NỮ NHI LÀ KẺ TỬ THÙ KIẾP TRƯỚC

Dự vương bị rung động bởi nụ cười của nàng, vội vàng lấy lại bình tĩnh;  đầu tiên hắn chào hỏi Hạ Thiệu Đình đang lặng lẽ đứng ở một bên, sau đó mới cười với Hứa Quân Dao và nói: “Nhiều ngày không gặp, Quân Dao muội muội đang định về phủ à?”

“Đúng vậy, đang định đi về.” Đường Quân Dao cười dịu dàng trả lời, nghe hắn nói vậy nàng mới nhớ ra mình đã rất lâu không gặp hắn.

Sau đó, nhớ lại việc mình đã từng muốn bồi dưỡng tình cảm thanh mai trúc mã với hắn nhằm mưu đồ kế hoạch cho ngôi vị nguyên phối hoàng hậu trong tương lai, nhớ đến đây nàng không nhịn được bật cười.

Từ đó đến nay, kế hoạch này coi như đã hoàn toàn bỏ đi, hoặc có thể nói rằng kế hoạch này chưa từng được thực hiện. Đối với người kiên định, không từ thủ đoạn để đạt được mục tiêu như nàng mà nói, hành động bỏ dở giữa chừng như vậy thật sự không hợp với tính cách của nàng.

Nàng nghĩ, có lẽ đời này nàng thật sự đã bị vại mật của Đường phủ ăn mòn chí tiến thủ mất bị rồi.

Nhưng mà, cảm giác có vẻ như cũng không quá tệ.

Hạ Thiệu Đình hướng Dự vương chắp tay hành lễ: “Vi thần còn có công vụ phải làm, xin cáo lui trước.”

“Mời tướng quân cứ tự nhiên.”

Hạ Thiệu Đình khom mình hành lễ xong đang định quay người rời đi, nhưng phát hiện ra ống tay áo lại bị người nọ níu chặt, hắn nghiêng đầu nhìn thì thấy một gương mặt hờn dỗi.

“Huynh cứ thế mà đi à?”

Hạ Thiệu Đình ngẩn ra, lập tức nhớ đến câu nói lúc nãy của nàng, kiên nhẫn nói: “Để ta bảo Phạm Quảng hộ tống muội về.”

Nhưng Đường Quân Dao đang nhận cơ hội làm nũng với hắn, sao có thể để thân vệ của hắn đưa mình về được, nghe vậy nàng cười ngọt ngào, trông vừa ngoan ngoãn lại thêm phần quan tâm: “Hắn là người có năng lực nhất bên cạnh huynh, vẫn nên để hắn đi theo huynh mới tốt, muội có hộ vệ do phụ thân phái tới là được rồi.”

“Không sao, ta dẫn theo Tào Thắng là được.” Hạ Thiệu Đình thấp giọng nói.

Phạm Quảng và Tào Thắng đều là thị vệ bên cạnh hắn, mấy năm nay luôn cùng hắn vào sinh ra tử, cũng là người hắn tin tưởng nhất.

Đường Quân Dao vẫn khăng khăng không chịu, làm nũng đi vào nũng về, nhưng vẫn phải hiểu rõ chừng mực, không thể làm nhỡ chuyện của hắn. Hơn nữa, nàng cũng chỉ tiện mồm nói vậy mà hắn đã không chút do dự phái người đắc lực nhất bên cạnh mình cho nàng, tấm lòng này của hắn đã khiến cho lòng nàng căng phồng vì vui sướng.

“Nếu Dao Dao muội muội không ngại, chi bằng để bản vương đưa muội về?” Dự vương chợt nói.

Hứa Quân Dao liếc nhìn Ngôn Vũ đang thu mình ở một bên mà không nói lời nào, đoạn nàng cười rồi khéo léo từ chối ý tốt của hắn.

Ngôn Vũ bị nàng nhìn thì giật bắn mình, theo bản năng nở một nụ cười lấy lòng nàng.

Dự vương cũng không kiên trì thêm mà chỉ lơ đễnh dõi theo bóng dáng dần dần đi xa của nàng.

Mỗi lần gặp nàng, trong lòng hắn tự nhiên sẽ sinh ra một loại cảm giác muốn gần gũi với nàng, nhưng mà trong loại cảm giác này còn mang theo nỗi chua xót nói không nên lời, khiến hắn luôn lấy làm bối rồi.

Đường Quân Dao cố ý rớt lại phía sau Hạ Thiệu Đình, nàng trông theo nam tử cao lớn rắn rỏi chỉ cách mình một bước, đôi môi nhếch lên để lộ cái lúm đồng tiền tinh nghịch.

Trong lòng nàng cảm thán: Chỉ trong nháy mắt, chàng thiếu niên nhỏ bé gầy yếu, khắp mình toàn gai, đôi mắt tràn ngập cảnh giác và phòng bị đã trở thành một nam nhi xuất chúng, đỉnh thiên lập địa.

Chắc nàng cũng được coi là người chứng kiến sự trưởng thành của hắn chứ nhỉ?

Ánh mắt phía sau quá mức nóng bỏng, bước chân của Hạ Thiệu Đình bất giác đi chậm hơn, cuối cùng không thể nhịn được mà dừng lại, quay người và nói với vẻ mặt bất lực: “Không phải muội nói ta đưa muội về sao? Thế sao không đi nhanh một chút? Nhuyễn kiệu xuất cung đã đợi ở phía trước rồi.”

Ánh mắt Đường Quân Dao sáng lấp lánh, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng hỏi: “Huynh muốn đưa ta về sao? Chẳng phải huynh nói còn có công vụ phải làm ư? Liệu có ảnh hưởng tới công việc của huynh không?”

“Không sao cả, đưa muội về cũng chỉ là thuận đường thôi, không nhỡ việc được đâu.” Hạ Thiệu Đình bị lây bởi nụ cười không chút che giấu của nàng nên tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều, khẽ cười nói.

“Như vậy thì tốt, Đúng rồi, Lần trước huynh tới phủ, đúng lúc Tam ca có việc phải ra ngoài, sau khi quay về biết tin huynh tới chỉ biết đấm ngực giậm chân và nói rằng đã để lỡ mất cơ hội quý báu được làm quen với thiếu niên đại tướng quân.”

“Huynh có nhớ Tam ca của muội không? Chính là nhi tử của nhị bá phụ và nhị bá mẫu, nhũ danh là Miễn ca, chính là cái người hồi nhỏ lúc nào cũng thích cài hoa lên tóc muội í.”

Giọng nói nhỏ nhẹ và lanh lảnh của tiểu cô nương vang lên khắp chốn, khóe miệng Hạ Thiệu Đình bất giác cong lên.

“Nhớ chứ, hồi còn nhỏ hắn thích nhất là dẫn muội đi chơi, còn tặng muội rất nhiều món quà xinh xắn.” Khoảng thời gian sống ở huyện nha An Bình luôn khắc sâu trong tâm trí hắn những năm qua, hắn chưa từng quên dù chỉ là một chút.

Đường Quân Dao cong môi: “Huynh ấy nào có thích đưa muội đi chơi, rõ ràng huynh ấy chỉ lấy muội ra làm trò cười, thứ gì cũng cắm lên đầu người ta, xấu chết đi được.”

Hạ Thiệu Đình cũng không nhịn được mà nhớ đến một cảnh tượng Miễn ca cố chấp cắm bông hoa đỏ chót lên đầu nàng năm đó, nụ cười càng thêm sâu.

“Huynh còn cười à? Hồi nhỏ huynh chỉ thích đứng một bên hóng chuyện thôi, cũng chẳng chịu giúp muội, bây giờ nhớ lại vẫn cười được à!” Đường Quân Dao giận dữ liếc hắn một cái.

“Là lỗi của ta.” Hạ Thiệu Đình khép miệng giả vờ ho một tiếng, cố gắng đè nén ý cười.

Thấy trên mặt hắn xuất hiện nụ cười, Đường Quân Dao biết mình đã tìm đúng để tài để nói, giọng điệu vừa nhẹ nhàng nũng nịu vừa phàn nàn: “Khi đó huynh lúc nào cũng đề phòng muội như kẻ xấu, lúc nào cũng chỉ chơi với ca ca, vừa thấy người ta là lặn mất dạng.”

Hạ Thiệu Đình không nhịn nổi mà khẽ cười ra tiếng, song cũng không hề nói cho nàng biết lí do thật sự khiến hồi bé hắn phải đề phòng nàng, chỉ tiếp tục cười và tốt tính nhận lỗi: “Xin lỗi, là lỗi của ta.”

Đường Quân Dao bị nụ cười của hắn làm cho giật mình, đây là lần đầu tiên nàng thấy nụ cười thực sự của hắn sau khi hắn lớn lên. Vốn đã tuấn tú, lúc cười lên chẳng khác gì ánh nắng xuyên qua tầng mây dày đặc, tiếng cười trầm thấp nhưng đầy từ tính như đang văng vẳng bên tai nàng, tai nàng dường như hơi ngưa ngứa đoạn nhịn không được bèn đưa tay lên dụi.

Hai người vừa đi vừa nói cười được một đoạn, đã thấy nội vệ trong cung khiêng nhuyễn kiệu đến, Đường Quân Dao ngồi vào nhuyễn kiệu, khi buông mành kiệu xuống còn nhìn về phía Hạ Thiệu Đình đang đứng một bên bảo vệ, nụ cười trên mặt hắn không biết đã tắt từ lúc nào, nay đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt thường ngày.

Quả nhiên vẫn là Đại tướng quân ngạo mạn xa cách, tựa như chẳng quan tâm đến cái gì.

Nàng rủ mắt, hạ mành kiệu xuống, để cho tấm mành hoàn toàn che khuất bóng dáng kia.

Ra khỏi cửa cung, Hạ Thiệu Đình cưỡi tuấn mã, bảo vệ xe ngựa của Đường phủ. Lúc này, Đường Quân Dao ở trong xe với sắc mặt lạnh lùng, nhìn Ngôn Vũ đang rụt cổ lại, trong lòng trực tiếp chất vấn: Có phải gần đây ngươi lại đi tìm Dự vương không? Có phải lại mơ thấy cảnh tượng gì không?

Ngôn Vũ thấy nàng vừa đoán đã trúng, chột dạ đến nỗi ánh mắt nhìn loạn khắp nơi, vẫn không dám đối mặt với nàng.

“Ngươi, ngươi nói cái gì? Ta ta, ta nghe không hiểu.” Nàng ta ra vẻ mơ hồ.

Đường Quân Dao cười lạnh: Còn học được cả cách nói dối cơ à, quả thật khó lường.

Ngôn Vũ càng chột dạ, trong lòng cũng biết mình không giấu nổi nàng, ủ rũ nói: “Ngươi nói không sai, ta lại mơ thấy rất nhiều cảnh tượng, cũng nhiều lần tới phủ Dự vương. Nhưng mà ta không cố ý giấu ngươi đâu, ta chỉ sợ ngươi sẽ tức giận…”

Đường Quân Dao tức giận trợn mắt với nàng ta: Ngươi tưởng giấu ta, thì ta sẽ không tức giận ư? Đúng là ngu không ai bằng!

Nàng cố gắng nén xuống cơn giận dữ trong lòng, hít một hơi thật sâu, hỏi tiếp: Về sau ngươi lại mơ thấy cảnh tượng gì?

“Cũng chẳng có cảnh tượng gì ghê gớm, ta thấy Dự vương tặng rất nhiều trang sức đẹp đẽ cho ta, thỉnh thoảng còn cùng ta đi ngắm hoa, đánh cờ gì gì đó, đúng rồi đúng rồi, có người ức hiếp ta, hắn còn giúp ta bắt nạt lại người đó!” Ngôn Vũ cẩn thận nhớ lại cảnh tượng mà nàng ta mơ thấy,  giọng điệu mơ hồ lúc đầu dần dần trở thành mong mỏi.

“Vậy có phải ngươi muốn đến bên cạnh Dự vương không?”Đường Quân Dao bình tĩnh hỏi.

Ngôn Vũ hết hồn, cuống cuồng ôm chặt lấy cánh tay của nàng, ra vẻ đáng thương: “Không phải, ta không có ý này, nếu ngươi không thích, sau này ta sẽ không đi nữa, Dao Dao đừng tức giận mà, đừng đuổi ta đi mà!”

Mặt Đường Quân Dao không chút thay đổi, để mặc cho nàng ta ôm cánh tay mình càng ngày càng chặt, thản nhiên hỏi: “Để ta hỏi ngươi, làm sao ngươi dám khẳng định nữ tử trong mơ chính là bản thân ngươi? Là bởi vì nàng ta giống y hệt ngươi sao?

“Chẳng lẽ không phải sao?” Ngôn Vũ khó hiểu hỏi lại.

Giống y hệt luôn, chẳng lẽ không phải cùng một người sao?

Hứa Quân Dao kéo từng chút một đôi tay đang ôm mình của nàng ta, thong thả nói: “Chỉ dựa vào những cảnh tượng không phân biệt được thật giả mà ngươi đã khẳng định người trong mơ là người rồi sao? A Vũ, ngươi quả thực quá mức phiến diện rồi đấy.”

“Dung mạo của con người có thể thay đổi, chỉ nhìn từ vẻ bề ngoài, ngươi hoàn toàn không có lý do chính đáng để chứng minh rằng người đó là ngươi.”

Ngôn Vũ sửng sốt trước lời nói của nàng, hơn nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn.

“A Vũ, ngươi tạm thời nghĩ kĩ lại đi, nữ tử trong giấc mơ của ngươi rốt cuộc có phải là ngươi không? Ngươi phải biết rằng dung mạo của con người có thể thay đổi được, nhưng một số thói quen hành động theo tiềm thức thì không thể thay đổi được.”

Ngôn Vũ càng cảm thấy ngỡ ngàng, trong lòng đột nhiên có cảm giác gì đó, mắt nàng ta đột nhiên mở to.

Đúng rồi, thói quen, một số thói quen hành động theo tiềm thức, nữ tử trong mộng có vẻ ngoài giống y hệt mình quả thật có, ví dụ như trong khi xấu hổ haymất tự nhiên nàng sẽ gãi mặt, nhưng mà, nhưng mà…..

Nàng ta bỗng quay mặt lại, khuôn mặt khiếp sợ nhìn vẻ mặt trước sau bình tĩnh như một của Hứa Quân Dao.

Thói quen gãi mặt đấy, rõ ràng giống hệt với Dao Dao! Đúng là, đúng là Dao Dao cũng có vẻ ngoài y hệt như thế!

Nàng ta cảm thấy đầu óc rối bời, chẳng nhớ nổi cái gì nữa.

Đường Quân Dao cười, cũng không hề thúc giục nàng ta.

Bỗng nhiên, bên ngoài xe ngựa truyền vào tiếng kèn tiếng, tiếng chiêng của nhạc hỉ, xen lẫn tiếng người thi nhau chúc mừng. Nàng hiếu kì vén rèm lên, thấy cách đó không xa là phủ Trấn Viễn tướng quân, còn Đỗ Thành Trung đang mặt mày hăm hở đi từ trong cửa cổng ra, đích thân ra đón nam tử trung niên mặc hoa phục đi vào.

“Đình ca, phủ Trấn Viễn tướng quân đằng trước đang đón dâu à?” Nàng tò mò hỏi.

Hạ Thiệu Đình thu hồi ánh mắt, cố gắng kìm nén sự tức giận cùng nỗi thất vọng sâu sắc trong lòng: “Không phải đón dâu đâu, là Trấn Viễn tướng quân nạp thiếp.”

“Nạp thiếp? Nạp thiếp mà còn làm rầm rộ vậy sao?” Vẻ mặt Đường Quân Dao tràn đầy ngạc nhiên. Hạ Thiệu Đình rơi vào trầm tư khi nhìn thấy vẻ âm trầm của Phùng Duy Lượng đứng cách Đỗ Trung Thành không xa.

Chẳng lẽ Đỗ tướng quân đang đón ngoại thất vừa sinh hạ nhi tử cho hắn vào phủ ư? Vị phu nhân kia cũng có bản lĩnh đấy, nàng ta thực sự có thể khiến cho Đỗ tướng quân quang minh chính đạng đón nàng ta vào phủ, nhi tử do ngoại thất sinh có thể đường đường chính chính thành con vợ kế.

Nàng cảm thấy có chút vô vị, đang định buông rèm xuống thì lại phát hiện ra vẻ mặt phức tạp của Hạ Thiệu Đình, nàng vừa nghi ngờ vừa lấy làm khó hiểu.

Đình ca làm sao vậy?

Trong Đỗ phủ, Phùng Duy Lượng liếc nhìn ‘đệ đệ’ đang được hạ nhân ẵm trong lòng với ánh mắt lạnh lẽo, nhưng sợ bị người phát hiện ra lại vội vàng di dời tầm mắt, cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng khi nghe thấy tiếng khách khứa nói ‘Chúc mừng tướng quân cuối cùng cũng có người kế nghiệp’ vang lên bên tai, hai tay trong tay áo hắn càng nắm chặt hơn.

Đó tuyệt đối không phải nhi tử của phụ thân, chẳng qua hiện giờ hắn vẫn không tìm được chứng cứ, cứ đợi hắn tìm được chứng cứ đi……

Vân Thị lạnh lùng nhận lấy món quà từ Lăng Tương, nàng nhìn bộ đồ màu hồng phấn hôm nay nàng ta mặc, rồi lại nghe nàng ta gọi một tiếng gọi ‘tỷ tỷ’ bao hàm vẻ đắc ý làm tim Vân Thị giống như bị kim đâm trúng.

Nàng chưa bao nghĩ đến, phu quân mà nàng cho rằng cả đời cũng sẽ không phản bội mình, đã có ngoại thất ở bên ngoài từ lâu, còn cùng ngoại thất sinh nhi tử; tất cả mọi người đều biết, nhưng lại cố tình giấu giếm nàng, để nàng luôn tự cho rằng mình đang sống trong hạnh phúc mỹ mãn.

“Tỷ tỷ? Ngươi cũng xứng?” Đỗ Hạnh Thường bỗng bước tới, tát một cái thật mạnh, đồng thời đẩy Lăng Tương đang vái chào, khiến cho nàng ta không hề phòng bị nên ngã soài ra đất, sau đó nàng ta nhìn Đỗ Thành Trung đang ở bên cạnh bằng ánh mắt tủi thân.

Đỗ Thành Trung nghiêm mặt dạy bảo nữ nhi: “Thường nhi, không được vô lễ!”

“Cha! Nàng ta chính là họa gia tinh(*), sao người có thể vì một con tiện nhân mà phản bội chúng ta!”Khuôn mặt thanh tú của Đỗ Hạnh Thường bỏ bừng, trong mắt tràn ngập lửa hận, cơ thể run nhè nhẹ vì căm phẫn.

(*) yêu tinh gây hoạ cho gia đình.

Nàng không dám tin phụ thân lại thật sự đón hai mẫu tử kia vào phủ, người phụ nữ kia rõ ràng không an phận thủ thường, nàng ta đã cố tình xuất hiện trước mặt mình, cố ý để nhi tử của nàng ta gọi mình là tỷ tỷ, để người người đều biết sự tồn tại của các nàng.

“Đỗ Hạnh Thường! Đây là tu dưỡng của con hả? Mở miệng ra toàn nói lời nói hung ác, con với người đàn bà chanh chua trên phố có gì khác nhau?!”  Thấy nữ nhi trước giờ luôn ngoan ngoãn nghe lời, hôm nay lại làm mình xấu mặt trước đám đông, Đỗ Thành Trung tức giận, lớn tiếng quát.

Người cha luôn yêu thương mình nhất lại vì một con tiện nhân mà mắng mình, Đỗ Hạnh Thường vừa thất vọng vừa đau lòng, nàng ta giậm chân một cái, bật khóc rồi kêu ‘Con hận người’ đoạn xoay người chạy đi.

Vân Thị xoắn thật chặt chiếc khăn trong tay, nàng không hề bỏ lỡ vẻ đắc ý trên khuôn mặt của Lăng Tương khi nàng ta thấy Đỗ Thành Trung trách mắng nữ nhi. Nàng lại nhìn vẻ mặt giận dữ của trượng phu, lúc này nàng chỉ cảm thấy nam nhân cùng mình đồng sàng cộng chẩm mười mấy năm nay sao nhìn trông xa lại đến thế?

Hắn thật sự là vị phu quân đối với nàng thiên y bách thuận(*), một lòng một dạ sao? Là vị phu quân chỉ vì một câu nói của mình mà đuổi hết cơ thiếp trong phủ ư? Là vị phu quân đối xử với Lượng ca như con ruột sao?

(*) thuận theo

Cơ thể nàng khẽ run lên, móng tay bấm sâu vào bàn tau, nhưng nàng lại không hề cảm nhận được đau đớn.

Ngày đó vì mẫu tử Lăng Thị mà bọn họ đã nhau to, câu nói kia của Đỗ Thành Trung giờ giờ khắc khắc văng vẳng bên tai nàng: “Ta nuôi nhi tử của nàng và nam nhân khác suốt mười mấy năm trời, lẽ nào nàng không thể chấp nhận đứa con của ta sao?!”

Không phải, hóa ra hắn vẫn luôn để bụng, để bụng Lượng ca là con của nàng và nam nhân khác sinh ra, để bụng việc nàng không thể sinh nhi tử vì hắn. Và vì hắn đã nhẫn nhịn mười mấy năm cho nên cuối cùng quyết định không nhẫn nhịn thêm nữa, vì vậy bây giờ mới có sự xuất hiện của mẫu tử Lăng Tương.

Đỗ Thành Trung ngực phập phồng, cơn giận trên mặt vẫn chưa tiêu tan.

Chỉ cần nhớ lại câu nói ‘Con hận người ‘ của nữ nhi lúc nãy là lửa giận trong lòng hắn lại bốc lên.

Đoạn thời gian này vì để mẫu tử Lăng Tương vào phủ mà hắn đã phải chịu đựng rất nhiều áp lực, phu nhân mà hắn giành tình cảm chân thành nhất đời này, nữ nhi mà hắn yêu thương như châu báu, từng người từng người cãi nhau với hắn; dù cho hắn đã cam đoan sẽ không có bất kì người nào có thể làm lung lay vị trí của các nàng trong lòng hắn, nhưng các nàng lại giống như không nghe thấy, không ngừng khóc lóc làm ầm.

Trong một khoảnh khắc nào đó, hắn đã vô cùng oán hận Vân Thị đã không hiểu cho hắn, không hiểu cho hắn đã phải chịu đựng biết bao áp lực trong nhiều năm như vậy, chỉ vì dưới gối không có nhi tử mà hắn đã phải chịu đựng bao lời chế nhạo, nhưng vì yêu nàng, hắn đều lặng lẽ chịu đựng tất cả.

Nhưng bây giờ hắn đã ngoài bốn mươi, để truyền thừa hương hỏa cùng huyết mạch của  Đỗ Thị mà hắn nạp một thiếp thất, như vậy mà cũng không có được sự cảm thông của nàng.

“Phụ thân, hôm nay là ngày Lăng di nương và đệ đệ vào phủ, người chớ tức giận làm hại cơ thể. Chẳng qua muội muội chỉ lo lắng sau khi phụ thân có đệ đệ sẽ không yêu thương con bé nữa, nên con bé mới tạm thời không chấp nhận nổi mà buộc miệng nói ra những lời như vậy. Đợi con bé nghĩ thông suốt rồi sẽ ổn cả thôi.” Phùng Duy Lượng che giấu sự âm hiểm trên mặt mình rồi tiến lên nói với giọng quan tâm.

Được con riêng khuyên giải như vậy, Đỗ Thành Trung mới thấy lửa giận trong lòng vơi đi một chút, đoạn vỗ vai hắn đầy tán thưởng, vui mừng nói: “Mấy ngày nay may mà có con!”

Nếu không phải con riêng hiểu rõ đạo nghĩa, giúp hắn khuyên bảo an ủi phu nhân và nữ nhi thì không biết hai người đó còn ầm ĩ tới lúc nào, cũng không biết bao giờ mẫu tử Lăng Tương mới có thể vào cửa.

Ngừng một lát lại nói: “Trong lòng phụ thân, con mãi mãi là nhi tử mà ta coi trọng nhất, là Đại công tử của phủ tướng quân. Điều này sẽ không bao giờ thay đổi.”

Trên mặt Phùng Duy Lượng nở nụ cười, nhưng đáy mắt lại không cười: “Trong lòng của con phụ thân cũng mãi mãi là phụ thân, phủ tướng quân cũng mãi mãi là nhà của con.”

Nhi tử coi trọng nhất? Thật sự tưởng hắn là đứa trẻ vô tri ư? Phụ thân đặt tên cho tên nghiệt chủng ấy đã đủ để tỏ rõ địa vị của hắn trong lòng người, Đỗ Tổ Vọng, Đỗ Tổ Vọng…….có phải người vẫn hi vọng con đàn bà ti tiện kia sẽ sinh thêm cho người một Đỗ Tôn Vọng không?

Đáng tiếc, chuyện đó là điều không thể, cả đời này đều không thể…..

Hắn ta liếc thoáng qua khuôn mặt e thẹn của Lăng Tương, sát khí trên mặt lóe lên rồi thôi.

Tạm thời để ngươi và nghiệt chủng của ngươi hả hê một thời gian, đợi ta tìm được chứng cứ, nhất định sẽ hoàn trả gấp đôi những hiếp bức mà ta đã phải chịu vì mẫu tử các ngươi.

Đêm trong sao thưa, Hạ Thiệu Đình ngồi tựa vào cửa sổ, tự rót tự uống.

Có lẽ do lòng có tâm sự nên khi rượu đến chỗ sâu hắn đã ngà ngà say. Những lời Điền Thị từng nói vào đêm Tôn trạch huyện An Bình xảy ra hỏa họa lại văng vẳng bên tai hắn.

“……Để chứng minh tình thâm nghĩa trọng của mình với Vân Thị, Đỗ Thành Trung đã cho người trút thuốc phá thai cho ba vị nữ tử đã mang thai với hắn. Thuốc đó rất khủng khiếp! Dẫu phụ nữ mạnh khỏe còn không thể chịu đựng nổi, huống chi là các nàng! Uống xong chén thuốc, máu chảy thành sông, ta tận mắt chứng kiến ba bào thai, dù đã thành hình hay chưa thành hình đều bị đánh sống, còn ba người kia lập tức hấp hối, tính mạng khó giữ.”

“Trong hoàn cảnh đó, để bảo vệ nương con, ta mới lén lút đổi thuốc của nàng, lại cầu xin đại phu giúp ta che giấu. Đại phu cũng thương xót cho mẫu thân con, nên mới đánh bạo giúp chúng ta giấu giếm chuyện này.”

“Nương con biết rõ Đỗ phủ đã không thể ở lại, nên nàng tự nguyện rời phủ. Bấy giờ trong tim lẫn trong mắt Đỗ Thành Trung chỉ toàn là Phùng Vân Thị, nào còn nhớ đến nàng, hắn thấy nàng chủ động nhắc đến việc rời đi, thì cũng thuận theo ý nàng.”

“Sau khi nương con rời khỏi Đỗ phủ, ta cũng không còn tin tức của nàng nữa, mãi đến năm trước nàng đưa con đến đây tìm nơi nương tựa, ta mới biết nàng đã gả cho cha con, vả lại còn bình an sinh hạ con.”

“Đình ca, con phải nhớ, hôm nay dì nói cho con thân thế cuả con, không phải để hai phụ tử con được đoàn tụ sum vầy với nhau theo luân thường đạo lí, mà là không có cách nào khác nên buộc phải làm vậy. Chung quy con vẫn còn nhỏ, không thể thiếu sự chăm sóc của người thân, Đỗ Thành Trung nhiều năm không có nhi tử, nếu hắn ta biết đến sự tồn tại của con có lẽ sẽ đối xử tốt với con. Nhưng con cũng cần phải nhớ kỹ, trước con còn có ba vị huynh đệ khác mẫu  đã chết trong tay chính phụ thân ruột của con. Thế nên con đừng đổ vào hắn quá nhiều tình cảm, cũng đừng mong ngóng hắn sẽ yêu thương con tha thiết!”

Hạ Thiệu Đình lại uống thêm một ly rượu nữa.

Tình thâm nghĩa trọng, hóa ra tình thâm nghĩa trọng của người lại chỉ như vậy mà thôi……..

Hắn lấy làm may mắn, may mắn vì đời này mình đã ra khỏi Đỗ phủ từ lâu. Lúc mẫu thân còn sống chưa bao giờ nhắc đến họ Đỗ với hắn nửa câu, phải chăng người muốn mình và ông ta không dính líu gì đến nhau.

Ngày đó dì cho mình biết thân thế, chẳng qua là vì đã có ý định tìm đến cái chết, sợ sau khi nàng chết mình sẽ bơ vơ không nơi nương tựa, cho nên mới dặn dò mình lên kinh tìm kiếm Đỗ Thành Trung, May mà sau này lại có cô mẫu….

Hắn cúi đầu thở dài, nói không rõ mùi vị trong lòng.

Thân phụ của hắn muốn dồn hắn vào chỗ chết, nhưng Điền Ngọc Lan, một thị nữ của Đỗ phủ đồng thời cũng là tỷ muội tốt của thân mẫu đã cứu mẫu tử bọn họ.

Vân Thị, Lăng Tương…..

Hắn nhếch khóe miệng đầy trào phúng.

Mẫu thân của hắn vốn họ Sở, tên là Vân Tương. Là nồ tỳ ở Đỗ phủ nhiều năm, nhưng Đỗ Thành Trung lại chỉ gọi bà ấy là “Vân nhi’, e rằng sau đó mẫu thân cuối cùng đã biết ý nghĩa của tên gọi ấy.

“Tướng quân, Trường Thuận đưa đồ đến.” Vào ngay lúc này, Phạm Quảng cau mày cầm một hộp gấm đi tới.

Trường Thuận? Hạ Thiệu Đình ngẩn ra, đoạn biết ngay là Đường Quân Dao bảo hắn đưa tới.

“Cầm về đây ta nhìn.” Hắn day thái dương, phân phó.

Phạm Quảng đưa hộp gấm cho hắn, hắn nhận lấy rồi mở ra xem, trong hộp là một con hổ vải xinh xắn và một bình thuốc giải rượu.

Hắn bật cười, cầm lấy con hổ vải lên ngắm nghía và nghĩ tới khoảng thời gian hắn sống chung với huynh muội Đường Thị ở huyện nha An Bình khi còn nhỏ, nụ cười trên mặt dần sâu hơn.

Phạm Quảng hơi khó hiểu khi thấy hắn đã quét sạch dáng vẻ đầy tâm sự vừa rồi, nghĩ một lát, sau đó vẫn truyền đạt lời của Trường Thuận: “Đường cô nương nói, xin tướng quân uống ít rượu thôi, nếu bắt buộc phải uống, thì phải nhớ uống thuốc giải rượu, nếu không sẽ có hại cho cơ thể, mai sau tướng quân hối hận cũng không kịp đâu!”

Nói xong lại nói thầm trong lòng: Đường cô nương không mặt không da, thân là một cô nương mà hở tí là sai người mang đồ tới, lại còn nói mấy câu dễ khiến người ta hiểu lầm nữa chứ.

Hạ Thiệu Đình dường như tưởng tượng ra điệu bộ của tiểu cô nương khi nói những lời này. Hai hàng lông mày thanh tú nhất định sẽ hơi cau lại, khuôn mặt chắc chắn cũng sẽ giả bộ nghiêm túc; nàng rõ ràng là một tiểu cô nương xinh xắn nhưng lúc nào cũng tìm cách dạy bảo người khác.

Lại nghĩ tới vẻ mặt nhận thua của Đường Hoài Châu khi bị muội muội dạy bảo, cuối cùng hắn cũng nhịn không được mà cúi đầu bật cười.

Tiểu nha đầu thảo mau trưởng thành rồi, mánh khóe đối phó với ca ca cũng trở nên dứt khoát hơn, quở mắng, uy hiếp…..Ừm, Châu ca đáng thương……

Nói đoạn, hắn lấy một viên thuốc giải rượu cho vào miệng với nét mặt vui vẻ.

Phạm Quảng định ngăn cản nhưng đã không kịp: “Tướng quân, dù sao cũng phải mời người đến nhìn xem thuốc này có phải thuốc giải rượu hay không, ăn vào có hại cho sức khỏe hay không đã chứ!”

“Là muội ấy thì không sao cả, muội ấy sẽ không hại ta.”

Bình luận

Truyện đang đọc