NHIỄM PHẢI PHEROMONE CỦA EM

Tiếng đóng cửa sổ vang lên trên đầu, gió đông đầu mùa được ngăn lại, trong phòng dần ấm lên.

Bùi Diễn đi đến trước bàn học, rót một cốc nước ấm, đưa tới trước mặt Lạc Hành Vân.

“Cảm ơn.” Lạc Hành Vân cầm cốc nước, cảm thấy những ngón tay lạnh như băng dần dần có tri giác trở lại, ấm ấm ngứa ngứa.

Đù, vừa rồi má nó cậu sợ muốn chết!

Cậu còn tưởng lần này chắc chắn bị đánh rồi, kết quả bên phải ngõ cụt này vừa hay lại là phòng thông tin của Bùi Diễn. Sau khi được Bùi Diễn kéo vào, cậu vẫn luôn nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Vừa nghe thấy tên chết dẫm Giang Nhất Huân kia cắn ngược nói Bùi Diễn giấu Omega trong phòng, Lạc Hành Vân lập tức tìm chỗ trốn xung quanh.

Nhưng phòng thông tin này hình như là kho hàng sửa lại, chẳng có bất kỳ thứ gì, bụi trên mặt đất cũng tích lại thành một lớp dày, rương đồ đông một cái tây một cái, điều kiện ăn ở phải nói là cực kém, đừng nói tới chuyện giấu một người sống cao lớn như cậu.

Lạc Hành Vân nhìn đến cửa sổ, trong đầu nảy lên một suy nghĩ, nhảy ra ngoài.

Ngoài cửa sổ không có ban công, bệ cửa sổ lại rất hẹp, cậu liều mạng cố hết sức mới bám trụ được.

Bùi Diễn đã phải đeo cả xích cổ chân rồi, cậu không thể kéo hắn xuống nước thêm nữa!

Nghe nhóm người ríu rít lải nhải bên trên, Lạc Hành Vân mắng thầm từng người một, đm, dài dòng quá vậy.

Chính cậu cũng không biết vì sao mình có thể chịu đựng được tới vậy. Nếu Bùi Diễn chậm thêm chút nữa, có lẽ Lạc Hành Vân đã buông tay, cứ thế ngã xuống. Đây là tầng 3, cùng lắm là gãy tay gãy chân thôi, còn đỡ phải tập quân sự.

Bùi Diễn nhìn đồng hồ.

Tim Lạc Hành Vân vẫn luôn đập rất nhanh, chỉ cần hơi vận động mạnh, nhịp tim lập tức tăng vọt lên 160 trên một phút. Nghỉ ngơi một lúc, vất vả lắm mới trở lại dưới 100, gương mặt cậu dần hồng hào trở lại.

Bùi Diễn đưa tay ra trước mặt cậu: “Đứng lên.”

Lạc Hành Vân “à” một tiếng, tự bám tường đứng dậy.

Tay Bùi Diễn trống vắng giữa không trung, hắn thản nhiên rụt về như không có chuyện gì, xoay người ngồi xuống trước bàn học, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Lạc Hành Vân kiêu ngạo kể lại: “Tôi đã cứu một bạn nữ xinh đẹp trong nhà vệ sinh!”

Bùi Diễn đã gần như hiểu hết đầu đuôi câu chuyện, chỉ còn một chút nghi ngờ: “Cậu thật sự đã đánh Giang Nhất Huân à?”

Lạc Hành Vân cười hì hì, ánh mắt đầy lém lỉnh: “Nếu phải đối mặt chính diện, chắc chắn tôi không đánh lại cậu ta rồi, nhưng tôi dùng thủ thuật.”

Cậu thuật lại đầy đủ cho Bùi Diễn nghe, từ chỗ vì sao mình dùng âm thanh tí tách thu hút sự chú ý của Giang Nhất Huân khỏi người Omega, rồi lại diễn phim kinh dị lừa hắn ta cúi đầu, cuối cùng đập một chưởng chí mạng.

Omega gầy yếu, nhìn không có gì nổi bật, cũng không hướng ngoại cởi mở, giống cây cỏ tầm thường có thể tìm thấy ở khắp mọi người, từng lùm từng bụi xanh mướt nhưng không có hoa cũng chẳng có quả.

Nhưng khi Bùi Diễn tưởng tượng ra câu chuyện cậu kể, nào là mồm năm miệng mười nói xằng nói bậy, giả thần giả quỷ, rồi chiến thắng đối thủ tưởng chừng như trên cơ hoàn toàn, đập đầu hắn ta vào bồn rửa, rồi kéo tay bạn học nữ chạy thẳng một đường. Hắn tin nhất định lúc ấy cậu cũng như hiện giờ, đậm sắc như mực, mặt mày phấn chấn, khí phách và sức sống thanh xuân căng tràn trong đôi mắt màu hổ phách.

Lạc, Hành, Vân.

Bùi Diễn ngồi trước bàn học, nhìn Lạc Hành Vân, đầu lưỡi chạm vào răng trong thinh lặng, gọi tên cậu.

Người này, vừa nhát gan lại hay sợ sệt, nhưng cũng có lúc rất dũng cảm.

Cậu sẵn sàng khiêu chiến với một Alpha hàng đầu vì một Omega vốn không hề quen biết, cậu cũng sẵn sàng khiến bản thân lâm vào nguy hiểm để bảo vệ một Alpha top đầu khác.

Giống như một gốc tuyết tùng (*) thẳng tắp giữa cánh đồng tuyết hoang vu rộng lớn, có thể không cao, có thể không xanh mơn mởn, có thể đã lớn lên một mình ở nơi chẳng ai để tâm khen ngợi.

(*) Tuyết tùng:

Nhưng cậu lại vô cùng đáng tin, cực kỳ kiên cường cứng cáp, không thể bẻ gãy, đủ để che gió che mưa cho những người vô tình ghé ngang.

Không tự biết mình đẹp.

Chẳng tự biết mình tốt.

Cứ như vậy, từ trước đến nay, vẫn luôn như vậy.

Bùi Diễn không hề khen ngợi cậu: “Quá nguy hiểm. Vì sao không sử dụng thiết bị báo động, hoặc nhắn tin để tôi tới xử lý.”

Lạc Hành Vân thành thật sám hối: “Tôi thay quần áo nên không cầm theo gì cả.”

“Vứt bừa vứt bãi.”

Lạc Hành Vân ngượng ngùng vò đầu. Mặc dù hắn đang phê bình, nhưng đến cậu cũng nhận ra sự nuông chiều chứa chan trong từng câu chữ.

Loading...

“Phải rồi, cậu có muốn đứng ra làm nhân chứng hỗ trợ không? Cưỡng ép đánh dấu có thể sẽ bị phạt.” Bùi Diễn đưa mắt nhìn về dãy ký túc xá nữ ở phía đối diện: “Tôi sẽ tới đó cùng cậu.”

“Không cần đâu.” Lạc Hành Vân xua tay, bình tĩnh đến lạ: “Hắn ta rất gian xảo, miệng lưỡi dẻo quẹo đã đành, điều quan trọng là hắn ta chưa hề đụng một ngón tay vào bạn nữ kia. Xét theo luật, tấn công tình dục là tội phạm hình sự nguy hiểm, cần phải có chứng cứ liên quan đầy đủ. Đầu tiên phải chỉ ra được dấu vết tiếp xúc, phải cắn sâu vào tuyến thể hay “đi vào” hoàn toàn; nếu không có, vậy phải xem xét có xảy ra cưỡng bức bạo lực hay không. Trong trường hợp này, không tiếp xúc, không có bạo lực, cho dù đưa bạn nữ ấy đi chứng nhận vết thương cũng không tìm được bất kỳ chứng cớ nào. Hai người lại là người quen, thậm chí ngay cả những lời hắn ta nói cũng đều theo hướng “hỗ trợ”, có bản ghi âm cũng chẳng thể phán định là đang dùng lời nói để cưỡng bức.”

“Về phía tôi, tôi chắc chắn không thể chờ đến khi xảy ra chuyện mới ra tay, nếu chờ thêm nữa, bạn nữ kia sẽ hoàn toàn mất khống chế, đến lúc ấy mọi sự đã rồi, chẳng thể thay đổi được gì. Vậy nên tôi mới đập đầu hắn ta vào bồn rửa. Xét theo trình tự thông thường, tôi không phải đang phòng vệ chính đáng, thậm chí còn bị coi là cố ý đả thương người khác… Chờ chút.”

“Thật sự không có chứng cớ cậu ta có ý định cưỡng bức sao?”

Lạc Hành Vân rơi vào trầm tư, đi đi lại lại vài bước trong phòng, bất ngờ tìm được một chi tiết có khả năng đột phá: “Học sinh trường số 13 và trường Nam thành phố vừa tới trường Lục Sắc ngày đầu tiên, nữ sinh trường Nam thành phố mà Giang Nhất Huân để mắt lại đúng lúc đến kỳ phát tình, rồi đụng mặt cậu ta, trên đời này không thể có chuyện trùng hợp như vậy được.”

Cậu đấm nhẹ vào lòng bàn tay, ngẩng đầu lên: “Lớp trưởng, gọi điện sang bên kia, nhắn các cô ấy tới bệnh viện thử máu hoặc rửa ruột xem có phải hắn ta đã chuốc thuốc nữ sinh kia không. Nếu thật sự có dấu vết của việc chuốc thuốc, tôi bằng lòng đứng ra tố cáo cậu ta có ý đồ phạm tội.”

Bùi Diễn cầm điện thoại nội bộ cũ kỹ lên, truyền đạt lời Lạc Hành Vân vừa nói. Nhưng đầu dây bên kia đã trả lời lại rất nhanh, thuốc kích dục dành cho Omega hoạt động trên nguyên lý hoàn toàn khác với thuốc kích dục cho người bình thường. Một chút hormone âm tính đã đủ khiến Omega rơi vào trạng thái phát tình, không những vậy, sau khi tiến vào cơ thể thì không thể kiểm tra được do thuốc hay do cơ thể tự sản sinh. Thậm chí có vài Omega mẫn cảm chỉ cần ngửi thấy pheromone của Alpha cũng có thể rơi vào trạng thái phát tình.

Lạc Hành Vân nhíu mày, sau khi nghe nói cách này không có hiệu quả liền bình thường trở lại, khẽ cười, lắc đầu.

“Cậu cười gì?”

“Người này chắc chắn là kẻ phạm tội rất nhiều lần.” Sự lạnh lẽo trong mắt Lạc Hành Vân càng lúc càng buốt giá: “Hắn ta rất thuần thục, không hề có ý định sám hối, chắc chắn sẽ tái phạm.”

Bùi Diễn hiểu được ý của cậu: “Như vậy chúng ta chỉ có thể ôm cây đợi thỏ, cố gắng bảo vệ các nữ sinh.”

“Quả thật phải bảo vệ các nữ sinh cho tốt, nhưng phải bắt hắn ta vì một tội danh khác.” Lạc Hành Vân bình thản tiếp lời: “Tấn công tình dục đồng nghĩa với có người phải chịu tổn thương, cái giá này quá đắt. Tội phạm hình sự nguy hiểm không chỉ có mỗi tội này, có một số hành vi cậu không thể tưởng tượng được, trên mặt pháp lý, kẻ phạm tội có thể bị phán quyết trên mười năm tù. Chúng ta phải bắt hắn ta gánh chịu cái kết cay đắng nhất mà không chịu chút tổn thất nào.”

Muốn hủy hoại một Omega rất đơn giản, muốn hủy hoại một Alpha, cũng dễ dàng chẳng kém.

Giang Nhất Huân rất ranh ma, nhưng cậu đã từng đưa được gã đàn ông kia vào trong đó, thì với Giang Nhất Huân, cậu cũng có thể.

Bùi Diễn chăm chú nhìn một Lạc Hành Vân nghiêm nghị hiếm có: “Cậu hiểu rõ về phương diện pháp luật này thật đấy.” Với tuổi của bọn họ, không thể biết nhiều như vậy.

Lạc Hành Vân dời ánh mắt, cầm cốc nước uống một ngụm: “Tôi tìm hiểu tương đối nhiều thứ…”

Bùi Diễn không hỏi thêm: “Cũng tốt. Nếu cậu lộ ra ánh sáng, hắn ta sẽ liên tục tìm cậu để trả thù. Trong tình huống không thể đảm bảo giết chết đối phương khi ra tay, cách tốt nhất vẫn nên giấu mình.”

Lạc Hành Vân vừa nghe thấy lời này vội kêu lên: “Giết chết á?!”

Anh Bùi nhà cậu ác vậy sao?!

Cậu đã nghĩ cùng lắm là tìm biện pháp để Giang Nhất Huân ngồi xổm trong cục cảnh sát hơn mười, hai mươi năm, không biết là cậu hay anh Bùi ác hơn nữa đây.

Bùi Diễn ngồi bên đèn bàn, rũ mắt lơ đễnh đáp: “Không sợ kẻ trộm tới trộm, chỉ sợ kẻ trộm cứ mãi nhớ thương mình.”

Tiểu Lạc vội tiến lên ngăn hắn suy nghĩ miên man: “Hắn ta không nhận ra tôi đâu, cậu yên tâm. Tôi cũng không gặp phải kẻ trộm, cậu đừng nghĩ tới mấy chuyện không hợp với nền văn minh như thế. Chuyện gì có thể giải quyết bằng pháp luật thì hãy dùng pháp luật giải quyết, tôi không muốn mỗi tháng lại tới thăm cậu trong tù đâu.”

Cả sức chiến đấu lẫn quyết tâm của lớp trưởng đều quá kinh khủng. Lạc Hành Vân chẳng sợ điều gì, chỉ lo mỗi chuyện Bùi Diễn bùng nổ chỉ số Alpha.

Bùi Diễn nhìn dáng vẻ khẩn trương đến mức lải nhải của cậu, có hơi buồn cười: “Tôi cũng chưa định làm gì cả.”

“Chỉ cần cậu không gặp phải kẻ trộm thì tôi cũng không trở thành phạm nhân.”

Lạc Hành Vân nghe được lời hứa hẹn này liền thở phào nhẹ nhõm.

Khi cậu cho rằng chuyện này đã xong xuôi, Alpha đột nhiên ghé sát lại: “Tiếp đi, cậu nói tôi nghe, cô bạn mà cậu cứu xinh đẹp nhường nào.”

Lạc Hành Vân ngây ngốc, đi một vòng rồi lại quay về chuyện này là có ý gì vậy?

Đến khi nhìn thấy cặp mắt phượng đen thẫm sâu thẳm kia khẽ híp lại, toát lên vẻ cực kỳ khó chịu, cậu mới giật mình nhận ra… Má ơi, giẫm phải bom rồi!

Đầu Lạc Hành Vân nhanh chóng nảy số, bản năng sinh tồn trỗi dậy mạnh mẽ, mồ hôi lạnh đẫm lưng, cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, hỏi lại hắn: “Cậu biết vì sao tôi cảm thấy cậu ấy xinh không?”

Alpha hạ mắt.

Lạc Hành Vân khom người ghé sát lại, đùa hắn một cách thật đàng hoàng: “Chính vì từ góc độ của tôi, đường nét trên gương mặt cậu ấy trông cực kỳ giống cậu!”

Hai người đứng sát nhau, hơi thở quyện lấy nhau, hương tuyết sạch sẽ lành lạnh lan tỏa. Alpha hơi thất thần, đôi mắt tối đen vẽ lại từng đường nét trên gương mặt gần trong gang tấc: “Giống ở đâu?”

Lạc Hành Vân giả bộ suy nghĩ trong chốc lát, rồi như được giác ngộ, đập hai tay vào nhau ăn mừng: “A! Lớp trưởng, rốt cuộc tôi cũng nhận ra rồi! Dáng vẻ khoan dung độ lượng của cô ấy cực kỳ giống cậu!”

Bùi Diễn không nhịn được bật cười.

Hắn cười, hai mắt của Lạc Hành Vân cũng cong lên: “Lớp trưởng, vậy cậu xem, cậu có thể bao dung một chút không?”

Ngón tay thon dài khẽ gõ lên bàn học, dường như đang vừa đánh giá vừa tự hỏi.

Cuối cùng, ánh mắt của Alpha nhẹ nhàng dừng trên bàn tay của Omega: “Cũng không phải là không thể.”

“Chỉ là, tôi có một yêu cầu.”

Lạc Hành Vân lắp bắp hoảng hốt.

Bình thường khi Bùi Diễn đùa giỡn với cậu, cậu đều chấp nhận vô điều kiện. Sao đến lúc hiếm lắm cậu mới đùa với hắn, Bùi Diễn còn muốn cò kè mặc cả vậy hả?

Nhưng xét đến chuyện đối phương đang phải trị liệu tâm lý, không phải Lạc Hành Vân cậu đang trải qua trị liệu, Tiểu Lạc đành gắng gượng bao dung, lui lại một bước: “Cậu nói đi.”

Alpha đứng lên, che khuất ánh sáng từ đèn bàn, thân hình cao lớn mang theo cảm giác áp bức và khao khát xâm chiếm không thể che giấu, đôi mắt đen sẫm hơi phát sáng vì hưng phấn.

“Lạc Hành Vân, tôi muốn chạm vào tay cậu.”



Căn phòng rơi vào im lặng trong vài giây.

Bùi Diễn bất ngờ đưa ra yêu cầu như vậy khiến bầu không khí trong phòng thông tin chợt trở nên cực kỳ khẩn trương.

Lạc Hành Vân chớp mắt, lúc này mới kịp hoàn hồn. Đêm khuya tĩnh lặng, cậu đứng trong phòng ngủ của Bùi Diễn, nơi cậu vốn thề chết cũng không đặt chân tới.

Cậu thậm chí còn chủ động nhảy ra ngoài cửa sổ, giúp Bùi Diễn tránh thoát đội kiểm tra, vậy nên hiện giờ không ai biết về việc hai người bọn họ đang ở chung một phòng.

Nụ cười bàng quan của cậu từ từ biến mất. Lạc Hành Vân như sắp lập tức tông cửa xông ra theo bản năng.

Hệt như loài động vật nhỏ cảm nhận được nguy hiểm.

Nhưng cậu vẫn cắn răng đứng đó, kiềm chế cảm xúc này lại.

Sau khi đứng dậy, Bùi Diễn không có hành động nào khác, hắn chỉ đứng cách đó một mét, đút tay vào túi quần, yên lặng nhìn cậu, không hơn không kém.

Điều này khiến Lạc Hành Vân nhớ lại câu Bùi Diễn nói mấy phút trước…

“Chỉ cần cậu không gặp phải kẻ trộm thì tôi cũng không phải phạm nhân.”

Cậu đánh nhau với người ta bên ngoài rồi lại chạy về cầu xin sự che chở của Bùi Diễn. Chắc hắn đã rất lo lắng cho cậu, sợ cậu chịu thiệt, cũng sợ cậu sau này gặp rắc rối.

Bùi Diễn rất mạnh, nhưng hắn cũng biết lo lắng, biết sợ hãi, bởi vì Lạc Hành Vân cậu.

Hiện tại chỉ cần chạm khẽ cũng có thể khiến chỉ số SAN giảm.

Nếu cậu quay người bỏ chạy, chẳng khác nào ép Bùi Diễn phát điên.

Bùi Diễn đã giúp cậu ngăn chặn nhiều rắc rối như vậy, nếu cậu cứ nhất quyết không chịu, vậy thì quá vô tình rồi.

Tay chân Lạc Hành Vân lạnh toát, khẽ mím môi: “Vậy cậu có thể thề, chỉ chạm vào tay thôi không?”

“Có thể.” Alpha lịch sự nhận lời.

“Vậy được rồi, cậu nhớ giữ lời.” Lạc Hành Vân kiềm chế sự sợ hãi từ bản năng, đưa tay phải ra cho hắn.

Lần này, Bùi Diễn không lập tức đan tay vào mười ngón tay của cậu như trước đó, mà xòe rộng lòng bàn tay, dịu dàng đón lấy tay cậu, như đang nâng niu một chú chim nhỏ vô cùng mệt mỏi.

“Là tay này sao?” Alpha hạ mắt, giọng nói có chút nghèn nghẹn.

“Gì cơ?”

Bàn tay to lớn của đối phương bao lấy tay cậu, ngón tay khẽ cử động, hắn hỏi: “Là tay này, đã nắm lấy tóc hắn ta đập vào bồn rửa sao?”

Lạc Hành Vân: “…?”

Cậu cẩn thận nhớ lại vị trí lúc đó: “Tôi xông lên từ đằng sau phía bên phải cậu ta, tay phải tôi nắm lấy tóc cậu ta, tay trái đè sau gáy, “piu” một tiếng.”

Bùi Diễn nghe vậy, cầm luôn cả cánh tay trái đang buông rủ bên người cậu lên, nương nhờ ánh đèn để đánh giá.

Tay của thiếu niên, mười ngón thon dài, lành lạnh, trên ngón giữa tay phải còn có vết chai.

Bởi vì phải bám ngoài cửa sổ mất năm phút, mười đầu ngón tay cậu đều bị cọ sát đến rách cả ra, lòng bàn tay cũng bị xây xát đầy vết thương.

Giống như chủ nhân của mình, chúng tựa như một gốc cây lớn lên giữa trời đông giá rét, chưa từng được chăm sóc cẩn thận, bản thân cũng chẳng hề có suy nghĩ đó, cứ vậy ngây ngô mà lớn lên.

Kiên cường, chất phác, trải qua vùi dập cũng không mất đi vẻ đẹp của riêng mình.

Nhưng lại khiến kẻ dừng chân nghỉ lại cẩn thận chiêm ngưỡng, vô cùng đau lòng.

Bùi Diễn trịnh trọng cầm tay cậu, đi tới bồn rửa mặt.

Trong phòng thông tin có một cái chậu rửa bằng sứ trắng, phía trên treo một chiếc gương soi cỡ A4.

Bùi Diễn vặn mở vòi nước, xả hết nước lạnh, chờ khi nước đủ ấm mới đưa bàn tay Lạc Hành Vân vào.

Sau khi tốt nghiệp trường mầm non, Lạc Hành Vân chưa từng trải qua việc được đối đãi như vậy, cậu ngượng ngùng: “Lớp trưởng, tôi có thể tự…”

“Đừng nhúc nhích.” Tăng lực tác động lên cổ tay, Alpha lấy xà phòng, xoa xoa trong lòng bàn tay cậu: “Sẽ hơi đau.”

Phản kháng không có hiệu quả, Lạc Hành Vân đành giả chết, tùy Bùi Diễn xử lý.

Thì ra Bùi Diễn nói muốn chạm vào tay là để rửa tay cho cậu, không phải vì thứ gì khác.

Sự cảnh giác và sợ hãi trong lòng Lạc Hành Vân dần đổi thành ấm áp. Alpha trong thời kỳ nhạy cảm không chỉ có trạng thái tâm lý kỳ lạ mà còn rất ngọt ngào nữa.

Bánh xà phòng di chuyển nhẹ nhàng khiến cả bàn tay cậu đầy bọt trắng.

Alpha vừa dịu dàng vừa cẩn thận. Người hắn luôn ấm hơn nhiệt độ cơ thể cậu, cho dù tắt nước đi cũng vẫn như đang ngâm nước nóng.

Hai người, bốn tay.

Sát nhau từng centimet, nắm chặt lấy nhau không một khe hở.

Bọt trắng càng xoa càng nhiều, cả trong lẫn ngoài đều trở nên vừa ướt vừa nhẵn mịn.

Alpha dường như rất nóng nảy, cấp bách niết từng khớp ngón tay cậu, như đang xác nhận từng tấc xương thịt của cậu.

Vuốt lên đầu ngón tay, rửa sạch tất cả cặn bẩn bên trong móng tay, như một người đang kiên nhẫn tách xác từng con trai để tìm những viên trân châu sáng ngời nhất.

Mùi hương mát lạnh từ từ tỏa ra, cùng với đó là cảm giác khô nóng kỳ quái. Lạc Hành Vân cảm thấy choáng váng, khó thở. Dường như cậu có thể ngửi được mùi pheromone rừng rậm dưới biển sâu lẫn trong hương xà phòng, mùi hương ấy dễ chịu đến mức cậu không thể không thở bằng miệng.

Bên trong bồn rửa tay, bàn tay to rộng bao lấy tay cậu, lòng bàn tay mềm mại chà sát tay cậu, vài âm thanh vang lên khiến Lạc Hành Vân nảy ra vài liên tưởng kỳ lạ.

Cậu bỗng cảm thấy không nhìn nổi nữa, ngẩng đầu lên theo bản năng, nhìn vào tấm gương trên bồn rửa mặt.

Gương đã được dùng lâu, trên đó thậm chí còn có vết rạn, đốm nước khắp nơi, phản chiếu quang cảnh phòng thông tin cũ kỹ đằng sau. Ánh sáng đèn bàn không đủ để chiếu tới tận đây, nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của mình và khoảng cách gần như bằng không giữa hai người.

Trong lúc cậu còn chưa nghĩ ra cách để đè cảm giác khô nóng xuống mà không để Bùi Diễn phát hiện thì trong một góc gương đã hiện lên cảnh hắn ngẩng đầu lên.

Đôi mắt đen nhánh, sáng long lanh.

Lại giống như núi lửa đã ngủ say hàng tỉ năm bỗng nhiên bùng nổ nham thạch nóng rực giữa bóng tối sâu thẳm.

Không thể trốn tránh.

Lạc Hành Vân run lên, định rút tay mình lại.

Nhưng cậu đã sớm bị hắn bọc rất chặt, vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng.

“Vẫn chưa xong.” Alpha trong gương nói với cậu.

Mãi mãi không bao giờ xong.



Bùi Diễn rửa tay Lạc Hành Vân thật sạch sẽ, rồi lâu khô bằng khăn dùng một lần.

Vô cùng kiên nhẫn, không bỏ sót một góc nào.

Sau đó hắn mở thùng đồ cấp cứu ra, khử trùng từng vết thương nhỏ, bôi thuốc mỡ chống viêm, rồi dùng băng vải quấn lại.

Lạc Hành Vân đã chờ đến sốt ruột, ngay khi Bùi Diễn quấn xong miếng băng vải cuối cùng, cậu lập tức rút tay về.

Alpha nắm chặt cổ tay cậu: “Chẳng phải vừa nói vẫn chưa xong sao.”

Dứt lời, hắn mạnh mẽ kéo thẳng cánh tay cậu, vuốt tay áo lên.

Động tác sắc bén lưu loát như tuốt đao ra khỏi bao, chỉ khác ở chỗ thứ hiện ra là cánh tay mảnh mai trắng sáng tựa tuyết.

Alpha cầm cánh tay cậu, thành kính lại hèn mọn cúi đầu.

Hắn nhắm mắt lại, khe khẽ hít một hơi ở lòng bàn tay.

Cẩn thận hơn hôn lên một đóa hoa yếu mềm.

Say mê hơn hít một loại thuốc phiện hạng nặng nhất.

Miệng vết thương trên ngón tay tản ra hương xà phòng và mùi tuyết lành lạnh.

Sống mũi cao thẳng như có như không lướt qua từng tấc da, kiểm tra trong thinh lặng liệu có sót lại mùi hương của người khác hay không.

Mùi hương đầy thô lỗ đó tựa như khói gỗ đàn hương.

Vốn đã dung tục, quyện lấy tuyết trắng tinh khiết càng khiến người ta khó có thể chấp nhận.

Chỉ nghĩ tới việc hai bàn tay này đã từng bám sâu lấy tóc của Alpha tỏa ra mùi hương đó cũng đủ khiến Bùi Diễn gần như phát điên.

Để giải thứ độc này, chỉ có cách chìm đắm vào một cảm giác điên cuồng khác.

Alpha lần xuống từ đường sinh mệnh, tiến dần về phía trước, tìm kiếm theo mùi hương pheromone của Omega, cuối cùng dừng lại ở cổ tay, nơi có làn da mỏng nhất.

Phần da ấy trắng tới mức gần như trong suốt, những mạch máu xanh tím chằng chịt giao thoa. Mùi hương ấy tỏa ra từ nơi mạch máu nồng đậm nhất, giống như tuyết rơi trên cánh đồng hoang vắng.

Đắm mình trong mùi hương khiến hắn đê mê giúp chân mày nãy giờ vẫn nhíu chặt của Alpha giãn ra. Hắn ngồi dậy, một tay siết chặt cánh tay của Omega, tay kia dịu dàng nâng những ngón tay, áp lên trên mặt, thân mật cọ cọ bằng hai má.

Những đường nét trên gương mặt vô cùng anh tuấn, Alpha nhắm chặt hai mắt, hàng lông mi khẽ run khiến hắn trông thật yếu mềm.

Đôi mắt dài ửng đỏ, như vừa khóc, lại như vừa mơ một giấc mộng không thể thành hiện thực, khóe mắt ánh lên vệt nước yếu ớt tủi hờn.

“Cậu… đang khóc sao?” Phía đối diện vang lên câu hỏi đầy vẻ khó tin.

Alpha đột nhiên mở mắt, vẻ mặt mê đắm mà mờ mịt, gối trên tay cậu, dường như không thể tin mình thật sự đã làm như vậy.

Nhưng đôi mắt đen thẳm ướt nước hiện rõ sự yếu ớt dịu dàng đã để lộ cảm xúc sâu trong lòng hắn.

Nỗi tủi thân, ghen tị, điên cuồng, phẫn hận không thể phát tiết ra ngoài.

Nó xuất phát từ ham muốn độc chiếm không thể kiềm chế, mãnh liệt đến mức ngột ngạt, có thể giết chết hắn, kẻ xâm chiếm vật thuộc quyền sở hữu của hắn, và cả chính vật thuộc sở hữu của hắn nữa.

Cánh tay trong tay được rút ra, Bùi Diễn thuận theo đó buông lỏng đầu ngón tay, ngay cả hắn cũng biết hành vi của mình rất khó chấp nhận.

Nhưng ngay giây tiếp theo, hai cánh tay kia lại dịu dàng ôm lấy mặt hắn, dán lên trán hắn.

“Đừng khóc.” Lạc Hành Vân nhẹ nhàng nói.

Đây là lần đầu tiên cậu làm chuyện này, có chút thẹn thùng, có chút luống cuống. Đầu ngón tay lành lạnh dừng trên mặt hắn vài giây rồi chầm chậm di chuyển ra sau gáy Bùi Diễn, tiến vào lớp tóc đen mềm mại.

Cậu dùng cánh tay cong như mảnh trăng non đẹp đẽ, dùng cổ tay tỏa mùi hương vô cùng dễ chịu, dùng những ngón tay mạnh mẽ tràn đầy sức sống để tạo ra một cái ôm lỏng lẻo nhưng đầy kiên cố.

Để tuyết trắng phủ kín núi xanh, quyến luyến triền miên không dứt.

“Tôi chỉ đánh hắn thôi.” Lạc Hành Vân dỗ dành Bùi Diễn: “Còn cậu, nhìn xem…”

Đầu ngón tay cậu khẽ vỗ về tóc hắn.

“… Tôi đang ôm cậu đấy thôi.”

Alpha lo lắng bất an lần nữa nhắm hai mắt lại.

Lần này hắn vô cùng yên tĩnh và bình thản, tựa như nham thạch nóng chảy bị đóng băng bởi lớp tuyết dày.

Chỉ khi đôi tay lành lạnh dịu dàng ôm lấy mặt hắn, áp lên trán hắn, mọi bất an, sợ hãi, nôn nóng, phẫn nộ, những cảm xúc tiêu cực mới tan thành mây khói.

Hắn nguyện cả đời này mãi được gối lên tuyết trắng tinh khôi như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc