NHIỄM PHẢI PHEROMONE CỦA EM

Đêm đó, khi mang theo niềm vui rạo rực mở cửa nhà, Lạc Hành Vân liền thấy Lạc Phong đang ngồi trước computer.

Đây là một việc rất lạ lùng.

Mùa đông, trời tối sớm, giờ này lẽ ra hắn đã tới quán bar chuẩn bị biểu diễn rồi.

Lạc Hành Vân ý thức được đã có chuyện lớn xảy ra, động tác cởi giày cũng hơi khựng lại.

Lạc Phong quay đầu, vẻ mặt u mê, nói năng đứt quãng: “Anh vừa nhận được điện thoại của ngài Thẩm, ngài ấy nói… rất ấn tượng với anh, muốn ký hợp đồng với ban nhạc của anh.”

Ánh mắt Lạc Hành Vân xuất hiện vẻ vui sướng cực kỳ thuần túy: “Tốt quá!” Dứt lời, cậu xỏ chân vào đôi dép cá voi, đi đến trước máy vi tính, di chuột lên xuống để đọc kĩ nội dung hiển thị trên màn hình: “Đây là hợp đồng ạ?”

“… Ừ.”

“Em xem giúp anh!” Lạc Hành Vân cuồng pháp luật lập tức tập trung tinh thần, bắt đầu giúp ông anh thất học nhà mình xem khế ước bán thân.

Lạc Phong tránh ra phía sau, nhưng ánh mắt lại một mực dán lên người cậu: “Thực ra… anh còn chưa biết có nên đồng ý không.”

“Vì sao?”

“Nếu ký hợp đồng, anh sẽ phải tham gia chương trình huấn luyện của công ty một thời gian, không thể về nhà. Hơn nữa nếu tương lai debut thật, chỉ sợ lại càng bận rộn.”

Còn một năm rưỡi nữa Lạc Hành Vân sẽ thi Đại học. Cậu lại chưa phải một Omega hoàn thiện, có khả năng phân hoá bất cứ lúc nào. Lạc Phong thật sự không yên lòng.

Lạc Hành Vân hiểu ý anh trai, dứt khoát từ chối: “Anh đừng lỡ dở vì em, đừng bỏ qua cơ hội tốt đến vậy.”

Lạc Phong đẹp trai, biết hát biết nhảy còn biết sáng tác. Nhiều năm qua, không phải chưa có ai nhắm tới hắn.

Nhưng lần nào hắn cũng từ chối vì Lạc Hành Vân, nói cậu còn nhỏ, không thể không có người chăm sóc.

Giới giải trí kiếm ăn bằng tuổi trẻ, nếu vài năm nữa Lạc Phong vẫn không debut, vậy chắc chắn sẽ biến thành lão thịt khô (*), treo trước cửa sổ cũng chẳng ai thèm.

(*) Ngược với tiểu thịt tươi.

“Mười tám tuổi em sẽ được pháp luật công nhận là người trưởng thành. Chúng ta đều phải có trách nhiệm với cuộc đời của mình, anh đừng hy sinh mọi thứ cho em.”

Lạc Phong thở dài thườn thượt: “Nếu em là Beta…”

“Chuyện này thì liên quan gì đến em là Beta hay Omega? Anh kỳ thị giới tình à?” Lạc Hành Vân chống tay lên mặt bàn, nghiêm túc giáo dục anh trai mình: “Dù là Omega, em cũng có thể chăm sóc tốt cho bản thân. Ở nhà, đa số là em nấu cơm, quét dọn, giặt giũ…” Nói đến đây, Lạc Hành Vân mới thầm nghĩ “ơ, sao toàn mình làm thế nhỉ”, không khỏi trợn mắt với Lạc Phong: “Anh nhanh chóng debut đi!”

Lạc Phong biện hộ: “Chẳng phải anh bận kiếm tiền sao! Kiếm tiền rất vất vả!”

“Ôi giời, ký cái hợp đồng thôi đã có 20 vạn rồi, mỗi tháng còn có lương và phần trăm nữa.” Lạc Hành Vân kéo đến chương thứ năm của bản hợp đồng, vỗ cánh tay rắn chắc của Lạc Phong, hai mắt ánh lên vẻ tham lam của một con buôn: “Thế chẳng phải còn kiếm nhiều hơn là đi hát ở quán bar à?”

Đương nhiên Lạc Phong rất động lòng. Ai chẳng muốn làm thần tượng, muốn kiếm được nhiều tiền, muốn tranh thủ tuổi trẻ để đánh cược một phen, muốn thay đổi cả tương lai của bản thân mình.

“Nhưng nếu anh rời đi lúc này, chẳng phải thằng nhóc họ Bùi sẽ được lợi quá ư…” Cuối cùng, Lạc Phong cũng không nhịn được mà nói ra suy nghĩ trong lòng.

Nhắc đến Bùi Diễn, Lạc Hành Vân lập tức nhớ ra: “Hôm nay cậu ấy cho em biết một chuyện siêu lớn! Thì ra cậu ấy chính là anh bạn xui xẻo đã được em giúp đỡ hồi cấp hai!”

Lạc Phong thổn thức: “Hai đứa có duyên vậy à?”

“Chứ sao~” Lạc Miêu Miêu đắc ý bắt chéo chân: “Nên anh mau đi đi~ Thời kỳ nhạy cảm của cậu ấy sắp kết thúc rồi, sẽ đón đưa em đi học, sẽ cho em ăn ngon, còn dạy em học bài nữa. Cậu ấy chăm sóc em chu đáo lắm~”

Lạc Phong cà khịa: “Cậu ta chăm sóc em bằng cách đưa em vào đồn công an chứ gì, anh đã nhìn thấu cậu ta rồi.”

Cảm giác hoảng sợ khi nhận được điện thoại của cảnh sát vẫn chưa biến mất hoàn toàn, Lạc Phong chỉ cảm thấy nhóc Alpha kia thật sự không đáng tin. Em trai bênh hắn, chắc chắn là do tình yêu mù quáng.

“Ấy, anh đừng có nói bừa, vào đồn cảnh sát là vì chúng em đã bắt được Giang Nhất Huân rồi.” Thấy Lạc Phong không nhớ Giang Nhất Huân là ai, Lạc Hành Vân lập tức giải thích: “Chính là tên thủ phạm mà em đã nói với anh đấy! Bùi Diễn phải thay hắn gánh tội ba năm! Giờ hắn bị bắt, Bùi Diễn đã hoàn toàn trong sạch!”

“Thật hay giả đấy?” Lạc Phong sợ hãi không thôi: “Chẳng phải mày chỉ bịa ra để lừa anh thôi à?”

Lạc Hành Vân vỗ mạnh lên đùi hắn, thầm nghĩ: bịa đúng rồi đấy thôi? Miệng Tiểu Lạc cậu thiêng thật.

Đối với Lạc Phong, đây cũng là một loại khiển trách trong im lặng.

Cái nhìn của Lạc Phong đối với Bùi Diễn tương đối phức tạp. Tuy Bùi Diễn hết lòng với Lạc Hành Vân, nhưng việc hắn có tiền sự cũng không phải là chuyện có thể lật ngược trong một sớm một chiều. Hiện giờ, đoạn lịch sử đen tối này lại đúng như những gì Lạc Hành Vân nói. Hàm oan được giải, Lạc Phong dù nửa tin nửa ngờ nhưng cán cân trong lòng đã bắt đầu dao động rồi.

Cuối cùng, Lạc Hành Vân bổ xuống một đòn quyết định: “Nếu không tin, thứ hai anh đến trường dự lễ chào cờ đi, cục cảnh sát cũng thưởng cờ khen ngợi cho cậu ấy đấy! Tư tưởng cũng như đạo đức của lão Bùi nhà em cực kỳ cao thượng!”

Lạc Phong xì một tiếng: “Anh thấy em chỉ muốn có nhiều người cổ vũ cậu ta thôi.”



Lạc Phong miễn cưỡng chấp nhận lời mời đến xem lễ chào cờ. Thế là trong trường lại xuất hiện một vài âm thanh không hài hòa lắm.

Có vẻ như nhân cơ hội vụ bắt nạt bên trường số 13 ồn ào náo động, có người lại đào lại chuyện xưa của Bùi Diễn, post lên Tieba của trường.

Loading...

【Topic: [Quản trị viên có bản lĩnh thì xóa tiếp đi] Có ai vào tâm sự chuyện về B (*) hồi cấp 2 không?】

(*) Gốc là P (Péi) theo phiên âm tên của Bùi Diễn.

1L: Hmmmmmmm theo một vị có tiếng trong trường số 1 kể lại, hồi cấp 2 B đã kéo một Omega nữ vào ngõ nhỏ thực hiện hành vi dâm loạn, còn khiến người ta gặp tai nạn xe cộ.

2L: Đóng giả học sinh trường Nam thành phố làm gì chứ, lại còn một vị có tiếng trong trường số 1, đừng dát vàng lên mặt mình nữa, đã báo cáo, đi thong thả, không tiễn.

3L: Cười chết mất, có đóng giả bịa chuyện thì cũng nên tìm hiểu quá trình trước đi chứ?



10L: Người từng học chung lớp với B hồi cấp 2 xác nhận đúng là từng có chuyện này.

11L: Nói miệng không có bằng chứng, nếu chủ post dám dùng danh tính thật để nói, vậy tôi sẽ dám tin.

12L: Nhà B có quyền có thế, không dám nói, không dám nói. Nếu bạn muốn danh tính thật thì cũng được thôi. Omega nữ kia lớn hơn B một tuổi, tên Ngu Nhược Nam, có hứng thú có thể đi tra xem. Đừng vội chĩa mũi dùi vào người khác.



34L: Nếu là thật thì sao trường học có thể mặc kệ cậu ấy như vậy chứ, còn để cậu ấy làm Chủ tịch Hội Học sinh? Làm ơn động não đi chứ!

35L: Làm phiền chủ post tìm xem cha B là ai thế?

36L: Xã hội đen tối hơn nhiều so với những gì cậu tưởng tượng.



108L: Vì nhà tôi có chút quen biết với nữ sinh kia nên lên đây nói đôi lời, nhà B đã bồi thường hơn 1 triệu.

109L: Như thế cơ bản là xác nhận rồi còn gì? Mấy thím mới tâng bốc anh B có thấy đau mặt không hử?



Tháp ngà (*) của học sinh, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.

(*) Tháp làm bằng ngà, thế giới cao siêu, xa vời của tri thức sách vở và ý nghĩ chủ quan, nơi mà người trí thức, văn nghệ sĩ náu mình, thoát li thực tế.

Bài post trên diễn đàn trường nhanh chóng trở nên hot, chẳng bao lâu sau, bốn, năm nghìn người đều đã biết.

Mọi người xung quanh ai cũng chụm đầu ghé tai thì thầm, cái nhìn không tin tưởng và thái độ hoài nghi nhanh chóng lan ra như cỏ dại.

“Hồi cấp 2 Bùi Diễn từng làm ra vụ việc nghiêm trọng lắm…”

“Tôi đọc mà cũng thấy ngạc nhiên, khiến người ta thành ra như vậy mà cậu ta vẫn còn có thể làm Chủ tịch Hội Học sinh sao?”

“Đây là vấn đề làm Chủ tịch hay không làm Chủ tịch à? Chỉ riêng việc học cùng lớp với cậu ta đã khiến tôi cảm thấy sợ hãi rồi, hơn nữa cậu ta còn đang trong thời kỳ nhạy cảm…”

“Lần trước cũng vậy còn gì, giá trị A của cậu ta tận 150, lúc nào cũng có thể mất khống chế. Vậy mà chẳng có ai nhắc nhở chúng ta.”

“Ban giám hiệu kiểu gì không biết, không hề bận tâm đến sự an toàn của chúng ta!”

“Cậu nói coi, lần này cậu ta bị cách ly cấp 2, có phải cũng…”

“Còn phải nói sao?”

“Lần trước cậu có đọc bài phân tích không, có người nói nhà trường phát thông báo cách ly cấp 2, chứng tỏ lần này Omega của cậu ta đang học trường chúng ta.”

“Trời móa, bi kịch tái diễn sao?”



Cửa phòng học vang lên tiếng gõ, toàn lớp học rơi vào tĩnh lặng.

Chư Nhân Lương đứng bên ngoài vẫy tay với Bùi Diễn: “Theo tôi tới văn phòng.”

Mấy chục cặp đồng loạt hướng về Alpha ngồi hàng sau cùng.

Hắn ngồi tại chỗ của mình, nhận lấy ác ý từ bốn phương tám hướng, im lặng mà nghiêm nghị.

Trông hắn vẫn lạnh lùng như bình thường, nhưng có thể nhận ra cảm giác xa cách càng lúc càng rõ.

Giống như có một cái kén, bao vây hắn trong đó, ngăn cách hắn với tất cả mọi người.

Giữa bầu không yên tĩnh bỗng vang lên một tiếng hô đầy hứng khởi: “Bùi thần!”

Ở bên cạnh, một thiếu niên đội mũ lưỡi trai vươn tay lên, ra sức vẫy tay với Bùi Diễn: “Lát nữa có đi chơi bóng không?”

Đôi mắt phượng đen thẫm nhìn sang, đuôi mắt rất sâu thoáng cong lên: “Đi.”

Thiếu niên nhanh chóng đứng lên: “Tôi đi với cậu nhé~”

Thích Vũ cũng hệt như một cái đuôi nhỏ: “Tôi cũng đi tôi cũng đi!”

Hoắc Tư Minh buông bút xuống, khuôn mặt có vẻ không vui nhưng cơ thể lại rất thành thật, cùng Trương Lượng yên lặng đứng dậy.

Thẩm Thư Ý và Lý Ngộ nhìn nhau, cầm bóng lên.

Nhóm thiếu niên cao lớn vây quanh Alpha, nói nói cười cười băng qua tòa giảng đường, cũng thản nhiên lướt qua tất cả tin đồn.



Văn phòng của Chư Nhân Lương và phòng khách chỉ cách nhau bằng một bức tường.

Khi đi qua, Bùi Diễn nhìn thấy một đôi nam nữ trung niên đang ngồi trong phòng bên cạnh.

Chư Nhân Lương dẫn hắn vào văn phòng, cố ý tránh đi đám nam sinh không biết tốt xấu kia, đóng cửa lại, nói nhỏ với Bùi Diễn: “Vụ án của Ngu Nhược Nam đã được phá giải, hung thủ là Giang Nhất Huân của trường số 13, cậu ta đã nhận tội. Cha mẹ Ngu Nhược Nam nghe được tin tức này, muốn tới gặp cậu trực tiếp để nói lời xin lỗi.”

Bùi Diễn đáp rất rõ ràng: “Em không muốn gặp.”

Chư Nhân Lương có thể hiểu vì sao Bùi Diễn lại cự tuyệt.

Năm đó, vì con gái hôn mê bất tỉnh, cha mẹ Ngu đã như phát điên bắt lấy Bùi Diễn. Lúc ấy, ông cũng có mặt ở hiện trường.

Hôm nay, sau ba năm nhìn lại, Bùi Diễn dù chẳng làm gì nhưng vẫn bị người ta đặt điều nói xấu, bôi nhọ danh dự, đã vậy còn phải bồi thường nhiều tiền như thế. Cho dù số tiền ấy không đáng kể với nhà họ Bùi, nhưng những tổn thất về mặt tinh thần mà thiếu niên phải chịu, e rằng phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể bình phục.

Chẳng có ai để ý, Bùi Diễn cũng vô tội hệt như sinh mạng đang ngày một úa tàn kia.

Dù vậy, với tư cách là thầy Tổng phục trách, Chư Nhân Lương vẫn phải truyền lời: “Bọn họ tạm thời không thể kiếm được nhiều tiền như vậy để trả lại cho cậu, chỉ biết nói lời xin lỗi, cảm ơn cậu lúc trước…”

“Tiền đó cũng không dành cho hai người bọn họ.” Bùi Diễn ngắt lời: “Vậy nên cũng không cần bọn họ trả lại.”

Chư Nhân Lương thở phào nhẹ nhõm hộ cặp vợ chồng nhà họ Ngu.

Số tiền kia gần như đều dành để chi trả cho cô gái đang nằm trên giường bệnh. Chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi, hai vợ chồng họ đã như già thêm cả chục tuổi. Đối với một gia đình bình thường, số tiền ấy cũng là cả một gánh nặng khổng lồ. Nếu nhà họ Bùi cố ý đòi lại, chỉ sợ Ngu Nhược Nam trên giường bệnh chỉ còn duy nhất một lựa chọn.

Gương mặt thiếu niên lạnh lùng như ngọc, nhưng Chư Nhân Lương vẫn có thể cảm nhận được chút ấm áp.

Bùi Diễn bình thản đẩy cửa: “Nếu không còn chuyện gì khác, em xin phép đi trước.”

Chư Nhân Lương gật đầu, cùng hắn đi ra hành lang, nổi trận lôi đình mắng đám nam sinh đang hi ha ầm ĩ nãy giờ: “Mấy cậu muốn ồn ào thì ra bên ngoài mà ồn ào!”

Lạc Hành Vân: “Bọn em không thể tới đây ạ?”

Chư Nhân Lương tháo mũ của cậu xuống: “Đang trong trường học đội mũ cái gì! Lạnh đến thế cơ à!” Ngay sau đó, ông lập tức hít một hơi thật sâu: “Lạc Hành Vân! Cậu nhuộm tóc!”

Lạc Hành Vân: “… Thầy ơi, em sai rồi.”

Thấy Lạc Hành Vân bị Chư Nhân Lương bắt ngay tại trận, kêu gào không muốn viết bản kiểm điểm, đôi mắt đen sâu thẳm của Bùi Diễn bỗng nhiên trở nên sáng trong, tựa như mặt hồ được gió thổi hết lớp sương mù.

Hắn bình tĩnh đi đến bên cạnh Chư Nhân Lương: “Thầy Chư, em cũng muốn nhờ thầy chuyển mấy câu cho cha mẹ Ngu ạ.”

Chư Nhân Lương xách cổ áo Lạc Hành Vân, chăm chú lắng nghe.

“Giờ bên ngoài đang ồn ào đồn thổi về em, kính nhờ bọn họ gửi tặng em một lá cờ khen thưởng.” Bùi Diễn chăm chú nhìn Lạc Hành Vân đang chớp mắt: “Khen thưởng em… đã có công truy bắt hung phạm.”

Hắn đổi ý.

Sự trong sạch mà Lạc Hành Vân tìm về cho hắn, Bùi Diễn không muốn chắp tay nhường tặng kẻ khác.



Lạc Hành Vân phải viết một nghìn chữ tự kiểm điểm, mang vẻ mặt đau khổ đi đến bên cạnh Bùi Diễn: “Thế này lại hay quá, cậu thì lên sân khấu nhận cờ thưởng, trong khi tôi phải viết kiểm điểm vì làm tóc. Cùng là thiếu niên anh hùng, sao giữa người với người lại có sự khác biệt lớn như thế chứ.”

Bùi Diễn nhẹ nhàng vươn tay ra, vuốt đuôi tóc dài sau gáy của cậu: “Cậu đi uốn lại tóc đi. Kiểm điểm để tôi viết.”

Lạc Hành Vân thầm nghĩ thế còn được, nhưng ngoài miệng vẫn tỏ ra bướng bỉnh: “Sao đột nhiên cậu lại đồng ý viết thay thế? Chẳng phải chuyện này không thuộc trách nhiệm của cậu sao?”

Bùi Diễn điềm đạm đáp: “Thay lời cảm ơn tới ngài Holmes bé nhỏ đã rửa sạch oan khuất cho tôi.”

Lạc Miêu Miêu như được vuốt lông, cả người sung sướng, càng tích cực thực hiện vai trò của ngài Holmes: “Lớp trưởng, không phải cậu giỏi IT lắm sao? Có thể tra được IP của người đăng bài bịa đặt kia không?”

“Sao vậy, muốn đánh nhau vì tôi à?”

“Tôi không phải loại anh hùng cơ bắp, tôi là anh hùng của trí tuệ. Chúng ta không khởi xướng bạo lực, chỉ cho bọn họ biết thế nào là chính nghĩa thôi!” Sau khi phát biểu hùng hồn, Lạc Hành Vân lại “meo meo” thò đầu sang: “Quất bọn họ, quất bọn họ thật mạnh, để bọn họ cả đời không quên được.”

Khóe môi Bùi Diễn cong cong: “Người tung tin là Bạch Thuật, cả Dư Lộ nữa.”

Lạc Hành Vân: “… Đậu, cậu nhanh thế.” Cậu sâu sắc nghi ngờ lão Bùi đã tra hết tám đời tổ tông của những người nói bậy nói bạ về hắn, ghi hết vào sổ rồi.

Bùi Diễn liếc cậu đầy thâm ý: “Đừng nói một Alpha nhanh.”

Lạc Hành Vân lập tức sửa lại, hai mắt sáng lấp lánh: “Lão Bùi, cậu mạnh quá~! A, không được!”

Bàn tay to lớn đè lên mũi cậu, vuốt ve: “Lạc Hành Vân, hóa ra cậu kêu… nghe êm tai lắm!”

Lạc Miêu Miêu ngửi ra mùi nguy hiểm trong giọng nói trầm khàn của Alpha, lông dựng đứng, co vai rụt cổ, không dám trêu ghẹo đối phương nữa, yên lặng lui ra phía sau vài bước, chui vào vòng tay ấm áp của nhóm tự kỷ: “Thích Vũ, cho mày một cơ hội hối cải làm lại cuộc đời.”

Thích Vũ: “Tao mắc lỗi lúc nào chứ?!”

Tuy đến giờ vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Thích Vũ cũng tự cảm thấy mình là một anh hùng.

Ai mà ngờ được, trong câu chuyện này, chẳng những cậu không được tạc họ ghi tên mà còn bị điểm danh phê bình.

Lạc Miêu Miêu thiên vị: “Đều tại mày, tối qua không phát hiện cái bài post bịa đặt kia sớm, nên mới khiến danh dự của lớp trưởng bị vấy bẩn thế này.”

Đồng chí Thích Tiểu Vũ vô cùng tủi thân: “Quản trị viên cũng phải ngủ chứ.”

Lạc Hành Vân đau đớn lắc đầu: “Tin đồn không bao giờ đi ngủ, nên mày thua nó, cho mày một cơ hội lấy công chuộc tội… Mày có lịch sử đen tối nào của Bạch Thuật không?”

Thích Tiểu Vũ ngẩn ra, kiểm tra kho dữ liệu trong não.

Lạc Hành Vân đứng bên cạnh chậm rãi cung cấp thêm tin tức: “Tên lần trước trong nhóm chơi cờ với chúng ta ấy, một trong những hotboy trường số 1. Hồi cấp 2 cậu ta học trường Nam thành phố, cùng lớp với lớp trưởng, có oán niệm kỳ lạ với lớp trưởng.”

Đồng chí Thích Tiểu Vũ không phụ sự mong đợi của mọi người, trầm ngâm một hồi. Lát sau, hai mắt cậu sáng lên, lấy điện thoại ra, mân mê mấy phút, tìm ra… một ảnh chụp Bạch Thuật mặc đồ nữ.

Trong một buổi liên hoan hồi cấp 2, Bạch Thuật hóa trang thành Bunny Girl (*), bưng khay đựng cà phê, đứng bên cạnh Bùi Diễn mặc áo đuôi tôm, vẻ mặt như chẳng còn gì luyến tiếc trên đời.

(*) Bunny Girl:

Lại còn trang điểm thật dày.

360 độ không góc chết, góc độ nào cũng thể hiện được cái gọi là súc – tiên (*) khác biệt.

(*) Súc sinh và thần tiên.

“Mau mau mau, mau đăng lên đi!” Lạc Hành Vân cực kỳ vui mừng, vội đến mức cướp lấy di động tự đăng, tặng cho Bạch Thuật một niềm vui bất ngờ.

Bọn họ náo loạn, thu hút sự chú ý của Bùi Diễn. Hắn nghiêng người, vừa thấy ảnh chụp liền “hừ” một tiếng.

Lạc Miêu Miêu khó tin: “Cậu không hài lòng à?”

“Không hài lòng.”

“Vì sao?”

“Như thể tôi đang tiêu pha ở chỗ đen tối kỳ quái nào đó vậy.” Bùi Diễn lấy di động khỏi tay Lạc Hành Vân, tự cắt ảnh: “Lỡ bị Omega của tôi thấy được, tôi sẽ khó giải thích lắm.”

Lạc Hành Vân vừa định nói “cậu im đi, ai thèm ăn giấm của hai người”, Bùi Diễn đã lầm bầm: “Nhưng nếu photoshop mặt Bạch Thuật thành cậu ấy, có lẽ cậu ấy sẽ không giận đâu. Hai chúng tôi xứng đôi như vậy, bắt mắt hơn nhiều.”

Lạc Hành Vân: “…?”

Pattoni, ai cho nhà mi dũng khí photoshop ta đây thành Bunny Boy, Lương Tĩnh Như (*) sao?

(*) Ca sĩ Lương Tĩnh Như có bài hát tên “Dũng khí”.



Bạch Thuật họp xong, đang ngồi trong văn phòng Hội Học sinh thì Hội phó đột nhiên chạy vào: “Chủ tịch Bạch! Màn hình lớn bên ngoài… có ảnh của cậu!”

Cổng trường số 1 có đặt một màn hình lớn để phát các hoạt động lớn sắp diễn ra của trường.

Bạch Thuật ngẫm nghĩ: “Là khen ngợi việc đạt giải Nhất cuộc thi Vật lý? Hay được công nhận là “học sinh ba tốt”?”

“… Không, đều không phải.” Hội phó xấu hổ, nuốt nước miếng: “Thôi cậu… tự xem đi vậy.”

Hắn biết Chủ tịch Bạch rất xem trọng mặt mũi, không dám tự nói cho đối phương tin dữ này.

Bạch Thuật nhìn ra điềm không lành từ phía Hội phó, đứng dậy đi ra ngoài, nhịp chân nhanh hơn bình thường.

Trường số 1 lúc nào cũng đắm chìm trong việc học, bình thường quảng trường rất im ắng, cho dù trong giờ nghỉ giữa các tiết cũng có rất ít người qua lại.

Nhưng giờ phút này, màn hình lớn được vây kín bởi ba tầng người trong ba lớp người ngoài, ai nấy đều nhao nhao giơ điện thoại lên chụp.

Bạch Thuật ngẩng đầu, nhìn lên…

Chỉ thấy trên màn ảnh, một nam sinh đang mặc một bộ trang phục cosplay giá rẻ, phía dưới là tất chân da cá (*), chân đi giày cao gót, trang điểm rất đậm, trên tay bưng khay đựng cà phê. Còn có thể lờ mờ nhìn thấy một cái đuôi thỏ xù xù trên mông nam sinh kia.

(*) Tất chân da cá:

Nam mặc đồ nữ, đã vậy còn là Bunny Girl, đúng là hắn trong buổi liên hoan năm cấp 2!

Mặt Bạch Thuật xanh mét: “Người của ban Kỹ thuật đâu?”

“Họ đang sửa gấp… Nhưng hình như hệ thống đã bị khóa, không thể đổi được.”

Bạch Thuật siết chặt nắm tay, gằn ra hai chữ từ cổ họng: “Bùi Diễn…”

Không biết có ai đó hô lên “Chủ tịch tới”, đám người đông nghìn nghịt đồng loạt quay đầu tìm người.

Hội phó vội giơ kẹp văn kiện lên che mặt Bạch Thuật, hộ tống hắn xoay người rời đi.



Hai ngày này, Dư Lộ cũng không yên ổn.

Giang Nhất Huân bị bắt vào đồn công an, sự việc không nhỏ, bên trên đánh tiếng muốn bắt để làm gương, hắn ta không làm gì được.

Tổng hợp nhiều tội danh, nghe đâu là sẽ kết án không thời hạn, rốt cuộc Giang Nhất Huân đã biết sợ, điên cuồng kéo người khác xuống, tranh thủ giảm án phạt, khiến Dư Lộ phải đứng mũi chịu sào.

Huynh đệ thành kẻ thù, Dư Lộ được mời đến đồn cảnh sát uống trà vài hôm, cha hắn đi lo lót ngược xuôi mới bảo lãnh được hắn ra, vừa về đến nhà đã lập tức tặng hắn vài cái bạt tai.

Hiện giờ, những ngày hạnh phúc tự do của hắn mỗi ngày một ít đi. Nếu việc điều tra có chút tiến triển, Dư Lộ cũng khó mà bảo toàn bản thân, chỉ có nước thu dọn đồ đạc vào làm bạn tù tốt với Giang Nhất Huân.

Hắn ta không thể hiểu được, mấy hôm trước vẫn còn tốt lành, sao mới qua vài ngày lại thành ra long trời lở đất thế này?

Dư Lộ nhớ lại sự việc đêm đó, khi hắn tới đồn cảnh sát thăm Giang Nhất Huân. Tay đối phương đeo còng, gào khóc sau lớp kính: “Đều tại bọn chúng hại tao! Đều tại bọn chúng hại tao!”

“Thật sự kỳ dị như vậy sao?” Dư Lộ mở khóa vân tay, hoảng loạn bước vào vườn hoa nhà mình, trong lòng cân nhắc câu chuyện khó tin mà Giang Nhất Huân nói.

Bùi Diễn và Omega của hắn, thật sự có bản lĩnh bắt một người sống chịu án tù chung thân sao?

Tinh thần hoảng loạn, chân đi loạng choạng, Dư Lộ đá phải phải một gói đồ.

Hắn nhặt lên, phía trên không có thông tin vận chuyển nào cả, giống như có ai đó đã đi vào, đặt trước cửa nhà hắn.

Dư Lộ lạnh gáy, quay đầu lại theo bản năng, đưa mắt tìm kiếm khắp nơi.

Rất nhanh, hắn ta phát hiện ra tại ngã tư gần đó có hai thiếu niên tầm 17-18 tuổi.

Một cao một thấp, mặc đồng phục trường Nam thành phố, vẻ ngoài anh tuấn thanh tú, khiến người ta nhớ tới tiểu tiên đồng (*) trên lịch.

(*) Tiểu tiên đồng:

Dù vẻ ngoài đẹp như vậy, nhưng hai người đó lại toát ra vẻ yên lặng đến cực đoan, yên lặng đến mức không hề chuyển động, không có bất kỳ biểu cảm nào, hệt như hai con rối không có linh hồn.

Đôi mắt vô hồn của hai con rối xuyên qua đám đông, dõi theo Dư Lộ. Khi bắt gặp ánh mắt hắn, cả hai từ từ, từ từ nhếch khóe môi.

Rõ ràng là hai gương mặt khác nhau, nhưng độ cong khóe môi lại giống nhau như đúc!

Chứng kiến cảnh tượng kinh dị ấy, Dư Lộ lạnh toát từ đầu tới chân, vội vàng mở cửa chạy vào trong phòng, dán lưng vào tường.

Một lúc lâu sau, hắn mới run rẩy xé mở bọc đồ trong tay.

Bên trong là một quyển “Hình pháp Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa” đỏ tươi!



Lạc Hành Vân dọa người ta xong, một tay nắm lấy tay áo, kéo Bùi Diễn sang một bên, tay kia dùng sức đấm ngực hắn: “Cậu có nhìn thấy vẻ mặt của hắn ta không… cười chết mất, tôi cười chết mất~”

Bùi Diễn không nhịn được cười: “Vui đến vậy sao?”

Lạc Hành Vân cười ha ha, cười đến chảy cả nước mắt: “Đương nhiên rồi! Cậu không vui sao?”

“Vui chứ.” Bàn tay bị nắm lấy không chịu ở yên, Alpha cử động ngón trỏ, ngón tay thon dài trắng trẻo lau đi giọt nước mắt trên mặt cậu, sau đó cúi đầu, dùng đôi môi gợi cảm của mình đặt một nụ hôn lên đó: “Làm gì cùng cậu cũng vui.”

Trong nháy mắt, Lạc Hành Vân bỗng quên cả cười, chỉ còn hơi nóng đến bốc khói, lan từ khóe mắt ra sau tai.

Bình luận

Truyện đang đọc