NHIỄM PHẢI PHEROMONE CỦA EM

Vòng loại thứ nhất của cuộc thi Olympic Vật lý thành phố S, mỗi trường sẽ cử ra 10 thành viên đại diện tham gia. Nội dung bài thi bao gồm thi viết và trắc nghiệm. Địa điểm tổ chức được các trường học trong khu vực lần lượt đăng cai, năm nay vừa vặn đến trường Trung học Nam thành phố.

Trước khi thi một ngày, tắm rửa xong xuôi, Lạc Hành Vân lập tức thu dọn quần đi đến trường học, trịnh trọng xin chỉ thị của giáo viên chủ nhiệm: “Cho em một gian phòng ngủ, để em ở lại một đêm, đêm nay em sẽ không về nhà.”

Chủ nhiệm lớp 8 là giáo viên Hóa học. Gần đây ông thường xuyên bị Lạc Hành Vân chạy tới hỏi bài Sinh, tóc cũng vì thế mà rụng đi rất nhiều, nhìn thấy cậu chỉ muốn bỏ chạy: “Trò chỉ tham gia một cuộc thi thành phố thôi, làm gì đến mức… Tối nay nghỉ ngơi cho tốt, ôn tập suốt đêm sẽ ảnh hưởng đến phong độ ngày mai.”

“Chính vì em muốn nghỉ ngơi tử tế, ngày mai thức dậy lập tức đến phòng thi.”

Thầy chủ nhiệm cẩn thận nhớ lại: “Nhà trò cách trường có 20 phút thôi mà.”

“Trên đường có khả năng xuất hiện rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, em không muốn đến muộn!” Lạc Hành Vân nhớ lại tình cảnh bi thảm hồi cấp 2, giơ tay vò đầu bứt tóc: “Thầy có biết vì sao bây giờ em lại đứng ở chỗ này không? Vì hồi cấp 2 đã bỏ lỡ vòng loại thứ 2 đấy! Không thì em đã ngồi ở Đại học Q rồi, làm gì đến nỗi hỏi thầy cái gì thầy cũng không biết.”

Thầy chủ nhiệm bất chợt bị kéo vào: “Đây là vấn đề của tôi à!!! Rõ ràng là vì hồi cấp 2 trò đi trễ!!!!” Dứt lời, ông đành ôm trái tim đang khóc thầm, bấm bút ký duyệt cho cậu.

Bùi Diễn và giáo viên Ngữ văn đúng lúc đi vào.

Thầy chủ nhiệm kéo Lạc Hành Vân tới chỗ Bùi Diễn, nói: “Lớp trưởng, trò đi hỏi quản lý ký túc xá xem có gian phòng trống nào không, thu xếp cho trò ấy ở lại một đêm. Sáng mai trò ấy phải đi thi, hôm nay không muốn về nhà.”

Bùi Diễn suy nghĩ trong chốc lát: “Phòng ký túc của em để không đây.” Bình thường hắn cũng không hay ở lại.

“Được được được, lớp trưởng, trò cho trò ấy mượn… Từ từ…” Thầy chủ nhiệm nhìn lớp trưởng, lại nhìn Lạc thần: “Không phải là các trò…”

Giáo viên Ngữ văn cầm cốc giữ ấm gia nhập tiệc trà: “Quân tử lấy việc giúp người làm vui.”

Thầy chủ nhiệm: “Hai đứa còn chưa trưởng thành, vui cái gì!”

Đây là lần đầu tiên Lạc Hành Vân sâu sắc cảm nhận bị toàn bộ thầy cô trong trường giám sát không cho yêu sớm là cảm giác gì. Cậu lén liếc mắt nhìn Bùi Diễn. Người kia vẫn bình tĩnh như không có gì xảy ra: “Em học ngoại trú, buổi tối sẽ về nhà.”

Giờ thì thầy chủ nhiệm mới không thấy có vấn đề gì nữa: “Cũng được, trò đưa chìa khóa cho trò ấy… Nếu các trò cùng ở lại trường, phải tìm người thứ 3 tới ở chung.”



Cả ngày hôm đó Bùi Diễn luôn đi tới đi lui, còn không lên lớp, hệt như đang bận việc gì đó, mãi đến khi ăn cơm chiều xong mới đỡ.

Giờ tự học trôi qua hơn một nửa, Lạc Hành Vân thu dọn sách vở chuẩn bị về phòng ngủ. Bùi Diễn đưa cậu đi.

Thầy chủ nhiệm đã báo cho Hoắc Tư Minh ra mặt tiếp đón từ sớm. Trong lúc rảnh rỗi, Thẩm Thư Ý cũng đi theo.

Bốn người cùng tới khu ký túc, hoàn tất thủ tục ở chỗ quản lý xong thì theo Bùi Diễn lên tầng.

Cả tầng ký túc tối om, từ đầu đến cuối hành lang đều không có một bóng người. Hoắc Tư Minh không học nội trú, không biết công tắc đèn ở đâu, sợ đến mức dán sát vào người Lạc Hành Vân. Lạc Hành Vân nhân cơ hội giơ cao hai tay “hù” một tiếng, làm cậu ta hoảng hốt chửi thề rồi trốn vội ra phía sau Thẩm Thư Ý.

Bùi Diễn kéo ống tay áo Lạc Hành Vân, xách đối phương đến bên cạnh mình: “Không làm ồn trên cầu thang.”

Lạc Hành Vân cười hê hê, lén nắm tay người nọ qua lớp bao tay.

Bàn tay đang mò lên công tắc đèn của Bùi Diễn chợt dừng lại. Trong bóng đêm, hắn trở tay nắm chặt tay của người kia.

Khi đến ký túc xá, Lạc Hành Vân nhanh chân vào trước. Bùi Diễn quay lại hỏi Hoắc Tư Minh: “Cậu cũng muốn vào?”

Hoắc Tư Minh trừng mắt: “Đương nhiên!”

Bùi Diễn hé cửa rộng hơn một chút.

Phòng ký túc chỉ có mình hắn ở. Khi hắn vắng mặt, tất cả các cửa sổ đều bị đóng chặt nên bên trong đương nhiên tràn đầy hương vị của hắn.

Hoắc Tư Minh cảnh giác rụt chân lại, bắt đầu rối rắm.

Thẩm Thư Ý chỉ sang phòng cách vách: “Tôi ở ngay bên cạnh, có muốn sang ngồi một lúc không?”

Hoắc Tư Minh: “Quỷ mới biết lão Bùi… à không, lớp trưởng sẽ làm gì với Lạc thần.”

Lại nói, cậu là loại Alpha bỏ mặc an toàn của Omega chỉ vì sợ hãi hay sao?

Thẩm Thư Ý: “Tôi mang theo Nintendo Switch.” (1)

(1) Nintendo Switch là một bộ điều khiển trò chơi video lai, với hệ thống chính bao gồm “Switch Console”, “Switch Dock” và bộ điều khiển “Joy-Con”.

Hoắc Tư Minh xoay 90 độ, quyết đoán đi sang phòng Thẩm Thư Ý: “Mau mau mau để tôi chơi một lát.” Trước khi vào phòng, cậu còn quay lại dặn Bùi Diễn: “Năm phút! Năm phút phải ra khỏi phòng! Không thể nấn ná lâu hơn!”

Phòng bên đóng cửa cái “rầm”.

Loading...

Bùi Diễn im lặng bước vào phòng ngủ. “Cạch”, hắn nhẹ nhàng khép cánh cửa sau lưng lại.

Lạc Hành Vân đứng giữa căn phòng, dõi mắt nhìn ngó xung quanh: “Hê, đây là tẩm cung của cậu. Trông sạch sẽ hơn bọn Thích Vũ nhiều.”

“Alpha chỉ số A cao thường có những hành vi mang tính cưỡng chế.” Bùi Diễn vươn tay, đẩy cái bình hoa trên bàn vào trong một chút: “Cho nên, tôi rất thích làm việc nhà.”

Lạc Hành Vân dựa vào thang giường tầng, chê cười hắn: “Mèo khen mèo dài đuôi.”

“Sáng mai tôi sẽ tới gọi cậu. Đến lúc đó, việc dọn dẹp ký túc tôi sẽ làm, cậu chỉ cần ăn sáng rồi đi thi.”

Lạc Hành Vân cho rằng đối phương chỉ nói vậy thôi, không ngờ hắn thật sự nhận lo việc nhà, cậu xấu hổ gãi mặt: “Tốt thế à?”

“Đúng vậy.” Bùi Diễn chậm rãi nói: “Bởi vì tôi là Alpha của cậu.”

Tôi muốn chăm sóc cậu.

Muốn nuôi cậu.

Muốn ôm đồm tất cả mọi chuyện, để cậu chỉ việc rúc vào lòng tôi làm nũng, không cần lo lắng điều gì.

Khao khát ấy chảy trong máu hắn, cả ngày lẫn đêm.

Bùi Diễn mở ngăn kéo đựng đồ ăn vặt ở dưới bàn học ra: “Đều ăn được, nếu đói thì cậu cứ ăn.”

Lạc Hành Vân trông thấy loại bánh que nhân kem sữa (*) bán siêu chạy ở căng tin, dùng ánh mắt hỏi Bùi Diễn xem có thể ăn nó bây giờ không. Nhận được sự đồng ý của chủ nhân, cậu vui vẻ bóc bánh ra: “Tiếc là cậu không thích ăn đồ ngọt…”

(*) Là loại bánh này:

Nói xong, cậu ngậm lấy một que.

Đầu kia của bánh vừa rời khỏi vỏ, khuỷu tay cậu đột nhiên bị kéo nhẹ, trước mắt xuất hiện một bóng đen.

Alpha cao lớn đẹp trai nghiêng người, cắn lấy đầu còn lại của que bánh.

Đôi mắt màu hổ phách mở thật to.

Mà đôi con ngươi đen thẫm của người đối diện lại ánh lên ý cười.

Ánh mắt hai người đan vào nhau.

Bánh que nhân kem sữa gãy ở khúc giữa.

Rắc!

Bùi Diễn cắn một đoạn ngắn, nhấm nháp đầy tinh tế, còn nhận xét: “Ừm, đúng là không tồi.”

Nói xong, hắn khẽ liếm khóe miệng, làm như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Lạc Hành Vân sững sờ tại chỗ, que bánh nhân kem đột nhiên không còn thơm như trước nữa.

Phòng Bùi Diễn thoang thoảng một mùi thơm dễ chịu, nhưng chẳng qua chỉ là dễ ngửi thôi. Mà khi đối phương ghé sát lại, những tinh thể mang theo mùi hương của rừng rậm dưới đáy biển sâu bị phủ bụi nhiều ngày mới như bừng tỉnh, mạnh mẽ xâm chiếm toàn bộ không gian, khiến cậu mặt đỏ tim loạn.

Lạc Hành Vân đơ ra tại chỗ trong chốc lát. Sau đó, cậu lại lấy một que bánh ra, ngậm lấy, chọc chọc thắt lưng của đối phương, chìa về phía miệng hắn.

Bùi Diễn bật cười: “Muốn nữa à?”

Lạc Hành Vân không nói mà ra sức gật đầu, xong lại cúi đầu không dám ngẩng lên.

“Vân Vân của chúng ta tham ăn quá~” Giọng nói mát rượi len lỏi vào lỗ tai cậu.

Đồng thời, một đôi bàn tay to lớn nhanh chóng vươn tới, giữ chặt hai vai cậu. Bùi Diên nghiêng người, lần này, hắn cắn sâu hơn.

Lạc Hành Vân ôm hộp bánh que, cảm nhận độ nóng trên mặt, phát hiện bản thân rất khó có thể ăn thêm que nữa.

Trái ngược với vẻ luống cuống và xấu hổ của cậu, Bùi Diễn ăn bánh xong lại cảm thấy rất vui. Hắn lững thững đi đến trước tủ quần áo, mở ra, nói: “Lại đây.”

Trong tủ, áo trong áo ngoài treo đến chỉnh tề, toàn bộ chỉ có ba màu đen, trắng, xám vô cùng đơn điệu.

Chiếc áo len cổ lọ màu xanh lam của Lạc Hành Vân lọt vào trong đó, quả thật vô cùng bắt mắt.

Lạc Hành Vân suýt quên mất nó, vừa thấy liền hết sức vui mừng, nhanh chóng thoát khỏi trạng thái người gỗ, nhảy cẫng lên: “Cậu còn giữ cái áo này à!”

“Giặt rồi.” Bùi Diễn vuốt nhẹ chiếc áo: “Rất sạch.”

Lạc Hành Vân vui vẻ lấy áo ra, gấp lại: “Thế tôi mang về mặc.”

Cậu không thể thiếu bất cứ chiếc áo len nào, sau khi mất chiếc màu lam, cậu đã bực bội một thời gian. Nếu không phải đã trở thành bạn trai của Bùi Diễn, cậu cũng không dám mở miệng đòi áo lại… Nói chung, cái chức bạn trai này có giá trị cực kỳ!

Bùi Diễn lại đưa cho cậu một chiếc áo thun trắng bằng vải bông form rộng, dặn: “Tắm xong có thể mặc nó đi ngủ.”

“Cái này tôi biết! Gọi là áo giấu quần, đúng không?” Lạc Hành Vân hỏi xong liền lắc đầu đầy thâm sâu: “Không ngờ lớp trưởng lại có hứng thú với nó.”

Bùi Diễn cầm chiếc áo trong tay, hơi nhướn mày: “Nếu cậu đã biết, vậy có muốn thay luôn bây giờ không?”

Lạc Hành Vân để tay sát vành tai: “Lớp trưởng, cậu có nghe thấy không? Giờ này mà cũng có người nói mê, thần kỳ thật đấy~”

Bùi Diễn cười cong cả mắt, giũ phẳng cái áo phông, tự tay cầm cổ áo, lại bảo Lạc Hành Vân tóm góc áo rồi dắt cậu vào phòng vệ sinh, cẩn thận hướng dẫn cậu sử dụng vòi sen và các đồ dùng bên trong.

Sợ Lạc Miêu Miêu vẫn là một con mèo nhỏ, không biết tự tắm rửa cho mình.

Lạc Hành Vân nhìn thấy hai chiếc cốc đánh răng và hai cái bàn chải ở trên bồn rửa mặt, vươn tay nghịch: “Lớp trưởng, cho tôi à?”

Cốc đánh răng có màu xanh đậm in hình một chú cá voi, bên trong cắm một cái bàn chải điện. Khăn mặt cũng là đồ mới, trắng mềm như tuyết, lại còn có đôi có cặp.

Bùi Diễn đứng cạnh Lạc Hành Vân, vươn tay, chạm vào má đối phương ở trong gương, đáp: “Đều cho cậu.”

Lạc Hành Vân còn đang ngơ ngẩn, người nọ đã lấy cốc xuống hứng nước, còn bóp kem đánh răng lên bàn chải rồi nhét vào tay cậu: “Ăn đồ ngọt xong nhớ phải đánh răng.”

“… À, ừ.” Lạc Hành Vân nhận lấy trong mơ hồ.

Phòng vệ sinh trong ký túc xá trang bị hai cái bồn rửa mặt. Hai người đứng trước gương, lẳng lặng đánh răng. Một trái một phải, một cao một thấp, trông hài hòa và đồng điệu vô cùng.

Lạc Hành Vân nhìn ảnh ngược của mình trong gương, dần lấy lại tinh thần: Đây là sống thử một ngày, a a a a a!



Bùi Diễn đứng đợi Lạc Hành Vân đánh răng xong rồi cùng đi ra.

“Cậu ngủ giường này à?” Lạc Hành Vân khom người, chọc chăn của đối phương.

Bùi Diễn trải chăn giúp Lạc Hành Vân: “Chăn Tencel Quilt (*), mềm mại nhẹ nhàng, còn giữ ấm nữa.”

(*) Vải Tencel mềm mại như lụa, thông thoáng, hấp thụ nước rất mạnh mẽ, thấm hút mồ hôi tốt, không tích điện, khả năng chống nhăn, không hấp thụ nước cứng khi giặt, độ bền cao. Tencel xếp vào loại vải cao cấp nhất hiện nay

“Sao cậu lại tinh tế thế này?” Lạc Hành Vân thèm đòn nghịch ngợm, cong mắt trêu chọc hắn: “Đây có phải hành động xây đắp tổ ấm của Alpha không thế?”

Có vài Alpha khi bước vào thời kỳ nhạy cảm hoặc giai đoạn động dục sẽ biểu hiện một vài tập tính của động vật. Rõ ràng hai người còn chưa kết hôn mà người kia đã bắt đầu sưu tầm các loại đồ vật, còn chuẩn bị cả phòng tân hôn.

Cứ như Omega của mình sắp đẻ trứng rồi cần ấp trứng vậy, vô cùng đáng yêu.

“Đúng vậy.” Bùi Diễn chuẩn bị giường xong liền ngồi xuống bên cạnh, vắt chân đầy tao nhã: “Ngày nào cũng muốn bắt cậu về, sinh một ổ chim non.”

Lạc Hành Vân thuận tay vo cái áo len màu xanh lam thành một cục, nhét vào trong bụng, phỏng theo loa quảng cáo của siêu thị, hớn hở hét lên với Bùi Diễn: “Tin tốt, tin tốt đây~”

Cậu đỡ tay ra sau thắt lưng, khoe khoang cái bụng phồng lên của mình, diễn y như một Omega đang mang thai một Alpha đầu lòng, mẹ vinh hiển nhờ con.

Bùi Diễn cong ngón trỏ, gõ gõ quanh lớp quần áo bên ngoài, hệt như người chọn dưa hấu chuyên nghiệp: “Nghe tiếng vang này, hình như không giống tôi.”

Lạc Hành Vân kêu lên “ai nha”, mở to hai mắt ngắm nghía mái tóc đen của hắn: “Lớp trưởng này, xanh xanh luôn này~”

Ngón tay thon dài của người kia chạm vào cổ cậu, di chuyển từ yết hầu, miết nhẹ rồi nâng cằm cậu lên.

Mắt Alpha thâm trầm mà quyến luyến: “Cậu hồng hạnh xuất tường, tôi vô cùng tức giận, vậy cậu định bồi thường tôi thế nào đây?”

Lạc Hành Vân cảm nhận được ham muốn mỗi lúc một rõ trong hương pheromone bao quanh hắn, cậu than thở rồi nhào cả người lên chăn của hắn: “Bây giờ còn chưa được!”

“Vì sao?”

“Bởi vì tôi chỉ đạt 250 điểm kiểm tra.” Lạc Hành Vân chán nản buồn bã vùi mặt vào chăn.

Chuyện Bùi Diễn đạt được 726 điểm thật sự kích động cậu.

Trước kia Lạc Hành Vân không cảm thấy điểm số có gì quan trọng, thậm chí vì bản thân không đủ khả năng nên cậu còn gọi đó là “nền giáo dục chỉ vì thi cử, điểm cao mà năng lực thấp”.

Nhưng khi Bùi Diễn đứng trên cao, phía trên mọi người, khi Bùi Diễn được mọi người súng bái, tôn thờ, ngợi ca, còn cậu chỉ biết hòa mình với đám đông, từ lúc ấy, Lạc Hành Vân đã không thể chấp nhận sự yếu kém của bản thân thêm nữa.

Một tuần sau kỳ thi tháng, Lạc Hành Vân đều vùi mình trong lớp đội tuyển Olympic Vật lý.

Không phải cậu không tin vào khả năng của mình, cậu chỉ lo hai chữ “lỡ đâu”.

Lạc Hành Vân lặng lẽ hé nhìn, để lộ đôi mắt với quầng sáng rực rỡ: “Nhưng… qua ngày mai nữa thôi. Hết ngày mai, cậu sẽ không còn là tên nam nhân thối mà cả đời tôi cũng không thể có được nữa.”

Giường lún xuống, Bùi Diễn cúi người, chống tay lên đệm, bao phủ lấy Lạc Hành Vân ở bên dưới: “Vốn đã là của cậu rồi.”

Ngón tay út để trước mắt cậu, cong cong: “Cho cậu.”

Như một cái móc câu đầy sống động.

Lạc Hành Vân do dự một lát rồi trở mình, nắm chặt lấy ngón tay út của hắn, khẽ cười, nói một câu không đầu không đuôi: “Trên đây toàn là mùi hương của cậu.”

Nét mặt Alpha hơi căng thẳng, không kìm lòng được tiến gần tới, gần như chỉ cách hôn môi có một bước.

Hơi thở của cả hai đều là mùi bạc hà.

“Muốn hôn tôi à?” Lạc Hành Vân lén cong khóe miệng, lấy trong túi ra một cái khẩu trang, đeo cho hắn rồi áp môi lên, đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lên lớp vải dệt trắng.

Hôn xong, cậu đưa mắt nhìn đồng hồ: “Tốt rồi, cậu phải đi rồi, sắp hết năm phút, Hoắc Tư Minh đến tìm cậu rồi kia kìa.”

Bùi Diễn nhận được nụ hôn qua lớp khẩu trang, phản xạ của cơ thể như bị đình trệ, hai, ba giây sau mới chậm rãi gật đầu: “Tắm rửa đi ngủ sớm một chút, ngày mai thi tốt nhé.”

Lạc Hành Vân “ừ” một tiếng: “Chờ tôi công thành danh toại thì sẽ quay về vun vén couple với cậu!~”

“Ừ.” Bùi Diễn chống tay nằm trên cậu, ánh mắt tỉ mỉ khắc họa hình dáng Lạc Hành Vân.

Lạc Hành Vân ngượng ngùng, quay mặt sang chỗ khác: “Vậy cậu đứng lên đi.”

Bùi Diễn chăm chú ngắm cậu thêm vài giây rồi mới chậm rãi đứng dậy.

Lạc Hành Vân ngồi dậy cởi tất và giày, định tới phòng vệ sinh tắm rửa.

Nhưng cậu tìm mãi vẫn chẳng thấy dép lê đâu, đành loay hoay ngồi tại chỗ.

Đang buồn bực, Bùi Diễn bỗng khom lưng xuống, đặt một đôi dép lê sọc xanh dưới chân cậu.

“Cảm ơn~” Lạc Hành Vân nói.

Cậu vốn đã trắng, bàn chân lại đi giày quanh năm, dù vào ngày nóng nhất cũng không phải tiếp xúc với ánh mặt trời, vậy nên từ mắt cá chân trở xuống, màu da liền tách biệt hẳn.

Hệt như đá cẩm thạch được tỉ mỉ chạm khắc, như tuyết trắng ngần lấp lánh.

Xương cơ và mạch máu đều ẩn mình dưới lớp da trắng, không thể tìm thấy chút tỳ vết nào.

Chỉ có ngón chân ửng hồng vì lạnh, móng chân được cắt gọn gàng, tròn tròn trịa trịa.

Bùi Diễn cứng người.

Lạc Hành Vân đang định xỏ dép, bỗng nhiên cảm thấy có cái gì đó ghì lên ngón chân trỏ bên phải.

Mặt cậu đỏ ửng như sắp bốc cháy.

Ngón chân trỏ của cậu vốn thon dài, trông rất xinh xắn.

Bùi Diễn nửa quỳ trên mặt đất, nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của Lạc Hành Vân, xỏ vào dép: “Đừng để bị cảm lạnh.”

Lạc Hành Vân đứng vội lên, cầm túi đồ rửa mặt, lê dép loẹt quẹt chui vào nhà vệ sinh: “Tôi đi tắm đây, cậu về đi, hẹn gặp lại!”

Bùi Diễn đứng tại chỗ, mãi một lúc sau mới nhẹ nhàng nói về phía phòng vệ sinh: “Hẹn gặp lại.”



Bùi Diễn đóng cửa lại, nhưng tay không thể rời khỏi nắm cửa.

Cả hành lang vắng lặng không một tiếng động.

Hắn dường như có thể nghe thấy tiếng Lạc Hành Vân đi dép lê chạy ở bên trong.

Lạc Hành Vân mặc quần áo của hắn. Dùng đồ của hắn. Ngủ giường của hắn. Nằm gối của hắn.

Cậu sẽ cởi toàn bộ quần áo, thoa xà phòng của hắn.

Cả người nhiễm đầy hơi thở của hắn.

Nhà tắm nằm ngay gần cửa, vòi hoa sen đang mở nước.

Dòng nước nóng hổi chảy trên cơ thể, tiếng nước vốn đơn điệu bỗng trở nên phong phú, như tiếng mưa trong rừng, tí tách tí tách.

Bùi Diễn tưởng tượng dòng nước ấm chảy qua gương mặt cậu, bờ vai cậu, chảy qua những sợi tóc mềm phía sau gáy, men theo cột sống, đến phần thắt lưng mảnh khảnh.

Trên nền sứ trắng, có một đôi chân trắng nõn, còn đẹp hơn cả đá cẩm thạch điêu khắc.

Phía trên đó có những ngón chân tròn tròn ửng hồng.

Ngón chân trỏ thon dài.

Bùi Diễn không nhịn được cắm chìa khóa vào ổ.

Chiếc chìa xoay 90 độ, lạch cạch, khóa lại.

Lạc Hành Vân đang ở trong phòng hắn.

Lạc, Hành, Vân, đang, ở, trong, phòng, hắn.

Đôi mắt đen thẫm đanh lại.

Chỉ nghĩ vậy thôi đã đủ khiến hắn hưng phấn hơn bất cứ điều gì.

Giữa hành lang tối đen không người, Alpha sắp mất kiềm chế, ngửa mặt, cắn răng, lắng nghe tiếng nước chảy, thở dốc trong thinh lặng.

Một tay đút vào túi quần, một tay cầm chìa khóa, ngay cả tư thế khóa cửa cũng không đổi.

Chiếc cổ thon dài cứng lại, yết hầu gợi cảm nhô lên như một ngọn núi nhỏ, căng thẳng chẳng khác gì một dây cung đang chờ bắn tên đi.

Omega ở trong nhà vệ sinh ngâm nga hát, giọng hát du dương, lãng đãng vang vọng trong không gian cùng dòng nước ấm.

Có dòng điện cực mạnh vọt thẳng từ nửa người dưới lên đại não hắn.

Nghe thấy tiếng hát hòa quyện với tiếng nước, bóng hình trong im lặng kia khẽ run lên.

Thứ đáng sợ nào đó vừa dâng tới đỉnh điểm bỗng đứt đoạn.

Sự yên tĩnh trở lại như lúc đầu.

Alpha yên lặng xoay ổ khóa về vị trí cũ, rút chìa, cất vào trong túi, bước đi thong thả hơn cả bình thường, gõ cửa phòng bên cạnh.

“Thẩm Thư Ý.”

Thẩm Thư Ý đang chơi game bèn ngẩng đầu lên nhìn.

Một bóng người mang cảm giác áp bức bước vào, đứng ở cửa: “Tôi muốn đi tắm.”

Đôi mắt đen sẫm khiến người ta sợ hãi.



Hôm đó, Bùi Diễn về nhà rất sớm.

Hắn ném chìa khóa vào trong bát, thay dép lê, Đồng Hiểu Niên ngồi bên cạnh bàn ăn gọi hắn lại.

Bà buông bát, cầm một bản báo cáo lên: “Đã có báo cáo so sánh DNA.”

Bùi Diễn nhận lấy bản báo cáo màu xanh nhạt, không nói gì, đi thẳng lên lầu.

“Không xem sao?” Đồng Hiểu Niên cho rằng con trai sẽ rất vội vàng.

Bùi Diễn đáp lại bà bằng bóng lưng trầm mặc.

Bình luận

Truyện đang đọc