NỮ NHI LÀ KẺ TỬ THÙ KIẾP TRƯỚC

“Mẫu thân, đại ca.” Đường Chương Niên kính cẩn hành lễ với Vương Thị và Đường Tùng Niên.

Vuơng Thị còn chưa nói gì, nhưng sắc mặt đường Bách Niên đã không mấy dễ chịu:” Sao ngươi lại đến đây?”

“Là đệ mời nhị ca tới. Nương, người vừa mới nói lấy ra cái gì ra vậy?” Đường Tùng Niên cố ý hỏi.

Vương Thị có chút chột dạ nhìn đi chỗ khác, căn phòng rơi vào im lặng hồi lâu, mãi cho đến khi vô tình nhìn thấy sắc mặt đã đen đến nỗi có thể vắt ra mực của Đường Bách Niên,  bà ta mới hít vào một hơi, cuối cùng đành phải lắp ba lắp bắp trả lời.

” Con, đại ca của con có được con đường tốt, chẳng qua là kẹt chút tiền, nên ta muốn…dù sao thì tiền trong nhà cũng chỉ để đấy, chi bằng trước tiên cứ lấy tiền ra giúp đại ca con ổn định sự nghiêp chuyện khác nói sau.”

“Hóa ra là như vậy.” Đường Tùng Niên gật đầu, còn Đường Chương Niên thì nhanh chóng liếc Vương Thị một cái, sau đó mắt nhìn mũi mũi nhìn tim ngồi xuống một bên.

“Trước khi lâm chung phụ thân đã chia sáu thành tài sản trong nhà làm ba phần, huynh đệ chúng con mỗi người một phần. Di mệnh của phụ thân, bốn thành tài sản còn lại do nương bảo quản, đợi sau khi nương một trăm tuổi rồi lại phân đều cho chúng con mỗi người một phần. Bây giờ nếu đại ca muốn dùng số bạc của con và nhi ca, thì bắt buộc phải viết giấy nợ, để sau này đỡ phải dây dưa không rõ.” Đường Tùng Niên bình tĩnh nói.

Đường Bách Niên vỗ ghế, hắn ” Hừ” một tiếng rồi đứng lên nói:” Đường Tùng Niên, ngươi đừng có mà bắt nạt người quá đáng!”

“Bắt nạt người quá đáng? Câu này của đại ca ta thật sự nghe không hiểu, mượn tiền ghi nợ không phải là chuyện bình thường ở huyện sao?”

“Tùng Niên, sao lại nói chuyện với đại ca như vậy chứ? Đều là nhi tử một nhà, sao lại phân chia ta ngươi? Đại ca con đang cần tiền gấp, chúng ta cứ cho hắn trước đã. Đợi sau này huynh đệ hai con có việc cần dùng đến tiền, đại ca đương nhiên sẽ trả lại cho các con.” Vương Thị nhìn nhi tử bằng ánh mắt không chút tán thành.

Đường Tùng Niên ý vị thâm trường nói:” Là huynh đệ ruột thị, thì càng nên tính toán rõ ràng, con tưởng rằng đại ca mới là người hiểu sâu sắc ý này.”

Gân xanh trên trán Đường Bách Tùng nổi lên, trong lòng vừa mới bình tĩnh lãi bùng lên lửa giận, nhìn về phía Đường Chương Niên trước sau luôn trầm mặc không lên tiếng:” Nhị đệ, ý của đệ thế nào?”

Đường Chương Niên cân nhắc một chút mới chậm rãi nói:” Ta tất nhiên là tin tưởng đại ca, chỉ là những gì tam đệ nói đều có đạo lí của đệ ấy. Dù sao đi nữa ta vẫn tin đại ca cũng là một quân tử đoan chính nói được làm được, chi bằng…”

Chi bằng cái gì, hắn mặc dù chưa nói ra miệng, nhưng những người có mặt ở đây đều nghe hiểu cả.

Ánh mắt hung ác của Đường Bách Niên lườm Vương Thị một cái, tức quá thành cười:” Được, được, được. Hóa ra đều ở đây đợi ta.”

Vương Thị há mồm còn muốn nói gì đó, nhưng Đường Tùng Niên đã trước một bước giương ta lên, Mặc Nghiên đã nhanh chóng bê đủ giấy bút mực nghiên vào phòng, bày từng cái một lên bàn, sau đó kính cẩn dâng bút lông tới trước mặt Đường Bách Niên.

“Đại lão gia, mời dùng.”

Đường Bách Niên rất muốn phất áo bỏ đi, rồi lớn tiếng nói ta không hiếm lạ mấy đồng tiền của ngươi, nhưng vừa nghĩ đến còn thiếu một khoản ngân lượng lớn như vậy đành phải nhịn xuống ở lại, hắn trừng mắt nhìn Mặc Nghiên đầy căm hận, đang muốn đặt bút viết thì lại nghe thấy Đường Tùng Niên nói:” Đại ca tạm thời đừng nóng vội, huynh muốn mượn bao nhiêu còn chưa bàn bạc xong đâu. Dù sao cũng không thể để huynh mượn hết được.”

Đường Chương Niên âm thầm thở ra, cơ thể vẫn luôn căng thẳng cũng thả lỏng hơn mấy phần.

Đúng lắm, chẳng lẽ cứ thế mà cho mượn hết à? Trên đời này cũng không có cái lí ấy nha. Huống hồ, dựa vào tính tình của vị đại ca tốt này, cho hắn mượn còn có thể lấy lại hay không vẫn là một câu hỏi lớn.

“Ngươi còn muốn đợi đến bao giờ?” Lúc này Đường Bách Niên đã nhận ra hôm nay sẽ không dễ dàng thành công như thế, chỉ là tình thế bức người, Ngô tri phủ bên kia không thể đợi lâu được nữa, vì thế hắn chỉ tạm đè xuống tức giận hỏi.

Đường Tùng Niên cầm lấy bàn tính Mặc Nghiên đưa cho, gạt “lạch cạch ” lên xuống, vừa gạt vừa nói:” Bốn thành tài sản mà năm đó phụ thân giao cho mẫu thân trải qua vài năm tích lũy tổng giá trị đã tăng lên gấp đôi. Dựa theo ý của phụ thân mà chia, huynh là dòng chính trưởng tử thì được hưởng năm thành lớn, nhị ca được hai thành, ta ba thành, hiện nay ta bằng lòng cùng nhị ca chia đều…”

Miệng hắn lẩm nhẩm mấy con số, động tác nhanh nhẹn gạt bàn tính, Mặc Nghiên đứng một bên nhanh chóng cầm bút ghi lại mỗi con số, chủ tớ hai người phối hợp hết sức ăn ý.

Đường Chương Niên há hốc miệng, gương mặt đầy khiếp sợ nhìn Đường Tùng Niên.

“…Tổng hợp lại sau khi tính toán, đại ca có tất cả bốn ngàn lượng, ta và nhị ca mỗi người hai ngàn lượng, trừ những tài sản cố định ra số bạc trắng mà đại ca có thể sử dụng là một nghìn sáu trăm lượng, ta và nhị ca mỗi người tám trăm lương. Nếu đại ca có bất kì nghi ngời gì với những con số này, thì xin mời huynh tự tính lại một lần.” Đường Tùng Niên ra hiệu cho Mặc Nghiên đưa tờ giấy ghi chép số liệu cho Đường Bách Tùng.

Đường Bách Tùng mặt âm trầm, nhưng không hề cầm lấy.

Mặc Nghiên lại đưa giấy cho Đường Chương Niên, Đường Chương Niên chỉ nhìn lướt qua một cái đã nói:” Ta không có ý kiến gì cả.”

Trước đó khi thiên hạ đại loạn, mặc dù phụ thân lúc còn sống là người có năng lực kinh thương, nhưng

lại hay mang tiền đi khắp nơi làm từ thiện nên tiền trong nhà thực ra cũng không nhiều. Trước khi ông qua đời lấy đã chia sáu thành tài sản cho ba huynh đệ bọn họ, hai thành mà hắn được hưởng cũng có là sáu mươi lượng thôi.

Đại Tề lập quốc, bình ổn được chiến loạn, ngoài bốn thành tài sản chưa được chia, mặc dù lợi nhuận nhiều hơn trước nhưng hắn cho rằng bản thân được hưởng nhiều nhất cũng chỉ là sáu trăm lượng. Không ngờ rằng sau khi thêm thêm bớt bớt một hồi tổng số tiền mà hắn có thể nhận được lên tới hơn hai nghìn hai lượng, đây thật sự giống như chiếc bánh nướng từ trên trời rơi xuống.

Đường Tùng Niên gật đầu, tiếp tục nói:” Nếu như hai vị huynh trưởng đã không có ý kiến, vậy thì cứ dựa theo kết quả này đi. Tám trăm lượng của ta không thể cho huynh mượn hết được, ta bằng lòng cho huynh mượn ba phần, cũng tức là cho đại ca mượn hai trăm bốn mươi hai lượng. Đều là huynh đệ với nhau, tiền lãi ta kia thì ta không lấy nữa. Không biết nhị ca định thế nào?”

“Ta đương nhiên giống tam đệ.” Đường Chương Niên nhanh chóng khôi phục lại bình thường, vội vàng trả lời.

Giờ này khắc này, hắn cuối cùng cũng hiểu mưu tính của tam đệ khi mời mình đến đây. Hóa ra hắn muốn nhân cơ hội này phân chia minh bạch gia sản. Mặc dù, trên danh nghĩa bọn họ vẫn là một gia đình, nhưng ít ra có thể tính toán gia sản một cách rõ ràng, không thể để cho bất kì ai chiếm được miếng hời.

Hắn nhìn Đường Tùng Niên đầy cảm kích, cũng hiểu rõ tam đệ đang cố ý giúp đỡ mình. Phòng lớn ăn nhiều, nói hay nhưng làm thì chẳng ra gì, lại không có sở trường về kinh doanh. Tam phòng là quan viên, hơn nữa hắn còn có bản lĩnh làm ra tiền, cũng không đến mức bị người khác dễ dàng dày vò.

Sau một phen đấu đá gay gắt người chết ta sống, Đường Bách Tùng đen mặt đẩy phăng hai tờ giấy nợ, cầm trong tay một tờ ngân phiếu có giá trị hai nghìn không trăm tám mươi hai lượng bạc hung hăng rời khỏi.

Đôi môi Vương Thị mấp máy, mấy lần bà ta muốn mở mồm nói chuyện đều bị Đường Tùng Niên chặn họng.

Sau đó, đợi sau khi Đường Chương Niên cảm động đến rơi nước mắt thỏa mãn rời đi, Vương thị mới oán hận trách nhi tử:” Con làm cái gì vậy hả? Làm gì có đệ đệ nào làm như con? Việc liên quan đến tiền đồ của đại ca con, mà con, con lại làm như thế…”

“Không nói đến lần này đại ca có thành công hay không, nhưng hôm nay nương dốc túi ra giúp đại ca mưu cầu tiền đồ, còn nhị ca thì sao? Nhị ca cũng là nhi tử của phụ thân mà. Sản nghiệp mà phụ thân để lại huynh ấy cũng có một phần. Người có từng hỏi huynh ấy có nguyện ý bỏ ra một phần tài sản để giúp đại ca hay không chưa?

” Giả sử ngày mai nhi ca cũng có việc gấp cần dùng đến tiền, nương lấy tiền ở đâu ra cho huynh ấy đây?”

“Nương và con không nợ Đường Bách Tùng, nhị ca lại càng không nợ hắn!” Đường Tùng Niên nét mặt bình tĩnh, chậm rãi nói.

“Huống hồ…” Hắn cười đầy châm biếm. ” Dù nương đối với hắn một lòng nhân từ, mọi chuyện đều vì hắn mà thu xếp chu toàn, thậm chí…thậm chí có thể dùng tính mạng của con đẻ để đổi lấy tính mạng của hắn, nhưng hắn đã từng thừa nhận tình cảm của người chưa? Hắn đã bao giờ thật sự xem người như trưởng bối chưa?”

Vương Thị mặt trắng bệnh, lẩm bẩm nói:” Chuyện năm đó, con rốt cuộc vẫn trách ta. Nhưng mà con lại không biết rằng kế mẫu thật sự không dễ làm chút nào. Nếu hắn có cái gì không tốt, chẳng những nương sẽ bị người đời đâm chọc xỉa xói, đến cả con cũng khó tránh khỏi bị mọi người chỉ trỏ.”

“Con chỉ biết là làm người chỉ cần không thẹn với lòng, lòng dạ trong sáng vô tư, thì chẳng phải sợ bất kì ánh mắt soi mói nào của thế gian. Vả lại…” Hắn dừng một chút, cuối cùng vẫn không tài nào nhịn nổi, nói:” Vả lại, nếu nương biết kế mẫu khó làm, vì sao năm đó còn đồng ý cửa hôn nhân này?”

“Con…”Vương thị mặt mày tái mét, không dám tin nhìn nhi tử.

Vừa nói dứt lời, Đường Tùng Niên liền cảm thấy hối hận, khi hắn nhìn thấy gương mặt thoắt cái tái nhợt của mẫu thân trong lòng lại càng hối hận thêm phần, nhất thời không biết nên nói thế nào để hòa hoãn bầu không khí này.

————

Lúc này ở gian ngoài Nguyễn Thị đang nghe bà tử tiến vào bẩm báo, Bích Văn Thúy Văn mỗi người đều có việc vặt quấn thân, lúc này trong phòng ngủ chỉ có hai người Châu ca và Hứa Quân Dao.

Hứa Quân Dao vẫn đang tập đi với đôi chân ngắn tủn, bây giờ nàng đã có thể đi được mấy bước mà không cần người khác đỡ, cũng nói được nhiều hơn trước, cho dù chỉ là nói mấy từ đơn giản.

Chỉ là, bất luận Nguyễn Thị cùng Bích Văn Thúy Văn dỗ nàng thế nào, nàng cũng không chịu gọi cha gọi nương, mỗi lần đều giả ngu nhìn bọn họ cười ngọt ngào, nàng cười ngọt đến nỗi trái tim của mọi người đều sắp tan chảy, sau đó không nhớ gì đến việc gọi cha gọi nương nữa.

Châu ca vẫn cầm con hổ vải của mình, trong miệng học theo tiếng con hổ kêu chơi hăng say đến nỗi không biết trời đất gì, lát sau, hắn cầm lấy đuôi con hổ dùng sức vung, vung lấy vung để, một tiếng “bụp”vang lên, “lão hổ”  thoát khỏi tay hắn bay vào trong chiếc giỏ đựng len đặt trên bàn tròn của Nguyễn Thị.

Cái làn lắc lư, cuối cùng do không chịu nổi lực va chạm mà rơi xuống đất, đúng lúc rơi xuống bên chân của Hứa Quân Dao đang xiêu xiêu vẹo vẹo bước về bên đấy, có mấy sợi len vắt cả lên người nàng.   

Hứa Quân Dao bị dọa giật mình, ngã dập mông xuống đất, nàng trợn mắt nhìn Châu ca đang chạy đến gần  nhặt con hổ vải.

Bỗng nhiên có tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, Hứa Quân Dao còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh đã nhìn thấy đôi mắt ranh mãnh của Châu ca chuyển động, hắn ôm con hổ vải rồi chạy “bình bịch bịch” ra bên ngoài, vừa chạy vừa gọi:”Nương, muội muội vừa làm đổ cái làn đựng len của người.”

Cái gì?!!!!

Nàng trợn to đôi mắt đầy kinh ngạc nhìn, sau đó vội vàng gỡ những sợi len trên người mình xuống, nhưng nàng càng vội, những sợi len đó càng khó gỡ hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên vì nôn nóng. Khi nàng vô tình ngước mắt lên, liền đụng phải ánh mắt không đồng tình của Nguyễn Thị.

Không, không phải ta, không phải ta mà….

Nguyễn Thị vỗ trán, bước vội về phía trước giải cứu cho nữ nhi đang bị bọc thành kén tằm. Chỉ có điều, khi nhìn thấy những sợi len vốn dĩ đã được cuộn gọn gàng trước đấy giờ đây lại rối thành một đống, hoàn toàn không thể dùng được nữa.

Nàng cố ý nghiêm mặt dạy dỗ nói:” Bảo Nha không nghe lời thì không phải đứa trẻ ngoan, nhìn xem con làm hỏng hết cuộn len của ta rồi, lần sau không cho phép con nghịch thế này nữa.”

Hứa Quân Dao vừa tủi thân vừa tức giận, nhất là khi nàng nhìn thấy Châu ca đang nấp sau lưng Nguyễn Thị lè lưỡi nhìn mình, đã tức lại càng thêm tức.

“Không…”

Không phải con.

Nàng kêu to, nhưng hai chữ sau làm kiểu gì cũng không thể nói ra lời, nàng gấp đến nỗi kêu oa oa.

“Không, không….”Không phải con, không phải con.

Thấy nữ nhi làm sai mà không biết hối cải, cho dù là tính tình tốt như Nguyễn Thị giờ phút này cũng cau mày lại, tiếp tục nhẫn nại dạy dỗ.

“Đã làm sai cũng không sao cả, chỉ cần con biết lỗi và sửa sai thì vẫn là đứa bé ngoan.”

Hứa Quân Dao tức giận vỗ lên ghế gỗ đôn trống, vừa vỗ vừa nói to:”Không…không…không…”

Không phải ta không phải ta không phải ta

Nguyễn Thị chau mày lại, vỗ nhẹ lên mông nữ nhi nói:”Không được phép nói không. May mà kéo không đặt trong cái làn này, bằng không nó làm con bị thương thì phải làm sao bây giờ?”

Vừa nghĩ đến khả năng này, Nguyễn Thị không khỏi nghĩ mà sợ.

Mặc dù Nguyễn Thị có đánh nhưng mà chả đau chút nào, nhưng Hứa Quân Dao vẫn cảm thấy nàng đang bị vũ nhục một cách sâu sắc. Mặc kệ nàng cố gắng giải thích thế nào, nhưng vẫn không cách nào nói ra được một câu hoàn chỉnh, nàng tức giận đến nỗi càng dùng sức vỗ lên ghế đôn trống, không ngừng nói:” Không…”

Tức chết bản cung rồi, tức chết bản cung rồi, trên đời sao lại có một phu nhân ngu xuẩn như thế!!!

Bình luận

Truyện đang đọc