Ở TRONG VĂN TỔNG TÀI LÀM CỰC PHẨM NAM PHỤ

Kỷ Nguyên sao chép một phần công thức dược thiện của mình đem cho Giang Ngọc, sau đó lại chia một phần cho Hồ Tiểu Vân.

Hồ Tiểu Vân đối đãi với Kỷ Nguyên cực kỳ cung kính, chẳng khác gì đối đãi với một vị người lớn tuổi đức cao vọng trọng, cuối cùng còn gửi cho người ta một cái biểu tượng cảm xúc “like”, cùng với nhãn dán động “Muôn sông nghìn núi luôn là tình.”

Trưa hôm đó, Kỷ Nguyên nhận được thông báo chuyển khoản từ Giang Ngọc.

Nhìn thông báo bên phía ngân hàng phát tới, cùng một chuỗi số không siêu đáng yêu, tâm tình Kỷ Nguyên cực kỳ vui vẻ.

Anh thả điện thoại xuống, sải bước tới khu vườn nho nhỏ cạnh bờ sông, sau một lúc đứng yên thiền định liền vận khí đan điền, nước chảy mây trôi đánh bộ Phó Gia Quyền.

Thân hình hiện tại của Kỷ Nguyên gầy hơn trước rất nhiều, khí thế trong lúc luyện tập Phó Gia Quyền cũng vì thế mà tăng lên vùn vụt.

Giang Ngọc đã thay đồ xong xuôi, vừa đi xuống tầng liền thấy quyền thế của Kỷ Nguyên, mặc dù đã nhìn vô số lần nhưng vẫn nhịn không được mà kinh ngạc, kiểu lực đạo cùng khí chất kia, phảng phất nghe được tiếng nứt vỡ của tảng đá, tiếng xương cốt gãy vụn.

Tiếng gió từ nắm đấm phần phật thổi qua tai.

Nhìn bộ dáng gầy đi của Kỷ Nguyên, lại nhìn người ta phiên nhược kinh hồng*, thế quyền pháp như chẻ tre, những suy nghĩ chôn sâu trong lòng lần lượt ngoi lên.

*ví von mỹ nữ có dáng điệu uyển chuyển như chim nhạn giật mình vỗ cánh bay đi, trích từ “Lạc Thần Phú” (洛 神 賦) của Tào Thực

Kỷ Nguyên có ý định diễn xuất không?

Một hạt giống tốt ngay trước mắt thế kia, muốn để cho Giang Ngọc không động lòng, khẳng định là làm không được.

Giang Ngọc vừa đi về phía Kỷ Nguyên vừa tự hỏi.

Cho dù không muốn diễn xuất, cũng có thể đảm đương người chỉ đạo võ thuật gì đó đi…….

Dù sao ở trong nhà không ra ngoài đi làm cũng không phải giải pháp lâu dài……

Chờ đến khi đánh xong bộ quyền pháp kia cũng đã tới tám giờ, Kỷ Nguyên phát hiện Giang Ngọc thế mà còn chưa đi, có chút ngạc nhiên.

Giang Ngọc một bộ dáng anh em tốt đi tới, cười hì hì nói: “Kỷ Nguyên, cậu không ra cửa cũng lâu rồi ha? Hôm nay có muốn ra ngoài đi dạo với tôi không?”

Hơn một tháng này, Kỷ Nguyên đều chỉ chạy bộ ở tiểu khu bên cạnh, hơn nữa cũng không chạy quá xa, đầu tiên là vì không quen thuộc với thế giới này, thứ hai là không có nhu cầu đi xa.

Lúc Kỷ Nguyên vừa xuyên tới thế giới này, đã phải vội vội vàng vàng đối phó với người nhà họ Ứng, một tháng vất vả này cũng không nhìn thấy bọn họ, tâm tình cũng thoải mái hơn một chút, tiếp đó chính là đối mặt việc hệ trọng – giảm béo.

Từ lúc xuyên qua tới giờ còn thiếu bảy ngày nữa mới tròn hai tháng, ngoại trừ lần ra ngoài để tới bệnh viện khám bệnh kia, quả thật thời gian khác không hề đi ra ngoài.

Vậy nên lúc nghe đề nghị của Giang Ngọc, Kỷ Nguyên có chút động lòng.

Đi dạo cũng không phải chuyện xấu gì, Kỷ Nguyên cân nhắc một phen, hơn nữa còn có Giang Ngọc theo cùng, anh cũng không sợ gặp tình huống mất mặt như lúc ở ngân hàng.

Nếu không biết làm chuyện gì thì lấy cớ lừa Giang Ngọc làm vậy, ừm, dù sao anh cũng thuộc tuýp người miệng mềm.

Quan trọng hơn là, Giang Ngọc sẽ mời anh ăn cơm tối.

Kỷ Nguyên thầm biện bạch một câu: Đương nhiên, trẫm khẳng định không phải vì ăn cơm mới đi ra ngoài, trẫm chính là đi quan sát thế giới này một chút.

“Đi chỗ nào?” Kỷ Nguyên rửa tay sạch sẽ.

Giang Ngọc thấy đối phương đồng ý liền hớn hở: “Tới thành phố điện ảnh đi, cậu biết nó đúng không, là nơi chuyên đóng phim ấy. Đúng lúc tôi cũng muốn tới đoàn làm phim chào hỏi một chút, thuận tiện mang đồ ăn tới cho Tiểu Vân, chúng ta cùng nhau ăn nhé?”

Đối với việc đi chỗ nào Kỷ Nguyên hoàn toàn không có ý kiến, sau khi thay quần áo xong, Giang Ngọc liền lái xe đi, một giờ sau đã tới nơi.

Thành phố điện ảnh Kiến Kinh nằm ở vùng ngoại ô phía đông Kiến Kinh, được xây dựng bởi một tài phiệt người HongKong năm chín mươi mấy, nguyên dạng cũng là một cái phim trường.

Sau đó Ứng gia bắt kịp dòng chảy thời đại, xây dựng thành một địa ốc lớn, Ứng Hứa vì muốn làm con trai cưng mình là Ứng Thư Hoán vui vẻ nên vung tiền xây thêm mấy tòa cung điện ở chỗ này, dùng để đóng phim.

Nói cách khác, Ứng Thư Hoán tới thành phố điện ảnh quay phim cũng chẳng khác gì về nhà mình cả, hai phần ba kiến trúc cùng bất động sản ở đây đều thuộc sở hữu của nhà hắn.

Thời điểm đi trên đường, Giang Ngọc sợ Kỷ Nguyên nhàm chán nên luyên thuyên đoạn lịch sử vang dội kia.

Kỷ Nguyên sau khi nghe xong liền nghĩ thầm, cha mẹ của Ứng Thư Hoán quả thật là nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa mà, vì không muốn con trai mình chịu khổ, ngay cả mấy chuyện kia cũng làm ra được.

Có tiền mua tiên cũng được – trong đầu anh bỗng nhảy ra một câu như vậy, hẳn là ký ức của nguyên chủ.

“Tới rồi.” Giang Ngọc xuống xe, mở ô che ánh nắng mặt trời, nói: “Con đường tiếp theo nè.”

Kỷ Nguyên bất động thanh sắc đánh giá thành phố điện ảnh một phen.

Lúc nhìn lướt qua thành phố điện ảnh từ cửa sổ xe, Kỷ Nguyên có chút kinh ngạc, bởi vì các kiến trúc phim trường chuyên quay cổ trang thế mà lại có chút tương tự với phong cách thời Đại Chu, khiến xúc cảm nhớ nhung cố hương ập đến như thủy triều.

Bất quá sau khi ngẫm nghĩ lại một chút, Kỷ Nguyên liền hiểu rõ, thời đại này không phải là một thế giới khác, mà là mấy trăm năm sau của triều Đại Chu, cho nên phong cách kiến trúc có nét tương đồng cũng không quá lạ.

Lúc xuống xe, nhìn thấy các diễn viên khoác trên mình những bộ trang phục cổ phong, một số phục sức cũng được mô phỏng theo phong cách Đại Chu, làm Kỷ Nguyên cảm thấy cực kỳ thân thiết.

Giang Ngọc vừa đi vừa giới thiệu thành phố điện ảnh, trong lúc nghe đối phương lưu loát nói nói, Kỷ Nguyên cũng dần hiểu đóng phim là như thế nào.

Thời đại này có một loại đồ vật gọi là camera, có thể quay lại âm thanh hành động của mọi người, hơn nữa còn có thể lưu lại rồi chiếu trên TV, thông qua quá trình phức tạp, giúp nhân dân cả nước có thể xem các bộ phim được họ diễn trong cùng một thời điểm.

Một đường tới đây, ngoại trừ hiểu về TV, Kỷ Nguyên còn bất động thanh sắc nghe Giang Ngọc nói, bắt đầu có chút kiến thức về mấy thứ như vệ tinh, cáp quang, tàu điện ngầm, máy bay, hệ thống chính trị cùng với thương mại tài chính của thời đại này.

Kỷ Nguyên không thể không bội phục sự chăm chỉ dũng cảm, sự ngoan cường thiện lương của người đời sau, ngay cả một người luôn bình tĩnh như anh cũng nổi lên từng đợt gợn sóng.

Một thời đại an khang thịnh vượng như vậy……… Đã từng là giấc mộng nhiều năm của anh, là tâm nguyện sâu thẳm trong tim chưa thể hoàn thành.

Không có chiến tranh, không có chém giết, quốc thái dân an, dân giàu nước mạnh, mọi người bình đẳng.

Thế mà thực sự có……..

Thật sự có thời đại như vậy…….

Sau khi mở mang trí óc về xã hội hiện đại, lại bước vào phim trường mang phong cách kiến trúc triều Đại Chu.

Hai thời đại vượt qua dòng ngăn cách thời gian một cách vi diệu, mà người có thể chứng kiến nó cũng chỉ có một, một kẻ cô độc, một người quan sát đặc thù.

Trong lòng Kỷ Nguyên như nghẹn lại, cảm xúc lẫn lộn vào nhau, lặng yên đứng một hồi.

Đến lúc Giang Ngọc vỗ một cái, Kỷ Nguyên mới thoát khỏi dòng hồi ức.

“Aizz, tới rồi nè. Lúc này mấy người kia còn đang quay phim, chúng ta cứ tìm một chỗ mát mẻ ngồi đợi một lúc, chờ lát nữa tiểu Vân quay xong lại đi.” Giang Ngọc mở chiếc ghế gấp luôn mang theo bên mình ra, thuận tiện cấp cho Kỷ Nguyên một cái.

Kỷ Nguyên vừa ngồi xuống, Giang Ngọc lại nhịn không được mà phổ cập khoa học cho đối phương.

Bộ phim truyền hình trực tuyến mà Hồ Tiểu Vân tham diễn là phim võ thuật kinh phí nhỏ, được cải biên từ một bộ tiểu thuyết võ hiệp. Nam chính là leader của một nhóm nhạc nam mới xuất đạo năm ngoái, rất có tiếng, bên kia còn có một loạt trạm tỷ đang cầm camera chụp ảnh.

Nữ chính của bộ phim cũng xuất thân từ một nhóm nhạc nữ, xuất đạo sớm hơn nam chính một chút, cũng rất nổi tiếng.

Hồ Tiểu Vân giữ vị trí nữ hai, đóng vai một tiểu sư muội, khuôn mặt bánh bao thiên chân vô tà rất hợp với cô, quả thực rất đáng yêu.

Vì đây là phim võ thuật nên các cảnh đánh nhau đặc biệt nhiều, mặc dù Hồ Tiểu Vân có khả năng vũ đạo, nhưng trình độ tiếp thu võ thuật không tính là tốt.

Mặc kệ chỉ dẫn như thế nào, tay chân Hồ Tiểu Vân vẫn luôn mềm như bông, không có chút lực đạo nào. Sau vài lần NG, mặt bắt đầu đỏ hết cả lên, đạo diễn thấy thế liền vẫy tay: “Cắt, nắng nóng nên mọi người đều mệt mỏi, đi uống tạm chén chè đậu xanh đi, đừng để bị cảm nắng. Tiểu Vân, cô ở lại cùng thương lượng với Dương lão sư một chút về khâu sửa đổi động tác. Nếu khó quá thì dùng thế thân, bảo đảm có thể tiến hành tốt phân cảnh.”

Hồ Tiểu Vân tiếp tục cúi người xin lỗi, ôm kịch bản chạy từng bước nhỏ tới bên cạnh Dương lão sư, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ đầy mồ hôi.

Giang Ngọc thấy bọn họ ngừng quay liền xách hộp giữ nhiệt qua, cười cười nhìn Hồ Tiểu Vân.

Hắn giới thiệu Kỷ Nguyên, đồng thời cũng nói cho Hồ Tiểu Vân biết đây là vị đại sư dược thiện kia. Hồ Tiểu Vân nghe xong liền há hốc mồm, thầm xấu hổ quở trách bản thân, chỉ nhìn qua cái Wechat mà tưởng tưởng người ta thành một người lớn tuổi, Hồ Tiểu Vân ơi Hồ Tiểu Vân, mày thật không lễ phép mà!

Sau khi chào hỏi Kỷ Nguyên xong, Hồ Tiểu Vân nhanh chóng giới thiệu người chỉ đạo võ thuật – Dương Soái đang đứng bên cạnh, Giang Ngọc đã nghe qua tên tuổi của đối phương, là một nhân vật có chút danh tiếng ở thành phố điện ảnh, tính cách ngay thẳng nhưng có điểm nóng nảy, liền đi thẳng vào vấn đề: “Dương lão sư, nghe danh đã lâu, tiểu Vân nhà tôi lại mang rắc rối cho anh rồi.”

“Tiểu Vân nhà cậu đúng là mang phiền toái cho tôi mà!” Dương Soái thẳng thắn nói, “Tôi dạy người ta, người có tính giác ngộ cao một hai lần là qua được, dù kém cũng chỉ bốn đến năm lần liền qua, chỉ có Hồ Tiểu Vân nhà cậu, dạy hơn mười lần vẫn không qua nổi!”

Giang Ngọc suýt chút nữa không giữ nổi nụ cười trên mặt, trong lòng thầm phun tào: Quả là thẳng như ruột ngựa a……

Mặt Hồ Tiểu Vân cũng đỏ lên: “Là tôi quá ngốc…….”

Giang Ngọc quan sát Dương Soái, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, chớp thời cơ nói: “Dương lão sư, nghe nói cái anh học là Phó Gia Quyền hả?”

Dương Soái gật đầu, Giang Ngọc liền bất động thanh sắc tâng bốc: “Sớm nghe danh Dương lão sư đánh Phó Gia Quyền xuất quỷ nhập thần, chỉ là chưa được tận mắt chứng kiến, tiếc thật.”

Dương Soái cực kỳ tự hào, tựa hồ bản thân biết Phó Gia Quyền là một chuyện rất vinh dự, nói: “Tôi dạy võ thuật cho các diễn viên đều là mấy quyền pháp lộn xộn bên trong Phó Gia Quyền. Chỉ là tính giác ngộ của tiểu cô nương nhà cậu hơi thấp.”

Dù là ăn ngay nói thật, nhưng ngài Dương à, ngài không thấy như vậy có chút thô lỗ không hả…….. Giang Ngọc yên lặng phun tào một trận.

Cũng không trả lời Dương Soái, Giang Ngọc như có chút suy tư gì mà hỏi Kỷ Nguyên: “Kỷ Nguyên, cậu thấy hồi nãy Hồ Tiểu Vân đánh thế nào?”

Ánh mắt Kỷ Nguyên trầm lặng như giếng cổ, nhàn nhạt nhìn Giang Ngọc.

Mồ hôi lạnh sau lưng Giang Ngọc lập tức tuôn trào, một giây kia, thậm chí hắn còn muốn chạy tới nơi!

Không chút nghi ngờ gì, Kỷ Nguyên hoàn toàn nhìn rõ tâm tư nho nhỏ của hắn!

Giang Ngọc khóc không ra nước mắt, hắn chính là muốn mượn cơ hội này mạt sát uy phong của Dương Soái một phen, nói trắng ra là không thể để Hồ Tiểu Vân chịu ủy khuất được, bênh vực người nhà mình là bổn phận của hắn a.

Giang Ngọc đã từng thấy Kỷ Nguyên đánh Phó Gia Quyền, so với Dương Soái còn đỉnh hơn vạn lần………

Hơn nữa, muốn thử Kỷ Nguyên một chút mới là tâm tư lớn nhất của Giang Ngọc, hắn muốn xem Kỷ Nguyên nghĩ thế nào về việc đóng phim.

Nếu người ta cự tuyệt…….

Giang Ngọc yên lặng thắp ngọn nến cầu nguyện: Mình nhất định sẽ không bao giờ đánh chủ ý về cái này nữa.

Kỷ Nguyên bất đắc dĩ nhìn Giang Ngọc, trong lòng sáng tỏ chẳng khác gì gương soi, vừa nhìn liền biết tâm tư của đối phương.

Rõ ràng là muốn mượn tay anh để thị uy cho cô gái kia.

Chỉ là, kể từ lúc xuyên tới đây, Kỷ Nguyên rất ngại phải dính vào mấy thứ phiền toái, nếu tránh được nhất định sẽ không dây vào, cho nên đột nhiên muốn anh ra mặt vì Hồ Tiểu Vân, thật sự khó xử quá mức.

Dương Soái nghe được ẩn ý trong lời nói của Giang Ngọc, ngạc nhiên nhìn về phía Kỷ Nguyên: “Người anh em, nghe ý tứ của cậu thì vị này cũng biết Phó Gia Quyền sao?”

Ánh mắt kia còn có chút khinh thường.

Chỉ thiếu điều viết mấy chữ “Một tên béo mà cũng xứng” lên mặt.

Kỷ Nguyên: ……..

Làm ơn đi, đừng xem thường mập mạp, mập mạp cũng là người có tiềm lực có biết không hả……… Kỷ Nguyên moi móc từ ngữ trong kí ức của nguyên chủ mà phun tào một phen.

Nguyên tắc làm người của Kỷ Nguyên chính là người không phạm ta, ta không phạm người.

Mà ánh mắt khinh bỉ của gã Dương Soái khiến Kỷ Nguyên có chút không thoải mái, vì thế vân đạm phong khinh mở miệng đánh giá thành quả học tập của Hồ Tiểu Vân: “Đánh không tốt không phải là vấn đề của cô.”

Nghĩa bóng chính là: Người có vấn đề là lão sư đấy.

Dương Soái nghe xong liền biết đối phương đang châm chọc mình, nhất thời tức giận: “Tôi nói nè người anh em, cậu vô vị quá đấy.”

Giọng điệu Dương Soái có điểm cao, mấy diễn viên quần chúng đang xúm lại hóng hớt liền xen mồm vào: “Dương ca dạy khá tốt mà, chẳng qua mấy bài quyền kia không thích hợp cho con gái học.”

“Chuẩn, tôi cũng thấy vậy, người đánh Phó Gia Quyền giỏi nhất thành phố điện ảnh là Dương ca mà, người anh em kia đúng là có mắt không thấy thái sơn a……”

“Đừng nói là đánh Phó Gia Quyền được mấy ngày liền tưởng mình chuyên nghiệp nhá? Dương ca chính là học từ võ quán chính thống đấy….”

“Nếu không phục, chi bằng hai người tỉ thí đi? Xem có thể dạy tốt hơn người ta không?”

“Nói suông ai chả nói được, vẫn nên đem công phu ra nói chuyện thì hơn! Là la mà cứ tưởng mình là ngựa liu liu!”

Dương Soái đương nhiên đồng ý với đề nghị của nhóm diễn viên quần chúng, liếc nhìn Kỷ Nguyên, không khỏi hất hàm lên: “Sao hả, người anh em, có dám tỉ thí với tôi không?”

Đối phương vừa dứt lời, mặt Giang Ngọc trắng bệch ngay lập tức: Này này! Hắn chỉ muốn thử Kỷ Nguyên thôi, sao lại nhảy qua tỉ thí rồi hả!

Mặc dù hắn đã xem Kỷ Nguyên đánh Phó Gia Quyền, quả thực rất lợi hại, nhưng Dương Soái cũng không phải kẻ tầm thường, người ta đã luyện Phó Gia Quyền hơn mười năm a, hơn nữa thân thể này của Kỷ Nguyên cũng có chút…….

Giang Ngọc nhìn qua từng khối cơ bắp săn chắc ẩn giấu bên trong của Dương Soái, trong lòng một mảnh tro tàn: Gòi xong, một mình Dương Soái có thể cân mười Kỷ Nguyên đi!

“Khoan đã Dương lão sư, tôi sai rồi tôi sai rồi, là tôi lắm miệng, bạn của tôi chỉ vừa luyện qua Phó Gia Quyền mấy ngày, làm sao so với người chuyên nghiệp như anh được.” Giang Ngọc vội vàng hòa giải, “Anh dạy tiểu Vân hẳn vất vả rồi, hay tối nay tôi mời một bữa cơm nhé, đúng lúc đạo diễn bên Thiên hạ cũng ở phim trường, là Viên lão sư, chúng ta tụ tập tâm sự một chút ha.”

《 Thiên hạ 》là bộ tiên hiệp IP cải biên sắp khai máy, hiện đang chiêu mộ các nhân viên công tác, mà nhân viên chỉ đạo võ thuật là một trong số đó.

Ý tứ của Giang Ngọc rõ như thanh thiên bạch nhật, chính là muốn giật giây bắc cầu.

Kia là phim của Viên Huy Hoàng đó! Hai mắt Dương Soái sáng ngời.

Đạo diễn nổi tiếng, nhà sản xuất lớn, chính là có tiền!

Giang Ngọc đưa ra cái bậc thang này quả là khiến người người động lòng, ngay cả Dương Soái cũng không phải ngoại lệ!

Nhưng  mà……. Bị một tên mập mạp xem thường cũng nghẹn khuất quá đi thôi! Hơn nữa còn một đám diễn viên quần chúng còn đang hóng hớt ngoài kia, nếu chỉ vì vài lời ngon ngọt của Giang Ngọc mà khuất phục, mặt mũi hắn biết để đâu!

Không được, là một người luyện võ, sao có thể bị lợi ích trước mặt mê hoặc được!

Dương Soái nghiêm túc nói: “Chuyện ăn cơm để lúc khác nói, Giang huynh đệ, không phải tôi không cho cậu mặt mũi, là bạn của cậu làm trò mất mặt trước nhiều người như vậy, bảo tôi dạy người ta không tốt. Nếu ô danh này bị truyền ra ngoài, làm sao tôi còn mặt mũi kiếm cơm ở chốn phim trường này?”

Giang Ngọc nghe mấy lời kia của đối phương liền thở dài, thầm nghĩ lớn chuyện rồi, áy náy nhìn về phía Kỷ Nguyên: “Kỷ Nguyên, cậu có thể chứ?”

Kỷ Nguyên liếc nhìn một cái, lông tơ sau lưng Giang Ngọc dựng đứng hết cả lên, hận không thể thể kiếm cái lỗ mà chui vào, sợ trước khi Kỷ Nguyên đánh Dương Soái, sẽ tẩn cho mình một trận.

“Buổi tối thêm một que kem sữa.” Kỷ Nguyên bình đạm lên tiếng.

Thành thật mà nói, Kỷ Nguyên cũng có chút động lòng, dù sao cũng đã lâu không tỷ thí tay chân với người ta, thân thể cũng cứng ngắc tới nơi rồi. Hiện tại một cái bao cát can tâm tình nguyện xuất hiện trước mặt thế kia, Kỷ Nguyên chần chờ một chút, cuối cùng hạ quyết tâm: ngu gì mà không xài.

Ừm, anh là một nam nhân vì tôn nghiêm mới đồng ý luận bàn, đương nhiên không phải vì que kem kia.

Giang Ngọc ngẩng đầu: “Hả?” Rất nhanh liền ý thức được đối phương đã đáp ứng rồi! Còn không trách hắn nữa chứ, một que kem mà lại có thể đổi được chuyện tốt như vậy? Hắn còn mua cả mười thùng cho Kỷ Nguyên luôn ấy chứ.

Dương Soái thấy Kỷ Nguyên đã đồng ý bèn giả bộ ho khan một tiếng.

Người xung quanh tự động lùi về phía sau mấy mét, lại thêm một nhóm hóng hớt lần lượt xúm vào.

Dương lão sư muốn luận bàn Phó Gia Quyền với một tên béo kìa?!

Kia không phải đơn phương treo người ta lên đánh hả!

Hai mắt quần chúng xem diễn sáng như đèn pha, nhịn không được tới xem trận đơn phương ngược con nhà người ta một hồi.

Dương Soái cũng cảm thấy mình mà gây khó dễ cho người ngoài nghề cũng có chút mất mặt, vì thế trước khi tỷ thí liền duỗi tay phải ra, ngón trỏ dựng đứng: “Tôi dùng một tay vậy, miễn cho người khác lại nói tôi khi dễ người.”

Kỷ Nguyên hoạt động cổ tay một lát: “Không cần.”

Sau đó liền ác ý học theo bộ dáng của đối phương, vươn tay, dựng ngón trỏ.

Dương Soái buồn cười nói: “Này người anh em, ý gì đây hả, bỏ đi, cho cậu thỏa mãn vậy, một bàn tay cân tất!”

Dương Soái vừa nói vừa phồng hai bả vai lên, ẩn chứa lực đạo dễ phát nổ. Hia chân lấy đà giẫm mạnh, hét lớn một tiếng, tựa như thế tấn công bất ngờ của mãnh thú, nhanh chóng hướng về mặt Kỷ Nguyên.

Tay phải Kỷ Nguyên nắm thành quyền, đây là thế đầu tiên trong Phó Gia Quyền, thời điểm Dương Soái vọt tới trước mặt, Kỷ Nguyên mặt không đổi sắc, thậm chí không có ý định dịch chuyển, chỉ là hơi nghiêng người một chút, tránh né kình phong, sau đó hung hăng đánh một chưởng vào vai phải Dương Soái.

Dương Soái ngay cả một sợi tóc của đối phương cũng không chạm tới, cả người hệt như bị đâm trúng tim đen, sắt mặt nghẹn đến đỏ bừng, đầu gối mềm nhũn, quỳ thẳng xuống mặt đất, nửa người trên như bị rút hết sức lực, nặng nề va vào mặt đất.

Từ lúc xuất chiêu đến lúc kết thúc cũng chỉ qua hai giây.

Khoảng cách Dương Soái ngã xuống còn cần một bước nữa mới tới chỗ Kỷ Nguyên, không tin nổi mà trợn trừng mắt, hệt như thấy quỷ.

Bốn phía lặng ngắt như tờ, tựa như chưa kịp phản ứng Kỷ Nguyên ra chiêu thế nào đã thấy Dương Soái quỳ sụp xuống.

Một bầu không khí yên tĩnh đến quỷ dị, chợt Dương Soái nghe thấy thanh âm ôn nhu trầm ổn của Kỷ Nguyên, đối phương nhẹ nhàng lung lay ngón trỏ một chút, giọng nói đầy vẻ trêu chọc: “Ý của tôi là, đối phó anh, một quyền là đủ.”

Bình luận

Truyện đang đọc