*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hai huynh muội kẻ tung người hứng cùng nhau hiệp lực dỗ cho Nguyễn Thị lòng đầy vui sướng, lại còn nói chuyện cùng bà một lúc rồi mới rời đi; lúc Đường Quân Dao thấy xung quanh không có người mới nhỏ giọng nói: “Ca ca, tục ngữ có câu: trốn được mùng một, không trốn được ngày rằm. Nay chúng ta đã về nhà, nếu phụ thân cố tình muốn hỏi cho ra nhẽ thì chúng ta có chạy đằng trời.”
Đường Hoài Châu cũng nhỏ giọng trả lời: “Điều này ta đương nhiên hiểu rõ, nhưng mà ta cũng nghĩ ra cách rồi, chúng ta càng cố tỏ vẻ huyền bí, không chịu nói ra thì phụ thân sẽ càng cảm thấy chuyện này rất quan trọng đối với chúng ta, và rồi ông ấy sẽ không còn nghĩ đến còn có một chuyện quan trọng hơn, ly kỳ hơn ở đời trước. Đây là một loại sách lược, nha đầu muội không hiểu được đâu.”
Hắn nói câu cuối cùng có chút đắc chí.
Đường Quân Dao nguýt hắn một cái. Loại chuyện ly kỳ như đời trước, nói ra cũng sẽ không có người tin, hơn nữa sẽ không có ai ngờ rằng còn có loại chuyện hoang đường như vậy.
“Vậy ý của huynh là, từ giờ chúng ta phải cố làm ra vẻ ăn ngay nói thật hả?”
“Đương nhiên, không ăn ngay nói thật chẳng lẽ muội còn muốn cứ cách ba ngày dăm bữa lại bị cha xách đi nói chuyện hả?” Đường Hoài Châu thản nhiên nói.
Chuyện của đời này nhất định phải nói thật, nhưng mà không thể nói ra một cách dễ dàng như thế được, càng dễ dàng nói ra sự thật, cha lại càng hoài nghi liệu có phải chúng ta vẫn còn giấu ông chuyện quan trọng hơn không.
Nói đến đây, hắn bỗng nhiên vỗ gáy một cái, làm cho Đường Quân Dao đang định nói cái gì đó giật hết cả mình.
“Ta đột nhiên nhớ tới một chuyện hết sức quan trọng.” Đường Hoài Châu nhìn nàng chằm chằm, giọng điệu khá là nghiêm túc.
Tim Đường Quân Dao giật mình đánh thót, vội càng hỏi: “Chuyện quan trọng gì cơ?”
“Đường Bảo Nha, hồi nhỏ muội nhiều lần cố tình bắt nạt ta phải không? Nhân lúc ta còn bé không hiểu chuyện, còn muội thì ỷ vào trí nhớ một đời của mình, chắn chắn đã không ngừng dày vò ta và cha trong thích thú. Mặc dù chúng ta là huynh muội ruột thịt, thế nhưng cái gì nên tính sổ thì vẫn phải tính.”
“Nào về đây, về đây, muội nói cho ta hay, hồi nhỏ muội ức hiếp ta bao nhiêu lần? Giày vò ta với cha bao nhiều lần? Cùng là huynh muội với nhau nên ta sẽ không dốc sức trả thù, nào, nói nghe coi, để ta lấy bút ghi lại, kẻo nhiều quá ta nhớ không hết.” Đường Hoài Châu ra vẻ sai người đi lấy bút mực giấy nghiên để tiện cho hắn tính sổ.
Đường Quân Dao không ngờ rằng hắn sẽ lật nợ cũ một cách trắng trợn như vậy, nàng cười gượng một tiếng, giả vờ mơ hồ: “Huynh nói gì thế? Sao muội nghe không hiểu?”
“Tuy muội không phải nam tử hán đại trượng phu, nhưng lại là muội muội ruột của đại trượng phu, dám làm thì phải dám chịu, cất cái bộ dạng giả vờ hồ đồ đi thứ đó ở chỗ ta không có tác dụng gì đâu, vậy nên thành thực thì được khoan hồng.” Đường Hoài Châu hừ lạnh một tiếng.
Đường Quân Dao mỉm cười ngọt ngào với hắn, cười cười như người vừa tỉnh ngủ: “Ôi chao, tí nữa là quên muội vẫn còn chuyện gấp phải làm! Muội về phòng trước đây!”
Nói xong, cũng không đợi hắn đồng ý, nàng đã xoay người nhanh chóng chuồn đi.
Dám làm dám nhận? Đùa cái gì vậy trời, tiểu nữ tử nàng không học nổi cái trò này đâu, chỉ có đồ ngu mới tin cái trò thành thực thì được khoan hồng kia. Có tin hay không? Chỉ cần nàng thành thật, tiểu Đường đại nhân sẽ quay sang hả hê báo thù nàng cho xem!
“Đường Bảo Nha, hòa thượng chạy nhưng miếu vẫn còn, muội không nói thì ta vẫn có thể hỏi tổ mẫu, hỏi mẫu thân, còn hỏi cả Thúy Văn với Bích Văn nữa!” Tiếng gọi của Đường Hoài Châu từ phía sau truyền tới khiến bước chân của nàng thoáng chững lại, nhưng ngay sau đó lại chạy nhanh hơn.
Đường Hoài Châu nhìn bộ dạng bối rối chạy trối chết của muội muội, không khỏi bật cười ra tiếng.
Nhìn nha đầu này chột dạ thế thôi, chứ hồi nhỏ toàn cố ý bắt nạt mình!
Đúng như dự đoán của Đường Hoài Châu, Đường Tùng Niên đã quyết định phải hỏi cho ra nhẽ, thế nên ông sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hai huynh muội bọn họ, ông bày ra bộ dạng uy nghiêm quen thuộc của phụ thân, rồi cưỡng chế hai huynh muội, bắt bọn họ phải nghiêm túc khai ra toàn bộ sự thật, nếu không nửa năm kế tiếp đừng hòng bước ra khỏi cửa nửa bước.
Hai huynh muội trao đổi ánh mắt thật nhanh, dưới sự bức bách của phụ thân Đường Hoài Châu không thể không ‘miễn cưỡng’ nói ra sự thật về lý do thật sự khiến Huyền Thanh chọn trúng muội muội.
Đường Tùng Niên nghe xong thì nhíu chặt lông mày, thế nhưng không hề bất ngờ với câu trả lời này. Trên thực tế, ông cũng ít nhiều đoán được cả rồi, bây giờ chẳng qua chỉ muốn xác nhận chút thôi.
Ngày đó, khi bệ hạ hỏi tới chuyện hôn sự của nữ nhi, lúc đó ông đã nghĩ đến việc này. Tuy bệ hạ chưa chắc đã tin vào cái gọi là mệnh cách vô căn cứ kia, nhưng điều đó không ngăn cản việc ông ấy để ý tới hôn sự của nữ nhi sau này.
Tuy nhiên với thân phận địa vị hiện nay của mình ở trong triều, nữ nhi của ông tự nhiên xứng với danh hiệu mệnh cách quý giá, điều này vốn dĩ chẳng có gì kỳ quái, bệ hạ chắc cũng sẽ không suy nghĩ sâu xa.
Ông nhẹ nhàng gõ lên thư án, huynh muội Đường Hoài Châu nhanh chóng liếc nhau một cái, nhất thời đoán không ra ý của ông là gì, cho nên cả hai cũng không dám quấy rầy.
“Bảo Nha, con nói thật cho ta, thời gian trước con luôn mượn danh nghĩa vào cung làm bạn với Ngũ công chúa để chạy đi đâu, gặp những ai?” Đường Tùng Niên chợt hỏi.
Đường Quân Dao không ngờ hắn cũng lật lại nợ cũ, nàng cũng có chút không biết phải làm sai nhưng lại không có ý định giống ông, vì thế trả lời: “Con đi tìm Đình ca ạ. Bởi vì con phát hiện ra hành tung của dư nghiệt tiền triều Phương nghi, cũng chính là cái vị Khánh Bình trưởng công chúa gì đó, mà Đình ca cũng đang phụ trách truy xét việc này, nên con cũng muốn mượn lực của huynh ấy.”
Thấy vẻ mặt ý vị sâu xa của Đường Tùng Niên, nàng bỗng nhiên cảm thấy bất an, cũng không biết lần này ông có tin mình hay không.
“Chớp mắt một cái, tiểu nha đầu năm đó đã trưởng thành rồi, sắp đến tuổi xuất giá rồi.” Ông vuốt chòm râu ngắn, mặt mày tủm tỉm, thế nhưng lại nói ra những lời khiến trái tim của Đường Quân Dao thắt lại.
Sau đó, Đường Tùng Niên bắt đầu lật xem tài liệu trên thư án, ra vẻ thờ ơ và nói: “Được rồi, những gì nên biết ta đã biết hết rồi, các con quay về đi! Châu ca, nếu sau này còn còn làm bậy với muội muội thì đừng trách ta đánh gãy cái chân chó của con!”
Đường Hoài Châu suýt nữa nhảy dựng lên: “Cha, người làm thế là không công bằng!”
Dựa vào đâu chứ? Con nha đầu xấu xa này chính là một người không an phận, chẳng bao giờ ngoan ngoãn được một giây, nếu con bé muốn làm loạn, ai khuyên nổi nó chứ? Ai ngăn cản được nó chứ?
Đường Tùng Niên ngước mắt từ trong tập tài liệu ra, lườm nguýt hắn một cái, còn chưa kịp nói gì thì nữ nhi đã kéo thật mạnh nhi tử ra ngoài.
“Được rồi, được rồi, sau này muội sẽ ngoan ngoãn nghe lời, sẽ không làm liên lụy đến huynh đây!” Ông nghe thấy giọng nói lanh lảnh của tiểu cô nương từ bên ngoài truyền vào.
“Ha ha, thay vì trông chờ muội ngoan ngoãn nghe lời, không bằng ta đợi mặt trời mọc ở phía Tây cho nhanh!” Bây giờ lại là giọng nói tràn ngập nghi ngờ của nhi tử.
“Này, Đường Hoài Châu, huynh đừng có mà coi thường người ta nhé!”
“Đường Hoài Châu cái gì, không biết lớn nhỏ, gọi ca ca!”
“Dạ vâng, ca! ca!”
………………….
Giọng nói của hai huynh muội đi xa dần, ông lắc đầu bất lực, trên mặt lại hiện ra nụ cười có vài phần bất lực cùng yêu thương.
May mà ông thức thời, không sinh quá nhiều con, riêng hai tên nhóc ranh trước mắt này đã khiến ồng đau đầu lắm rồi, nếu như còn có thêm mấy đứa nữa, sợ rằng ngày tháng sau này cũng chẳng sống nổi nữa!
Ông thầm nghĩ, càng nghĩ càng khâm phục khả năng tiên đoán của mình.
Trước khi hai huynh muội rời kinh đến huyện An Bình, cả nhà Đường Tùng Niên đã chuyển tới phủ đệ trước kia đầu, chẳng qua Đường Quân Dao còn chưa ở được mấy ngày đã phải rời khỏi kinh thành, cho nên bây giờ quay về nhìn thấy phòng mới của mình nhất thời vẫn cảm thấy không quen.
Gian phòng của nàng hiện nay to hơn căn phòng khi trước rất nhiều, tất cả đồ đạc cũng được bày biện trang trí tinh xảo đẹp đẽ hơn, có lẽ là do Nguyễn Thị đã đặc biệt vì nữ nhi mà sắp xếp, mọi thứ đều được bố trí dựa theo sở thích của nàng.
Nàng càng nhìn càng thích, sờ nắn chỗ này ngắm nghía chỗ kia, lúc thì tục tung đống đồ trong rương để bày ra, lúc thì lại cất đồ vào, cứ như thế mấy lần, làm cho Bích Văn đang bước cào phong nhìn nàng với vẻ mặt bất lực.
Đường Quân Dao cũng mặc kệ nàng, không lục lọi mấy lần thì làm sao nàng nhớ được đồ của mình để ở chỗ nào.
“Cạch’ một tiếng, nàng mở một hộp gấm màu đen ra, khi nhìn thấy đồ được đặt bên trong thì lập tức sững sờ, sau đó cầm chúng trong tay rồi ngắm chúng nó với ánh mắt tràn đầy hoài niệm cùng phức tạp.
Đó là một con châu chấu cỏ và một con bươm bướm cỏ, chúng là thứ mà ngày đó nàng bện cho Ngôn Vũ để dỗ nàng ấy vui, không ngờ chúng lại được bảo quản tốt như vậy, trừ một số vế ố vàng, thì nhìn trông mọi thứ đều ổn.
Bên tai nàng dường như vang lên giọng nói của Ngôn Vũ, lúc đó nàng đòi mình phai bện châu chấu cỏ cho nàng, giọng nói có chút suy yếu, nhưng phần nhiều vẫn là mong đợi.
“Châu chấu với bươm bướm cỏ này của cô nương bện đẹp quá, là ai bện thế ạ?” Lam Thuần ló đầu ra nhìn, không khỏi thốt lên vì ngạc nhiên.
“Là ta bện đấy, rất siêu phải không?” Nàng đặt châu chấu cỏ cùng bươm bướm cỏ vào hộp gấm, mỉm cười trả lời.
“Là cô nương bện á? Cô nương thật sự đỉnh quá đi!” Lam Thuần sửng sốt, ánh mắt tráng lên tràn đầy sùng bái,
Đường Quân Dao rất hưởng thụ những lời nàng ta nói, nàng nhếch môi cười làm lộ ra đôi lúm đồng tiên vui vẻ.
Nàng suy nghĩ một lát, lại lục tìm chiếc khóa trường mệnh đã hỏng và đặt nó vào trong hộp gỗ cùng với tấm thẻ bài mà Tái Thần Tiên đưa cho nàng.
Từ nay về sau, những đồ liên quan đến Ngôn Vũ sẽ được đựng hết trong chiếc hộp này. Nàng không yên tâm, lại khóa chiếc hộp lại rồi cất nó vào tủ gỗ đàn hương, coi như trâu báu, sau đó phân phó Lam Thuần không được động lung tung vào chiếc hộp này.
Đợi sau này A Vũ quay về, khi nhìn thấy nàng nghiêm túc cất giữ những đồ vật có liên quan đến nàng ấy, nhất định Ngôn vũ sẽ rất vui vẻ, nói không chừng sẽ không ngừng lải nhải bên tai nàng rằng ‘Dao Dao thật tốt, Dao Dao thật tốt’.
Những câu nịnh nọt kia như thể lại vang lên bên tai nàng, làm lúm đồng tiên bên má nàng càng sâu hơn.
Thời gian gần đây, trong kinh có rất nhiều nhà nối đuôi nhau tổ chức cưới hỏi, nguyên nhân chủ yếu đương nhiên là vì họ lo lắng thời kỳ quốc tang đã đến, cộng thêm Thiên Hi đế đã hạ chỉ đẩy nhanh ngày thành hôn của Dự vương và cháu gái ngoại Lương Dục Yên của Kỷ Uyên, trên có triều đình dưới có dân chúng ai nấy đều hiểu rõ tình hình không ổn của Hoàng hậu lúc này.
Trên thực thế thì đúng là như vậy.
Sau khi hồi kinh, Đường Quân Dao bèn cố ý chọn một ngày để vào cung, thứ nhất là vì lâu ngày không gặp Ngũ công chúa nên trong lòng vô cùng nhớ mong; thứ hai, nàng muốn vào cung để thăm hỏi, tiện xem xét tình hình của Hoàng hậu.
Chỉ có điều nàng lại không ngờ rằng, người đầu tiên nàng gặp khi vào cung không phải là Ngũ công chúa, cũng không phải là Hoàng hậu mà là Dự vương, người vừa mới ra khỏi cung Phượng Tảo và đang định về phủ.
Khuôn mặt tuấn tú trước mắt đã dần dần trùng khít với Dự vương của đời trước, nghĩ đến những lời mà Tái Thần Tiên đã nói khiến trái tim nàng ngổn ngang trong mối, nàng lấy lại bình tĩnh rồi vội vàng tiến lên hành lễ: “Dự vương điện hạ.”
“Quân Dao muội muội? Lâu ngày không gặp, nghe nói muội về quê tế tổ, không biết muội về lúc nào?” Bỗng nhiên gặp người lâu ngày không gặp, Dự vương vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ,
“Muội mới về được mấy ngày thôi.” Đường Quân Dao mỉm cười đáp lời, sau đó nói tiếp: “Muội còn chưa chúc mừng điện hạ sắp đại hôn đấy.”
Dự vương mỉm cười: “Đa tạ.”
Đường Quân Dao thấy mặt hắn không có bất kỳ sự miễn cưỡng nào, nhưng cũng không có quá nhiều chờ mong, giống như đang thi hành một nhiệm vụ bình thường nào đó, không cần phải nói tới có thích hay không.
Nhưng mà hôn sự của hoàng gia thì đa phần là vậy, chính phi mà vài vị hoàng tử lấy đều không phải người mà bọn họ đặc biệt yêu thích, ví dụ như tiền thái tử Triệu Nguyên Đức, chính phi mà hắn lấy là Từ Uyển Thanh, thế nhưng người mà hắn thực lòng thích lại là Bành Ngọc Kỳ.
“Ta có chuyện này muốn hỏi Quân Dao muội muội, nếu muội muội không vội đi, thì có thể cho ta một chút thời gian được không?” Dự vương ngập ngừng giây lát, rồi hỏi.
“Điện hạ có chuyện gì muốn hỏi cứ việc nói, nếu muội biết chắc chắn sẽ không giấu chuyện gì.” Đường Quân Dao trả lời.
Dự vương thở phào nhẹ nhõm, dừng một chút, nhẹ nhàng hỏi tiếp: “Quân Dao muội muội có biết thân thế của Hứa Đinh Nhược bên trong phủ bản vương không?”
Đường Quân Dao không ngờ hắn lại hỏi mình chuyện này, nàng có chút hoảng hốt, không đáp mà hỏi ngược lại: “Tại sao điện hạ lại hỏi ta chuyện này?”
“Thực ra muội không nói cũng không sao cả, bản vương cũng đã đoán ra được bảy tám phần rồi, chẳng qua ta muốn tìm người hỏi một chút, để xem có chính xác hay không mà thôi.” Dự vương ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nàng ta có phải nữ nhi của Hứa Bá Nho, người từng bị Khánh Nình trưởng công chúa tiền triều và yêu đạo Huyền Thanh làm hại không?”
“Phải mà cũng không phải, nàng ta không phải nữ nhi thân sinh của Hứa Bá Nho, mà là dưỡng nữ của phu thê Hứa Thị. Tên thật của nàng ta không phải là Hứa Đinh Nhược mà là Hứa Đinh Uyển.” Đường Quân Dao khẽ trả lời, không hề giấu giếm hắn, mà còn nói cho hắn biết thân thế thật sự của Hứa Đinh Nhược.
Dự vương nghe xong thì kinh hoảng, trong lòng thoắt cái tràn ngập nỗi niềm thương tiếc Hứa Đinh Uyển,
“Hóa ra là như vậy, thân thế của nàng thật sự vô cùng đáng thương.” Hắn than thở một tiếng,
Đường Quân Dao nghĩ một lát, nói tiếp: “Về việc sau này nàng ta được người nào nuôi dưỡng thành người, và có từng cầu kết với dư nghiệt tiền triều hay không, chuyện này thì muội cũng không chắc lắm.”
Nàng chợt ngừng lại, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại nói tiếp: “Chỉ là, sau khi phu thê Hứa Bá Nho bị giết hại, nàng ta xác thực rơi vào tay dư nghiệt tiền triều, những việc trải qua trong nhiều năm nay e rằng phía sau cũng có bàn tay thúc đẩy của dư nghiệt tiền triều, nhiều năm trôi qua không ai có thể hoàn toàn bảo đảm nàng ta không có bất kì liên hệ gì với dư nghiệt tiền triều.”
“Hiện giờ nàng ta là người bên cạnh điện hạ, lúc này là thời điểm vô cùng đặc biệt, có thể sẽ có người lấy thân thế của nàng ta làm cái bè(*) để công kích điện hạ, ai cũng không thể liệu trước được.”
(*) Có thể bạn không hiểu: Tác giả dùng cái bè, ý là nói công cụ đó, vì cái bè là công cụ để sang sông mà
Dự vương có vẻ không suy nghĩ sâu xa như thế, bây giờ nàng nói vậy làm hắn nghe đến sững sờ.
“Vậy ý của Quân Dao muội muội là bản vương phải đưa nàng ta đi sao?”
Đường Quân Dao lắc đầu: “Không, muội không hề có ý này, muội chỉ nói đúng sự thật cho điện hạ biết về những nguy hiểm tồn tại thôi, muội cũng hi vọng điện hạ có chuẩn bị trước, miễn cho sau này thật sự bị người ta lấy chuyện này ra làm bè, về chuyện nàng ta đi hay ở vẫn phải xem ý của điện hạ thế nào.”
Dự vương suy nghĩ một chốc cũng hiểu ra, mỉm cười nói câu tạ ơn nàng: “Lòng tốt của Quân Dao muội muội bản vương đã hiểu. Chẳng qua là…….”
“Chẳng qua là, chuyện này từ đầu đến cuối Hứa Đinh Nhược, không, Hứa Đinh Uyển đều là người bị hại, là người vô tội, bản vương há có thể xa lánh, xua đuổi nàng ấy chỉ vì thân thế của nàng ấy?”
Đường Quân Dao nhìn hắn với ánh mắt phức tạp, nàng cũng không hề quá mức ngạc nhiên với câu trả lời của hắn. Hiện nay hắn biết rõ thân thế của Hứa Đinh Uyển nhưng không hề vứt bỏ nàng ta, vậy thì đời trước sau khi biết thân thế của Hứa Quân Dao hẳn là cũng sẽ không vì chuyện này mà vứt bỏ nàng.
Con người của hắn ấy à, lòng dạ mềm yếu, chỉ cần không bị hắn chán ghét mà vứt bỏ thì hắn luôn đối xử tốt với những người bên cạnh.
“Điện hạ là người có trái tim nhân hậu, Quân Dao vô cùng kính phục.” Nàng thấp giọng nói.
“Nhưng mà, điện hạ, dầu rằng Hứa Đinh Nhược không biết nội tình, nhưng nếu ngày đó dư nghiệt tiền triều đã giữ lại mạng cho nàng ta, nói không chừng bên cạnh nàng ta còn chôn một cây đinh, vẫn mong điện hạ hãy điều tra kỹ lưỡng vương phủ một phen, để tránh con sâu chui vào làm rầu nồi canh.” Nàng trịnh trọng nhắc nhở.
Sắc mặt Dự vương trở nên nghiêm túc, cũng gật đầu tương đối trịnh trọng: “Quân Dao muội muội nói chí phải, sau khi quay về bản vương sẽ âm thầm tra xét, âm thầm nhổ sạch dư nghiệt tiền triều còn sót lại!”
Đường Quân Dao khẽ cười với hắn, đang định nói thêm vài câu thì phía sau vang lên giọng nói của Tín vương: “Bản vương còn tưởng là ai cơ? Hóa ra Ngũ hoàng đệ và Quân Dao muội muội.”
“Nhị hoàng huynh.”
“Tín vương điện hạ.” Hai người lần lượt hành lễ.
Tín vương quét ánh mắt tìm tòi về phía hai người mà không để lại dấu vết, hắn âm thầm suy đoán quan hệ của hai người, sau khi trông thấy vẻ mặt thản nhiên của họ, bấy giờ mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hai người này, một người là trưởng tử của Hoàng hậu, một người là nữ nhi của Tể tướng sau này, bọn họ đều là những nhân vật mà hắn phải lôi kéo, nếu để bọn họ đến với nhau trước, thì đó không phải là chuyện đáng để hắn vui mừng.
“Quân Dao muội muội rời kinh nhiều ngày, đại tỷ của muội vô cùng nhớ mong, nàng ấy lúc nào cũng lơ đãng nhắc đến những ngày khi còn ở nhà cùng chơi đùa vui vẻ với tỷ muội.”
“Sáng sớm hôm nay nàng ấy còn nhớ đến muội trước mặt bản vương, nếu Quân dao muội muội rảnh rỗi thì thường xuyên đến vương phủ nói trò chuyện cùng đại tỷ muội, để nàng ấy đỡ phải nhớ mong.” Hắn cười cười, nói với chất giọng khá là ấm áp.
Đường Quân Dao chẳng ừ hử gì cảm, cũng không hề tin những lời hắn ta nói.
Đường Quân Nhu mà nhớ mình á? Hắn nói ra những lời này không sợ tiểu Đường đại nhân cười rớt hết răng à. Lại nói, cùng chơi đùa vui vẻ với tỷ muội? Sao nàng chả nhớ đã từng chung sống như thế với Đường Quân Nhu nhỉ?
Cơ mà nàng cũng sẽ không hạ thấp thể diện của Tín vương, nàng chỉ dè dặt gật đầu đồng ý.
Dù sao, không phải cứ đồng ý thì nhất định phải đi, bản lĩnh ngoài mặt ai mà chẳng biết.
“Điện hạ, đã làm xong tranh rồi ạ.” Bỗng có giọng nói của nữ tử vang lên, Đường Quân Dao quay đầu nhìn thì thấy Hứa Đinh Nhược, không, Hứa Đinh Uyển đang ôm một cuộn tranh, khom mình hành lễ.
“Lúc nãy hình như ta nghe thấy người trong phủ Ngũ hoàng đệ cầm một bức họa mỹ nhân đến cung Văn Hoa trang hoàng(*), bản vương thật sự muốn nhìn xem, bức tranh kia vẽ mỹ nhân tuyệt sắc ra sao.” Tín vương cười, vươn tay ra rút lất cuộn tranh trong tay Hứa Đinh Uyển.
Dự vương toan ngăn cản nhưng đã không còn kịp, chỉ đành ngượng ngùng sờ chóp mũi: “Chỉ là bức tranh vẽ ngẫu nhiên trong lúc rảnh rỗi mà thôi, làm Nhị hoàng huynh chê cười rồi.”
Trong khi nói chuyện, Dự vương đã mở cuộn tranh ra, vừa nhìn đã thấy một nữ tử mỹ mạo được vẽ bên trên, mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười của nữ tử kia đều hết sức xinh đẹp, ngọt ngào, đôi mắt long lanh trong trẻo như thể biết nói, vừa linh lợi lại vừa mê đắm lòng người.
“Ngũ hoàng đệ quả nhiên có tài vẽ tranh.” Tín vương thấy nữ tử trong bức tranh vô cùng lạ lẫm, hắn cũng chỉ nghĩ rằng Ngũ hoàng đệ đã nhìn thấy cô nương này ở đâu đó, từ đó nội tâm nảy sinh ý niệm trái tim nhung nhớ mãi không quên, nên mới vẽ nàng ta.
Dù sao, nữ tử có thần như này, hắn còn lâu mới tin hoàng đệ ngờ nghệch của hắn có thể dựa vào suy nghĩ vẩn vơ để vẽ ra.
Đường Quân Dao nhìn thấy người trong bức tranh thì lập tức ngây ra.
Đó không phải là A Vũ sao?
Nữ tử trong tranh có dung mạo giống hệt A Vũ, nụ cười hồn nhiên không nhiễm chút bụi bặm thế tục còn có chút ấu trĩ của trẻ nhỏ, một người chưa từng bị nhiễm những thứ dung tục như A Vũ mới có thể có được.
Có thể vẽ được môi cười cùng dung mạo của A vũ sinh động như thế, có phải Dự vương từng gặp nàng ấy không? Nhưng nàng nhớ rằng a vũ từng nói Dự vương chưa từng nhìn thấy nàng ấy.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Tín vương còn phải đi gặp Thiên Hi đế nên không tiện nán lại lâu, hắn ta nhiệt tình dịu dàng nói với nàng vài câu, lại nhìn Đường Quân Dao một cái thật sâu rồi mới rời đi.
Lâu ngày không gặp, nha đầu này ngày càng trở nên quyến rũ lòng người, ngay cả đám cơ thiếp đầy trong phủ hắn cũng không sánh bằng nàng………
“Điện hạ, người trong bức tranh……………” Đường Quân Dao không phát hiện ra ánh mắt cuối cùng của hắn ta, suy nghĩ của nàng lúc này đều đặt hết lên Ngôn Vũ trong bức tranh kia.
Dự vương vội vàng cuộn bức tranh lại, có chút mắc cỡ: “Bản vương chỉ vẽ lung tung, vẽ lung tung thôi.”
“Điện hạ đã gặp cô nương trong tranh ở nơi nào vậy?” Đường Quân Dao kiên trì truy hỏi.
Dự vương đưa cuộc tranh cho Hứa Đinh Uyển không biết đang nghĩ gì mà cúi đầu, phất tay bảo nàng ta lui xa vài bước mới nhìn Đường Quân Dao bằng vẻ mặt khó xử muốn nói lại thôi.
Quân Dao muội muội hỏi như thế, liệu có phải muội ấy đã nhìn ra nụ cười của nữ tử trong tranh được vẽ dựa theo nụ cười của muội ấy không?
Hắn lén lút vẽ nụ cười xinh đẹp nhất của nàng lên mặt của một cô nương khác, đã thế còn bị người ta bắt ngay tại trận, Dự vương cảm thấy có chút chột dạ, không được tự nhiên.
Ngày hắn hạ bút, hắn nhớ đến dung mạo của nữ tử trong giấc mơ ấy, cứ vẽ cứ vẽ, hắn cảm thấy nếu vẽ khuôn mặt tươi cười của Quân Dao muội muội vào thật sự sẽ càng thêm hoàn mỹ hơn!
Một lúc lâu sau, hắn mới nuốt nước bọt, do dự nói: “Thật ra, thật ra bản vương cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, từ khi còn bé vào lần đầu tiên nhìn thấy muội, ta đã cảm thấy muội rất thân thiết, khiến cho bản vương luôn không nhịn được mà muốn gần gũi với muội.”
Sợ nàng hiểu nhầm mình có ý đồ xấu xa, hắn vội vàng bổ sung thêm một câu: “Muội đừng hiểu lầm, bản vương chỉ cảm thấy dường như mình đã quen biết muội từ rất lâu, giống như, giống như gặp lại bạn cũ. Nhưng mà…….”
Lông mày của hắn bất giác nhíu chặt: “Nhưng mà, đôi khi nhìn thấy muội, trái tim ta sẽ cảm thấy chua xót, khó chịu, nhức nhối như bị dao cùn cứa vào, như thể mình đã làm chuyện gì sai trái, có lỗi với muội cho nên có những lúc ta còn chẳng dám gặp muội.”
Trái tim Đường Quân Dao ngôn ngang trăm mối, nàng nói với giọng nhẹ nhàng: “Huynh đã gặp cô nương trong bức tranh ở nơi nào?”
“Thật ra ta chưa từng gặp nàng ấy, chẳng qua là từng có một khoảng thời gian nàng ấy lúc nào cũng xuất hiện trong giấc mơ của bản vương, nhưng rất mờ hồ mông lung nên không thể nhìn được rõ.” Hắn bất giác che giấu chuyện thỉnh thoảng mình sẽ nhìn thấy nữ tử trong bức tranh thoáng hiện lên mỗi khi sấm chớp vang dội, hắn cũng biết rằng khi mình nói ra những lời này, mọi người sẽ chỉ coi như hắn bị hoa mắt.
Cảm giác chua xót, nhức nhối, dường đã làm chuyện sai trái, có lỗi với mình? Trong đầu Đường Quân Dao liên tục vang lên câu nói này của hắn, trong lòng càng thêm khó chịu.
Hắn của đời trước đâu có làm chuyện gì có lỗi với mình? Hắn là vua của một nước, là bậc cửu ngũ chí tôn thì làm sao có thể làm chuyện có lỗi với mình được chứ.
Với tính cách của hắn, có lẽ điều duy nhất khiến hắn cảm thấy chột dạ cũng chỉ có thể là chuyện rõ ràng hắn đã đồng ý sắc lập nàng làm Hoàng hậu, ngay cả thánh chỉ sắc phong đều chuẩn bị xong rồi, thế nhưng cuối cùng lại đổi ý khi lâm trận, trao hậu vị cho Thẩm tiệp dư.
Chẳng lẽ bởi vì chuyện này mà hắn cảm thấy hổ thẹn, nên đời trước mới tích công đức cho Hứa thục phi? Nhờ đó mà nàng và A Vũ mới có cơ hội làm lại lần nữa?
Cách đó không xa, Hứa Đinh Uyển bị cho lui sang một bên ngước mắt lên, nàng ta liếc đôi mắt sắc bén về phía Đường Quân Dao đang nhíu chặt đôi mi thanh thú, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống.