hãy cho y gặp Tự Giải Ngâu để nói chuyện.
Tất nhiên là hắn không đến rồi.
Đại Vu Qua còn phải tìm mẫu thân nữa, cứ bị giam ở đây thế này sẽ làm chậm kế hoạch của y.
Nhiệm vụ Đại Lục Vương giao cho đã thất bại, chắc không lâu nữa phụ thân sẽ tìm đến cứu y ra thôi, dù gì y cũng là cốt nhục thân sinh của ông ta mà.


Bình luận

Truyện đang đọc