NHIỄM PHẢI PHEROMONE CỦA EM

Bùi Diễn vừa chuyển xuống bàn dưới thì Tôn Nhược Vi vào lớp. Cô mặc đồng phục, đi giày thể thao, cầm giấy bút trong tay. Lúc đi đến chỗ Lạc Hành Vân, cô “ồ” một tiếng, nói: “Chủ tịch Bùi.”

Alpha lạnh nhạt gật đầu: “Chính ủy Tôn.”

Tôn Nhược Vi vui vẻ ngồi xuống cạnh Lạc Hành Vân, cưới nói với Bùi Diễn: “Cuối cùng cũng được ngồi trước cậu một lần.”

Chỗ ngồi trong phòng thi ở trường Trung học Nam thành phố được sắp xếp dựa theo kết quả bảng xếp hạng thành tích học kỳ trước. Bùi Diễn chiếm bàn đầu đã nhiều năm, Tôn Nhược Vi chỉ có thể ngồi nhìn bóng lưng của hắn, có đôi khi bóng lưng của hắn còn cách cô đến mấy người liền.

“Chủ tịch Bùi chuyển sang nghiên cứu Vật lý từ bao giờ thế?”

Dù học ở lớp chuyên Khoa học Tự nhiên, nhưng Bùi Diễn vẫn là một nam sinh thiên về Văn hóa Xã hội. Hắn giỏi thư pháp, ngoài tiếng Anh còn biết thêm tiếng Pháp, có thời gian chỉ mải mê xem tiểu thuyết chứ không hứng thú với Khoa học Tự nhiên. Tuy nhiên, hắn nắm bắt dạng bài và phát huy rất tốt, thế nên môn học mà thần học không hứng thú vẫn cứ “vừa vặn đạt điểm tối đa, không rơi rớt một chút nào”.

“Mới mấy ngày gần đây.” Thần học lặng lẽ nhìn sang Omega đang ngồi chếch phía trước: “Tự nhiên cảm thấy cực kỳ hứng thú.”

Omega nọ vốn đang cúi đầu xem giáo trình, nghe thế liền gục người xuống, vành tai dưới những lọn tóc vàng thoáng ửng hồng, tức giận muốn chết nhưng chỉ biết dùng ngón tay vẽ vòng vòng trên mặt giấy.

Lén lút cái gì, hứng thú cái gì! Có bạn gái rồi mà còn thả thính suốt ngày, có tin Tiểu Lạc cậu trở mặt đi tố cáo Chư Nhân Lương không! Yêu sớm, ngoại tình, làm hại Omega, chết là cái chắc!

Tôn Nhược Vi không hiểu ý hắn, quay sang chúc mừng Lạc Hành Vân: “Bùi thần đến đây, cậu có đối thủ rồi đó.”

Lạc Hành Vân hừ hừ: “Có cái… thôi dẹp đi.”

“Có cái?” Chính ủy Tôn bắt quả tang Tiểu Lạc định nói bậy.

Lạc Hành Vân: “Tôi không bao giờ chửi bậy đâu chị hai à.”

Chiếc bút máy xoay tròn trên đầu ngón tay, Alpha chứng kiến sự thân thiết của hai người bàn trên, đột nhiên mỉm cười, chọc bả vai cô gái trước mặt: “Nhược Vi, tôi chậm hơn lớp rất nhiều, xem giáo trình không hiểu lắm, có thể giải thích cho tôi một chút về chuyên đề này không?”

Tôn Nhược Vi tốt tính quay đầu: “Chuyên đề nào?”

Cô vừa dứt lời, Lạc Hành Vân lập tức chen vào: “Tôi giảng cho cậu! Tôi giảng cho cậu!”

Vừa nói, cậu vừa nhảy qua cái bàn, xuống ngồi bên cạnh Bùi Diễn, hăng hái tự đề cử bản thân: “Tôi trâu nhất.”

“Trâu?” Chính ủy Tôn lại bắt quả tang Tiểu Lạc không nói lời hay ý đẹp một lần nữa.

Lạc Hành Vân vội vàng sửa miệng: “Tôi giỏi nhất.”

“Ừ, tôi biết.” Alpha khẽ động ngón tay thon dài, đưa giáo trình cho cậu.

“Rốt cuộc cậu đến đây làm gì?” Lạc Hành Vân vừa giảng định luật Gauss, vừa hung hăng viết câu hỏi của mình lên mặt giấy.

Thật là đáng giận, người này là chó đực đang động dục à?! Trêu mình chưa đủ, còn chạy tới đây trêu Tôn Nhược Vi nữa! Muốn bắt cá mấy tay, muốn chân đạp mấy cái thuyền? Cậu ta là bạch tuộc hả, hay nhà cậu ta mở xưởng đóng thuyền?!

Quan trọng nhất, dù Bùi Diễn là một tên đàn ông cặn bã lại điên rồ, nhưng Lạc Hành Vân lại không thể không thừa nhận: nếu hắn ra tay, cậu chẳng còn cơ hội nào đâu! Gọi êm tai như vậy, Nhược Vi, đến cậu cũng chỉ dám gọi người ta là “chị hai” thôi đấy.

Loading...

Lạc Hành Vân vừa viết xong dòng chữ kia, thầy giáo Vật lý đã bước vào lớp. Thấy Bùi Diễn ngồi cạnh Lạc Hành Vân, ông “ồ” một tiếng: “Hai siêu nhân bắt tay hợp tác đấy à?”

Bùi Diễn nhìn chằm chằm dòng chữ trên trang giấy, đôi mắt cong cong nhưng lại chẳng nói câu nào.

Thầy Vật lý: “Lạc thần, trò chịu khó kèm Bùi thần nhé, để trường ta có thêm một mãnh tướng.”

Lạc Hành Vân “xì” một tiếng: “Bùi thần không cần kèm đâu ạ, cậu ấy có thể tự học được.”

Thầy Vật lý lại trêu: “Có phải Bùi thần đến đây nên trò bắt đầu cảm nhận được nguy cơ không? Bạn học Tiểu Lạc đừng ghen tị quá nhé.”

“Thôi xong rồi, em đã thành nhân vật phản diện ngay khi cậu ấy xuất hiện.” Bạn học Tiểu Lạc nhàm chán nghịch hộp bút.

Ở đây và ở lớp học chính Lạc Hành Vân là hai con người hoàn toàn khác nhau. Bạn bè trong lớp Olympic đều nể phục cậu, nên cậu cởi mở hơn, lòng tự trọng cũng cao hơn. Đó chính là lý do cậu tỏ vẻ giận dỗi trẻ con khi bị nói không bằng Bùi Diễn.

“Giận à?” Bùi Diễn huých khuỷu tay vào cánh tay cậu.

Lạc Hành Vân rụt tay về.

“Tôi không tranh top 1 với cậu đâu.” Alpha ra sức đè thấp giọng thì thầm vào tai cậu, giọng nói mát rượi của hắn còn mang theo ý cười.

Bấy giờ, sắc mặt Lạc Hành Vân mới dễ coi hơn một chút. Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra vấn đề, quay sang nhướng mày với đối phương: “Cậu nghĩ hay nhỉ.”

Khoa học Tự nhiên mà cậu đòi tranh với tôi sao?

Đúng là chưa uống đã say rồi.

Không phải Lạc Hành Vân ngông cuồng, mà do cậu hiểu rõ thực lực của mọi người.

Ví dụ như Bùi Diễn đây, dù có chọn cùng ngành với cậu, nhưng khi cậu đã trở lại trường làm giảng viên rồi, đối phương cũng vẫn chỉ là một nghiên cứu sinh thôi. Lúc ấy, báo cáo nghiên cứu của hắn có được thông qua hay không còn phải phụ thuộc vào tâm trạng của cậu.

Ngày ngày bỡn cợt, giảng viên Lạc không cho nghiên cứu sinh Bùi tốt nghiệp đấy, sao nào?!

Trên bục giảng, thầy giáo Vật lý đang nói về Tokamak (1). Bên dưới, cả lớp ồn ào: “Nghề của Lạc thần kìa! Nghề của Lạc thần kìa!”

(1) Tokamak là một thiết bị sử dụng từ trường cực mạnh để giữ plasma nóng trong một vật hình xuyến. Đọc thêm ở ĐÂY.

Lạc Hành Vân xoay người, điềm tĩnh nói: “Dạng bài tính toán thôi mà.”

Bùi Diễn dùng tay chống má, hai mắt híp lại: “Vì sao lại nói đây là nghề của cậu?”

Tôn Nhược Vi quay đầu lại, giải thích: “Tín ngưỡng của Lạc thần là phản ứng tổng hợp hạt nhân (2), điều ấy ai cũng biết cả. Lạc thần, mau mau ca ngợi “Thần giáo Hạt nhân” của cậu đi.”

(2) Phản ứng tổng hợp hạt nhân hay phản ứng nhiệt hạch, phản ứng hợp hạch, trong vật lý học là quá trình 2 hạt nhân hợp lại với nhau để tạo nên một nhân mới nặng hơn. Đọc thêm ở ĐÂY.

Nói đến phản ứng nhiệt hạch, Lạc Hành Vân lập tức có thể quên chuyện chân đạp mấy thuyền, hăng hái bổ sung kiến thức cho Bùi Diễn: “Cậu biết phản ứng nhiệt hạch không? Đó chính là quá trình nguyên tử phá vỡ lực điện từ dưới điều kiện nhiệt độ và áp suất cao, tiến vào phạm vi tương tác mạnh rồi dung hợp để sinh ra nguyên tử có khối lượng lớn hơn đồng thời giải phóng neutron (3). Bom nguyên tử là phản ứng phân hạch (4), bom Hydro (5) là phản ứng nhiệt hạch. Căn cứ vào thuyết tương đương khối lượng – năng lượng của Einstein, năng lượng được tạo ra từ phản ứng nhiệt hạch nhiều gấp bốn lần năng lượng được tạo ra từ phản ứng phân hạch. Nhưng những nhà máy có khả năng kiểm soát năng lượng hạt nhân ở thời điểm hiện tại đều chọn kỹ thuật phân hạch. Họ đốt cháy Urani 235 và Plutoni 239, thu được phóng xạ cực mạnh. Trong quá trình đó, nếu có bất kỳ tình huống khác thường nào phát sinh thì nó sẽ trở thành thảm họa Chernobyl (6). Mà phản ứng nhiệt hạch chỉ có thể tạo ra bom Hydro, không có phương pháp kiểm soát chặt chẽ nào cả. Tokamak chính là một thiết bị thăm dò nhằm kiểm soát phản ứng nhiệt hạch. Nó có thể cung cấp điều kiện cần để phản ứng xảy ra. Đây là phát biểu của một nhà Vật lý học người Liên Xô vào những năm 1950.”

(3) Neutron là một hạt hạ nguyên tử, là một trong hai loại hạt cấu tạo nên hạt nhân nguyên tử. Đọc thêm ở ĐÂY.

(4) Phản ứng phân hạch – còn gọi là phản ứng phân rã nguyên tử – là một quá trình vật lý hạt nhân và hoá học hạt nhân mà trong đó hạt nhân nguyên tử bị phân chia thành hai hoặc nhiều hạt nhân nhỏ hơn và vài sản phẩm phụ khác. Đọc thêm ở ĐÂY.

(5) Bom Hydro: Được Mỹ bắt đầu nghiên cứu phát triển vào những năm đầu 1950, bom nhiệt hạch (còn gọi là bom H, bom Hydro, bom khinh khí) được cho là có sức công phá mạnh gấp hàng nghìn lần bom nguyên tử.

(6) Thảm hoạ Chernobyl là một vụ tai nạn hạt nhân xảy ra vào ngày 26 tháng 4 năm 1986 khi nhà máy điện hạt nhân Chernobyl ở Pripyat, Ukraina bị nổ. Đây được coi là vụ tai nạn hạt nhân trầm trọng nhất trong lịch sử năng lượng hạt nhân.

Bùi Diễn gật đầu: “Tôi đã từng nghe nói tới, chẳng qua không được tỉ mỉ thế này… Cho nên, bây giờ trạm năng lượng nguyên tử có thể sản xuất điện hiệu quả hơn, đúng không?”

“Câu nói của cậu đã làm phản ứng nhiệt hạch trở nên vô nghĩa rồi. Phản ứng nhiệt hạch là một tín ngưỡng.” Lạc Hành Vân đột nhiên lộ vẻ thành kính: “Nói một cách đơn giản, nguồn năng lượng mà chúng ta sử dụng hiện giờ chủ yếu vẫn là năng lượng mặt trời. Năng lượng mà nhiên liệu hóa thạch (7) giải phóng chính là năng lượng mặt trời được cố định bởi thực vật thời cổ đại; năng lượng gió là động năng do tầng khí quyển bị năng lượng mặt trời nung nóng mà thành; năng lượng thực vật đến từ quang hợp khi chất diệp lục hấp thụ năng lượng mặt trời; năng lượng động vật đến từ thực vật. Mỗi một cái ATP (8) trên người chúng ta vận hành được đều nhờ năng lượng mặt trời… Nhưng phản ứng nhiệt hạch thì khác.” Lạc Hành Vân quay đầu lại, chăm chú nhìn Bùi Diễn, trong đôi mắt màu hổ phách tràn ngập nhiệt tình, “Bản thân phản ứng nhiệt hạch, chính là một vầng thái dương!”

(7) Nhiên liệu hóa thạch là các loại nhiên liệu được tạo thành bởi quá trình phân hủy kỵ khí của các sinh vật chết bị chôn vùi cách đây hơn 300 triệu năm.

(8) ATP là phân tử mang năng lượng, có chức năng vận chuyển năng lượng đến các nơi cần thiết để tế bào sử dụng.

“Nó là một ngôi sao luôn ở trong trạng thái chuyển đổi năng lượng. Nếu thành công, 1 lít tritium (9) hòa tan trong nước biển sẽ tương đương với 300 lít xăng, sau khi đốt cháy còn cho ra nước sạch. Điều này nghĩa là nhân loại sẽ có được nguồn sống vô biên.”

(9) Triti là một đồng vị phóng xạ của hydro. Hạt nhân của triti chứa 1 proton và 2 nơtron, trong khi hạt nhân của proti chứa 1 proton và không có nơtron. Triti trong tự nhiên cực kỳ hiếm trên Trái Đất, chỉ được tạo thành ở dạng vết khi các bức xạ vũ trụ tương tác với khí quyển.

“Tôi nghĩ, đây chính là bộ lọc vĩ đại.”

“Bọ lọc vĩ đại?” Bùi Diễn nhìn cậu chăm chú đến mức không thể nào di chuyển tầm mắt.

“Vũ trụ có đường kính khoảng 93 tỷ năm ánh sáng, với 2 nghìn tỷ Thiên hà, 4 triệu tỷ hệ hành tinh và vô số hành tinh… Thế mà trong suốt 14 tỷ năm lại không thấy dấu vết của một chủng tộc ngoài hành tinh nào. Dựa vào xác suất, việc chúng ta chưa thấy người ngoài hành tinh vốn là không bình thường.” Lạc Hành Vân uống một ngụm nước, tiếp tục nói: “Vấn đề này, gọi là Nghịch lý Fermi. (10)”

(10) Nghịch lý Fermi là sự trái ngược rõ ràng giữa những ước tính cao về khả năng tồn tại của các nền văn minh ngoài Trái Đất và sự thiếu hụt bằng chứng hay sự liên hệ với những nền văn minh đó.

“Theo nấc thang Kardashev (11), nền văn minh loại I có thể điều động toàn bộ nguồn sống của hành tinh, nền văn minh loại II có thể điều động toàn bộ nguồn sống của hệ hành tinh, nền văn minh loại III có thể điều động toàn bộ nguồn sống của thiên hà. Nền văn minh của chúng ta hiện giờ có lũy thừa 0.78, phạm vi hoạt động là khoảng không gian xung quanh Trái Đất. Vũ trụ bao la, chủng tộc theo chủ nghĩa thực dân (12) có nền văn minh cao cấp hơn chúng ta chắc chắn phải tồn tại. Chỉ cần một chủng tộc đạt tới trình độ du hành vũ trụ thì sự sống trong vũ trụ sẽ mọc lên như nấm sau mưa. Nhưng đã 14 tỷ năm trôi qua, toàn bộ vũ trụ vẫn chẳng có gì cả. Điều gì đã ngăn cản đám thực dân có trí tuệ nện bước trên vũ trụ này. Thứ kia, chính là bộ lọc vĩ đại.(13)”

(11) Thang Kardashev hay thước Kardashev là một phương pháp đo mức phát triển của một nền văn minh.

(12) Chủ nghĩa thực dân là chính sách tạo dựng và duy trì hình thức thuộc địa của một người dân ở lãnh thổ này lên một lãnh thổ khác.

(13) Thuyết Bộ lọc vĩ đại được khởi xướng từ năm 1998 bởi Robin Hanson cho rằng, tất cả các nền văn minh tiên tiến tự triệt tiêu trước khi có đủ năng lực xâm chiếm không gian bởi quá trình chọn lọc không thể đảo ngược. Vì vậy, các nền văn minh ngoài Trái đất khác nếu có tồn tại cũng đã hoặc sắp tự hủy diệt trước khi được chúng ta tìm ra.

“Tất cả những nền văn minh chạm tới bộ lọc vĩ đại đều sẽ bị hủy diệt!”

“Rốt cuộc bộ lọc này đã xuất hiện ở giai đoạn nào của nền văn minh? Và nó là cái gì? Không một ai trả lời được. Có khả năng chúng ta đã bước qua; cũng có khả năng chúng ta không thể chạm tới nó, hoặc là, chúng ta sắp sửa chạm đến nó rồi.”

“Tôi cảm thấy việc khống chế được phản ứng nhiệt hạch chính là bộ lọc vĩ đại.” Lạc Hành Vân tỏ ra nghiêm trọng chưa từng thấy: “Vì tài nguyên trên Trái Đất đã không duy trì được sự sống trong bao lâu nữa. Khối lượng của hành tinh là cực kỳ có hạn, tài nguyên hao hết sẽ không thể tự tái sinh. Khi tài nguyên cạn kiệt, nền văn minh sẽ bị thoái hóa, Trái Đất sẽ ngày một cằn cỗi hoang sơ. Đây là tương lai phải đến. Nếu muốn tiếp tục phát triển, phương án khả thi duy nhất chính là xâm chiếm vũ trụ. Nhưng năng lượng tạo ra từ nhiên liệu hoá thạch hay phản ứng phân hạch đều không đủ giúp chúng ta thực hiện ý tưởng này. Cậu đã nhìn thấy tên lửa chưa? Nó to lớn thế, bên trong lại chứa đầy nhiên liệu, nhưng chỉ cần ra khỏi bầu khí quyển, lượng nhiên liệu cũng chỉ còn lại một chút mà thôi, một chút như vậy nè.” Lạc Hành Vân dùng ngón cái và ngón tay trỏ để miêu tả: “Thực ra dựa vào chút động lực cỏn con đó, chúng ta không thể ra ngoài vũ trụ được. Điều ấy có nghĩa là toàn nhân loại chúng ta sẽ bị chôn chân ở Trái Đất này.”

“Nhưng phản ứng nhiệt hạch thì không giống vậy… Nó là…”

“Nó là mặt trời.” Bùi Diễn tiếp lời.

Vẻ nghiêm trọng trong mắt Lạc Hành Vân hơi tan đi. Cậu cười rạng rỡ, nhìn về nơi xa xăm không biết tên nào đó: “Đúng! Có kỹ thuật này, toàn bộ thế giới sẽ đổi thay. Chúng ta sẽ có nguồn sống vô hạn, có non xanh nước biếc, có biển rộng trời cao.”

Nếu đủ nhạy cảm và không chăm chú đến vậy, có lẽ Lạc Hành Vân sẽ ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ như gió thổi qua rừng rậm, như sóng gợn trên biển lớn, chập chờn đứt quãng nhưng rung động triền miên. Mùi hương tràn ra từ lồng ngực của nam sinh bên cạnh, khi trái tim hắn bất ngờ hẫng đi một nhịp.

Bùi Diễn nhìn Omega ngồi ngay cạnh mình, cảm thấy mạch suy nghĩ đối phương hơi buồn cười nhưng cũng vô cũng đẹp đẽ.

Lúc nhỏ, ai chẳng từng có một giấc mơ, ví dụ như giấc mơ trở thành nhà khoa học.

Lớn lên, theo sự rộng mở của tri thức, mộng tưởng hão huyền cũng dần tan mất.

Hiện nay bọn họ đang học lớp 11, nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng chẳng lớn. Nhưng dường như tất cả mọi người đều trở nên thực tế hơn, ngay cả nam sinh ngây thơ nhất lớp cũng thay đổi thái độ, chăm chỉ luyện đề, tìm hiểu chính sách thi Đại học, để ý nhu cầu ngành nghề của thị trường, một mực phấn đấu vươn tới tương lai tốt đẹp.

Đây chính là giấc mơ mà mọi người đều có.

Một mộng ước còn thấp hơn cả trần nhà.

Về sau, có rất nhiều người, ngay cả cánh tay giơ về phía cái trần nhà ấy cũng buông xuống.

Thi Đại học, đi học, tốt nghiệp, đi làm…

Lâu dần, con người ta sẽ nhận ra mình quá mức bình thường, chẳng có mộng ước xa xôi, sinh hoạt cẩu thả, ruồi nhặng bu quanh, sức sống cũng dần biến mất.

Dòng đời đưa đẩy, bao nhiêu thiếu niên vui vẻ nói cười trên sân thể dục hôm nào, rồi sẽ biến thành những kẻ tầm thường vàng thau lẫn lộn.

Thế nhưng, Omega bên cạnh hắn đây, trông thì có vẻ hết sức bình thường, song nơi đối phương hướng tới lại là một vùng biển rộng trời cao.

Bùi Diễn cảm thấy đôi mắt màu hổ phách lấp lánh ngàn sao đang phản chiếu hình bóng mình của người kia không ngừng tỏa sáng, cũng như phản ứng nhiệt hạch trong lõi một ngôi sao, triệu triệu năm vẫn không hề tàn lụi.

Cậu ấy vĩnh viễn là một thiếu niên trong sáng, ngây thơ như chưa từng khôn lớn.

Đột nhiên Bùi Diễn muốn nhìn thử vùng biển rộng ngập tràn ánh sáng kia một chút. Vùng biển chói lòa mà Lạc Hành Vân một lòng muốn tới.

Trong phòng học nhỏ vang lên những tiếng ồn ào: “Nhà truyền giáo, nhà truyền giáo, nhà truyền giáo (14) của Thần giáo Hạt nhân!”

(14) Nhà truyền giáo là thành viên của một tôn giáo được gửi đến một khu vực lãnh thổ để làm công việc loan truyền và thúc đẩy tôn giáo của họ, hoặc phục vụ các công tác xã hội cho cộng đồng sở tại như giáo dục, văn hóa, công bằng xã hội, y tế, phát triển kinh tế theo phương châm của tôn giáo đó.

Lạc Hành Vân cười hì hì, lần lượt chọc vào ngực mình bốn cái như tiến hành nghi thức dùng deuteri và triti tạo ra phản ứng nhiệt hạch để tổ hợp helium và giải phóng neutron, sau đó giơ hai tay lên trần nhà, hô: “Ca ngợi phản ứng nhiệt hạch!”

Có vài cái nam sinh cũng hô “ca ngợi phản ứng nhiệt hạch” cùng cậu. Trong phút chốc, bầu không khí của lớp học trở nên vô cùng vui vẻ. Dù đang thăm dò bên rìa bộ lọc vĩ đại thì phản ứng nhiệt hạch vẫn mãi là “việc của năm mươi năm sau”. Trước mắt, mọi thứ vẫn phồn vinh và tươi đẹp.

Thầy giáo Vật lý bắt đầu giảng sang chuyên đề tiếp theo.

Lớp học lại yên tĩnh như thường, Alpha đặt bút viết một dòng chữ xuống mặt giấy.

Lạc Hành Vân liếc mắt nhìn sang. Chỉ thấy bên mấy nét bút như gà bới “rốt cuộc cậu đến đây làm gì?” của mình là một hàng chữ mạnh mẽ và sắc nét.

“Tôi đến đây, vì muốn nhìn ngắm thế giới của cậu một chút.”



Hết giờ học, Lạc Hành Vân lên bục giảng hỏi thầy giáo một số vấn đề. Những bạn học khác lần lượt ra về. Phòng học vốn trống trải chỉ còn lại Tôn Nhược Vi và Bùi Diễn. Hai người làm bài tập một lát, bỗng tâm ý tương thông liếc mắt nhìn nhau.

Tôn Nhược Vi tò mò hỏi: “Cậu cũng chờ để hỏi bài cậu ấy à?”

Bùi Diễn thản nhiên gật đầu.

“Vậy cậu hỏi trước đi.” Tôn Nhược Vi cười rất dịu dàng.

Alpha nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm một lúc lâu. Lớp tối tan muộn, nữ sinh ở ký túc xá của trường, nam sinh đi cùng hẳn là muốn đưa người ta về tận cửa phòng nhỉ?

Đêm khuya vắng lặng, dưới ánh đèn đường, thiếu niên sánh bước bên thiếu nữ, chẳng biết có bao nhiêu điều mờ ám để tâm sự với nhau.

Hắn khẽ cười, thản nhiên hỏi: “Cậu và Lạc Hành Vân?”

Nào ngờ Tôn Nhược Vi ngơ ngơ: “Hả?”

Bùi Diễn hơi giật mình, tâm sự chất chứa trong lòng bỗng như tuyết tan giữa ngày xuân. Hắn thăm dò: “Khi nào mới được uống rượu mừng của các cậu?”

Tôn Nhược Vi: “Hở?” Đôi mắt to tròn của cô đầy vẻ mê man.

Bùi Diễn không giải thích. Hắn coi như chưa nói gì, thản nhiên quay mặt nhìn thiếu niên đang đứng trên bục giảng, khóe miệng chậm rãi, chậm rãi cong lên.

Lạc Hành Vân thảo luận với thầy giáo hồi lâu, im lặng nhìn sang tấm bảng đen đã chi chít chữ. Sau khi thấy không còn sai sót gì, hai người lại cau mày, lẩm bẩm đi ra khỏi phòng học, rõ ràng là định tìm một chỗ khác để bàn bạc tiếp.

Phòng học của lớp Olympic Vật lý chỉ còn lại Tôn Nhược Vi và Bùi Diễn.

Nhìn hành lang vắng lặng bên ngoài, Bùi Diễn nói: “Cậu ấy quên cả hai chúng ta rồi.”

Tôn Nhược Vi tốt tính an ủi: “Chuyện bình thường thôi. Lạc thần là vậy đó.”

Dứt lời, cô lại thấy Alpha nọ cong khóe môi, lẩm bẩm: “Tốt. Xem ra trong lòng cậu ấy cũng chẳng có ai.”

Chính ủy Tôn cảm thấy, tối nay Chủ tịch Bùi đã cười nhiều lắm.

Bình luận

Truyện đang đọc