NHIỄM PHẢI PHEROMONE CỦA EM

Phòng học lúc sáng sớm, phần lớn mọi người đều đang miệt mài múa bút thành văn. Thích Vũ ngồi ở chỗ của mình, vành mắt đỏ hoe, hệt như một chú thỏ nhỏ đang run sợ.

Lạc Hành Vân vừa nói chuyện với Bùi Diễn vừa đi vào lớp học, thấy vẻ mặt của bàn cùng bàn, cậu lập tức đi tới: “Làm sao vậy?”

“Mày bảo tao điều tra Giang Nhất Huân, nhớ không? Tao đã tra ra được một chuyện… rất đáng sợ…” Thích Vũ vừa nói vừa nấc nghẹn, như thể sắp khóc đến nơi: “Rất đáng sợ.”

“Hắn đã làm gì?” Lạc Hành Vân bỏ cặp sách xuống.

Thích Vũ nơm nớp lo sợ: “Hắn… Hắn đánh người.”

Trường Trung học Số 13 tương đối loạn, đầu vào của học sinh cũng không khá khẩm gì, tình trạng bạo lực học đường rất hay xảy ra. Nhưng chuyện có thể khiến Thích Vũ sợ đến vậy, chắc chắn là cực kỳ nghiêm trọng.

Lạc Hành Vân ngồi xuống: “Từ từ nói.”

Thích Vũ lí nhí đáp: “Giang Nhất Huân và đám đàn em ở trường 13 của hắn thực sự coi trời bằng vung. Trong trường có một nam sinh nghèo, gia đình phải đi nhặt đồng nát, tính cách cũng khá hướng nội, nhưng không hiểu sao lại trở thành nơi trút giận của bọn hắn. Vốn dĩ cậu ta cũng bị bạn học xa lánh rồi, sau lại bị đánh đập, thầy giáo cũng chẳng quản, chỉ đành nép vào chân tường mà sống qua ngày.”

“Có một lần, bọn hắn phát điên, đánh quá ác, khiến đầu nam sinh bị đập vào tường rồi thành tật. Vốn chỉ hướng nội, giờ cậu ta hoàn toàn biến thành kẻ ngốc, tinh thần không bình thường, ngay cả nói chuyện một mình, không thể đi học nữa.”

Lạc Hành Vân sợ run cả người: “Sau đó thì sao?”

“Chuyện này lộ ra, nhưng nhà trường lại bị ép quá gắt, phóng viên đến hỏi cũng một mực nói không có gì, cuối cùng chỉ xử lý như học sinh đùa giỡn thông thường. Mà người tiết lộ vụ việc còn bị bạo lực mạng, học sinh trường số 13 điên cuồng tố hắn bôi nhọ trường mình. Cuối cùng, người kia bị xóa tài khoản, mọi chuyện xem như được bưng bít hoàn toàn. Tao tìm rất nhiều người trong trường 13 để xác thực, nhưng bọn hắn đều như một lũ điên, khăng khăng nói tao bịa đặt. Tao phải tốn rất nhiều công sức mới tìm được người bị bạo lực kia. Cậu ấy vô cùng cẩn thận, phải trò chuyện hơn nửa tháng, cậu ấy mới bớt cảnh giác. Đến khi gặp mặt, thấy tao mặc đồng phục trường Nam thành phố mới dám chia sẻ video cho tao. Cậu ấy cũng rất lo sợ.”

Thích Vũ mở video cho Lạc Hành Vân xem.

Đó là một đoạn video được quay bằng điện thoại nên hình ảnh hơi rung lắc. Trong video, một đám người đang tụm lại ở cầu thang, liên tục đấm đá người nằm trên mặt đất, vách tường bên cạnh đều là vết máu. Người nọ muốn bò đi, nhưng lại bị tóm trở về, còn bị một kẻ trong bọn giẫm mạnh lên bàn tay đang với ra ngoài nữa.

Lạc Hành Vân run giọng: “Chẳng lẽ người nhà của nam sinh này không quản à?”

Thích Vũ rút một tờ khăn giấy ra: “Nhà cậu ta nhặt đồng nát! Quản làm sao được. Có người chẳng biết là ba hay ông đã tới làm thủ tục thôi học cho cậu ta, sau đó đưa cậu ta đi.”

Không tiền không thế, còn sống ở gầm cầu. Không hiểu pháp luật, không nắm bắt được thông tin. Không ai để ý đến bọn họ, dù gặp phải chuyện bất công, cũng đành im lặng mà thôi.

Bọn họ là những kẻ thấp cổ bé họng ở dưới đáy xã hội này.

Lạc Hành Vân và Thích Vũ biết nhau từ năm lớp 6 Tiểu học (*). Lúc ấy, cậu mới vừa theo mẹ và anh trai tới thành phố này, học tại một trường Tiểu học nhỏ. Trước năm 10 tuổi, cậu chưa từng được đi học một cách bình thường nên khi đó không biết phải nói chuyện ra sao, sống khép kín và có triệu chứng tự kỷ.

(*) Ở Trung Quốc, cấp Tiểu học kéo dài 6 năm.

Ngày báo danh, có một bạn nhỏ cũng tới nhập học như cậu.

Cậu bé đó nói mình tên là Thích Vũ, hỏi Lạc Hành Vân cũng mới tới sao: “Tớ chẳng quen ai cả, tớ ngồi cùng bàn với cậu nhé?”

“Còn chưa phân lớp nữa mà.” Hiệu trưởng đi ra, gọi bọn họ vào trong phòng làm bài kiểm tra trình độ.

Trường Tiểu học này chỉ có hai lớp, nhưng vẫn có sự khác biệt. Lớp 1 nhỉnh hơn một chút, lớp 2 có phần loạn hơn.

Lạc Hành Vân từ nhỏ đã học lệch, hơn nữa lại không đến trường liên tục, mơ mơ màng màng lên được tới lớp 6 nhưng chẳng rõ học được bao nhiêu.

Toán còn tạm ổn, nhưng cứ đụng tới Ngữ văn và tiếng Anh là vò đầu bứt tai.

Sốt ruột, bạn nhỏ Thích Vũ liền đưa bài thi cho cậu, mặt hiện rõ khát vọng muốn được chơi đùa với Lạc Hành Vân.

Ngày đó, bọn họ cùng học lớp 1, rồi ngồi cùng một bàn.

Hiện giờ, bọn họ đã học lớp 11.

Nếu như không có Thích Vũ, Lạc Hành Vân đã không vào được lớp 1, sau này cũng không thể thi đỗ trường Nam thành phố.

Tại trường Nam thành phố, nếu không có Thích Vũ, Hoắc Tư Minh, Trương Lượng, cậu sẽ mãi mãi không thể bước ra khỏi bóng ma của bản thân, mãi mãi chẳng có nơi để đi.

Cậu sẽ nuôi tóc thật dài, sẽ lang thang đây đó như zombie, cậu cũng sẽ dán sát chân tường, không dám ngẩng đầu, hệt như nam sinh kia.

Cậu cũng từng nhỏ bé yếu ớt, cũng từng không thể hòa nhập, nhưng Lạc Hành Vân may mắn hơn nhiều người khác, cậu có bạn bè ở bên mình, luôn sẵn sàng giúp đỡ không màng mạng sống.

Hiện giờ cậu đã đứng ngang hàng với Bùi Diễn, nhận được ánh mắt hâm mộ của mọi người. Nhưng Lạc Hành Vân vẫn nhớ rõ, cậu cũng đã từng là một nam sinh không họ, không tên, trầm mặc, luôn nép vào tường.

Bàn tay đầy máu trên màn hình dần dần không còn động đậy.

Ngồi trước màn hình, Lạc Hành Vân siết chặt nắm đấm, bước đến bên cạnh Bùi Diễn: “Tôi phải đưa Giang Nhất Huân vào tròng.”

Loading...

Bùi Diễn buông bút, ngẩng đầu nhìn cậu, gật đầu.



Trong lớp, Hạc Vọng Lan đang khoe khoang về đá mắt mèo đổi màu nhà mình lần thứ 108 với đám đàn em, bỗng có người cung kính đứng trước cửa báo: “Hạc baba, Lạc thần tới tìm.”

“Móa.” Hạc Vọng Lan trầm mặt: “Dây dưa mãi không xong.”

Lần trước hắn báo cáo chuyện Bùi Diễn chụp ảnh Lạc Hành Vân, sau đó, cả buổi lễ kỷ niệm thành lập trường, Bùi Diễn giao cho hắn nhiệm vụ dọn nước. Mịa nó, nhiều hộp nước khoáng như vậy mà chỉ có một mình hắn khiêng từ tầng một đến tầng 5, phân phát cho hơn 60 phòng học. Có thể nói, từng chai nước mà các cựu học sinh uống khi quay về vào lễ kỷ niệm đều là máu và mồ hôi của Hạc Vọng Lan hắn đây, thật sự là mịa nó.

Giờ tiễn được Bùi Diễn đi rồi, lại thêm Lạc Hành Vân, kẻ tiện nhân này thù dai thật đấy.

Lạc Hành Vân thấy hắn ngồi bất động bên trong liền ra sức vẫy tay với Tôn Nhược Vi: “Chính ủy Tôn! Tôi tìm Lan Lan!”

“Lan Lan cái cmm!” Không đợi Tôn Nhược Vi ngẩng đầu, Hạc Vọng Lan đã hung hăng đá văng ghế ngồi, khoác áo đồng phục, nghênh ngang bước ra ngoài: “Có cái rắm gì thì đánh đi.”

Dẫu sao Lạc Hành Vân cũng không quá đáng như Bùi Diễn.

Nào ngờ, Lạc Hành Vân lại dùng công phu “sư tử ngoạm”: “Tôi có thể mượn đá mắt mèo đổi màu của cậu không?”

Hạc Vọng Lan bất ngờ: “Sao mày không bảo là mày muốn lên trời luôn đi.”



“Hiện tại bọn tôi cần cậu phát biểu vài lời không hợp lẽ lắm, cực kỳ cực kỳ không hợp lẽ ấy.” Lạc Hành Vân đứng ở cửa lớp 6, trịnh trọng nói ra lời chiêu dụ Vương Tâm Trác.

Vương Tâm Trác: “… Không hợp lẽ đến mức nào?”

Lạc Hành Vân: “Kiểu sẽ khiêu khích đến Giang Nhất Huân ấy.”

Vương Tâm Trác lắng nghe, ủng hộ không dị nghị: “Được. Tôi nên nói gì đây?”

Tổ chức thần bí mà Chủ tịch Bùi hứa hẹn cuối cùng đã bắt đầu hành động, Vương Tâm Trác vô cùng tự hào khi bản thân có thể đóng góp một phần sức lực.

Nghe thấy cô đồng ý nhẹ nhàng như vậy, Lạc Hành Vân lại thấy băn khoăn: “Hôm nay cậu ta hết thời gian cách ly, nếu cậu sợ hãi thì cứ bảo tôi, tôi sẽ nghĩ biện pháp khác.”

Vương Tâm Trác trả lời một cách kiên quyết: “Tôi không sợ.”

Cô nhìn về phía Tôn Nhược Vi đang ở hành lang bên kia làm công tác tư tưởng cho Hạc Vọng Lan: “Chính ủy Tôn đã hứa với tôi, trước khi Giang Nhất Huân buông tha tôi, cô ấy sẽ cùng tôi đến trường và về nhà.”

Tuy Chính ủy Tôn cũng là một Omega, nhưng cảm giác an toàn cô mang tới lại hơn bất kỳ Alpha nào.

Bởi vì bảo vệ nhà Chính ủy Tôn đều được trang bị súng.



Lạc Hành Vân đi dạo một vòng quanh tòa phòng học số 1 rồi quay trở lại ngồi xuống cạnh Thích Vũ: “Tao xác nhận lại một chút, tin tức về Giang Nhất Huân đều chính xác không có sai sót gì đúng không? Tham tiền, bạo lực, hiếu thắng… Cậu ta thật sự bị lưu ban hai năm, hiện tại đã tròn 18 tuổi rồi?”

Thích Vũ nói với vẻ chắc chắn: “Mới vừa sinh nhật hai ngày trước, phô trương lắm.”

Lạc Hành Vân xác định xong vấn đề quan trọng nhất là tuổi tác, vừa lòng gật đầu: “Mày có tài khoản bên trường số 13 không?”

Thích Vũ: “Không có thì cũng tạo tài khoản được mà.”

Cậu xâm nhập vào Tieba (*) của trường số 13, đủ tự tin để tự xưng thành trưởng ban Truyền thông trường số 13.

(*) Tieba: một mạng xã hội của Trung Quốc.

Lạc Hành Vân lén lút đẩy một mảnh giấy qua: “Vậy mày có thể lan tin này ra không?”

Thích Vũ nghiêm túc nhìn cậu: “Được. Nhưng không thể trực tiếp lan truyền trong nội bộ trường số 13. Trước tiên chúng ta loan tin trong group trường Nam thành phố đã. Muốn lừa được địch, đầu tiên phải lừa được người nhà mình.”

Lạc Hành Vân sám hối: “Tao không nên miệt thị mày cả ngày chỉ ngồi xổm buôn dưa trên Tieba.”

Thích Vũ cảnh giác nhận lấy mảnh giấy nhỏ, nhìn quanh: “Thánh comment tha thứ cho thiếu niên ngây dại thiếu hiểu biết nhà mi.”

Là đội trưởng đội hóng chuyện, Thích Vũ có trong tay rất nhiều hội nhóm, dễ dàng điều khiển luồng thông tin dư luận. Lạc Hành Vân vừa giao nhiệm vụ, cậu liền lập tức vận dụng mấy trăm nhóm và đăng nhập mấy chục tài khoản clone của mình.

Lạc Hành Vân bám theo sau, chọc vai Hoắc Tư Minh: “Hôm nay lúc về nhà, mày cởi đồng phục cho tao.”

Hoắc Tư Minh vội vàng ôm ngực: “Cmn, cuối cùng mày cũng ra tay với tao rồi? Có phải mày còn muốn tao làm cho mày được sướng nữa không thế?”

Lạc Hành Vân: “…?”

Lạc Hành Vân: “Xem ra chúng ta không phải anh em tốt rồi.”

Với Hoắc Tư Minh, việc Lạc Hành Vân có coi cậu là anh em tốt không hoàn toàn không đáng quan tâm bằng việc liệu Bùi Diễn có coi hai người bọn họ là anh em tốt không: “Mày mặc áo khoác của tao, xin hỏi đã được sự phê chuẩn của lớp trưởng chưa?”

Bùi Diễn ngồi chếch phía sau, không ngẩng đầu lên, nói: “Cứ cho cậu ấy mượn.”

Hoắc Tư Minh nhanh nhẹn cởi áo khoác cống nạp.

Đợi khi Lạc Hành Vân thỏa mãn cầm áo khoác đi, bấy giờ cậu mới bắt đầu nhận ra không biết mình còn gánh vác nổi trách nhiệm giám sát lớp trưởng nữa không đây.



Giang Nhất Huân gần đây rất xui xẻo.

Hắn đánh dấu không thành công, bị cách ly cấp 1 trong một tháng, đầu tiên bị Chủ tịch Hội Học sinh trường Nam thành phố Bùi Diễn dùng pheromone trấn áp, sau đó ngày ngày còn bị tên súc sinh Hạc Vọng Lan kia tìm tới đánh nhau.

Mà ngọn nguồn của tất cả mọi việc đều bắt đầu từ cái đêm trăng thanh gió mát tại trường Lục Sắc kia, từ khoảnh khắc cái tên âm hiểm mà hắn có bấm đầu ngón tay cũng chẳng tính được ấy bước ra khỏi buồng vệ sinh.

Giang Nhất Huân biết đó là Omega của Bùi Diễn, nhưng hắn không thể tra được thân phận thật sự của kẻ kia.

Học sinh trường Nam thành phố tuồn ra đủ loại tin tức: có người nói đó là con gái của một lãnh đạo cấp cao tại thành phố S, có người nói đó là đứa phóng túng Cố Thanh Tích, còn có cả tin đó là Hạc Vọng Lan. Giang Nhất Huân nghe được chỉ muốn ấn đầu tất cả bọn chúng xuống mặt đất.

Ngày hôm qua, đại ca của hắn, Dư Lộ, thậm chí còn gửi tới một bức hình, thề chắc nịch đây chính là kẻ thù của hắn. Omega trong ảnh trang điểm màu khói, mặc áo phông laser nửa trong suốt, cực kỳ lẳng lơ, đúng chuẩn một kẻ làm công sa ngã ở quán bar.

Quá nhiều manh mối khiến Giang Nhất Huân choáng ngợp.

Chó chết thật, Giang Nhất Huân nghĩ, cứ như Bùi Diễn đã chơi cả trăm Omega rồi vậy, mẹ nó.

Giữa lúc buồn bực, hắn nhận ra bầu không khí trong trường hôm nay có gì đó không đúng.

Mọi người đều chỉ trỏ hắn, mắt hiện rõ ý cười, khi Giang Nhất Huân trừng mắt nhìn lại, cả đám lại chạy như bay trốn đi, tới nơi xa xa tiếp tục cười.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Giang Nhất Huân đánh hơi thấy mùi không ổn.

Đàn em dâng điện thoại cho hắn xem: “Anh Giang, anh xem đi.”

Trên Tieba trường số 13.

【So sánh Giang Nhất Huân và Hạc Vọng Lan】

【Chút ý kiến cá nhân nông cạn về chuyện Giang Nhất Huân bị Hạc Vọng Lan đánh cho tơi bời mỗi ngày】

【Bình chọn – Mời mọi người bỏ một phiếu cho đại ca mới của trường ta!】

Giang Nhất Huân chửi “mẹ nó”: “Ai đăng mấy cái ngu xuẩn này thế, xóa cmn hết cho tao!” Hắn mang xích cổ chân thì làm sao mà ra tay với Hạc Vọng Lan được!

Lúc này, một bài post đặc biệt đập vào mắt hắn.

【Đại ca trường Nam thành phố lên tiếng muốn tranh đoạt người tình với anh Giang trường chúng ta? Đúng hay sai!】

Cả người Giang Nhất Huân cứng đờ, ngón tay mất tự nhiên ấn vào.

1L: Trong khoảng thời gian này, ngày nào Hạc Vọng Lan cũng gây sự với anh Giang của chúng ta. Chắc chắn phải có lý do đấy, đương nhiên không thể là chuyện tranh chấp giữa các trường đơn giản như vậy được. Tuy trường chúng ta và trường Nam thành phố không vừa mắt nhau, nhưng nước sông không phạm nước giếng, hành động của Hạc Vọng Lan thật sự rất khác thường. Liên hệ với chuyện lần trước anh Giang bị Omega trường bên đấy báo cáo, chuyện tình tay ba có vẻ là suy đoán hợp lý nhất hiện giờ.

2L: Hmmmmm nghe vậy, quả thật…

3L: Cực hợp lý luôn, tôi đã nghĩ vậy từ trước.

4L: Đây chẳng phải là rõ quá rồi sao? Nếu Hạc Vọng Lan không có quan hệ gì với Omega kia, cần gì cứ hai, ba ngày lại tới chặn đường anh Giang chứ, chắc chắn vì sợ anh Giang tới gần trường Nam thành phố.

5L: Huhuhuhu kỹ nữ trường Nam thành phố quá ghê tởm, còn giở trò báo cáo, em nguyện ý cho anh Giang cắn, anh Giang xin hãy để mắt đến em!

6L: Vậy kỹ nữ rốt cuộc là ai?

7L: Có ai quen biết người bên trường Nam thành phố không, ra chứng thực hộ cái [ăn dưa]



31L: Lớp 6, tên là Vương Tâm Trác. Người này sau khi báo cáo anh Giang xong liền trở nên thân thiết với Hạc Vọng Lan hơn hẳn. Anh của bạn tôi học bên trường Nam thành phố từng tận mắt thấy Hạc Vọng Lan dẫn Omega này lên xe nhà mình ở cổng trường học.

32L: Đê tiện thật!!!

33L: Chờ một chút, xe nhà Hạc Vọng Lan?? Hai người đó đang ở chung à???

34L: Phóng cmn túng quá, trường trọng điểm thành phố thì sao chứ, còn suốt ngày chê trường chúng ta loạn lạc, tôi thấy bên đấy mới càng dơ dáy hơn ấy.

35L: Điêu à, thế này có vẻ phóng đại quá.



103L: Chỉ có điều bạn không nghĩ tới, không có gì bọn họ không làm được [đính kèm ảnh].

Đường Đường: Giang Nhất Huân quá ghê tởm.

Đường Đường: Cậu ta và cả mùi trên người cậu ta đều quá kinh khủng.

Đường Đường: So ra thì Lan Lan tốt hơn nhiều.

Đường Đường: Dù gì Lan Lan cũng là đại thiếu gia, vẻ ngoài cũng không tệ lắm.

Đường Đường: Lần trước còn cho tôi xem một cái nhẫn, trông đắt tiền lắm.

104L:??????

105L: Đây là lời từ chính miệng đương sự ấy hả?

106L: Thế này cũng quá đê tiện rồi.

107L: Tóm lại, anh Giang cắn để giúp Omega kia, nhưng Omega đó thấy tiền sáng mắt nên cặp với Hạc Vọng Lan, trở mặt báo cáo anh Giang, còn Hạc Vọng Lan thì ngày ngày diễu võ giương oai chạy tới trường số 13 đánh người?

108L: Anh Giang thật đáng thương.

109L: Anh Giang thật đáng thương +1, đã mọc sừng còn bị người ta cưỡi lên đầu, kiếp Alpha sao mà bi kịch.



“Đứa con gái đê tiện.” Giang Nhất Huân chăm chú đọc đoạn hội thoại trên màn hình, tay siết chặt di động.

Đây đúng là avatar WeChat của Vương Tâm Trác.

Một cây kẹo bông, vừa ngọt vừa hấp dẫn.

Gia cảnh nhà Giang Nhất Huân vốn không tốt. Trường số 13 so bì khắc nghiệt, để bò lên cái ghế đại ca trường, hắn cũng phải mua được một đôi AJ (*). Bị Omega mình thích khinh thường như vậy, còn so sánh với kẻ mình hận nhất, Giang Nhất Huân không thể kiềm chế lửa giận và sự phẫn hận hừng hực trong lòng.

(*) Đôi giày Air Jordan 15:

“Đm.” Giang Nhất Huân giơ di động lên, định hung hăng ném xuống đất, đến giữa chừng bỗng nghĩ lại, cướp di động của người khác, ném xuống.

“Đm đm đm!” Hắn nhấc chân, dùng sức giẫm lên đá, cắm đầu đi ra ngoài.

Có người nghênh đón: “Đại ca, anh đi đâu vậy?”

“Tao đi cởi xích cổ chân!” Mắt Giang Nhất Huân đỏ màu máu: “Mày tập hợp người đi, đừng để ai biết. Hôm nay ông đây nhất định phải làm chết Hạc Vọng Lan, mẹ nó.”



Cùng lúc đó, trong cửa hiệu cắt tóc CBD cách đó không xa.

Tony giơ một loạt mẫu ra: “Xin hỏi cậu muốn chọn màu nào.”

Lạc Hành Vân phải đương đầu với một quyết định vô cùng khó khăn: “A…” Thật cậu không hề biết thiếu niên hư hỏng sẽ nhuộm màu gì.

“Khói xám.” (*) Bùi Diễn ở phía sau ngẩng đầu lên khỏi di động, nhìn cậu.

(*) Khói xám:

Tony thật quay người trộn thuốc nhuộm tóc.

Tony giả cúi đầu tiếp tục đọc tiểu thuyết.

“Khói xám… trông có punk, có hổ báo quá không? Tôi có cân được kiểu đấy không?” Lạc Hành Vân đã không còn là cậu thiếu niên coi vẻ ngoài tựa gió thoảng mây bay. Hiện giờ bạn trai cậu đang ngồi đằng sau, cậu lo nhỡ làm xong kiểu tóc này rồi, mối tình thuở niên thiếu của mình lại vỡ tan.

Bùi Diễn an ủi: “Vấn đề chủ yếu phụ thuộc vào gương mặt.”

Lạc Hành Vân nếm được vị ngọt trong câu trả lời, khum tay cạnh tai: “Ồ? Hình như tôi nghe thấy có người lén lút khen mình đẹp trai.”

Bùi Diễn nhếch môi: “Chốc nữa tôi với cậu xuống dưới mua một cặp kính áp tròng.”

“Đại ca mà còn đeo kính áp tròng, trông có gay quá không?”

“Giang Nhất Huân có lẽ không nhớ được gương mặt cậu, nhưng chắc chắn sẽ nhớ rõ màu mắt cậu.” Bùi Diễn bình thản lật sách: “Cậu từng đối mặt với cậu ta, hơn nữa chắc chắn Dư Lộ cũng đã gửi ảnh của cậu trên sân khấu tối qua cho cậu ta, cẩn thận hơn một chút cũng không thừa.”

“Vậy được.” Lạc Hành Vân ngoan ngoãn cúi đầu chui vào máy uốn tóc.

Cậu sẽ làm một kiểu đầu mà Giang Nhất Huân chắc chắn không thể nhận ra.



Hôm đó, khi tan học.

Lạc Hành Vân chuẩn bị nốt những bước cuối cùng tại trường Nam thành phố, khẩn trương quay cuồng: “Trông tôi đã giống phần tử bất lương chưa?”

Bùi Diễn đánh giá cậu một lượt: “Còn thiếu điếu thuốc nữa.”

Lạc Hành Vân nghiêm túc thò tay vào túi tìm kiếm: “Hút thuốc uống rượu uốn tóc, cái nào cũng không thể thiếu, nào, đưa đây.”

Bùi Diễn cúi đầu lục cặp sách.

Từ khi hắn hẹn hò với Lạc Hành Vân, cặp sách vốn trống không bỗng chứa rất nhiều thứ kỳ lạ. Crispy Shark, Snickers, socola sữa, thuốc khử mùi pheromone Phù thủy xứ Oz, compa, bình sinh thái (*) tự chế, trà hoa cúc cẩu kỷ, giáo trình Đại học… Cặp sách trở nên nặng trịch, nhưng Bùi Diễn lại rất vui lòng mang nó.

(*) Bình sinh thái:

Hắn lấy một hộp bánh que nhân sữa, đưa cho Lạc Hành Vân.

Lạc Hành Vân từ chối: “Tôi muốn thuốc lá! Thuốc lá! Bây giờ tôi là đầu gấu, không thể ăn mấy thứ sữa sữa ngọt ngọt này.”

Bùi Diễn chỉ yên lặng, kiên trì đưa bánh.

Nhìn động tác cầm hộp bánh que của hắn, Lạc Hành Vân hiểu rõ sự băn khoăn của đối phương: “Tôi biết cậu không muốn tôi đi. Chuyện này đúng là có chút nguy hiểm. Nhưng nhất định phải có người ra tay xử lý kẻ tồi tệ như Giang Nhất Huân.”

Có một số việc, kể từ giây phút biết được liền không thể mặc kệ.

“Hơn nữa… chẳng phải đã có cậu rồi sao. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cậu cũng sẽ bảo vệ tôi, đúng không?” Lạc Hành Vân xoa mu bàn tay hắn.

Bùi Diễn chăm chú nhìn cậu một lúc lâu, cuối cùng thu hộp bánh que về, lấy một miếng ngọc bội trong áo mình ra, đeo vào cổ cậu.

Lạc Hành Vân cảm thấy lồng ngực ấm áp: “Đây là gì vậy?”

“Từ lúc tôi sinh ra, ông nội tôi đã tặng tôi miếng phỉ thúy này, mong tôi luôn bình an.”

“Trông đẹp quá.” Hai mắt Lạc Hành Vân long lanh: “Không sợ tôi lấy rồi chạy trốn à.”

“Đi thôi.” Bùi Diễn lấy áo khoác của Hoắc Tư Minh ra, choàng từ đằng sau cho cậu: “Đi làm những việc mà cậu cảm thấy là đúng. Tôi ở phía sau cậu.”

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Bùi Diễn biến mất vào trong bóng tối.

Đằng trước, Hạc Vọng Lan đi tới.

Khoảnh khắc nhìn thấy Lạc Hành Vân, hắn than thở một câu từ tận đáy lòng: “Đại ca, cậu là ai vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc