NỮ NHI LÀ KẺ TỬ THÙ KIẾP TRƯỚC

Khuôn mặt Đường Tùng Niên khó nén nổi sửng sốt, ông không ngờ rằng hắn sẽ nói ra những lời này.

Tuy nhiên, mặc dù hắn đã bày tỏ thành ý cầu thân lớn nhất, nhưng Bảo Nha là nữ nhi duy nhất của mình, con bé vừa mới mười lăm tuổi, ông không sao vui nổi khi phải đính hôn cho con bé sớm như vậy.

Vả lại, vừa mới qua sinh nhật mười lăm tuổi của Bảo Nha chưa lâu, ngay cả lễ cập kê còn chưa tổ chức, ấy thế mà thằng ranh này đã nóng lòng đến nhà cầu hôn, có thể thấy rằng hắn đã để mắt tới Bảo Nha vào lúc mà mình không hề hay biết, e rằng thằng ranh vẫn luôn lén lút tính ngày, chỉ đợi Bảo Nha mười lăm tuổi là sẽ tới đây.

Ông vô cùng buồn bực khi nghĩ đến mấy năm nay vẫn luôn có người nhìn chằm chằm nữ nhi của mình như hổ đói, thậm chí ông còn dẫn sói vào nhà.

“Đại nhân……..” Hạ Thiệu Đình thấy nãy giờ ông không nói gì, sắc mặt thì khó coi, trong lòng hắn vừa thấp thỏm vừa căng thẳng.

“Hạ tướng quân, tuổi cuả tiểu nữ …” Đường Tùng Niên chậm rãi nói, nhưng còn chưa kịp ngỏ ý từ chối thì giọng nói của Đường Quân Dao đã vang lên.

“Cha, bận việc công lâu vậy rồi cũng nên nghỉ ngơi thôi.” Đường Quân Dao bưng trà bánh, cười nói uyển chuyển tiến vào.

“Ơ? Đình ca cũng ở đây à?” Nàng đặt trà bánh lên bàn tròn, như thể vừa mới chú ý tới Hạ Thiệu Đình ở trong phòng, nàng nói với vẻ ngạc nhiên.

“Bảo Nha.” Trái tim thấp thỏm bất an của Hạ Thiệu Đình lập tức trở lại thực tế, ánh mắt hắn trở nên nhu hòa, khẽ gọi.

Sau khi từ phủ Hà An về kinh, hắn liên tục bận rộn chuẩn bị cho cuộc xuất chinh phía Đông, bận đến nỗi không có cách nào phân thân, thế nên đã khá lâu rồi hắn chưa gặp nàng,

Lúc bận không cảm thấy gì, nhưng hễ rảnh rang một cái là nỗi nhớ miên man giống như hàng ngàn con kiến đang gặm nhấm trái tim hắn.

Đường Quân Dao nhoẻn miệng cười với hắn làm xuất hiện lúm đồng tiền nhỏ xíu ngọt ngào, đầy cám dỗ.

Đường Tùng Niên ho mạnh một tiếng, sau đó trừng mắt với Hạ Thiệu Đình tỏ ý không hài lòng, rồi lại nhìn nữ nhi đang bước đến gần mình với khuôn mặt trơ ra vì nịnh nọt, ông cố ý nghiêm mặt không vui hỏi: “Con đến đây làm gì?”

“Con mang đồ đến cho cha ăn ạ! Cha nhìn này, đây là bánh đường con tự tay làm đấy! Ca ca và nương đều nói tay nghề của con ngày càng tốt rồi, còn làm ngon hơn đầu bếp trong phủ nữa.” Đường Quân Dao ra vẻ vô tội trả lời, nói đến vế sau giọng điệu của nàng còn không giấu nổi đắc ý.

Hiện giờ nếu tay nghề làm bánh đường của nàng đã đứng thứ hai trong phủ, thì không ai dám đứng thứ đầu.

Khi nói đến hai từ ‘ bánh đường’, nàng cố tình liếc Hạ Thiệu Đình một cái.

Đương Nhiên Hạ Thiệu Đình hiểu được ý tứ của ba từ này, ánh mắt hắn càng thêm nhu hòa, cánh môi cũng bất giác cong lên làm hiện ra một nụ cười dịu dàng.

Sự thay đổi trong mối quan hệ của họ bắt đầu từ bánh đường của tên lừa đảo.

Đường Tùng Niên nhạy cảm phát hiện ra bầu không khí bất thường giữa hai người, vẻ mặt ông lập tức nghiêm lại, sẵng giọng nói: “Được rồi, đồ đã đưa đến rồi, con cũng nên quay về đi.”

Đường Quân Dao đang lén lút nhìn về phía Hạ Thiệu Đình, nàng cũng đã nhìn thấy chiếc hộp gấm to bên cạnh hắn, chẳng qua là không biết bên trong chưa thứ gì mà thôi. Bây giờ lại nghe Đường Tùng Niên nói những lời rõ ràng là không muốn nàng ở đây, tuy ngoài mặt nàng tỏ ra ngoan ngoãn vâng lời, nhưng trong lòng lại càng thêm tò mò về ý đồ đến đây của Hạ Thiệu Đình.

Lúc nãy khi đi vào bầu không khí có chút kì quái, chắc họ không phải đang bàn công sự, hơn nữa nàng còn thấy lão già nhà đang không mấy vui vẻ, việc này đối với một người trước nay không bao giờ để lộ hỉ nộ ra bên ngoài mà nói quả thực là điều hiếm thấy.

Đường Quân Dao rất muốn ở lại nghe xem họ đang nói cái gì, nhưng nàng lại không dám làm trái ý của Đường Tùng Niên, nên chỉ đành lê bước đi thật chậm, cứ đi một bước lại ngoảnh đầu ba lần.

Nàng đi được một đoạn khá xa nhưng vẫn không xam lòng, vì thế lại lén lút vòng về đường cũ, đến gần cửa sổ, vểnh tai lên lắng nghe động tĩnh ở bên trong.

“Hạ tướng quân, ta hiểu rõ tấm lòng của cháu dành cho tiểu nữ. Chẳng qua là, xin thứ cho ta không thể đồng ý lời tỉnh cầu của cháu. Hai năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng nó đối với một cô nương chưa xuất giá mà nói, mười lăm tuổi tới mười bảy tuổi chính là thời kỳ nghị hôn tốt nhất.”

“Một nhà có gái trăm nhà hỏi (*), ta nói câu này không sợ tướng quân chê cười, chứ nữ nhi của Đường mỗ ta, đừng nói là cả kinh thành, dù có phóng mắt nhìn cả Đại Tề này cũng chỉ có một, thế nên con bé xứng đáng với nam tử tốt nhất trên đời.”

(*) Nguyên câu: 一家有女百家求,一马不行百马忧。Một nhà có gái trăm nhà hỏi,

một ngựa không đi trăm ngựa lo.

“Tuy tướng quân tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tài nghệ nhân phẩm đều hơn người, nhưng xuất thân lại không rõ…..” Nói đến đây, Đường Tùng Niên dừng lại, ánh mắt có ý vị sâu xa.

“Nếu tướng quân họ Hạ thì không có họ hàng thân thích, thành ra là người mệnh cứng; nếu tướng quân họ Đỗ thì gia đình không yên, thành thực mà nói lại không phải là lương phối tốt. Vả lại, người có trăm tính nhưng ưu tiên hiếu thảo, tuy ân dưỡng dục sâu nặng nhưng ân sinh thành cũng không thể quên. Nam tử lo việc bên ngoài, đâm ra tướng quân có thể giả câm vờ điếc không đếm xỉa tới rối ren trong nhà; thế nhưng nữ tử suốt đời ở trong nhà, không thể làm ngơ trước những mỗi quan hệ của người sẽ đồng hành với mình cả đời.”

Hạ Thiệu Đình lập tức thông suốt, ông đang lo lắng về sinh phụ Đỗ Thành Trung của mình, cũng như chê gia đình kia.

Hắn lấy lại bình tĩnh, đón lấy ánh mắt của ông, chân thành nói: “Không dám giấu đại nhân, từ ngày cháu ra đời đã

mang họ Hạ, đời này cũng chỉ mang họ Hạ. Ân sinh thành xác thực không thể quên. Nhưng mà, từ xưa phụ hiền mới có tử hiếu, phụ không hiền mà tử mù quáng học theo thì thành ngu hiếu(*). Đình ca không dám quên ơn, song cũng sẽ không làm ngu hiếu.”

(*)Ngu hiếu: Ngu hiếu là thuật ngữ để chỉ những người trung thành, nghe lời bề trên, phụ mẫu trên một cách mù quáng, k phân rõ phải trái, đúng sai.

“Cưới thê tử về là để cùng nàng nắm tay đi hết quãng đời còn lại, là để yêu thương nàng kính trọng nàng, để phu thê cùng tiến cùng lùi. Làm sao có thể để một mình nàng đối diện với hoàn cảnh khó khăn? Sao có thể để nàng ưu phiền vì chuyện của người ngoài.”

“Huống chi, ân oán đã thanh toán xong từ lâu, vì thế sẽ không còn dây dưa nữa.”

Đường Tùng Niên thấy hắn nói Đỗ Thành Trung là người ngoài, lại còn nói ân oán đã giải quyết xong, đồng thời ông cũng biết hắn không phải người nói một đằng làm một nẻo, thế nên ông biết hắn không hề có ý định nhận tổ quy tông, mặc dù không nên nhưng ông vẫn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng khuôn mặt vẫn lộ ra bất kì cảm xúc gì.

“Ta hiểu ý của cháu, chẳng qua chuyện này liên quan tới chung thân đại sự của tiểu nữ, nên ta phải cẩn trọng nhiều hơn. Giờ cháu cứ về trước để ta và thê tử suy nghĩ thêm đã.” Đường Tùng Niên không nói dứt khoát nhưng cũng không muốn để hắn toại nguyện một cách dễ dàng như vậy.

Hạ Thiệu Đình cũng chưa từng nghĩ ông sẽ lập tức đồng ý, nghe vậy hắn bèn đứng lên, kính cẩn hành lễ vãn bối với ông, sau đó mới cáo từ rồi rời đi.

“Vào đây đi! Càng ngày càng lớn mà chẳng có phép tắc gì sất, còn không hiểu chuyện bằng hồi nhỏ.” Đợi sau khi  bóng dáng của hắn hoàn toàn biến mất, Đường Tùng Niên tức giận cất giọng nói.

Đường Quân Dao giật mình thảng thốt,  nàng cảm thấy chột dạ khi biết ông chắc chắn đã phát hiện ra mình đang nghe lén, nhưng nàng nhanh chóng che giấu, cười hi hi đẩy cửa bước vào.

“Cha đúng là ngày càng thông mình, trên đời này chẳng có gì có thể giấu được người.”

“Cô nương gia như thế còn ra cái gì?” Đường Tùng Niên trừng mắt nhìn nàng.

Nhưng Đường Quân Dao không hề sợ ông, nàng càng trơ mặt ra cười, đến sát cạnh ông: “Cha, có phải Đình ca đến nhà cầu hôn không?”

“Con biết rồi còn hỏi làm gì? Nếu ta nói không phải, thì con tin chắc?” Giọng nói của Đường Tùng Niên mang theo vài phần bất lực.

Đường Quân Dao chưa kịp trả lời, ông đã nhịn không được mà gõ nhẹ lên trán nàng một cái: “Mở mồm ra là nói cầu với chả hôn, con không thấy ngượng ngùng hả!”

“Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng, có cái gì mà ngượng với chả ngùng. Hơn nữa, có một nam tử xuất sắc như Đình ca đến cầu hôn, đối với nữ tử mà nói đây chính là một chuyện rất có thể diện, thế nên làm gì phải che giấu chứ?” Đường Quân Dao không tỏ rõ ý kiến, giọng nói có vẻ đắc ý.

Ngày đó Đình ca từng nói đợi nàng cập kê sẽ đến nhà cầu hôn. Hiện giờ, mặc dù lễ cập kê của nàng bị trì hoãn nhưng hắn vẫn đúng hẹn đến nhà cầu hôn khi nàng mười lăm tuổi. Có thể thấy hắn đã sớm mong chờ ngày này, từ đó cũng nhìn ra được tình ý nồng nàn của hắn dành cho mình.

Đường Tùng Niên buồn bực: “Quả nhiên là nữ tử sinh ra đã hướng ngoại, uổng công cha suy nghĩ chu toàn mọi thứ cho con, không ngờ nha đầu con đã sớm bị người ta quyến rũ mất cái linh hồn bé nhỏ.”

Thấy ông thật sự tức giận, Đường Quân Dao vội vàng giúp ông châm trà để lấy lòng: “Cha đừng giận mà, tức giận hại thân lắm.”

Đối diện với khuôn mặt tươi cười xinh đẹp giống như phu nhân, cơn tức giận của Đường có to đến cỡ nào cũng không thể phát tác được, song ông vẫn cảm thấy không cam lòng: “Con nói thật với cha, có phải Đình ca nhân lúc con không hiểu chuyện mà quyến rũ con không?”

“Cha nói ngược rồi, là con quyến rũ huynh ấy.” Đường Quân Dao cong môi cười, nụ cười có vẻ đắc ý.

Đường Tùng Niên bị câu nói này của nàng chặn họng, trong chốc lát không thể thốt nên lời.

“Cha à, con biết người lo lắng chuyện gì. Nhưng sao người không nghĩ mà xem, con là ai? Con là nữ nhi của Đường tể tướng, sao con có thể để mình chịu thiệt được chứ? Mấy cái chuyện của phủ Trấn Viễn tướng quân thật ra chẳng thấm vào đâu cả! Sau này, cho dù Đình ca có nhận Đỗ Thành Trung kia hay không thì cũng chẳng ảnh hưởng tới con.”

“Lại nói, trên thế gian này làm gì có mười phân vẹn mười, nếu quá mức hoàn mỹ thì sẽ bị ông trời đố kỵ. Đình ca có diện mạo anh tuấn, có nhân phẩm tốt, võ công lại cao, tiền đồ còn rất sáng sủa, những điều này đã đủ làm người ta phải ghen ghét rồi. Thay vì nói rằng thân thế của huynh ấy làm liên lụy tới huynh ấy, chi bằng nói là tác thành cho huynh ấy, tác thành cho sự bình an của huynh ấy, tác thành cho sự không hoàn mỹ của huynh ấy.”

Đường Quân Dao nũng nĩu nắm cổ tay áo của ông mà lắc lắc, nói câu nào câu nấy rõ ràng đâu ra đấy.

Tuy Đường Tùng Niên không vén mí mắt lên, nhưng ánh mắt đầy vẻ khó chịu, trong lòng cũng ngập tràn chùa xót.

Nha đầu này còn chưa xuất giá mà đã bắt đầu nói giúp Hạ Thiệu Đình rồi, thế chẳng phải sau khi xuất giá trái tim của con bé cũng nghiêng hết về bên đấy sao?

“Chẳng qua là……….” Đường Quân Dao chuyển đề tài: “Chẳng qua Đình ca có tốt thế nào đi chăng nữa, cũng không bằng cha của con. Bản lĩnh không bằng cha, cũng không thông minh bằng cha, càng không đối xử tốt với con bằng cha.”

Đường Tùng Niên giận quá hóa cười trước những lời nói vờ vĩnh của nàng, ông không khỏi lườm nguýt nàng một cái.

Đường Quân Dao cười tít mắt, lại lắc lắc cổ tay áo của ông: “Cha à, người đồng ý đi mà! Tuy hai năm là thời kì nghị hôn tốt nhất của cô nương chưa xuất giá, nhưng những thứ này đều quý ở tinh hoa chứ không quý ở số lượng, hơn nữa, nếu con đã có một Đình ca tốt nhất rồi, bên cạnh có nhiều đi nữa thì có ích gì chứ?”

“Thật đúng là nữ nhi lớn không thể giữ, trên đời nào có cô nương chưa xuất giá nào như con!” Đường Tùng Niên than thở.

Thật lòng mà nói, quả thật ông cũng cảm thấy Hạ Thiệu Đình là một ứng cử viên sáng giá cho vị trí con rể. Ông cũng được coi là người nhìn thấy thằng bé trưởng thành, mấy năm nay ông vẫn luôn dõi theo từng bước trưởng thành của hắn, nhìn hắn trở thành một vị tướng xuất sắc có thể tự mình phụ trách công việc, thế nên ông cũng hiểu rất rõ tính cách của hắn như thế nào.

Mặt khác, thằng bé và đôi nhi nữ của ông quen nhau từ thủa nhỏ, tình cảm giữa hai bên không giống như người khác. Đặc biệt là sự yêu thương của hắn dành cho nữ nhi của ông từ nhỏ đã vậy, những điều ấy đều được ông nhìn thấy hết thảy, nếu không cũng sẽ chẳng để bọn họ qua lại với nhau.

Đường Quân Dao nhìn ông cười càng thêm ngoan ngoãn, liếc khóe mắt về phía chiếc hộp gấm mà Hạ Thiệu Đình mang tới, cuối cùng không nén nổi hiếu kì mà hỏi: “Trong đó có cái gì thế ạ?”

Đường Tùng Niên vỗ gãy, ôi chao, quên không bảo bảo thằng ranh kia mang đồ về.

Ông lườm nữ nhi một cái, thấy khuôn mặt đầy tò mò của nàng, lập tức thong thả trả lời: “Có thể là là sính lễ, hoặc cũng có thể là của hồi môn.”

Có thể là sính lễ, cũng có thể là của hồi môn?

Đường Quân Dao không hiểu hết ý của ông, nhưng lại nhanh chóng nắm được điểm quan trọng, nàng ngay tức thì mím môi, trong nháy mắt trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một nụ cười hạnh phúc và tươi sáng.

“Cái này là Đình ca mang đến ạ? Cha cũng đã đồng ý rồi?”

Vừa là sính lễ vừa là hồi môn, lão già này chỉ thích mạnh miệng chứ trong lòng đã đồng ý cả rồi……..

Nàng che miệng trộm cười, đôi mắt to tròn lấp lánh, ánh mắt càng thêm sáng ngời,

Đường Tùng Niên không muốn nhìn bộ dạng vui vẻ như được mùa của nàng, ông sầm mặt nói: “Những lời đấy là hắn tự nói, ta cũng không đồng ý.”

Đường Quân Dao cười vui sướng, không hề để tâm những lời ông vừa nói.

Dù sao ông già này rất thích mạnh miệng.

Chỉ có điều, khi nhìn thấy khuôn mặt mất hứng của Đường Tùng Niên nàng chợt cảm thấy không yên lòng, dần giấu đi khuôn mặt tươi cười, chống trán mình lên vai ông, khẽ gọi: “Cha…….”

“Có gọi cha cũng vô ích, Đường Quân dao, ta nói cho con hay, cô nương chưa xuất giá rất cao quý, hôn sự càng không thể sơ sài cẩu thả, một khi…” Đường Tùng Niên lải nhải không ngừng, nhưng khi nghe thấy những lời kế tiếp của nàng, ông lập tức nuốt những lời còn dang dở lại.

“Thật tốt khi được làm nữ nhi của người………” Đường Quân Dao khẽ lẩm bẩm.

Có một dòng nước ấm nhanh chóng lan tràn khắp trái tim của Đường Tùng Niên, nó ấm áp dễ chịu, thậm chí còn mang theo một hương vị ngọt ngào.

Ông nỗ lực đè xuống khóe miệng đang không ngừng vểnh lên, cố tình nghiêm mặt, nói năng hùng hổ: “Nịnh nọt cũng vô ích!”

Đây vốn là lời nói xuất phát từ đáy lòng nhưng lại bị ông coi thành lời nịch nọt, Đường Quân Dao không biết phải làm sao, song nàng lại cảm thấy buồn cười khi thấy rõ ràng ông đang rất dễ chịu nhưng vẫn cứ mạnh miệng, vì thế nàng càng nói thêm những lời ngọt ngào lấy lòng.

Chẳng hạn như những câu vừa nghe đã biết là đang nịnh nọt, không hề có thành ý ‘cha tốt nhất’, ‘cha là người cha tốt nhất trên đời’.

Đường Tùng Niên vẫn cố gắng duy trì vẻ nghiêm túc, nhưng dần dần cũng không nổi khóe miệng đang cong lên của mình nữa.

Tốt lắm tốt lắm, nói thêm nữa đi, nói nhiều thêm chút nữa, mặc dù vụng về nhưng chúng đều là những lời hay ý đẹp.

Buổi tối khi trở về chính viện, Đường Tùng Niên bèn kể mục đích hôm nay Hạ Thiệu Đình đến đây cho Nguyễn Thị.

Nguyễn Thị nghe xong thì đôi mắt sáng lên, vỗ tay một cái như người vừa tỉnh mộng: “Đúng nha! Sao thiếp lại không nghĩ đến chứ! Đình ca là một người hết sức thích hợp!”

Sắc mặt Đường Tùng Niên lập tức trở nên u ám.

Nhưng Nguyễn Thị lại không hề chú ý tới, bà vui mừng nói: “Đình ca và Bảo Nha quen nhau từ nhỏ, khi hắn còn bé đã chăm sóc Bảo Nha như người lớn, cũng cực kỳ kiên nhẫn với Bảo Nha. Mà từ bé Bảo Nha đã thích ở cùng hắn, rõ ràng nha đầu này rất bướng bỉnh tinh nghịch, lúc điên lên chẳng thèm nghe ai, nhưng có lúc lại nghe lọt tai những lời Đình ca nói.”

Nguyễn Thị càng nói càng cảm thấy đây thật sự chính là một mối hôn sự vô cùng tốt, hai đứa nhỏ là thanh mai trúc mã, hai bên vừa hiểu rõ lại có thể nhân nhượng nhau, phu thê chung sống hòa thuận không phải là nên như vậy sao?

“Tình cảm của Đình ca dành cho Bảo Nha thật sự hiếm thấy; chắc lúc này hắn đang lo lắng trong thời gian mình rời kinh chúng ta sẽ đính hôn cho Bảo Nha, vì không yên lòng nên mới có sự việc ngày hôm nay.

“Nhưng hắn lại lo lắng nếu mình gặp bất trắc trên chiến trường………Hắn đã suy nghĩ chua toàn mọi việc, mà việc nào cũng đều vì Bảo Nha, thứ tình cảm này xác thật hiếm thấy.”

Đường Tùng Niên hừ khẽ một tiếng, vẫn mạnh miệng: “Muốn cưới nữ nhi của ta, không dùng toàn tâm toàn ý sao được!”

Nguyễn Thị nhìn ông với đôi mắt đong đầy ý cười: ” Nếu chàng còn bắt chẹt Đình ca nữa, e rằng người đầu tiên không cho phép chính là Bảo Nha.”

Trước đó, khi bà không nghĩ đến phương diện này còn không cảm thấy gì, nhưng bây giờ Đình ca đã nói rõ ràng, bà bèn nghĩ đến những ngôn hành cử chỉ ngày thường của nữ nhi thì biết ngay hai đứa nhỏ này đã vừa mắt nhau từ lâu.

Đường Tùng Niên cảm thấy trái tim mình bức bối.

Nguyễn Thị than thở nói: “Nếu hắn còn sống trở về thì những thứ đó sẽ trở thành sính lễ; còn nếu gặp điều bất trắc thì tài sản cả đời của hắn sẽ được dâng tặng làm của hồi môn. Thiên hạ này có được mấy nam tử suy nghĩ chu toàn cho người trong lòng như vậy chứ?”

“Ngay cả khi chúng ta đồng ý với hắn, hắn cũng không có ý định công khai hôn sự của hai nhà ra ngoài.”

Đường Tùng Niên vẫn khẽ hừ một tiếng, nhưng cũng không nói gì cả.

Cái gọi là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường chính là để chỉ Hạ Thiệu Đình. Hắn không biết rằng với sự cẩn trọng và khôn khéo của Đường Tùng Niên, nếu ông không bảo hắn cầm đồ về ngay lúc đó, thì thật ra ông đã ngầm đồng ý mối hôi sự này rồi.

Thế nhưng, hắn chỉ nghĩ rằng Đường đại nhân không đồng ý với lời thỉnh cầu của hắn, cũng không yên tâm khi gả nữ nhi cho mình. Song, hắn không biết phải làm thế nào mới có thể để ông yên lòng, vì thế mỗi khi rảnh rỗi hắn lại chạy tới Đường phủ, cố chấp thỉnh cầu để ông đồng ý mối hôn sự này.

Hắn vốn là người không giỏi ăn nói, càng không biết nói mấy lời dễ nghe để nịnh nọt, lần đầu đến nhà hắn đã nói hết những lời trong lòng, thế nên những lần sau đó chẳng nặn ra nổi một chữ để nói, việc hắn có thể làm chỉ là nhìn chằm chằm Đường Tùng Niên, đi theo ông một tấc không rời.

Khi thấy nước trà trong chén của ông đã hết hắn bèn tự giác tới giúp ông châm; khi phát hiện ông muốn ngồi xuống sẽ nhanh nhẹn lau sạch bụi bặm trên ghế cho ông, rõ ràng hắn đang rất ân cần nhưng vẻ mặt lại rất chi là bình tĩnh, cả quá trình chẳng nói câu nào.

Đường Tùng Niên thấy thế vừa tức vừa buồn cười, rốt cuộc nha đầu nhà mình nhìn trúng thằng ngốc miệng vụng này ở điểm nào nhỉ?

Hành động vụng về ngốc nghếch của Hạ Thiệu Đình đều bị hai huynh đệ Đường Hoài Châu và Đường Hoài Miễn nhìn thấy, khiến bọn họ cười xỉu.

Đường Hoài Miễn vừa xoa bụng vừa nói: “Ta thật sự không ngờ rằng Hạ đại tướng quân còn có một mặt đần độn như thế, e rằng trên đời này không tìm được người thứ hai cầu hôn kiểu như hắn.”

Đường Hoài Châu xoa hai má đã cười đến phát đau, gật đầu tỏ ý tán thành.

“Ta bắt đầu thấy lo rồi đấy, nếu sau này họ thành thân, Đình ca há chẳng bị Tam muội bắt nạt đến chết hay sao?”

“Chắc không đâu.” Đường Hoài Châu lắc đầu.

Nha đầu xấu xa kia quen thói làm bộ làm tịch, giỏi nhất là lừa gạt người khác, con bé còn muốn lừa nguời ta cam tâm tình nguyện, cho nên việc bắt nạt là điều không thể.

Mặc dù Đường Tùng Niên không tỏ rõ sẽ đồng ý mối hôn sự này, cũng dở khóc dở cười trước những hành động như một trò đùa của Hạ Thiệu Đình, nhưng trong lòng ông lại càng ngày càng vừa ý hắn.

Hắn vốn là một mãnh hổ, chỉ vì động chân tình mà biến thành một con mèo ngoan ngoãn.

Đường Quân Dao chứng kiến tất cả mọi việc, nhìn thấy một người rõ ràng khá thông minh nhưng bây giờ lại chẳng khác gì một tên ngớ ngẩn, trong khi ai cũng có thể nhìn ra lão già nhà mình đã đồng ý mối hôn sự này, nhưng chỉ có một mình hắn là không nhìn ra, hễ rảnh rỗi là chạy tới đây bám lấy cha nàng, làm cho ai nấy nhìn mà tức cười.

Cuối cùng, nhân ngày Đường Tùng Niên không ở nhà, còn Hạ tướng quân không hay biết điều này lại tìm đến cửa, nàng lén lút kéo hắn sang một bên, sẵng giọng nói: “Đồ ngốc, sao chàng lại tới đây nữa vậy?”

Hạ Thiệu Đình mỉm cười nhìn khuôn mặt như mừng như giận của người trước mặt, trái tim hắn tràn đầy nhu tình mật ý. Nhưng mà hiện tại hắn vẫn đang trong giai đoạn bị khảo sát, đồng thời bản thân hắn cũng biết tấm lòng yêu thương nữ nhi của Đường Tùng Niên vì thế hắn cũng không dám quá mức thân mật, chỉ nói: ” Bảo Nha, thời gian ta ở lại kinh thành không còn bao lâu nữa, đầu tháng ba ta sẽ lãnh binh xuất chinh.”

Trước khi rời đi, hắn nhất định phải nghĩ cách đính ước cùng cô nương trước mặt này, đây cũng chính là chuyện duy nhất khiến hắn không yên lòng.

Đường Quân Dao hiểu ý trong lời hắn nói, trái tim nàng tràn ngập vui sướng, nhưng cũng có cả sầu lo.

Dù sao, đời trước hắn đã ‘chết bệnh’ trên đường xuất chinh về phía Đông. Đời này thì sao đây?

Nghĩ đến đây, trái tim của nàng lập tức thắt lại, bàn tay vô thức nắm lấy cổ tay áo của hắn, thậm chí sắc mặt còn trắng bệch: “Chàng nhất định phải bình an quay về!”

“Muội nói chàng cho biết, nếu như chàng không thể sống sót quay về, ta sẽ mang theo tất cả gia sản của chàng xuất giá, sau này trong tim trong mắt sẽ chỉ có phu của của mình thôi, muội sẽ không bao giờ nhớ tới chàng nữa. Tương lai, toàn bộ tiền tài của chàng sẽ thuộc về nhi tử của muội và nam nhân khác!”

Sắc mặt Hạ Thiệu Đình lập tức biến đổi.

Rõ ràng đây cũng là điều hắn muốn, nếu như hắn không còn nữa, hắn hi vọng sẽ có một người thay hắn đối xử tốt với nàng.

Thế nhưng bây giờ, khi hắn nghe thấy nàng nói ra những lời như vậy, lại nghĩ đến cảnh nàng gả cho một nam nhân khác, cùng hắn ta sinh con dưỡng cái, ân ái cả đời, hắn lập cảm thấy trái tim mình quặn thắt, đau đớn từng cơn.

Lúc này hắn cuối cùng cũng hiểu ra, trong chuyện này, thật ra hắn không làm được và cũng chẳng hề hào phóng như hắn nghĩ.

“Chàng thấy sao? Chàng phải biết rằng, trước nay muội là người nói được làm được. Nếu chàng muốn muội giống như một nữ tử sinh tình chỉ biết oán hận, sống cả đời trong hồi ức về một người là điều hoàn toàn không thể. Muội sẽ lập tức tìm một người đối xử tốt với muội, trao cho hắn tất cả những gì mình có, muội sẽ không bao giờ thủ thân như ngọc vì chàng. Muội sẽ coi hắn ta là duy nhất của mình, sẽ vì hắn mà nâng khăn sửa túi, sẽ vì hắn……”

“Đủ rồi, không cho phép nói tiếp nữa những lời này!” Hạ Thiệu Đình sầm mặt, thấp giọng cắt ngang lời nàng.

Mỗi câu nàng nói giống như cái kim, từng cái từng cái đâu thẳng vào trái tim hắn, đâm đến nỗi toàn thân hắn nhói đau, ngực đau đớn khôn nguôi.

Nàng trao mình cho nam nhân khác, nâng khăn sửa túi cho hắn, sinh con dưỡng cái cho nam nhân khác, coi nam nhân khác là duy nhất………

Quá chướng mắt! Nếu nó mà xảy ra thật thì hắn nghi mình sẽ nhảy ra khỏi mồ vì đố kỵ mất!

Đường Quân Dao thức thời ngậm miệng, nhưng ánh mắt lại đầy khiêu khích, tỏ rõ vẻ ngoan cố ‘Dù không nói thì muội cũng sẽ làm thế’.

Gân xanh trên trán Hạ Thiệu Đình đập dồn dập, cuối cùng hắn không nén nổi tức giận mà dùng sức nắm chặt cổ tay nàng, khàn giọng nói: “Đường Quân Dao, đời này nàng sống là người của ta, chết là ma của ta. Lần xuất chinh đến phía Đông này, cho dù chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng, cho dù là bò thì ta cũng sẽ bò về cưới nàng!”

Đường Quân Dao gật đầu cười tủm tỉm. Thật ra thứ nàng muốn chỉ là một lời cam đoan của hắn, cam đoan rằng hắn sẽ đặt mạng sống lên đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc