NHIỄM PHẢI PHEROMONE CỦA EM

Khi lái xe đến đầu ngõ, Chư Nhân Lương bắt gặp Bùi Diễn đang ôm một người sải bước đi ra.

Trời đông giá rét nhưng trên người Bùi Diễn chỉ còn duy nhất một chiếc sơ mi, cả áo khoác và hoodie đều dành cho người trong lòng, bọc kín mít không một khe hở.

Đến khi hắn ngồi lên ghế sau xe, Chư Nhân Lương vẫn không thấy rõ mặt người kia.

Bởi vì Bùi Diễn đã ôm ghì người kia vào lòng, dùng lòng bàn tay to rộng đỡ lấy đầu, che đi hơi thở và gương mặt của đối phương.

“Là Lạc Hành Vân sao?”

Bùi Diễn gật đầu.

“Trò ấy làm sao vậy?”

“Cậu ấy không chịu nổi nữa…” Bùi Diễn nhẹ nhàng vuốt lên má Lạc Hành Vân qua lớp áo khoác quân phục: “Em đã tiêm thuốc ức chế cho cậu ấy, cậu ấy sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi.”

Chư Nhân Lương nhìn hai học sinh của mình qua tấm kính chiếu hậu, định hỏi có phải hai người họ đang yêu sớm không, nhưng sau khi nhìn thấy sắc mặt không thích hợp của Bùi Diễn, ông nuốt lời định nói xuống.

Thiếu niên anh tuấn vẫn gắng gượng duy trì vẻ lạnh nhạt bình tĩnh như trước, nhưng ai cũng có thể nhận ra hắn không bình thường.

Sắc mặt Bùi Diễn tái nhợt, đôi môi bợt bạt, giật giật như người động kinh.

Chỉ có đôi mắt đen thăm thẳm vẫn nóng cháy một cách kỳ lạ, chăm chú nhìn người được ôm chặt trong lồng ngực qua lớp áo, những ngón tay bị siết chặt tới mức trắng xanh.

Rõ ràng đang vào thời điểm Tam cửu (*) giá rét nhất, Bùi Diễn lại như bị hun nóng, không ngừng đổ mồ hồi, tóc và lớp áo mỏng đều bị mồ hôi thấm ướt, cả người như vừa bước ra từ trong nước.

(*) Tam cửu: “Tam cửu” chỉ chín ngày thứ 3 sau Lập đông (9 x 9 = 81 ngày gọi là cửu cửu) vào khoảng trung hoặc hạ tuần tháng giêng. Người Trung quốc quan niệm dịp Tam cửu là lạnh nhất. Đọc thêm tại đây.

Một cậu bé khỏe mạnh như vậy, bỗng nhiên vô cớ đổ bệnh.

Chính hắn vẫn cố ép mình không được gục ngã.

Giống như giữa tận thế, trời đất đảo lộn, chỉ còn lại mình hắn.

Nếu Chư Nhân Lương là người thuộc giới tính đặc biệt, ông sẽ ngửi được pheromone của Alpha như đang bùng nổ trong khoang xe.

Pheromone mùi rừng rậm giữa biển sâu tỏa ra mạnh mẽ từ người Bùi Diễn.

Sau khi phát tình, Lạc Hành Vân mong rằng Bùi Diễn đừng tới, bởi cậu sợ hắn sẽ nhiễm pheromone của mình rồi không thể kiềm chế.

Nhưng Bùi Diễn sao có thể không đến.

Người mà hắn hết mực quý trọng, cố gắng kiềm chế không dám tới gần, không dám khinh nhờn, lại bị vài tên tùy tiện chà đạp!

Vừa nghĩ tới chuyện như vậy đã có thể xảy ra, hắn gần như phát điên rồi.

Thậm chí, Bùi Diễn còn nghĩ tới việc đánh dấu cậu ngay tại chỗ, để vĩnh viễn diệt trừ hậu họa.

… Dù sao sớm hay muộn cậu cũng sẽ thuộc về một người nào đó, vậy chẳng bằng thuộc về hắn, không phải sao!!!

Hắn rất thích cậu, hắn sẽ đối xử tốt với cậu, hắn sẽ trung thành, săn sóc, dịu dàng, hắn sẽ trở thành một Alpha gương mẫu.

Nhưng khi hắn ấn người ấy lên tường, cậu bất chợt khẽ run trong lồng ngực hắn.

Mặt trời nhỏ nóng rực lúc nào cũng sáng ngời ấy, mặt trời nhỏ dù đối diện với nguy hiểm nhường nào cũng không chùn bước ấy, lại đang để lộ sự sợ hãi không thể kiềm chế trong lòng.

Cuộc trò chuyện với Vương Tâm Trác buổi chiều đột nhiên vang lên trong đầu hắn.

Cậu ấy muốn được lựa chọn.

Cho dù là một Alpha tốt hay một Alpha chẳng ra gì.

Nhưng cậu ấy vẫn muốn mình có quyền lựa chọn.

Chứ không phải vì bị pheromone chi phối, vì kỳ phát tình mà hấp tấp vội vàng rồi bất đắc dĩ ở bên nhau.

Mặt trời nhỏ rực rỡ, nóng rực và dũng cảm của hắn có một ước muốn duy nhất, chính là…

Tự do.

Hắn sẽ giúp cậu đạt được.

Alpha siết chặt bàn tay, gân xanh nổi lên, mái tóc đen ướt đẫm như rừng trúc vừa tắm mưa xuân, những giọt nước mưa hòa quyện với pheromone xanh biếc chảy dọc theo đường cong xinh đẹp của phần cằm, tí tách rơi trên áo khoác quân phục, khiến nó càng xanh thẫm đến giật mình.

Trên chiếc xe này, không chỉ có mình Lạc Hành Vân phát tình.

Hắn cũng động dục.

Loading...

Đợt phát tình của Lạc Hành Vân được thuốc ức chế kiềm lại, khiến cậu ngất đi. Nhưng đôi mắt nhắm nghiền ngủ say của cậu lại bỏ lỡ, không nhìn thấy trên đời này còn có một người sẵn sàng chịu đựng sự tra tấn như bị đày xuống địa ngục vì ước muốn thầm kín nhỏ nhoi của cậu.

Điện thoại của Chư Nhân Lương đổ chuông.

Ông bắt máy, càng nghe lại càng cau mày.

Chư Nhân Lương là đầu mối liên hệ khẩn cấp của trường. Lúc này, Trung tâm Sức khỏe tâm lý gọi đến cảnh báo hiện giờ pheromone của Bùi Diễn đang cận kề mức cực hạn.

Chư Nhân Lương đưa mắt nhìn kính chiếu hậu: “Nghĩa là sẽ không thể khống chế được sao?”

“Không phải.” Người trực điện thoại ở đầu bên kia hoảng loạn: “Dấu hiệu sinh tồn của cậu ấy đang ở mức nguy hiểm… Cậu ấy có thể sẽ chết!”



Chư Nhân Lương nhấn ga mạnh hết cỡ, vượt đèn đỏ, dừng lại tại bệnh viện gần nhất.

Xe vừa dừng lại, Bùi Diễn ngồi phía sau đã bế Lạc Hành Vân ra.

Chư Nhân Lương vội vàng đi trước dẫn đường, vừa đi vừa sốt ruột đánh giá nét mặt Bùi Diễn.

Ban nãy trong xe quá tối, Chư Nhân Lương không thấy rõ trạng thái của hắn tệ đến mức nào. Nhưng vừa vào đến sảnh cấp cứu, dưới ánh đèn sáng rực, nét ốm yếu bệnh tật của Bùi Diễn đều lộ rõ mồn một.

Trong mười phút ngắn ngủi, hai mắt hắn đã hoàn toàn sung huyết, con ngươi đỏ rực một mảng, như vừa khóc ra máu trong bóng đêm.

Chư Nhân Lương nhanh chóng đứng ở hành lang gọi cho mẹ Bùi Diễn. Đồng Hiểu Niên đáp bà cũng vừa nhận được cảnh báo của Trung tâm Sức khỏe tâm lý, đang trên đường tới rồi.

Sau khi cúp điện thoại, ông chạy thẳng vào phòng cấp cứu, bắt gặp Bùi Diễn đang ngồi đối diện bác sĩ, ôm Lạc Hành Vân vào ngực trong yên lặng.

Chư Nhân Lương vội nói: “Cả hai đều phát tình, bác sĩ, mau chữa cho cả hai bọn họ!”

Bác sĩ ngước mắt cảnh cáo ông, kiên nhẫn khen ngợi Bùi Diễn: “… Cậu đã làm rất tốt, kỳ phát tình của cậu ấy rất mãnh liệt, cậu tiêm thuốc ức chế cho cậu ấy là lựa chọn hoàn toàn chính xác.”

“Trước đó, vào buổi sáng, cậu ấy đã tự tiêm một liều, hôm nay tổng cộng đã tiêm hai liều thuốc ức chế rồi, phải không?”

Cổ họng Bùi Diễn nghèn nghẹn, khàn khàn trả lời: “Đúng vậy.”

Hắn vẫn ôm chặt Lạc Hành Vân, cơ tay nổi lên cứng như sắt.

“Được rồi.” Bác sĩ vẫn kiên nhẫn lại gần, lấy ống nghe ra: “Giờ tôi muốn nghe nhịp tim của cậu ấy, được chứ?”

Bùi Diễn cảnh giác nhìn bác sĩ một lúc, rồi rũ mắt, nói: “Được.”

Nhưng khi bác sĩ vừa đưa tay ra, hắn lại ôm Lạc Hành Vân ngả về phía sau, môi mím chặt.

“Trò mau để bác sĩ xem!” Chư Nhân Lương đứng bên cạnh cuống cuồng thúc giục.

“Nào!” Bác sĩ bảo ông lùi sang một bên, vẻ mặt dịu dàng tiếp tục giải thích với Bùi Diễn: “Tôi đang cứu cậu ấy, cậu hiểu, đúng không? Cậu ấy phân hoá khi đã trưởng thành, thể chất rất kém, thậm chí còn tiêm tận hai liều thuốc ức chế, có khả năng sẽ gặp nguy hiểm.”

Ham muốn chiếm hữu và tính công kích của Alpha trong thời kỳ động dục vô cùng mãnh liệt, không gì có thể ngăn được. Khi chỉ số SAN tụt về 0, bọn họ không thể chịu đựng bất cứ ai chạm vào bạn đời của mình bằng bất kỳ hình thức nào. Không may giờ đã sắp tan tầm, phòng cấp cứu không đủ người, không thể cưỡng chế tách bọn họ ra. Nhưng bác sĩ vẫn ôm hy vọng có thể thương lượng với cậu Alpha này. Ông cảm thấy hắn rất đặc biệt, trong trạng thái giá trị Alpha bùng nổ vẫn có thể giữ lại một chút lý trí, nhưng thay vào đó, hắn lại cố chấp hơn Alpha bình thường rất nhiều.

“Cậu cũng không muốn cậu ấy bị ốm như vậy, đúng không?”

Bùi Diễn ngẩng đầu, màu đỏ trong mắt càng lúc càng đậm, hắn vô thức siết chặt Lạc Hành Vân hơn, thì thào hỏi: “Cậu ấy… sẽ chết sao?”

Bác sĩ hơi sững sờ.

Giọng Bùi Diễn khàn khàn, pha chút nghẹn ngào: “Bác sĩ, có thể cứu cậu ấy không?”

“Cậu ấy vẫn còn rất nhỏ, mới chỉ 18 tuổi.”

“Từ trước đến nay… cậu ấy chưa từng được tận hưởng những ngày tươi đẹp.”

Mắt bác sĩ ửng đỏ: “Được chứ, cậu ấy sẽ không chết, nhưng cậu phải buông tay ra trước đã, được không?”

Bùi Diễn gật đầu.

Nhưng lại không buông ra được.

Ngón tay co rút, không nghe theo sự chỉ đạo của hắn.

“Đừng lo đừng lo, tôi là Beta, tôi sẽ gọi thêm một nhân viên y tế nữ tới, chúng tôi sẽ cùng giúp bác sĩ.”

Nhận được sự đồng ý của Bùi Diễn, Chư Nhân Lương vội chạy tới phòng bên cạnh gọi y tá. Bác sĩ và y tá đứng xung quanh, dùng sức gỡ những ngón tay cứng đờ của Bùi Diễn ra. Vốn tưởng hắn sẽ kêu vài tiếng, nhưng Alpha đứng bên bờ vực mất khống chế này lại rất ngoan ngoãn nhẹ nhàng, thậm chí còn khàn giọng nói cám ơn bọn họ.

Cuối cùng, Lạc Hành Vân cũng được đưa lên giường bệnh. Bác sĩ ngăn Bùi Diễn đang định tiến lại gần, lén cầm ống tiêm đã chuẩn bị sẵn lên: “Cậu bạn nhỏ, cậu cũng đang trong thời kỳ động dục, tình trạng của cậu còn nghiêm trọng hơn cậu ấy nhiều. Cậu nằm lên trên đó, tôi kiểm tra cho cậu, hai cậu làm hàng xóm, tôi thề sẽ không tách hai cậu ra.”

“Bác sĩ xem cho cậu ấy trước đi.” Bùi Diễn vịn lên giường bệnh của Lạc Hành Vân, nhìn không chớp mắt: “Xem cậu ấy có sao không.”

Trước đó, trong lần phát tình ở nhà Hạc Vọng Lan, cả đêm qua nữa, Lạc Hành Vân đều phải ngửi pheromone của hắn mới khá hơn. Hắn không dám đi xa dù chỉ một chút, mà đứng đó điều khiển pheromone của mình vờn quanh người cậu.

Y tá và Chư Nhân Lương đều sững người trước tình huống này. Bác sĩ hiểu sự cố chấp không thuốc chữa của Alpha trong thời kỳ động dục, chỉ đành cố hết sức khám bệnh thật nhanh cho Omega.

Kết hợp với bệnh án ghi chép lần cuối, rất nhanh liền có kết quả chẩn đoán. Phân hoá khi quá tuổi, nội tiết rối loạn, pheromone vượt quá mức tiêu chuẩn.

Vì đã tiêm hai liều thuốc ức chế, nếu tiếp tục mạo hiểm sử dụng liều thứ ba, sẽ có khả năng tạo thành tổn thương vĩnh viễn với tuyến sinh dục và vỏ đại não.

Bác sĩ nói với Bùi Diễn: “Cậu mau đánh dấu tạm thời cho cậu ấy đi.”

Lần đầu tiên kể từ khi đặt chân vào bệnh viện, trên mặt Bùi Diễn xuất hiện biểu cảm sinh động của người sống.

Hắn hơi mở to mắt, thái dương giật giật: “Sao ạ?”

“Không thể tiêm thêm thuốc ức chế cho cậu ấy nữa, nếu pheromone của cậu còn không thể giúp cậu ấy kiềm chế được thì phải tính đến phương án phẫu thuật.”

Bùi Diễn nhìn về phía thiếu niên đang nằm trên giường bệnh: “Ý bác sĩ là… tôi có thể cắn cậu ấy sao?”

“Cậu là Alpha của cậu ấy đúng không?” Bác sĩ liếc mắt nhìn sau gáy Omega, phát hiện phần da ấy hoàn toàn nguyên vẹn, không có lấy một vết sẹo, không khỏi ngạc nhiên.

Ông còn tưởng có thể tạo nên phản ứng kích mạnh mẽ đến vậy ít nhất cũng phải là vợ chồng đã đánh dấu quá nửa.

Không ngờ chưa có bất cứ ràng buộc gì mà đã đến mức này…

Dù là phản ứng sinh lý mãnh liệt hay sự cố chấp đến cực hạn, đều khiến người ta hoảng sợ.

Tình huống này, ngoại trừ tình yêu sâu sắc ra, không có lý do nào có thể giải thích được.

Tuy vậy, dựa theo quy trình, bác sĩ vẫn hỏi Bùi Diễn một câu: “Cậu bằng lòng đánh dấu cho cậu ấy chứ?”

Bùi Diễn nhìn thiếu niên trước mắt, không trả lời.

Bác sĩ coi như hắn đã chấp nhận, bèn đeo găng tay lên, lau cồn vào sau gáy Omega rồi kéo bức màn che, đi ra ngoài cùng y tá. Chư Nhân Lương cảm thấy điều này không phù hợp với nội quy trường học, mặt như đưa đám, nhưng bị bác sĩ trừng mắt nên không dám nói thêm gì nữa.

Bên trong bức màn che, Alpha cao lớn đẹp trai dè dặt xoa tay lên vạt áo, đi đến trước giường, nghiêng người, nói nhỏ bên tai thiếu niên đang mê man: “Lần này, không phải do cậu chọn.”

“Nhưng…”

“Tôi bằng lòng.”

Bàn tay to lớn hơi run, cẩn thận nâng nửa người trên của Lạc Hành Vân lên.

Răng nanh sắc nhọn kề sát vào phần gáy trắng nõn.

Pheromone hương rừng rậm giữa biển sâu dịu dàng quấn lấy cánh đồng tuyết hoang vu kia.

Ẩn sau lớp rèm che màu xanh lam, hai bóng người quấn quýt vào nhau không phân rõ ai với ai, bóng đen mờ mờ ảo ảo ngưng tụ xoay vòng, như thể đang bén rẽ đâm chồi từ vết cắn.

Nếu nhìn kỹ, trông nó tựa như cây đậu thần mơn mởn trong câu chuyện cổ tích.

Nhìn từ góc độ khác, nó lại có nét giống một đôi cánh vô cùng đẹp và tráng lệ.



Việc đánh dấu tạm thời hoàn thành.

Bùi Diễn kéo rèm đi ra.

Bác sĩ lập tức cầm ống tiêm đâm vào ngực hắn.

Thuốc ngấm vào cơ thể, người Alpha tức thì mềm nhũn, bác sĩ và y tá vội nâng hắn tới bàn mổ.

Chư Nhân Lương trợn mắt há hốc mồm. Lúc nhận được điện thoại của Trung tâm Sức khỏe tâm lý, ông đã rất hoảng hốt. Nhưng khi thấy bác sĩ chỉ chú tâm lo cho Lạc Hành Vân, theo bản năng, ông đã nghĩ rằng Bùi Diễn không sao: “Trò ấy làm sao vậy?”

“Pheromone bộc phát khiến tim đập quá nhanh.” Bác sĩ nói với thái độ vô cùng nghiêm trọng: “Cực kỳ nguy hiểm, suýt nữa đã mất mạng.”

“Vậy sao bác sĩ không chữa trị cho trò ấy trước?!”

“Nhìn dáng vẻ ban nãy của cậu ấy, chắc chắn sẽ không chịu chữa trị. Chúng tôi chỉ đành chạy đua với thời gian để cứu người thôi.” Bác sĩ thở dài, nói tiếp: “May là việc đánh dấu tạm thời lúc nãy cũng giúp cậu ấy phát tán bớt một phần pheromone của Alpha, có lợi với cả hai người.”

Cả hai đứa trẻ đều cao số.

Có lẽ đây là ý trời.



Khi Đồng Hiểu Niên tới bệnh viện, Bùi Diễn đang nằm trong phòng cấp cứu truyền nước biển.

Mái tóc đen mềm vẫn còn hơi ươn ướt, nghe thấy tiếng giày cao gót bước trên sàn, lông mi Bùi Diễn run lên, rồi hắn mở mắt.

Đồng Hiểu Niên chạy tới bên cạnh Bùi Diễn, bà sờ trán con trai, khuôn mặt lộ vẻ bàng hoàng và không thể tin nổi.

Bà chưa từng thấy Bùi Diễn thật sự mất khống chế, chưa bao giờ thấy.

Dù là kẻ biến thái điên cuồng bẩm sinh cũng không thể sở hữu chỉ số Alpha cao như Bùi Diễn, cao đến mức vượt quá khả năng của một người bình thường.

Nhưng cùng với đó, chỉ số SAN của Bùi Diễn chưa từng xuống quá 100.

Thậm chí hắn còn có thể thành thạo khống chế điểm số trong bài kiểm tra chỉ số SAN.

Có thể nói, cơ chế đánh giá Alpha hiện nay chỉ là trò chơi trong lòng bàn tay Bùi Diễn.

Điều đó một phần phụ thuộc vào chỉ số IQ của hắn, nhưng cũng thể hiện khả năng tự kiểm soát đáng sợ của Bùi Diễn… A Diễn của bà, chưa từng để pheromone điều khiển mình.

Đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra đến giờ, hắn tiến sát tới ranh giới mất khống chế.

Mắt Đồng Hiểu Niên đẫm lệ, vừa khóc vừa kiểm tra tình trạng thân thể hắn.

“Con đã không sao nữa rồi.”

Bùi Diễn lười biếng tựa lên gối, không thấy chút dấu vết của sự hoang mang đến chẳng biết làm sao trước đó.

Đồng Hiểu Niên ngửi được mùi tuyết tinh khôi lạ lẫm trên người Bùi Diễn: “Vì cậu bé ấy à?” Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, bà lo lắng nắm chặt vạt áo blouse: “Cậu bé bị sao vậy?”

Sắc mặt Bùi Diễn bỗng dưng tối sầm lại, lông mi run lên mãnh liệt.

Một lúc lâu sau, hắn mới khàn giọng nói một câu: “Đến kỳ phát tình, suýt nữa đã bị bắt nạt.”

Gương mặt Đồng Hiểu Niên đầy vẻ buồn phiền, sợ kích động đến con trai nên bà không hỏi thêm câu nào nữa. Bà không hề nghi ngờ việc con trai bảo vệ bạn mình, nhưng trong tình huống như vậy, đến người có chỉ số Alpha bình thường cũng rất khó khống chế chứ đừng nói tới Bùi Diễn, huống chi hắn chỉ mới 18 tuổi! Bà không dám tưởng tượng hắn đã đưa người bạn đến kỳ phát tình kia tới bệnh viện như thế nào. Quãng đường ấy với hắn phải gian nan tới mức nào đây.

Bà không nhịn được, oán trách: “Nghe thầy Tổng phụ trách nói, sau khi đưa cậu bé đến, con vẫn không chịu để bác sĩ chữa trị. Nếu con vẫn còn giữ được lý trí, không hoàn toàn mất khống chế, tại sao lại không nghe lời bác sĩ?”

“Con sợ cậu ấy sẽ cần con.” Bùi Diễn trả lời nhẹ tựa lông hồng.

Lạc Hành Vân phân hoá khi đã trưởng thành, tố chất thân thể lại không tốt lắm. Buổi sáng, sau khi tiêm một liều thuốc ức chế, hắn vẫn để ý đến các biểu hiện sinh lý của cậu.

Lúc ở trong con ngõ, dù đã tiêm liều thuốc ức chế thứ hai nhưng hương tuyết của cậu vẫn phát tán khắp nơi. Không cần bác sĩ nói, hắn cũng biết có lẽ thuốc ức chế đã không còn tác dụng với tình huống hiện giờ của Lạc Hành Vân.

Khi đó, tim Bùi Diễn rất đau, rất rất đau, cơ thể gần như đã đến cực hạn, nhưng hắn không dám để mình gục ngã, thậm chí không dám biểu hiện ra bên ngoài, chỉ sợ bác sĩ không cho hắn ở bên cậu nữa.

Bọn họ đã từng hứa sẽ bảo vệ lẫn nhau.

Lạc Hành Vân luôn đưa tay ra khi hắn gần như mất khống chế, kéo tia lý trí cuối cùng của hắn trở về. Hắn không thể khoanh tay bỏ mặc khi tính mạng của Lạc Hành Vân đang gặp nguy hiểm được.

Cậu đang cần hắn, vậy là đủ để bỏ qua mọi chuyện khác.

Đồng Hiểu Niên ướt lệ, môi run run: “Vậy con không nghĩ tới chuyện nếu con có việc gì, ba mẹ sẽ ra sao à? Ba mẹ cũng đau lòng vì con mà, con không thể vì cậu ấy mà bỏ qua cả mạng sống của mình được.”

Bùi Diễn nhìn bà, không nói gì.

Từ đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, Đồng Hiểu Niên nhìn thấy sự kiên định, và cả lời xin lỗi thoáng qua.

“Vì sao?” Bà không thể giải thích được.

Bùi Diễn và cậu bạn kia, khác hoàn toàn với bà và chồng mình. Bà và ông Bùi là thanh mai trúc mã, đã cùng đi bên nhau suốt một chặng đường dài, trải qua rất nhiều chuyện, nhờ thế tình yêu của hai người có nền móng vững chắc và bền lâu. Nhưng Bùi Diễn thì khác, chỉ vì một ngày nọ bỗng nhiễm pheromone của cậu bé kia, sau đó bỗng nhiên trở nên như bây giờ.

Lòng tin với con trai của Đồng Hiểu Niên bỗng lung lay. Bà nghi ngờ, có phải niềm tự hào về con trai đã che mờ hai mắt mình không. Lẽ nào hắn thật sự đang ở giai đoạn nhạy cảm cần cách ly, sự cố chấp nhường này không thể xuất hiện ở một người có lý trí.

“Con biết trông con rất đáng nghi, như đang phát điên. Nhưng thời gian con ở bên cậu ấy, cũng như cậu ấy ở bên con, lâu hơn rất rất nhiều so với suy nghĩ của mẹ.”

Lời hắn nói khiến Đồng Hiểu Niên bối rối: “Con có ý gì?”

“Con không thể nói với ai khác ngoài cậu ấy.”

“Cả mẹ cũng không thể sao?” Đồng Hiểu Niên bỗng có cảm giác mất mát khi con lớn không cần mẹ nữa.

Bùi Diễn nhắm mắt, lắc đầu.

Sau đó, hắn lấy ra một chiếc túi zip nhỏ (*) trong túi quần, đưa cho Đồng Hiểu Niên: “Mẹ giúp con xét nghiệm xem cái này và mấy sợi tóc kia có phải của cùng một người không.”

(*) Túi zip nhỏ:

Đồng Hiểu Niên đương nhiên hiểu “mấy sợi tóc kia” là nói về cái gì, bà mở to mắt: “Con nghi ngờ là cậu ấy sao?”

Bùi Diễn “vâng” một tiếng.

“Là cậu bé nói? Hay do con tự đoán?” Giọng điệu của Đồng Hiểu Niên bỗng trở nên gấp gáp.

“Bọn con chưa từng nói về chuyện này, nhưng cảm giác cậu ấy mang tới cho con rất giống người kia.”

Rốt cuộc trên mặt Đồng Hiểu Niên cũng hiện lên ý cười: “Nếu đúng là như thế, cả nhà chúng ta đều phải cảm ơn cậu ấy rất nhiều.”

Bà vui vẻ một lúc rồi lại nghĩ tới đạo lý đối nhân xử thế bình thường, vỗ mu bàn tay Bùi Diễn: “A Diễn, nếu con thật sự thích cậu bé, thì việc cậu bé có phải người kia hay không cũng không quan trọng.” Bà lo nếu xét nghiệm ra kết quả không phải người kia thì sẽ ảnh hưởng tới tình cảm của cả hai, cũng khiến cậu bé kia đau lòng.

“Đúng là không quan trọng.” Bùi Diễn nói: “Nhưng con muốn biết.”

Bùi Diễn vẫn luôn nghĩ về vị ân nhân đi ngang qua đời hắn nhiều năm trước, nhưng nó không hề giống vị trí của Lạc Hành Vân trong lòng Bùi Diễn.

Nhưng nếu tam sinh hữu hạnh (*), cuộc đời bọn họ từng có duyên giao nhau tại một điểm như vậy, cậu từng liều mạng vì hắn như vậy, hắn sẽ càng cảm ơn và trân trọng cậu hơn.

(*) Tam sinh hữu hạnh: là một câu thành ngữ, xuất phát từ một điển cố. Tạm hiểu là ba kiếp đều có được hạnh phúc, là một duyên kỳ ngộ tốt đẹp cực kì khó gặp được.

Nếu hắn đã nói như vậy, Đồng Hiểu Niên tin hắn sẽ giải quyết tốt, chuyện này chỉ là việc rất nhỏ với bà: “Ba ngày sau mẹ sẽ báo con biết.”

Tố chất cơ thể của Bùi Diễn rất tốt, nhịp tim đập quá nhanh do đến kỳ động dục đã giảm bớt nhờ đánh dấu tạm thời và amiodarone (*), trông có vẻ không có vấn đề gì, chỉ còn phần tay đang dán ghim truyền, đợi nghỉ ngơi dưỡng sức là sẽ ổn. Đồng Hiểu Niên xác nhận chắc chắn giá trị SAN của hắn đã ổn định mới vừa khóc vừa đẩy cửa đi ra ngoài. Trong vòng bảy ngày, chỉ số Alpha của Bùi Diễn bùng nổ ba lần. Bà và Bùi Diễn giao hẹn với nhau, trong một tháng theo dõi, nếu bùng nổ pheromone lần nữa, hắn sẽ phải về nhà cách ly.

(*) Amiodarone: được sử dụng để điều trị một số loại bệnh loạn nhịp tim ở mức độ nặng. Thuốc này được sử dụng để phục hồi lại nhịp tim bình thường và duy trì nhịp tim ở mức đều đặn, ổn định.

Vừa đóng cửa, vẻ mặt Đồng Hiểu Niên lập tức thay đổi, bà đi tới phòng làm việc của bác sĩ chính: “Chào bác sĩ, cho hỏi cậu bé Omega vừa được đưa tới đang nằm ở phòng nào?”

Bà rất muốn gặp mặt cậu bạn nhỏ của Bùi Diễn! Cực kỳ muốn gặp!

Bác sĩ nói cậu bé ở ngay cạnh phòng Bùi Diễn: “Cậu ấy vừa được đánh dấu tạm thời, vẫn đang mê man, mong bà đừng làm ồn tới cậu ấy.”

Đồng Hiểu Niên chắp tay, cảm ơn từ tận đáy lòng: “Tôi hiểu tôi hiểu!”

Ngay sau đó, bà cởi giày cao gót, lén để lại trước cửa phòng Bùi Diễn, yên lặng bước vào phòng bên cạnh.

Cậu bé Omega kia đang nằm trên giường bệnh, cuộn tròn dưới lớp chăn phủ kín mít, chỉ lộ ra mái tóc nâu mềm, dường như không hề có cảm giác an toàn.

Đồng Hiểu Niên nhẹ nhàng đi vào, nhìn mà sầu não.

Lúc bà đang buồn rầu vì không thể nhìn thấy gương mặt chính diện của thiếu niên thì cậu bé đang mơ màng ngủ bỗng từ từ thức giấc. Cậu nằm trong chăn, dụi mắt, nhìn bóng Đồng Hiểu Niên mờ mờ giữa cơn buồn ngủ.

Đồng Hiểu Niên định lén lút rời đi như chưa từng tới.

“Bác sĩ…” Đột nhiên, thiếu niên cất tiếng, giọng cậu khàn khàn.

Đồng Hiểu Niên vừa chạy tới từ phòng thí nghiệm, bà nhìn chiếc áo blouse của mình, cũng đúng, chuyên gia nghiên cứu tâm lý cũng là thầy thuốc. Tiện tay cầm bảng ghi chép phía cuối giường lên, bà nói: “Chào buổi tối, tôi tới kiểm tra xem cậu có sốt không… Ngủ được là tốt rồi, cậu cứ ngủ tiếp đi nhé.”

“Bác sĩ.” Thấy bà vội vàng chuẩn bị rời đi, cậu bạn nhỏ lại gọi: “Có một Alpha đưa cháu tới… Cậu ấy ở đâu rồi? Cậu ấy có ổn không ạ?”

Đồng Hiểu Niên hơi ngạc nhiên.

Nhưng rồi bà lập tức mỉm cười, nói bằng vẻ dịu dàng: “Cậu ấy khỏe lắm, cậu không cần lo lắng.”

Cậu bạn nhỏ nhăn mặt, rõ ràng đã mệt lả nhưng vẫn cố lầm bầm bằng chất giọng khàn khàn: “Dáng người cậu ấy rất cao, gương mặt cũng rất đẹp trai, chắc chắn là nổi bật lắm… Nếu cậu ấy đang chờ bên ngoài, bác sĩ có thể sắp xếp cho cậu ấy một giường bệnh không? Hôm nay cậu ấy vừa phải hành quân đường dài, lại đang trong giai đoạn nhạy cảm… Nếu cứ ngồi trên ghế, chắc chắn sẽ không thể nghỉ ngơi cho tốt…”

“Cô đã sắp xếp tốt rồi~” Đồng Hiểu Niên đi đến bên cạnh, nhét mép chăn vào khe hở giữa cơ thể cậu và mặt giường, xoa đầu cậu, nói: “Cứ ngủ ngon nhé, cục cưng nhỏ.”

Lạc Hành Vân cọ tay bà theo bản năng rồi một lần nữa cuộn mình trong chăn.

Đồng Hiểu Niên cởi chiếc khăn lụa Hermes trên cổ xuống, quấn lên cổ tay Lạc Hành Vân rồi giúp cậu đóng cửa lại. Lúc này, bà mới nhớ ra vừa nãy đã quên không quan sát kỹ gương mặt của cậu bạn nhỏ.

Nhưng dù khi ngủ, gương mặt nhỏ nhắn có nhăn lại đi nữa, thì vẫn có thể nhìn ra đó là một cậu bé rất ngoan.

Đồng Hiểu Niên cảm thán về ánh mắt của con trai mình, chọn con dâu không tệ chút nào. Đúng lúc này, di động trong túi áo bà rung lên.

Bà lấy điện thoại ra nhìn, một tin nhắn WeChat được gửi tới.

LEVIATHAN: Đẹp không mẹ?

Đồng Hiểu Niên: “…”

Thiên Môn Vạn Hộ Đồng Đồng Nhật (*): Đẹp, đẹp lắm luôn! Cực kỳ đẹp trai!

(*) Thiên Môn Vạn Hộ Đồng Đồng Nhật: tên này có ý đại khái là “Ánh sáng mặt trời chiếu rọi muôn nhà”, nhưng mình sẽ giữ nguyên tên Hán Việt nhé.

Trong phòng bệnh bên cạnh, Alpha hơi nhếch miệng, ngón tay thon dài ấn lên màn hình.

“Vết đánh dấu màu xanh trên cổ cậu ấy chắc chắn còn đẹp hơn nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc