NHỊ CÔNG TỬ ĐẾN RỒI


Trên đường đi không quá khó khăn chỉ là hơi vắng vẻ.
Đi sâu vào thôn Vĩnh Trị, nơi này nhà nhà cách nhau khá thưa thớt, cỏ cây mọc lên khắp nơi chen vào cả lối đi.
Bầu trời vừa trở về đêm cuối cùng bọn họ cũng gặp được Kênh Siêu và Trác Vỹ Ân, Kênh Siêu thuật lại những gì mình đã tra được trên đường cho Tự Giải Ngâu.
Tiếp theo là tìm chỗ ở, bởi vì xe ngựa không thể đi vào, trong thôn lại không có cửa hàng cũng như quán trọ gì, nên nhóm người bọn họ đành phải chia nhau ra xin chỗ ngủ trước, sáng mai sẽ bắt đầu tìm kiếm.
Đi được một đoạn, phía xa xa Đại Vu Qua nhìn thấy một căn nhà gỗ nhỏ, bên ngoài sân lửa cháy bập bùng, một đám nam nhân cao to đang nướng thịt, lớn giọng nói cười hô hố cả lên.
Tự Giải Ngâu chỉ tay về bên cạnh ngôi nhà, Đại Vu Qua theo hướng chỉ định nhìn thấy hai vợ chồng già còn có một đứa trẻ ngồi bệch trong góc sân, không biết vì đói hay lạnh mà họ ôm chặt lấy nhau.
Hai người đảo mắt nhìn nhau.
"Qua đó xem sao" Đại Vu Qua nói.
Tự Giải Ngâu đi trước, bước được vài bước thì trước mặt hai người xuất hiện một thân ảnh.

"Hai người là ai?" Mũi dao nhỏ chĩa thẳng về phía hai người.

Là một đứa trẻ khác, hai tay run run nhưng vẫn nắm chặt lấy cán dao.
"Các người là đồng bọn với mấy gã kia đúng không?"
Đại Vu Qua ôn hoà nhìn cậu.

"Không có, tiểu hiệp hiểu lầm rồi, hai chúng ta là người nơi khác vừa đến đây, chỉ định qua đó xin được ngủ nhờ mà thôi"
"Thật?" Đứa trẻ tầm mười, mười một tuổi, lớn lên vừa cao vừa gầy, nhưng khí chất và lòng dũng cảm không thể xem thường.
"Đúng vậy, chúng ta không quen biết mấy người kia, nhưng mà, ngươi sao lại dè chừng chúng ta như vậy? Có chuyện gì sao?"
Lúc này đứa nhỏ mới hạ mũi dao xuống rồi nói.

"Nhà của ta ở đó" Cậu bé đưa tay chỉ, vừa đúng ngôi nhà Đại Vu Qua muốn đến.

"Hai ngày trước bọn họ không biết là ai đột nhiên xông vào chiếm lấy căn nhà của ta, đuổi ông bà ta ra ngoài, họ nói chỉ ở lại vài ngày còn không cho ông bà ta rời khỏi, mà ông bà ta cũng già cả rồi, không phản kháng lại bọn họ, cho nên chỉ đành cam chịu"
Tự Giải Ngâu và Đại Vu Qua hiểu rồi, A Cửu nghe vậy thì đảo mắt nhìn chủ tử một cái, rồi nhẹ bước rời đi.
"Thế sao ngươi không báo quan, mà ngươi tại sao lại không bị bắt?"
"Vốn dĩ ta cũng bị bọn họ giữ lại, cũng may có vị phu nhân ở bên trong rất tốt bụng, cầu xin cho ta được ra ngoài tìm kiếm thức ăn cho ông bà"
"Vị phu nhân?" Đại Vu Qua bất ngờ thốt lên, trạng thái không biết phải diễn tả như thế nào.

"Đúng vậy, ta không báo quan là do đã hứa với vị phu nhân đó, dù sao thì cũng chỉ có vài ngày, ta không muốn vì báo quan mà vị phu nhân kia gặp rắc rối"
"Ngươi đúng là đứa trẻ ngoan" Tự Giải Ngâu cong môi, thấy đứa trẻ khá hiểu chuyện.
"Ta nghĩ hai người không thể vào đó được đâu, bọn họ hung tợn lắm, trên người còn mang theo đao kiếm, phía bên kia có một ngôi chùa bỏ hoang, để ta dẫn hai người đến đó nghỉ chân"
"Được, vậy làm phiền tiểu hiệp dẫn đường"
Đại Vu Qua muốn phản bác câu trả lời của Tự Giải Ngâu, y muốn lập tức vào đó xác định thân phận của vị phu nhân kia, vừa muốn mở miệng bàn tay hắn đặt lên bên eo y vỗ vỗ nhẹ vài cái.
"Đừng vội" Hắn nói khẽ bên tai y, hai người rảo bước theo sau đứa trẻ.
"Ngôi chùa này đã bỏ hoang lâu lắm rồi, bình thường ban đêm không ai đốt đèn nên không thể nhìn thấy được đâu"
Đứa nhỏ đưa hai người đến thì cũng vội rời đi, Đại Vu Qua kịp nhét cho cậu mấy cái bánh rán, cậu nhất định không nhận lấy, Tự Giải Ngâu liền nói.
"Bánh rán này là chúng ta trả công cho cậu dẫn đường, nếu cậu không nhận thì chúng ta có thể đem nó ra để trao đổi được không?"
Cậu bé nghe vậy thì lùi ra hai bước.

"Các người muốn gì?"

"Chúng ta không có ý xấu" Tự Giải Ngâu trầm giọng.

"Thực ra hai chúng ta đến đây để tìm người thân bị thất lạc, ta nghi ngờ vị phu nhân kia chính là người mà chúng ta cần tìm"
Mắt cậu bé lập tức sáng ngời.

"Người thân thất lạc sao? Được, huynh muốn ta giúp gì?"
Hắn đoán không sai, cậu bé này đúng là rất khác người, vừa lương thiện vừa biết dè chừng nguy hiểm.

Rất có cốt cách..


Bình luận

Truyện đang đọc