NHIỆM VỤ CỦA ĐỊA NGỤC!


- Biến được rồi đấy!
Lai Tử cười như không cười, dù biết Lam Thiên là người nhanh gọn dứt khoát nhưng vẫn thể nắm bắt được hành động của cô.
Lai Tử búng tay một cái, những hạt bụi trần dường như biến mất trong không khí.

Ánh mắt cậu chuyển sắc xanh lam, rồi dần dần chuyển bạc và lại quay lại như màu nâu thường.
Lai Tử nhìn vào Lam Thiên, cậu dùng tay trái lấy một đoạn tóc bạch kim của cô, hít hà mùi hương ngọt ngào đó.
Lam Thiên vẻ mặt âm trầm hỏi:
- Có điều gì muốn nói sao?
Lai Tử như đang mong chờ câu hỏi này.

Cậu khẽ nói:
- Sao lại hiện nguyên hình? Mọi khi sẽ không làm vậy.
Quả thật mỗi lần như vậy, cô chưa bao giờ hiện nguyên hình của mình cho bất kì một con mồi nào thấy.

Nhưng lần này lại khác, cô lại hiện nguyên hình của bản thân cho gã hạ đẳng không có tầm ảnh hưởng này.
Lam Thiên mỉm cười như một câu trả lời của mây gió rồi bước nhẹ nhàng qua cánh cửa căn phòng.

Khi bước qua cửa thì cô lại biến thành một quý cô cao sang.


Chiếc váy đen nguyên bản biến về với màu đỏ quý phái.

Đôi mắt với màu bích ngọc quý hiếm.

Làn da trắng sứ, sống mũi cao, khuôn mặt với nét lai tây thanh tú.

Tựa một mỹ nhân\~
Cô để lại Lai Tử với bóng lưng chơi vơi, cô quạnh.

Cậu không biết vì sao cô lại hiện nguyên hình.
Đi ra bữa tiệc, nơi phồn hoa, phong lưu, nơi tồn tại những con chuột cống.

Lam Thiên với nhan sắc ẩn dấu, cô như đoá hồng đỏ xinh đẹp giữa hàng vạn bông hoa khác.

Một đoá hồng máu!
Vẻ đẹp lúc bấy giờ của cô cũng chỉ là lớp hoá trang hoàn hảo của một quái vật đem đến chết chóc cho mọi người.
Lai Tử đều nhìn ra được, cái ánh mắt dòm ngó, cái sự tò mò về một điều không nên biết của tất cả mọi người về Lam Thiên.
Cậu bước nhẹ nhàng đến chỗ cô.
Lam Thiên thấy Lai Tử đến gần cũng bất giác nhìn cậu.

Hai người không hẹn mà đều nhìn thẳng nhau.
Lai Tử dùng tay chỉ vào đồng hồ như đang ra hiệu cho cô rằng thời gian rời đi đã đến.
Lai Tử bước đến bên cô và nắm đôi bàn tay mịm màng đó rồi rời khỏi bữa tiệc trước ánh mắt của bao vị quan khách.
Đi ra khỏi bữa tiệc thì họ liền biến mất một cách chớp ngoánh mà không một ai nhận thấy.

Họ đến một ngôi biệt thự to lớn và rộng rãi.
Đi vào căn dinh thự này, hai người họ đi sâu vào trong.

Đi vào tận một căn phòng bí mật đằng phòng sách của dinh thự.
Bóng tối được bao chùm xung quanh, một cảm giác âm u lạnh lẽo.

Người hầu của dinh thự này cũng kì lạ, không ai là bình thường cả.
Vào giữa căn phòng mật, một quả cầu pha lê đen huyền được đặt ở chính giữa căn phòng.


Lúc này ở đằng sau lưng Lai Tử xuất hiện một đôi cánh đen, nhìn như đôi cánh của một chú quạ đen đủi.

Nhưng ở đỉnh của giữa đôi cánh đó lại là một chiếc vuốt sắc bén.

Đặc biệt hơn thế là những chiếc lông nó như những con dao nhọn đan xen vào nhau.
Ở lưng Lam Thiên thì lại có đôi cánh khác hoàn toàn với Lai Tử.
Đôi cánh có những hạt bụi trần và làn khí đen chết chóc.

Giống như đôi cánh của loài bướm Papilio palinurus nhưng lại có viền giống với loài bướm cẩm thạch trắng.

Điều đặc biệt của đôi cánh này là nó có một phần đuôi dài màu tinh khiết tuyệt đẹp.
Lai Tử và Lam Thiên cùng nhau biến về hình dáng thực thụ của mình.
Lam Thiên với mái tóc bạch kim, đôi mắt đỏ ngọc bích, khuôn mặt thanh tú không tì vết, làn da trắng nõn nà.
Lai Tử cũng không kém cạnh về nhan sắc.

Cậu sở hữu mái tóc trắng ngọc trai, đôi mắt lục bảo đỏ thẫm, khuôn mặt không một góc chết khiến bao cô gái phải si mê.
Bộ quần áo của Lai Tử và Lam Thiên đều chung 1 màu đen huyền bí với chiếc áo choàng đen bên ngoài.
Biến về nguyên hình của chính bản thân, họ quay sang nhìn nhau.

Lai Tử hỏi dò:
- Nhiệm vụ lần này phải chăng đã hoàn thành?
Lam Thiên liếc nhìn cậu một cái rồi quay đi, cô đi đến quả cầu pha lê rồi mới nhẹ nhàng trả lời:
- Nếu chưa thì về làm gì? Mày nghĩ tao là một người sơ sài sao?
Lai Tử cười gượng gạo, cậu thầm nghĩ: Sao mình lại quên mất, Lam Thiên là chúa tể của sự hoàn hảo, bà hoàng yêu sự hoàn mĩ, bậc thầy của sự tỉ mỉ, tự dưng thấy mình như thằng ngu khi hỏi câu này.

Tuy là nữ nhưng Lam Thiên là một cô gái tính cách rất lạnh lùng, ăn nói không hề phân nặng nhẹ, dứt khoát không úp mở.
Lai Tử lại là người sống tình cảm nhưng lại chỉ thiên về gia đình và bạn bè hơn.

Nhưng khi cơn tức giận đạt cực hạng thì cậu lại là một người tàn nhẫn và máu lạnh.
Đứng trước quả cầu pha lê đen, Lai Tử và Lam Thiên đều cùng nhau niệm chú để xuất hiện thanh vũ khí của mình.
Nếu Lam Thiên là một lưỡi hái chết chóc, mang trên mình là viên ngọc bích xanh lam với kí danh Hồng máu.

Thì Lai Tử cũng sở hữu cho mình một cây lưỡi hái đen, mang trên mình một chiếc lông vũ đen huyền với kí danh Lửa ngục.
Hai người cùng nhau đứng trước quả cầu pha lê và đồng thanh niệm chú:
- Hỡi không gian và thời gian, vô hạn và hết hạn, song song với nhau bởi vị thần dẫn lối.

Lắng nghe lời thỉnh cầu của ta, mở ra cánh cửa Song Song.
Khi niệm chú xong thì một cánh cổng kì lạ xuất hiện.

Lam Thiên và Lai Tử bước vào bên trong, ánh mắt của cả hai cũng trở nên âm u hơn.
Đằng sau cánh cửa là một thế giới tách biệt với loài người.

Một thể giới quỷ dị và đáng sợ, mang một cái tên thân thuộc ĐỊA NGỤC.


Bình luận

Truyện đang đọc