Sau khi biết Nguyễn Thị rửa khóa trường mệnh vào nước lá bưởi, Hứa Quân Dao vẫn luôn lo lắng cho Ngôn Vũ ở bên trong, nhưng lại không tìm được cơ hội gọi Ngôn Vũ để hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
Tối hôm xảy ra chuyện, xuất phát từ tình yêu thương nữ nhi của minh, Nguyễn Thị đã chuyển tiểu nha đầu đến phòng cách vách trong chính phòng, hôm sau nàng ấy tự tay dùng nước lá bưởi rửa sạch trong ngoài nơi ở của Hứa Quân Dao, sau đó còn dùng dây thừng đỏ buộc lá bưởi treo ở trước cửa để trừ tà, sau đó Hứa Quân Dao không quen chỗ ở mới, mấy lần náo loạn muốn trở về phòng minh, Nguyễn Thị suy nghĩ rất lâu, sau cùng nàng ấy cảm thấy qua một loạt hành động dồn dâp của mình ‘những thứ không sạch sẽ’ hẳn là không còn nữa, vì vậy mới đồng ý cho nữ nhi trở về phòng.
Nhưng mỗi đêm sau khi dỗ nữ nhi ngủ xong, Nguyễn Thị thế nào cũng phải ở lại phòng của con bé canh gác non nửa một canh giờ(*), khi xác thực tiểu nha đầu đã thật sự ngủ say và trong phòng cũng không có gì khác thường nàng ấy mới bằng lòng rời đi.
(*) Một canh giờ là hai tiếng đóaaa
Như thế còn chưa thấm vào đâu, sau đó vào lúc đêm khuya nàng ấy cũng sẽ bất thình lình đến xem mấy lần. Có một lần là vào lúc canh ba, khi đó Hứa Quân Dao nghĩ rằng người trong phủ đều đã đi ngủ, vì vậy mới lén lút lấy khóa trường mệnh ra, trong lòng đang định gọi Ngôn Vũ xuất hiện, ai ngờ cánh cửa phòng đã bị Nguyễn Thị đẩy ra, Hứa Quân Dao sợ tới mức lập tức giả bộ ngủ, không còn dám cử động nữa.
Nàng vẫn còn nhỏ tuổi, lại đang ở trong độ tuổi phát triển cơ thể nên cũng không thức được bao lâu đã bị cơn buồn ngủ đánh up, sau đó chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay; mặc dù muốn gọi Ngôn Vũ nhưng vẫn không tìm được cơ hội thích hợp nào để gọi.
Mãi cho đến hôm Lý Thị và Tiền Thị đến cửa khóc lóc làm loạn, Vương Thị và Nguyễn Thị bị bọn họ bám lấy không sao thoát ra được, còn Thúy Văn và Bích Văn thì bận việc khác. Đến trưa, Hứa Quân Dao giả vờ ngủ trưa, lẳng lặng đợi một lúc, sau khi xác định không có người nào tiến vào nàng mới ở trong lòng gọi tên của Ngôn Vũ.
Nàng gọi mấy lần mà không thấy Ngôn Vũ thưa, trong lòng càng thêm lo lắng, sốt ruột.
Chẳng lẽ hôm đó Bao phu nhân rửa khóa trường mệnh bằng nước lá bưởi đã thanh tẩy nàng ta rồi?
Nàng chưa từ bỏ ý định, tiệp tục gọi: A Vũ, A Vũ ngươi còn ở đó không? Còn ở đó thì đáp lại ta một câu.
Sau một lát, nàng nghe thấy phía sau vang lên một giọng nói yếu ớt: “Không còn rồi, chết lâu rồi, ngươi cũng có cần người ta đâu, người ta thưa làm gì chứ!”
Nàng thoáng sửng sốt, sau đó vui mừng quay người lại, nhìn thấy một người đang co ro trong góc phòng, không, phải là một con quỷ mới đúng.
Nàng giận dỗi nói: Hóa ra ngươi ở đây, nãy ta gọi ngươi bao nhiêu lần sao ngươi không thưa?
Ngôn Vũ nhìn nàng bằng ánh mắt vừa u ám vừa tủi thân, sau đó im lặng quay mặt đi chỗ khác.
Hứa Quân Dao vẫy nàng ta: Ngươi đi về đây, cách xa quá không tiện nói chuyện.
Ngôn Vũ do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn phụng phịu bay về phía nàng; khi bay đến trước mặt nàng thì quay mặt đi không thèm nhìn nàng; nàng ta làm ra vẻ đang mình đang nghiêm túc thưởng thức bài trí trong phòng, đưa ánh mắt nhìn khắp nơi, song vẫn len lén liếc nhìn Hứa Quân Dao một cái thật nhanh.
Hứa Quân Dao nhìn mà buồn cười, lúm đồng tiền hai bên má lúc ẩn lúc hiện, trong lòng vội hỏi: Hôm đó lúc nương ta lấy lược hoa đào nện ngươi, ngươi có bị thương không?
Vừa thấy nàng nhắc đến chuyện ngày hôm ấy, Ngôn Vũ lập tức cảm thấy tủi thân, nước mắt bắt đầu rơi lã chã, vừa khóc vừa đưa đưa khăn tay gạt lệ, vô cùng tủi thân nói: “Mắc cỡ chết mất, ai đời có người dùng cái đồ ấy nện vào chỗ kia của người ta, hu hu….ngượng chết đi được, ngượng chết mất thôi….”
Hứa Quân Dao đực mặt ra, nhất thời không hiểu ý của nàng ta: Chỗ nào cơ? Nương ta nện vào đâu của ngươi?
“Ngươi còn hỏi? Ngượng chết mất, ngượng chết mất. Ngươi chẳng đau lòng cho ta gì cả, ngại chết mất…” Ngôn Vũ vừa ngượng vừa tủi, nước mắt rơi như mưa.
Hứa Quân Dao:”…”
Nàng cố gắng hồi tưởng lại cảnh hôm đó Nguyễn Thị lấy lược nện qua người Ngôn Vũ, trong ấn tượng hình như là….Một lát sau, nàng đột nhiên mở to hai mắt, sau đó lướt ánh mắt về phía ngực nàng ta.
Ngôn Vũ cảm nhận được ánh mắt của nàng, ‘A’ một tiếng, hai tay lập tức đan chéo che ở trước ngực mình, lắp bắp hỏi: “Ngươi, ngươi nhìn cái gì? Không được nhìn!!!”
Hứa Quân Dao cười: Thấy ngươi vừa bay vừa khóc như thế, ta còn nghĩ cái lược gỗ đào đấy làm ngươi bị thương ở đâu, nếu đã như vậy thì ta yên tâm rồi.
Ngôn Vũ bĩu môi muốn phản bác lại gì đó, nhưng lại thấy sắc mặt Hứa Quân Dao đột nhiên thay đổi, sau đó thì nghe thấy giọng nói nghiêm khắc của nàng: Việc này xét đến cùng còn không phải bởi vì sự bất cẩn của ngươi gây nên ư?! Ngươi nhặt đồ thì nhặt, vì sao còn lắc nó làm gì? Đêm khuya rồi còn phát ra âm thanh như vậy, còn không phải muốn gọi người ta đến xem ư? Cũng không phải đứa trẻ ba tuổi không hiểu chuyện, chẳng lẽ đến cả cái này ngươi cũng không hiểu sao?
Ngôn Vũ há hốc mồm, sau đó cúi gằm mặt, ngón tay không ngừng xoắn lấy cổ tay áo, không thốt nên lời, ngay cả nước mắt cũng không dám rơi nữa.
Hứa Quân Dao ở trong lòng tiếp tục dạy dỗ: May mà nương ta không sao, nếu như nàng bị dọa thành ngốc, ta sẽ không tha cho ngươi đâu!
Vừa nhớ tới cảnh tượng Nguyễn Thị bị dọa tới nỗi ngất đi, Hứa Quân Dao nghĩ lại mà sợ, đang muốn dùng ngón tay múp thịt dí vào cái trán của con quỷ bất cẩn nhưng lại phát hiện ra đối phương đứng khá cao, nàng càng bực mình hơn, quát lớn: Ngươi đứng cao thế làm gì? Ngồi xổm xuống!
Ngôn Vũ rẫu rĩ ngồi xổm xuống, vừa ngồi đã bị ngón tay mập mạp dí thắng vào trán.
Ngươi là cái đồ ngu ngốc, trên đời này sao lại có ngươi ngốc như ngươi chứ, không, ngươi là con quỷ ngốc! Ngốc chết mất! Có phải chưa được chơi trống lắc bao giờ đâu, vì hai lần lắc nó mà bị ăn một phát nện vào người. Hứa Quân Dao trợn tròn mắt hai mắt, vẻ mặt nghiêm khắc, tạo thành một dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.
Ngôn Vũ tủi thân trả lời: “Người ta thật sự chưa được chơi bao giờ.”
Hứa Quân Dao bị nàng ta chẹn họng, đau đầu day day thái dương: Ta và ngươi đã lập ra ba quy ước; điều thứ nhất, nếu không có sự cho phéo của ta, ngươi không được xem trộm suy nghĩ trong nội tâm của ta; điều thứ hai là trừ khi ta gọi ngươi ra, nếu không thì ngươi không đực phép đột nhiên bay ra dọa người; điều thư ba là sau khi ra ngoài ngươi không được động vào bất kì đồ nào!
Hứa Quân Dao bị nàng ta chẹn họng, cảm thấy đau đầu mà day day thái dương: Ta và ngươi lập ra ba quy ước, điều thứ nhất, nêys không có sự cho phéo của ta, ngươi không được xem trộm lời nói trong nội tâm của ta; điều thứ hai là trừ khi ta gọi ngươi ra, nếu không thì ngươi không đực phép đột nhiên bay ra dọa người; điều thứ ba là sau khi ra ngoài ngươi không động vào bất kì đồ nào!
Ngôn Vu lẩm bẩm: “Ngày trước mới có một quy tắc thôi, sao giờ lại có thêm hai cái nữa rồi, có phải sắp tới ngươi còn muốn làm thành một bộ hiến pháp tạm thời ….”
Hứa Quân Dao trừng mắt: Ngươi không đồng ý?
“Đồng ý, đồng ý chứ. Ngươi nói cái gi ta đều đồng ý hết.” Ngôn Vũ bị dọa mất mật, rối rít trả lời.
Nghe vậy Hứa Quân Dao mới thấy hài lòng, học theo động tác thường ngày của Nguyễn Thị bàn tay xoa nhẹ lên đầu nàng ta, khen ngợi nói: Vậy mới đúng chứ, tốt lắm. Mau quay về đi, ta đi ngủ đã.
Hai má Ngôn Vũ ửng hồng, đôi mắt long lanh ầng ậc nước, bước chân bồng bềnh phiêu diêu, tâm hồn bay bổng quay về khóa trường mệnh.
Dao Dao sờ đầu của mình … Nàng ta cuộn tròn lại trong vui sướng, trên môi mang theo nụ cười ngọt ngào, cảm thấy mỹ mãn trong lòng mà khép hai mắt lại, cũng chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc.
Hứa Quân Dao đang ngủ say thì bị Bích Văn ôm dậy, làm vậy là bởi vì Nguyễn Thị sợ nữ nhi ban ngày ngủ quá nhiều, đêm đến sẽ không ngủ ngon, cho nên nàng ấy mới giới hạn thời gian ngủ trưa của con bé, đến giờ đã định sẽ có người đến ôm con bé dậy.
Nàng dụi mắt, mơ mơ màng màng được Bích Văn dắt ra ngoài, khi nàng nghe thấy từ xa vọng lại tiếng chửi rủa của Tiền Thị cả người mới bừng tỉnh trở lại.
Đúng rồi, chẳng biết hôm nay xui xẻo thế nào mà bà già khó ưa kia và cái vị của đại phòng lại tìm đến đây. Với tính cách của mẹ lão già thối và Bao phu nhân kiểu gì cũng bị bọn họ bắt nạt cho mà xem!
Vừa nghĩ đến đây, nàng lập tức vùng ra khỏi tay Bích Văn, chạy về phía phát ra âm thanh, nàng cứ chạy mãi chạy mãi, cuối cùng nhìn thấy lão già thối đang chắp tay sau lưng ở đằng trước, trên mặt hắn mang theo nụ cười khó chịu, cũng không biết hắn đã nói gì với Tiền Thị và Lý Thị, Hứa Quân Dao chỉ thấy sau khi hai người bọn họ nghe xong thì mặt mày biến sắc, không dám thốt ra tiếng nào, vội vội vàng vàng bỏ đi.
Vương Thị nhìn nhi tử muốn nói lại thôi; còn Nguyễn Thị thấy phu quân đến thì nhẹ nhàng thở ra, nàng nhìn Đường Tùng Niên với nở một nụ cười dịu dàng.
Hứa Quân Dao biết nguy hiểm đã được giải trừ thì dừng bước chân lại. Dù sao, với độ âm hiểm của Đường Tùng Niên người bình thường còn lâu mới chiếm được tí lời từ trong tay của hắn.
“Cô nương đừng đi nhanh quá.” Bích Văn thở hổn hển đuổi theo, sau đó lại nắm tay của con bé, không tán thành nói.
Hứa Quân Dao nhoẻn miệng cười, vẻ mặt nhìn trông hết sức đáng yêu.
Đường Tùng Niên không chú ý đến động tĩnh ở bên này, khóe mắt còn dư một tia sắc lạnh nhìn Vương Thị muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng hắn chỉ cau mày, nói:”Đại ca dùng thủ đoạn để mưu cầu chức quan vốn dĩ đã là việc làm không đứng đắn, nhưng ngay cả mục đích làm quan của huynh ấy cũng không đoan chính, thế nên lần này bị tước chức quan đối với huynh ấy mà nói cũng là chuyện tốt. Thái tử điện hạ khoan dung đại lượng, ngài ấy không chèn ép hay truy cứu những cố nhân của tiền phế Thái tử; còn đối với những người tài năng thì vẫn hết mực trọng dụng, đối với kẻ bất tài vô đức thì tuyệt tối không khoan nhượng, mà đại ca thì…”
“Ta hiểu rồi, con không cần phải nói nữa. Thôi cũng được, trên đời cũng không phải chỉ có mỗi con đường làm quan, đến một ngày nào đại ca con sẽ tự mình hiểu ra thôi.” Vương Thị hiểu ý trong câu nói của hắn, thở dài ngắt lời.
Ngay hôm qua, khâm sai đại nhân phụng mệnh tra xét ưu điểm, khuyết điểm của quan viên đã thu hồi chức quan vừa mới đến tay chưa được bao lâu của Đường Bách Niên, làm sao Tiền Thị và Lý Thị có thể cam lòng cho được, sớm hôm nay đã mò đến Đường phủ ầm ĩ một trận, bọn họ hi vọng Đường Tùng Niên có thể ra mặt vì Đường Bách Niên giữ lại mũ cánh chuồn.
Nhưng bọn họ nào biết Đường Tùng Niên vẫn ghi thù những chuyện chẳng mấy tốt đẹp mà những năm nay Đường Bách Niên đã làm với mẹ con bọn hắn, càng hận Đường Bách Niên sớm đã coi thường tình cảm huynh đệ này, đã thế còn nhân cơ hội hắn gặp nạn mà muốn dồn hắn vào chỗ chết, loại người như vậy làm sao hắn có thể giúp được.
Nhưng Đường Tùng Niên cũng không ngờ tới, sau khi Đường Bách Niên mất chức quan, ngân lượng trên tay hắn ta cũng chẳng còn lại bao nhiêu. Song hắn ta cảm thấy vừa mới nhận chức không lâu đã để mật mũ cánh chuồn là một chuyện mất hết thể hiện, thế là chỉ sau một tháng ngắn ngủi hắn ta đã bán sạch sản nghiệp dưới tên mình, sau đó cả nhà hắn ta mang theo số tiền bán được cùng với năm trăm lượng lừa được ở chỗ Vương Thị, thong thả lên đường vào kinh để tìm kiếm cơ hội mới.
Nhưng đây là chuyện sau này.
________
Hai ngày sau, cô của Hạ Thiệu Đình đến huyện An Bình, muộn hơn ba ngày so với những gì Nguyễn đã nói vào ngày hôm đó.
Nguyễn Thị đích thân tiếp đón Hạ nương tử, thấy vị phu nhân này mặc dù ít nói, nhưng ánh mắt ngay thẳng, phong thái không kiêu ngạo không siểm nịnh, bên cạnh nàng còn có một tiểu cô nương tên Phương tỷ, Phương tỷ hơi sợ người lạ, nhưng những lễ phép tối thiểu thì vẫn hiểu; thấy thế nỗi lo trong lòng của Nguyễn Thị mới vơi đi phần nào.
Nàng chỉ sợ người đến là những kẻ tính cách không đoan chính, nếu Đình ca mà đi theo những người như thế, chẳng phải tương lai sau này sẽ bị hủy hết sao? Rốt cuộc nàng cũng chỉ là người ngoài, có không yên tâm đi nữa cũng không thể nhúng tay vào chuyện nhà người khác, về tình về lí đều không có đủ tư cách.
Nhưng may thay vị Hạ nương tử này lại khác, sau khi phu quân qua đời, nàng ấy dự vào bản thân nuôi dưỡng nữ nhi, nhìn có thể thấy là một nữ tử có chủ kiến lại có bản lĩnh. Nguyễn Thị thở phào nhẹ nhõm, đối đã với Hạ nương tử càng thêm nhiệt tình niềm nở.
“Đình ca với thằng nhóc nhà ta đang ở trong phòng thu dọn đồ đạc, nếu tỷ tỷ không vội, chi bằng ở lại đây vài hôm?”
Hạ nương tử khách sao cảm ơn, nói: “Phu nhân đã có lòng mời, vốn ta không nên từ chối, chỉ là đường xá xa xôi, về sớm một ngày thì có thêm một ngày để chuẩn bị cho vụ xuân năm sau.”
Mặc dù Nguyễn Thị cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng nàng cũng thông cảm cho nỗi khó xử của nàng ấy.
Hứa Quân Dao ngồi ở một bên ghế thái sư(**), đôi chân nhỏ ngắn ngủn lắc lư, liên tục quan sát hai mẹ con Hạ nương tử. Đồng thời, nàng cũng cảm nhận được Phương tỷ đang lén lút nhìn mình với đôi mắt mang đầy yêu thích, khi bị nàng bắt gặp con bé vội nở một nụ cười e ấp như muốn lấy lòng.
Hạ nương tử cũng phát hiện ra hành động của nữ nhi, nàng ấy không hài lòng mà liếc nhìn nữ nhi một cái, sau đó Phương tỷ vội càng cúi đầu không dám nhìn nữa, nhưng trong lòng có chút tiếc nuối: Sao người kia không phải tiểu biểu muội hay tiểu biểu đệ nhỉ? Nếu nàng có một tiểu biểu muội xinh đẹp như tiểu cô nương đó thì tốt biết bao.
Lúc này, Hạ Thiệu Đình đang ở trong phòng thu dọn hành lí, Châu ca nước mắt lưng chòng ngồi bên cạnh nhìn hắn, giọng nói vô cùng đáng thương: “Châu ca, không đi không được sao? Ở lại đây chơi cùng đệ.”
Động tác gấp quần áo của Hạ Thiệu Đình thoáng ngừng lại, nhìn thằng bé rồi nghiêm túc trả lời:” Không được đâu. Cô và biểu muội đến đón huynh rồi.”
“Để cô và biểu muội của huynh cùng ở lại đây đi, như vậy mọi người đều có thể ở bên nhau mà không cần chia xa.” Châu ca vội vàng nói.
Trong chốc lát Hạ Thiệu Đình không biết nên trả lời thế nào, hắn nhìn Thúy Văn vừa bước vào phòng với ánh mắt cầu cứu.
Thúy Văn cười khẽ, đưa mấy bộ quần áo mới cho Hạ Thiệu Đình, rồi nói: “Đây là mấy bộ quần áo mà ta và Bích Văn cùng làm, dùng vải do địch thân phu nhân chọn, cháu xem có thích không?”
“Thích ạ, cái nào cũng thích.” Hạ Thiệu Đình cúi đầu trả lời, vành mắt ngấn lệ, giọng nói còn mang theo tiếng mũi sụt sùi.
Thúy Văn vỗ lên cánh tay của thằng bé, vừa giúp thằng bé thu dọn vừa hỏi: “Cháu dọn đồ xong hết chưa? Có bỏ sót gì không?”
“Đều xong cả rồi ạ, tất cả đều ở đây hết rồi.” Hạ Thiệu Đình rầu rĩ trả lời, hắn có chút mờ mịt khi nghĩ về những ngày sau này, vì dù sao đối với người cô này hắn chẳng hề có tí ấn tượng nào cả, cũng không biết nàng ấy có thích mình không, đối xử với mình có tốt không.
Thúy Văn phần nào đoán được suy nghĩ trong lòng thằng bé, mỉm cười nói: “Lúc nãy ta ở phòng khách quan sát hồi lâu, thấy Hạ nương tử là một người hiền lành ôn hòa, Phương tỷ được nàng dạy dỗ cũng là một đưa trẻ dễ chung sống.”
Hạ Thiệu Định thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Châu ca không vui ra sức chu môi, nói: “Vậy để hai người họ cũng ở nhà chúng ta là được, như thế mọi người đều được ở bên nhau không phải tốt hơn sao?”
Thúy Văn lắc đầu cười, dỗ dành thằng bé vài câu, sau đó mới dẫn Hạ Thiệu Đình đến gặp Nguyễn Thị.
Thiếu niên ánh trăng chung sống với mình mấy tháng nay phải rời đi trong lòng Hứa Quân Dao rất luyến tiếc, mất mác nhìn theo Hạ Thiệu Đình đang được Hạ nương tử đưa đến trước mặt đám người Vương Thị, Nguyễn Thị tạ ơn.
Cũng không biết hôm nay từ biệt, sau này nếu có cơ hội trùng phùng, hắn còn nhớ rõ bản cung không? Dù sao hay quên cũng là bản tính trời sinh của trẻ nhỏ.
“Đình ca, Đình ca, cái này cho huynh, sau khi về nhà huynh phải nhớ tới đệ nhé. Đệ sẽ rất nhớ rất nhớ rất nhớ huynh!” Châu ca chạy ‘ bình bịch’ từ đâu đến, vội vàng nhét con hổ vào trong lòng Hạ Thiệu Đình, vẻ mặt đáng thương nói.
Hạ Thiệu Đình nhận ra đây chính là con hổ bằng vải mà Châu ca thích nhất, trước kia lúc nào cũng thấy thằng bé cầm trên tay, bây giờ thằng bé lại mang nó tặng cho mình khiến Hạ Thiệu Đình cảm động không thôi.
Hứa Quân Dao cũng khẩn trương nắm chặt miếng ngọc Kỳ lân trong tay, đây là món quà nàng tặng cho Hạ Thiệu Đình sau khi hỏi ý kiến của Nguyễn Thị. Con kỳ lân bằng ngọc này cũng là một trong những ‘pháp khí’ mà Nguyễn Thị đeo cho nàng vào hôm đó.
Nàng nhớ rõ đời trước Hạ Thiệu Đình chết bệnh trên đường đi chinh chiến ở phía Đông, mặc dù chỉ chung sống với hắn trong một đoạn thời gian ngắn nhưng nàng cũng không hề cảm thấy cơ thể hắn yếu ớt. Nhưng về lâu về dài, không ai có thể đảm bảo cả đời không bệnh tật, không đau đớn; vì đây là ‘pháp khí’ trừ tai họa, xua đuổi tà ma nên nàng muốn tặng chohắn, hy vọng nó sẽ bảo vệ hắn đời này bình an.
Hạ Thiệu Đình không ngờ rằng tiểu nha đầu cũng chuẩn bị quà cho mình, ngạc nhiên không thôi.
“Cháu nhận đi, đây là Bảo Nha tự mình chọn cho cháu đấy, là tâm ý của con bé đó.” Nguyễn Thị mỉm cười nói.
Hạ Thiệu Đình nghe xong mới dám nhận, nghĩ thật lâu, sau đó véo nhẹ lên má của tiểu nha đầu một cái, nhẹ nhàng căn dặn: “Phải nghe lời mẹ cha, không được bắt nạt ca ca nhé.”
Nói xong, hắn sợ bản thân mình sẽ không nỡ, đánh dứt khoát cắn chặt răng quay người rời đi.
Hạ nương tử dắt nữ nhi hướng về Đường Phủ cáo tạ một lần nữa, sau đó mới nhanh chóng đuổi theo Hạ Thiệu Đình, cùng bóng dáng ba người cũng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Hứa Quân Dao mừng thầm vì thiếu niên ánh trăng chủ động đến gần mình, nhưng ngay sau đó khi nghe thấy câu ‘Đừng bắt nạt ca ca’, sắc mặt của nàng đột nhiên thay đổi.
Lời này có ý gì? Ơ, ngươi đừng đi mà, ngươi quay lại nói rõ ràng cho bản cung!! Bản cung bắt nạt tiểu Đường đại nhân lúc nào? Rõ ràng là tiểu Đường đại nhân bắt nạt bản cung! Đứng lại, quay về đây nói rõ cho bản cũng!!!
Nàng chạy về phía chàng thiếu niên kia, chạy được vài bước đã bị Nguyễn Thị nắm lấy cánh tay bế lên, Hứa Quân Dao tức đến nỗi cả khuôn mặt tròn xoe đỏ bừng lên vì tức giận.
Sau khi hạ Thiệu Đình rời đi, Châu ca vẫn luôn ầm ĩ mãi không vui. Khi trước lúc chưa có ai chơi cùng thằng bé, thằng bé có thể một mình chọc tổ kiến cả một ngày, có thể đuổi ong bắt bướm mấy ngày trời không chán, nhưng sau trải qua những tháng ngày vui vẻ khi có bạn chơi cùng, giờ đây khi không còn ai chơi cùng nữa khiến cho Châu ca làm cái gì cũng cảm thấy không có sức sống.
Nỗi buồn biệt ly của Hứa Quân Dao sớm đã biến mất ngay từ khi chàng thiếu niên ấy nói câu ‘Đừng bắt nạt ca ca’. Hàng ngày, nàng không chơi đá cầu một mình thì sẽ chạy lung tung trong vườn và thỉnh thoảng nàng sẽ đi theo sau Nguyễn Thị như ‘cái đuôi nhỏ’, hoặc là nàng sẽ âm thầm phá hoại kế hoạch sinh thêm con của lão già thối. Mỗi ngày nàng đều hết sức vui vẻ.
Còn Đường Tùng Niên, sau khi Ngô tri phủ bị tước mất mũ cánh chuồn và áp giải về kinh đợi ngày thẩm vấn, hắn được bổ nhiệm tạm thời giữ chức Tri phủ của phủ Hà An.
Đường Tùng Niên phải tốn không ít thời gian để giải quyết cục diện rối rắm mà hắn ta để lại. Hôm nay hắn không dễ dàng gì mới có một ngày rảnh rỗi, thấy bên ngoài đã đổ trận tuyết đầu mùa, hắn nhất thời tâm huyết dâng trào mang theo Nguyễn Thị cùng đôi nhi nữ đi làng Mơ ở ngoại thành ngắm mùa mơ đầu tiên trong mùa đông.
Hứa Quân Dao mặc nhiều quần áo đến nỗi người tròn xoe như cục bột, trên người còn khoác áo choàng màu đỏ chót mà Vương Thị đưa cho, nắm tay Nguyễn Thị vui vẻ ra khỏi cổng; khi trùm chiếc mũ lên đầu, từ phía sau nàng trông giống như một quả bóng tròn màu đỏ, trên thân còn xuất hiện hai cái chân, nhìn trông vô cùng thú vị.
Tình hình của Châu ca cũng chẳng khá hơn nàng là bao, hai đứa bọn họ ai cũng phải mặc nhiều hơn ngày thường hai bộ, Châu ca khoác một cái áo choàng cùng kiểu dáng nhưng khác màu với muội muội, hai tay thằng bé dang rộng, tay nắm lấy vạt áo rồi chạy nhanh như gió, lúc thì luôn mồm kêu ‘viu viu viu’, lúc thì cười thật lớn: “Ta là một chú chim nhỏ…”
“Đừng chạy nhanh quá, mau quay về đây.” Nguyễn Thị ở phía sau hắn dặn dò.
Châu ca ‘Ơ’ một tiếng, nhưng chân vẫn chạy thoăn thoắt, thằng bé vỗ đôi ‘cánh’ của mình rồi cười ha ha sau đó cắm đầu cắm cổ chạy.
Đột nhiên có một bàn tay to chặn ngang người và bế Châu ca lên, khi thằng bé còn đang lơ mơ chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì cái mông nhỏ của mình đã bị người nọ vỗ một cái, thằng bé kêu ‘ Á’ một tiếng, ngẩng đầu nhìn thì bắt gặp ngương mặt nghiêm túc của phụ thân, Châu ca lập tức nở nụ cười lấy lòng: “Phụ thân!!!’
“Con mà là chú chim nhỏ, thì phụ thân con chính là tay săn(*)!” Đường Tùng Niên bế nhi tử, không vui nói.
(*) Tay săn hay còn là tay săn giỏi, chỉ những người có trình độ cao trong nghề săn bắn.
Châu ca không hiểu tay săn là gì, vẫn giữ nguyên nụ cười lấy lòng, thằng bé cứ nhìn hắn cười mãi cười, cười, cười đến nỗi phụ thân của hắn cảm thấy không sao tức giận nổi, thằng bé cũng chẳng thèm quan tâm cha mình là tay săn hay là chân săn nữa.
Đường Tùng Niên vỗ mông nhi tử thêm lần nữa rồi mới thả thằng bé xuống sau đó dắt tay thằng bé đi về phía hai mẹ con Nguyễn Thị.
Làng Mơ nằm ở ngoại thành, trong làng trồng rất nhiều hoa mơ đỏ, mỗi năm khi hoa mơ nở rộ, nơi đây sẽ thu hút rất nhiều văn nhân, thi sĩ có tiếng ghé thăm.
Bây giờ là mùa mơ đỏ đầu tiên trong năm của làng Mơ, vì thế đã hấp dẫn nhiều người đến đây thưởng thức; trên đường đến làng Mơ, Hứa Quân Dao nhìn rất nhiều xe ngựa đến đây cùng chung mục đích với gia đình nàng.
Khi đến làng Mơ, trước mắt không phải là những tài tử phong lưu cô độc một mình, mà bên cạnh họ còn có giai nhân bầu bạn, từng đôi giai ngẫu sóng đôi bên nhau vẽ nên một bức tranh mùa đông ngọt ngào. Đường Tùng Niên nhìn phu nhân ôn nhu bên cạnh, trong mắt hắn ngập tràn nhu tình mật ý, nhưng khi nhìn thấy hai quả bóng tròn không cùng màu sắc, hắn không nhịn được mà than ngắn thở dài.
Rõ ràng đây là cơ hội tốt đẹp để phu thê bọn họ trau dồi tình cảm, tay trong tay cùng nhau đi chơi; nhưng sao hắn cứ phải kéo cả nhà cùng đi, để bây giờ phải dẫn theo hai tên tiểu quỷ này đi cùng.
Ngươi nói xem, tại sao hắn lại phải có con sớm như vậy làm gì? Đã thế còn sinh một lúc tận hai đứa!
Mỗi lần được ra ngoài chơi Hứa Quân Dao đều rất hào hứng và thích thú, bàn tay nhỏ bé của nàng nắm lấy tà váy của Nguyễn Thị, ánh mắt mang theo hiếu kỳ ngó nghiêng khắp nơi.
Đột nhiên, ánh mắt của nàng bị một chiếc xe ngựa đang dừng bên cạnh đường hấp dẫn, chiếc xe đó dường như gặp phải sự cố, hai nam tử trung niên đang ngồi xổm kiểm tra; ngay sau đó, có một nữ tử mặc y phục màu xanh từ trong thùng xe bước ra, nàng ta nói gì đó với hai người kia, khi Hứa Quân Dao nhìn rõ ràng dung mạo của nữ tử nàng bị giật mình sửng sốt.
Kia không phải là Đồ Y sao? Vậy còn nữ tử mặc đồ màu xanh lam trong xe sẽ là…
Nàng gắt gao nhìn chằm chằm cửa sổ xe, có lẽ nữ tử trong xe đợi lâu quá nên đang mất dần kiên nhẫn, đã thế còn bị tiếng ồn ào náo nhiệt ngoài xe thu hút, nàng ta đẩy màn xe ra, vừa vặn để Hứa Quân Dao nhận ra được nàng ta là ai.
Người kia không phải kẻ khác mà chính là Phương Nghi.
Ngay lập tức, Hứa Quân Dao nhìn thấy hai chiếc xe khác đậu sau xe của Phương Nghi, hai nam tử mặc đồ đen từ trên xe ngựa lần lượt bước xuống, bọn họ bước nhanh về phía Phương Nghi rồi cung kính nói vài câu.
Trong lòng Hứa Quân Dao nổi lên một đợt sóng ngầm. Phương Nghi này rốt cuộc là người thế nào?
Từ những người bước xuống từ hai xe kia, Hứa Quân Dao vừa nhìn đã biết bọn họ là con nhà võ, hơn nữa võ công cũng không hề yếu. Ngay cả những người như vậy cũng phải kính cẩn trước nàng ta, vậy chỉ có thể nói lên một điều rằng thân phận của nàng ta nhất định không đơn giản, nhưng đời trước nàng ta rốt cuộc đã vào cung bằng cách nào? tại sao lại trở thành một cô cô giáo tập trong Đông Cung?
Không lâu sau, xe ngựa của Phương Nghi đã được sửa xong, Hứa Quân Dao nhìn thấy bọn họ chuẩn bị rời đi, trong lòng càng thêm khẩn trương, vội gọi Ngôn Vũ.
Ngôn Vũ ngáp dài đáp lại.
Hứa Quân Dao vội vàng phân phó: Nhanh, nhanh đi theo xe ngựa kia, rồi nhìn xem hai vị nữ tử trong xe kia rốt cuộc là ai, muốn làm cái gì?
Ngôn Vũ nhìn theo hướng chỉ của nàng, bỗng nhiên cảm thấy toàn thân lạnh buốt, tự nhiên nảy sinh một loại sợ hãi thâm nhập vào tận xương tủy, cổ họng run rẩy nói: “Không, không, ta không đi đâu, ta không đi đâu, đừng gọi ta, đừng gọi ta, đừng gọi ta, ta không đi, không đi….”
Hứa Quân Dao nghe ra trong giọng nói của nàng ta chứa đầy sợ hãi, nàng thoáng ngây người, cùng lúc đó xe ngựa của Phương Nghi đã lăn bánh rời đi.
“Bảo Nha, đi thôi!” Nguyễn Thị nhẹ nhàng đưa tay giật giật cái mũ trên đầu của nữ nhi, sau đó dắt tay con bé đi theo sau Đường Tùng Niên tiến vào cổng làng.
Hứa Quân Dao vừa đi vừa ngoái đầu nhìn về phía chiếc xe ngựa đã biến mất trong làn tuyết, sau đó vẻ mặt trở nên đăm chiêu khi ngẫm nghĩ âm thanh run rẩy của Ngôn Vũ khi nãy.