NỮ NHI LÀ KẺ TỬ THÙ KIẾP TRƯỚC

Đa tạ ý tốt của Tiệp dư nương nương, nếu nương nương không còn chuyện gì khác thì thiếp thân xin cáo lui.” Nàng thậm chí còn lười trả lời những câu này của nàng ta, chỉ hành lễ qua loa rồi lập tức xin lui. Sau khi đi được vài bước, nàng quay người lại, nhìn vào khuôn mặt đã trở nên u ám của Hứa Đinh Uyển rồi thản nhiên nói.

“Vốn ta chẳng muốn nhiều chuyện,nhưng nể tình ngươi họ Hứa nên ta nhắc nhở ngươi một câu: Đừng có coi thường đối thủ của ngươi, mà cũng đừng đánh giá bản thân mình quá cao.”

Lương Dục Yên và Hồ Yên Nghi có ngốc đến đâu, cũng không thể vì ‘Bệ hạ có ý với mình’ mà không tiếc giá nào đối đầu với hai phủ Đường Hạ, rước kẻ địch mạnh về cho các nàng và gia đình các nàng.

Những cô nương xuất thân từ thế gia vọng tộc được đưa vào cung làm sao có thể bị tình yêu che mờ mắt, dù có yêu thì chút lý trí vẫn phải có.

Cho nên nàng dám chắc, ván cờ này không dùng để đối phó với mình, mà là Hứa Đinh Uyển người tự cho là có thể ngư ông đắc lợi. Còn người đánh cờ không phải Hoàng hậu mà là Hồ Lệ phi.

Nếu không phải vì nữ tử ngu xuẩn, không biết lượng sức mình như Hứa Đinh Uyển có quan hệ với Ngôn Vũ, và đều là ‘quân cờ’ giống mình đời trước thì nàng thật sự không muốn nhiều chuyện.

Sắc mặt của Hứa Đinh Uyển cuối cùng cũng biến đổi.

Đường Quân Dao không thèm đếm xỉa tới nàng ta, dù sao nàng cũng rất quen thuộc hoàng cung, cho dù không có người dẫn đường thì nàng cũng có thể đi đến vườn Uẩn Phương.

Nào ngờ khi nàng mới vòng qua núi đá giả đã trông thấy Tĩnh quốc công phu nhân đi từ con đường khác về phía này và đang mỉm cười nhìn mình.

“Phu nhân.” Nàng sải bước về phía trước hành lễ.

Tĩnh quốc công phu nhân kéo tay nàng, dịu dàng nói: “Hiếm lắm mới gặp nhau, chi bằng đi cùng ta một đoạn?”

“Phu nhân đã có lời, thiếp thân nào dám không theo.” Đường Quân Dao cười đáp lời.

Tĩnh quốc công phu nhân khẽ cười, vỗ lên mu bàn tay nàng, nhưng cũng không hề buông tay nàng ra mà kéo tay nàng chậm rãi tiến về phía trước.

“Lúc nãy ta đã nghe thấy hết những lời con nói với Hứa tiệp dư.” Đi được một đoạn, Tĩnh quốc công phu nhân mới thở dài nói.

Đường Quân Dao cũng không bất ngờ, từ nơi gặp nàng lúc nãy cùng với yêu cầu đi một đoạn cùng bà, thì nàng biết chắc hẳn Tĩnh quốc công phu nhân đã nghe rõ cuộc nói chuyện của nàng cùng Đinh Uyển, đồng thời bà cũng có lời muốn nói với mình.

“Con là một đứa trẻ thông minh, nhìn nhận sự việc hết sức thông tỏ, nếu Dục Yên có nửa sự thông minh của con thì ta cũng yên lòng hơn.”

Đường Quân Dao chỉ cười không nói, yên tĩnh lắng nghe bà nói.

“Quân Dao cảm thấy những lời Hứa tiệp dư nói vừa nãy có mấy câu là thật, có mấy câu là giả?” Cuối cùng, nàng nghe thấy Tĩnh quốc công phu nhân hỏi mình.

“Không dám giấu phu nhân, thật ra thiếp thân không hề để tâm lời nàng ta nói là thật hay giả. Thiếp thân chỉ là cáo phụ triều đình, những chuyện trong hậu cung không liên quan gì đến thiếp thân cả. Từ bé Hoàng hậu nương nương đã được dạy dỗ lễ nghi cung đình, lại còn có phu nhân coi chừng nhắc nhở, đương nhiên ngài ấy sẽ không bị đám tiểu nhân che mờ mắt.” Đường Quân Dao nhẹ nhàng trả lời, khóe môi hơi vểnh lên.

Tĩnh quốc công phu nhân nhìn nàng thật lâu, sau một lúc, bà cũng nở một nụ cười ấm áp, vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng một cách đầy yêu thương, sau đó khéo léo chuyển đề tài, nói đến những việc thường ngày.

Đường Quân Dao cũng thuận theo bà, cùng bà nói tán dóc đông tây. Cho đến lúc đi đến ngã rẽ và nhìn thấy cung nữ của cung Phượng Tảo đi đến đây, để đón Tĩnh quốc công phu nhân đến cung Phượng Tảo.

“Ngươi dẫn Hạ phu nhân đến vườn Uẩn Phương, chớ để chậm trễ.” Nàng nghe thấy Tĩnh quốc công phu nhân dặn dò cung nữ này.

Cung nữ khom người nhận lệnh, tự mình đi sắp xếp.

“Thay ta hỏi thăm lệnh đường nhé.” Lúc sắp đi, Tĩnh quốc công phu nhân mỉm cười nói.

Đường Quân Dao mỉm cười thưa vâng, khi bóng lưng bà đi xa dần, nàng mới đi theo cung nữ dẫn đường đến vườn Uẩn Phương.

Trong cung Phượng Tảo, Lương Dục Yên đang nói chuyện với huyện chủ Gia Bình, nghe thấy cung nữ bẩn báo Tĩnh quốc công phu nhân đến rồi, nàng ta vội vàng sai người mời bà vào.

“Mợ.” Nàng sải bước xuống thềm ngọc, đỡ Tĩnh quốc công phu nhân đang hành lễ với nàng.

Huyện chúa Gia Bình cũng vội tiến tới hành lễ.

Sau khi ngồi xuống, Tĩnh quốc công phu nhân bèn nhìn huyện chúa Gia Bình nói: “Thiếp thân cùng Hoàng hậu có vài lời muốn nói, huyện chúa có thể lánh đi chăng?”

Huyện chúa Gia Bình lập tức cảm thấy khó xử không thôi, vội đứng lên cáo từ.

Lương Dục Yên thấy người mợ vẫn luôn dịu dàng bỗng nhiên thẳng tính như vậy thì lấy làm khó hiểu.

“Tâm trạng của nương nương nhìn trông không tệ, chẳng hay có chuyện vui gì vậy?” Tĩnh quốc công phu nhân hỏi thẳng.

Lương Dục Yên giật thót, toan tìm một lí do để trót lọt, nhưng Tĩnh quốc công phu nhân hoàn toàn không muốn nghe nàng ta nói, bà nói thẳng rằng: “Cũng đúng, sắp được nhìn thấy kẻ vẫn luôn chống đối mình muốn tìm đường chết, sao nương nương không vui cho được chứ!”

Lương Dục Yên phụ nhận trong vô thức: “Mợ nghe ở đâu mấy lời với vẩn này vậy, bản cung…”

“Ngài theo ta từ bé, ngài nói thật hay nói dối, chẳng lẽ có thể lừa được thiếp thân sao? Chẳng qua thiếp thân không nghĩ ngài lại hồ đồ như thế, không ngờ ngài còn dám kéo cả Hạ phu nhân vào chuyện này, bây giờ bị người ta lợi dụng mà còn không biết!” Tĩnh quốc công phu nhân thất vọng khôn cùng.

“Mợ, Mợ à, bản cung, bản cung……..chưa làm gì Đường Quân Dao cả, bản cung chỉ…..” Lương Dục Yên muốn giải thích vài câu nhưng lại bị bà cắt ngang.

“Ngài dám chắc mình chưa làm gì Hạ phu nhân sao, ngài chỉ ngấm ngầm tính kế để Hồ Lệ phi làm gì nàng mà thôi.”

“Ngài tự cho rằng bệ hạ có ý khác với Hạ phu nhân, nên lòng tích đầy khó chịu. Song, lại vì kiêng kỵ hai phủ Đường Hạ mà không dám làm gì nàng, đúng lúc Hồ Lệ phi được sủng ái vẫn luôn đè đầu cưỡi cổ ngài, vả lại bình thường nàng ta làm việc ngang ngược hống hách, nên ngài cố ý tiết lộ chuyện bệ hạ có ý với Hạ phu nhân cho Lệ phi, chỉ trực Lệ phi nảy sinh lòng ghen ghét mà ra tay với Hạ phu nhân, lúc đó ngài sẽ vạch trần hành động của Lệ phi trước mặt bệ hạ, như vậy, bệ hạ tất sẽ không tha cho Lệ phi, còn ngài lại trừ khử được một kẻ địch.”

“Ngài cho rằng mình thông minh, tính toán mọi chuyện đâu ra đấy, nhưng lại không biết rằng tâm tư của mình đã bị người ta nhìn thấu hết cả!”

“Ngài thật sự cho rằng Hồ Lệ phi là loại nữ tử dốt đặc cán mai, vừa kiêu căng hống hách lại còn không có chừng mực ư? Ngài chỉ nhìn đến vẻ ngoài hống hách của nàng ta, nhưng không nhìn cho rõ sự hống hách của nàng ta, cái sự hống hách ấy chỉ gói gọn trong phạm vi cho phép của bệ hạ, chứ chưa từng vượt quá giới hạn!” Tĩnh quốc công phu nhân càng nói càng tức, ngữ khí cũng càng lúc càng nghiêm.

“Ngài coi người thông minh thành kẻ ngốc, coi kẻ ngốc thành người thông minh, không hề hay biết bản thân mình ở trong mắt người thông minh buồn cười đến nhường nào!”

“Năm đó, huyện chúa Gia Bình cố ý châm ngòi chia rẽ quan hệ của Đường Hoài Châu và cô nương Vi gia. Kết quả, huyện chúa Gia Bình bị Đường Hoài Châu vạch trần những lời khiêu khích của mình ngay trước mặt phu quân, nhà họ Thái có yếu thế đến đâu cũng không thể chấp nhận được việc phụ nhân không trung trinh, lòng tơ tưởng đến nam nhân khác, nếu không phải phụ tử Quận vương tạo áp lực từ bên trong thì huyện Gia Bình đã bị bỏ từ lâu.”

“Một nữ tử cùng lúc bị phu gia và nhà ngoại vứt bỏ, trong lòng ôm hận Đường gia, còn ngài thì lại coi nàng ta như người thân cận nhất, cất nhắc nàng ta ở khắp nơi, tin tưởng tuyệt đối mỗi lời nàng ta nói.”

Lương Dục Yên mặt mày xanh mét, vội nói: “Mợ, bản cung không biết nàng ta….”

“Đủ rồi, ngài không cần phải giải thích!” Tĩnh quốc công phu nhân lại cắt ngang lời nàng ta, bà hít thở thật sâu, vẻ mặt chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Ngài là Quốc mẫu, lý ra phải có dáng vẻ cùng tấm lòng của người làm mẹ khắp thiên hạ, Lệ phi có được sủng ái thế nào cũng chỉ là phi tần trong cung, bệ hạ là một vị vua có đạo, chắc chắn sẽ không làm những chuyện như sủng thiếp diệt thê.”

“Còn nữa, chỉ cần ngài không phạm phải tội tội lỗi không thể tha thứ, chỉ dựa vào việc ngài là Dự vương phi do tiên Hoàng hậu đích thân chỉ hôn thì bệ hạ cũng không thể động vào ngôi vị Hoàng hậu của ngài. Ngài coi Hạ phu nhân thành cái gai ở trong tim, nhưng lại lại quên rằng phụ thân của nàng, tức Đường đại nhân lại là chỗ dựa vững chắc nhất của ngài ở trong cung!”

Lương Dục Yên như ngừng thở, muốn nói cái gì đó nhưng không nói nổi một câu.

Hôm nay nàng thật sự ôm lòng chờ xem kịch hay, đợi Hồ Lệ phi tự tìm đường chết, chờ xem phản ứng của bệ hạ khi bị sủng phi biết được người trong lòng mình là ai.

Tĩnh quốc công phu nhân nhìn nàng ta với ánh mắt thất vọng không nói nên lời, song những gì bà có thể nói cung chỉ có nhiêu đây thôi. Suy cho cùng, nàng cũng chẳng phải nữ nhi do mình sinh ra, cho nên có một số ranh giới không thể vượt quá giới hạn.

Bà nghĩ, nếu như năm đó bà gắng sức ngăn cản nàng gả vào vương phủ thì tốt rồi, nếu thế thì bây giờ có thể bớt lo lắng hơn.

Đúng vào lúc này, một cung nữ hấp tấp đi vào, khi nhìn thấy Tĩnh quốc công thì kịp thời nuốt những lời muốn nói vào trong.

“Có gì thì nói đi, mợ không phải người ngoài.” Lương Dục Yên trấn tĩnh lại, cười khổ nói.

Việc đến nước này, nàng còn giấu mợ làm gì nữa.

“Bẩm nương nương, Hứa tiệp dư bị ong đốt vào mặt.” Cũng nữ kia nhỏ giọng bẩm báo.

“Hứa tiệp dư?” Lương Dục Yên ngây ngẩn cả người, không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện này.

Tĩnh quốc công phu nhân vừa nghe đã hiểu ra, bà cười lạnh: “Hóa ra là vậy, vị này cũng bất chấp thật đấy.”

Lương Dục Yên có chút mơ hồ: “Mợ, chuyện này là thế nào?”

Tĩnh quốc công phu nhân càng thêm thất vọng: “Ngài đã nuôi trúng một con sói mắt trắng mà còn không biết, xém nữa ngài cũng trở thành bàn đạp cho nó đấy! Chẳng hay ngài cũng nghe chuyện bệ hạ có ý với Hạ phu nhân từ chỗ nàng ta?”

Lương Dục Yên mặt mày tái mét.

Tĩnh quốc công phu nhân không thèm để ý, tức giận nói tiếp: “Ngài tưởng rằng hôm nay Hồ Lệ phi sẽ tính kế Hạ phu nhân, nhưng lại không hay biết rằng mục tiêu thật sự của nàng ta là Hứa tiệp dư, cũng may Hứa tiệp dư kia là một kẻ ác độc bất chấp, không ngờ nàng ta còn có thể nghĩ ra cách này để tự cứu lấy mình.”

“Nữ tử xem trọng nhất là dung mạo, đến cả việc này mà nàng ta cũng dám làm, có thể thấy nữ nhân này lòng dạ rất sắt đá, đã vượt xa tưởng tượng của ngài.”

Tĩnh quốc phu nhân thở dài, nhìn Lương Dục Yên đang ơi vào trạng thái mơ hồ thì không có hứng để nói rõ nữa, bà chỉ nói dửng dưng: “Sau này ngài chỉ cần chuyên tâm làm hết chức trách của Hoàng hậu là được, những chuyện còn lại đừng can thiệp vào nhiều. Ngài chỉ cần nhớ rằng mình là Hoàng hậu của Đại Tề, là thê tử kết tóc mà tiên hoàng đích thân chọn cho bệ hạ, chỉ cần không tìm đường chết, ai cũng không dám động vào ngài.”

Lương Dục Yên cắn cánh môi, rủ mắt khẽ trả lời: “Những lời mợ nói, bản cung đều nhớ kỹ rồi.”

Tĩnh quốc công thấy nàng ngoan ngoãn đáp lại như mọi khi, nhưng không biết nàng có thật sự nghe lọt tai những lời mình nói không, song bà cũng không còn tâm trí để quan tâm nhiều như thế nữa.

Những gì nên nói, nên khuyên bà đều làm hết rồi, nếu nàng vẫn nghĩ không thông mà khăng khăng làm vậy thì bà cũng không còn cách khác nữa.

Còn chỗ này, Đường Quân Dao lại bị Hồ Lệ phi thân thiết kéo tay nói chuyện, nhìn nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười đều phảng phất nét phong tình ướt át, nàng thầm cảm thán.

Nếu chỉ nói về dung mạo, Hồ Yên Nghi chẳng xuất sắc hơn Lương Dục Yên là bao, nhưng nàng ta có cách để giữ chặt bệ hạ, khiến Lương Dục Yên ngã bổ nhào trên tay nàng ta hết lần này tới lần khác.

Có cung nữ hấp tấp chạy tới, nói thì thầm bên tai Hồ Lệ Nghi, nàng nhìn thấy sắc mặt của Hồ Lệ Nghi thay đổi xoành xoạch, nhưng nhanh chóng được giấu đi, nàng thầm suy đoán thì có lẽ là sau khi Hứa Đinh Uyển lấy lại phản ứng đã nhanh chóng có hành động.

Nàng không biết lần này Hồ Lệ Nghi đang trù tính ván cờ gì, cũng không có hứng để thăm dò, nhưng nàng hơi ngạc nhiên khi thấy huyện chúa Gia Bình nhướng mày theo sau Lương Dục Yên.

Hóa ra nàng ta đã tìm đến Hoàng hậu…..

Thế nhưng, khi thấy vẻ khó chịu giữa hai đầu lông này Lương Dục Yên, nàng nhìn ra được trong lòng nàng ta có vẻ không vui, khiến cho huyện chúa Gia Bình cũng trở nên dè chừng hơn.

“Mấy ngày trước nghe nói Ngũ hoàng muội nghén quá nên ăn không vô, bản cung hết sức lo lắng, không biết Ngũ hoàng muội sau khu uống phương thuốc của Thái y đã đỡ hơn tí nào chưa?” Sau khi hành lễ xong xuôi, khuôn mặt Lương Dục Yên đã nhìn không ra chút khác thường, nàng ta mỉm cười hỏi Đường Quân Dao.

“Làm phiền nương nương lo lắng, sức ăn của Tam tẩu tốt như hiện giờ đều nhờ nương nương chăm sóc.” Đường Quân Dao mỉm cười đáp lời, vẻ mặt và giọng điệu đều tràn đầy cảm kích.

“Thế thì bản cung cùng bệ hạ cũng yên tâm rồi.”

Hồ Lệ phi ra vẻ chua xót: “Ai cũng nói Hoàng hậu nương nương rất thân với Tĩnh An công chúa, nay được chứng kiến quả đúng là vậy, thật sự khiến người ta ngưỡng mộ.”

“Ngũ hoàng muội đã gọi bản cung một tiếng tẩu tẩu, thì bản cung cũng coi nàng như muội muội ruột, để Lệ phi chê cười rồi.”

Đường Quân Dao bưng chén trà ngồi một bên, coi như mình đang ngồi xem kịch hay, nhìn hai người có thân phân cùng địa vị cao nhất trong cung đấu khẩu với nhau, câu nào câu nấy như có kim trong bông.

“Đã lâu không gặp, Quân Dao muội muội vẫn tuyệt sắc động lòng người như vậy.” Huyện chúa Gia Bình không biết đã đi đến cạnh nàng từ lúc nào, nở một nụ cười giả tạo và nói.

“Nhọc huyện chúa nhớ nhung. Lâu ngày không gặp, có vẻ sống lưng của huyện chúa thẳng lên không ít.” Đường Quân Dao cười vui vẻ, đáp lời.

Huyện chúa Gia Bình thôi cười, trong lòng bùng lên lửa giận, trừng nàng với đôi mắt căn hận, chẳng qua phải kiêng dè nên không dám làm gì nàng.

“Thay vì Huyện chúa ở đây nén giận, chi bằng đến cạnh Hoàng hậu nương nương hầu hạ còn hơn. Ta thấy nương nương hình như có chút bất mãn với huyện chúa đó, nếu huyện chúa không nắm chặt khúc gỗ trôi sông này, sợ rằng những ngày tháng sau này sẽ càng khó khăn hơn.” Đường Quân Dao có lòng nhắc nhở.

Vẻ mặt Huyện Gia Bình càng lúc càng khó coi, nhưng khi nghĩ đến Lương Dục Yên bỗng nhiên lạnh nhạt với mình thì nàng ta không dám dây dưa nữa, vội vàng đi về phía Lương Dục Yên nay đang nói chuyện cùng một vị phu nhân.

Đường Quân Dao uống một ngụm trà, thản nhiên quan sát những nữ tử hoa lệ khắp vườn, sau cùng, nàng đưa mắt nhìn về phía Hồ Yên Nghi và Lương Dục Yên, hai người đều vờ cười, đối chọi gay gắt, không ai nhường ai. Nhìn cảnh này làm nàng lại nghĩ đến Hứa Đinh Uyển, không biết nàng ta đã dùng cách nào để tự cứu lấy mình, thoát khỏi kiếp nạn này, bỗng nhiên nàng cảm thấy khá vô vị.

Đời trước, nàng cũng là một trong số những nữ tử không ngừng đấu đá chốn hậu cung, vì đủ loại mục đích mà bằng lòng trả mọi giá để diệt sạch những đối thủ muốn cản trở mình leo lên, hao hết tâm sức tranh đoạt người trên long ỷ.

Nàng từng cảm thấy cuộc sống đó không tệ, nàng hưởng thụ khoái cảm khi đạp đối thủ vào vũng bùn, hưởng thụ cảm giác tất cả nữ tử trong cung vừa hận vừa sợ mình, hưởng thụ ánh mắt mê luyến cùng đắm đuối của Hoàng đế khi bị nàng cố tình mê hoặc.

Nhưng giờ nghĩ lại, mọi thứ đều thật tẻ nhạt.

Nàng nghĩ, có lẽ đời này nàng thật sự đã bị hũ mật của Đường phủ nuôi đến mụ mị cả người, nuôi đến mức không còn chút chí tiến thủ nào, nuôi đến độ chỉ muốn hưởng thụ cảm giác hạnh phúc khi được người che chở trong lòng.

Lúc nàng vừa bước ra cửa cung đã nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc đang đứng cạnh xe ngựa nói chuyện, nàng lập tức nở một nụ cười hạnh phúc.

Hai người nghe thấy tiếng bước chân thì cùng nhìn về hướng này, nàng sải bước thật nhanh, khi nhìn thấy Đường Tùng Niên thì nàng khẽ nhếch mày, nhớ đến lời huynh trưởng nói mấy hôm trước, thế rồi bỗng nhiên nổi lòng trêu ghẹo: “Hóa ra là cha, lâu ngày không gặp, hình như con thấy cha gầy đi nhiều đấy, tuy thư phòng quạnh quẽ nhưng thứ gì cũng có, con nghĩ chẳng đến mức phải ôm gối mất ngủ đâu, cha cần gì phải âu sầu như thế chứ!”

Đường Tùng Niên điềm nhiên nói: “Nhọc Bảo Nha nhớ thương rồi.”

Ngừng một lát, ông ra chiều ân cần, nói lời thấm thía: “Nghe nói hôm trước con rể bỗng dưng bị đau bụng, vi phụ lo lắng không yên, còn cất công vào cung xin thái ý phương thuốc, sau này Bảo Nha cứ yên tâm xuống bếp, không phải lo lắng gì cả.”

Nụ cười trên mặt Đường Quân Dao lập tức tắt ngóm, nhưng nhanh chóng che giấu đi: “Nhọc cha lo lắng rồi.”

Hai cha con đều cười vô cùng nhã nhặn, Hạ Thiệu Đình vờ như không biết, chắp tay sau lưng ngắm nhìn trời xanh.

Ôi, hôm nay thời tiết đẹp thật đấy!

Bình luận

Truyện đang đọc