Ở TRONG VĂN TỔNG TÀI LÀM CỰC PHẨM NAM PHỤ

“Cậu ấy là diễn viên cùng đoán phim thôi.” Kỷ Nguyên giải thích, ngay sau đó thì nhíu chặt mày lại: “Nửa đêm nửa hôm không ở nhà ngủ đi, chạy tới đây làm gì?”

Nghe thấy câu hỏi của Kỷ Nguyên Ứng Thư Hoán mới kịp tỉnh táo lại.

Hắn tới đây… là tới tìm Kỷ Nguyên, tìm Kỷ Nguyên là để hỏi xem anh ấy và Lục Giác Hành có gì với nhau hay không…

À với cả, muốn hỏi anh ấy xem anh ấy có thể đừng nói chuyện với Lục Giác Hành nữa hay không. Cũng đừng để ý đến hắn ta, đừng đi gần hắn ta như vậy.

Nhưng nếu nói những yêu cầu này ra với Kỷ Nguyên, chắc chắn sẽ thành trò cười mất.

Ứng Thư Hoán vì thế nên không dám nói ra khỏi miệng.

“Tôi…”

Kỷ Nguyên mở cửa, Ứng Thư Hoán lúc này mới lên tiếng đáp: “Tôi đến để thăm anh.”

“Hiện tại là thăm xong rồi đấy, có thể đi được chưa?”

Ứng Thư Hoán mặt dày chen chân chạy vào phòng của Kỷ Nguyên: “Mới thăm được có chút xíu à, chưa thăm được kỹ, hay anh để tôi vào ngồi lâu xíu đi, để tôi thăm cho kỹ.”

Hắn đi vào trong phòng của Kỷ Nguyên, sau đó quay đầu lại tỏ vẻ như nữ chủ nhân của căn phòng, kiêu căng, ngạo mạn mà nói với anh trai đang đứng ở ngoài cửa: “Cậu còn đứng ở chỗ này làm cái gì? Có việc gì nữa sao?”

Kỷ Nguyên: …

Diễn viên diễn vai phó quan vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra, lắp bắp đáp: “À, tôi…”

Ứng Thư Hoán đưa ra quyết định: “Không có việc gì thì tự cậu trở về phòng của mình đi.”

Kỷ Nguyên đỡ trán, hỏi: “Tìm tôi để hỏi chuyện kịch bản sao?”

Diễn viên diễn vai phó quan: “Tôi…”

Tìm anh là để làm cái kia cái kia cơ mà!!!

Phòng đơn gối chiếc hai người cơ mà!!!

Sao tự dưng giữa đường lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim vậy nè!!!

Diễn viên diễn vai phó quan trong lúc nhất thời không biết Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên rốt cuộc là có quan hệ như thế nào.

Nhưng nhìn thấy Kỷ Nguyên bị Ứng Thư Hoán cướp đi ngay trước mắt mình như vậy, y thấy cay cú vô cùng.

Mẹ nó chứ, hóa ra vẫn có 1 thích 0 kích cỡ 188cm cơ à…

Hóa ra gu của Kỷ Nguyên là như vậy…

Y không tài nào nói ra được mục đích đến đây của mình.

Diễn viên diễn vai phó quan chỉ đành bịa ra một cái lý do nhỏ tí xíu sau đó ủ rũ cụp đuôi trở về phòng của mình.

Ứng Thư Hoán yên lặng mà trào phúng ở trong lòng: Ha ha ha, quả nhiên là có mưu đồ xấu xa! Tôi biết ngay mà!

Kỷ Nguyên rót hai cốc nước, đặt ở trên bàn trà.

Lần Ứng Thư Hoán tới thăm Kỷ Nguyên khi anh đang đi xa quay phim này còn khiến hắn động tâm nhiều hơn cả lần trước.

Đây là phòng của Kỷ Nguyên… hắn theo bản năng không nhịn được mà quan sát xung quanh phòng xem có dấu vết có người thứ hai hay không, chỉ thấy trong phòng có một đôi dép lê, một cái cốc và một chiếc bàn chải đánh răng, trên giường cũng chỉ có một cái gối…

Vậy cũng còn được.

Đáng nhẽ ra hắn còn muốn đi kiểm tra xem phía dưới cái gối kia có tóc lạ hay không, nhưng vẫn phải nhịn xuống.

Ứng Thư Hoán ngồi ở trên sô pha, làm bộ ăn không ngồi rồi mà ôm gối, nhưng thật ra đang rất mưu mô mà kiểm tra xem trên sô pha có tóc lạ hay không.

Ha, không có.

Hắn nhấm nháp một ngụm nước ấm, Kỷ Nguyên còn cho thêm vào một chút mật ong nữa, ngọt ngào thật.

He he, anh ấy nhớ rõ mình thích uống nước ngọt, chuyện này có thể chứng minh là anh ấy vẫn còn để ý đến mình không nhỉ…

Ứng Thư Hoán không nhịn được mà suy nghĩ vẩn vơ, hắn chỉ nói với Kỷ Nguyên rằng mình thích uống mấy thứ đồ ngọt ngọt đúng một lần, không ngờ rằng Kỷ Nguyên nghe qua một lần đã nhớ.

Nhưng ngay sau đó hắn lại bắt đầu đa sầu đa cảm  —— haiz, chuyện này chỉ có thể chứng minh trí nhớ của Kỷ Nguyên rất tốt, tích cách lại ôn nhu mà thôi, còn lại thì chẳng chứng minh được gì cả.

Haiz…

Kỷ Nguyên ngửa người ra phía sau, dựa lưng vào sô pha, hai tay đan vào nhau, đặt ở giữa đầu gối, tư thế ngồi vô cùng tùy ý, nhưng không hiểu sao lại đem đến cho người ta một cảm giác áp lực vô hình: “Nói chuyện đi?”

Ứng Thư Hoán như thể một cậu học sinh bị thầy giáo bắt quả tang đang yêu sớm vậy, ngay lập tức tỏ vẻ thẳng thắn: “Nói chuyện gì cơ?”

Kỷ Nguyên: “Nói chuyện về những hiểu lầm của cậu.”

Ứng Thư Hoán nghi hoặc mà nhìn anh: “Tôi thì có thể hiểu lầm gì bản thân được?”

Kỷ Nguyên đưa ra ví dụ: “Cậu hiểu lầm rằng cậu thích tôi.”

Ứng Thư Hoán sửng sốt.

Kỷ Nguyên thấy vậy thì hơi câm nín, cũng có chút bất đắc dĩ.

Anh cũng không phải là thực sự chán ghét Ứng Thư Hoán, nếu hai người chỉ là bạn bè, vẫn suy trì khoảng cách tốt đẹp mà nói thì Kỷ Nguyên rất vui vẻ coi hắn là bạn.

Nhưng Ứng Thư Hoán lại muốn cùng anh xây dựng một gia đình nhỏ, hơn nữa còn muốn nhận lấy một thứ tình cảm lớn hơn tình bạn của anh, chuyện này thì hơi có chút phiền toái.

Kỷ Nguyên côi cút một người bấy lâu nay, không có vướng bận gì, một người ăn no cả nhà không đói bụng, nói thật thì anh vô cùng hài lòng với cuộc sống hiện tại, tạm thời vẫn chưa muốn thay đổi.

Hơn nữa, anh vẫn luôn nghĩ rằng bản thân không xứng có người nhà, tất cả những người có quan hệ với anh đều không thể chết tử tế được, nghĩ đến đây, Kỷ Nguyên cười tự giễu trong lòng một lúc.

Anh sống một mình đã đủ mệt mỏi rồi, không muốn phải liên lụy đến người khác.

Kỷ Nguyên nói: “Ứng Thư Hoán, cậu lầm tưởng sự áy náy của mình thành thích tôi, hiểu không?”

Ứng Thư Hoán mờ mịt mà nhìn anh, hắn cũng hiểu ý Kỷ Nguyên muốn nói là gì, trong lòng nghẹn muốn chết, cảm giác đau đớn như thể bị cắt da cắt thịt vậy, không phải cơn đau ngắn mà lại là cơn đau dài.

Kỷ Nguyên thong thả, ung dung mà giải thích: “Cậu có bao giờ suy nghĩ thử xem không, tại sao lúc hai chúng ta chưa ly hôn cậu không thích tôi, nhưng ly hôn xong thì lại cảm thấy thích tôi?”

Ứng Thư Hoán: Bởi vì anh… bỗng dưng lại trở nên khiến người khác yêu thích chứ sao.

Kỷ Nguyên không chờ hắn trả lời đã tiếp tục giải thích: “Bởi vì lúc chưa ly hôn, tôi với cậu đã bị mặc định là sẽ ở bên nhau mãi mãi, điều này sẽ khiến cậu có cảm giác an toàn, cảm thấy cho dù cậu có đối xử với tôi như thế nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ rời khỏi cậu. Nhưng sau khi ly hôn, cái cảm giác an toàn này không còn nữa, cậu bắt đầu lo được lo mất, hơn nữa còn không ngừng hồi tưởng lại những điều sai trái đã làm với tôi lúc chúng ta còn là vợ chồng, cảm xúc áy náy đã bao phủ khắp tâm trí của cậu, và rồi cậu lại lầm tưởng cảm giác áy náy này thành sự yêu thích đối với tôi.”

Ứng Thư Hoán cảm giác như bị sét đánh ngang tai.

Kỷ Nguyên uống một ngụm trà, sau đó tiếp tục nhẹ nhàng mà khuyên bảo: “Ứng Thư Hoán, cậu không phải là thực sự thích tôi đâu, cậu chỉ đang cảm thấy áy náy với những gì cậu đã làm mà thôi. Giờ tôi sẽ nói rõ hơn về chuyện này nhé, cậu không cần phải cảm thấy áy náy hay gì cả, tôi có cổ phần của Phong Bạo Cảng, đây đã là phần bồi thường lớn nhất mà tôi có thể nhận được rồi.”

Anh bổ sung thêm mấy câu, để Ứng Thư Hoán không nghĩ quẩn trong lòng rồi lại tiếp tục tới quấn lấy mình.

Ứng Thư Hoán nghe được mấy câu sau, theo bản năng mà phản bác lại: “Nhưng mà chính anh ngay từ đầu cũng bảo là không cần gì, ra đi tay trắng cơ mà…”

Kỷ Nguyên: …

Chưa nghĩ tới chuyện này luôn…

Ứng Thư Hoán ngồi trên sô pha, hai tay đan vào với nhau, mười ngón tay bao quanh thành ly trong suốt, từ trước đến giờ chưa bao giờ hắn cảm thấy xấu hổ như bây giờ.

Hắn nhiệt tình níu kéo khoảng cách giữa hai người như vậy, hắn dâng tặng cả thứ quý giá nhất của bản thân, vậy mà cũng không đổi lại được một ánh nhìn của Kỷ Nguyên.

Những lời mà Kỷ Nguyên nói, hắn một chữ cũng không tin, bởi vì chính hắn cũng biết tình cảm của hắn đối với kỷ Nguyên vốn dĩ không phải áy náy, mà là thực sự yêu thích!

Không thể không nói, tài ăn nói của Kỷ Nguyên thực sự là quá tốt, nói nhiều lời như vậy, tình cảm cũng rất chân thành, vừa rồi có những lúc hắn cảm thấy bản thân cũng sắp tin những lời kia là thật.

Ứng Thư Hoán đau khổ đến độ muốn khóc, nước mắt cũng bắt đầu tích tụ ở hốc mắt.

Nhưng đồng thời hắn cũng biết được một sự thật rằng, hiện giờ Kỷ Nguyên không có một chút tình cảm nào với hắn cả.

Cũng bởi vì không thích nên mới có thể tìm ra nhiều lý do như vậy để uyển chuyển từ chối tình cảm của mình, để mình không đến quấy rầy anh ấy nữa.

Nhưng mà mình thích anh ấy mà… Chẳng lẽ đến tư cách theo đuổi anh ấy cũng không có sao?

Ứng Thư Hoán không phải là không hiểu những lời mà Kỷ Nguyên nói, hắn cảm thấy chua xót vô cùng, hắn cố gắng áp chế cảm xúc của mình, cố nhịn để bản thân không khóc nức nở, bởi vậy nên khi mở miệng nói, có thể cảm nhận được sự nghẹn ngào của hắn: “Anh có thể đừng nói như vậy không…”

Giọng điệu của hắn mang theo một chút thỉnh cầu, Kỷ Nguyên khẽ thở dài trong lòng một tiếng, cả căn phòng im lặng không một tiếng động.

Ứng Thư Hoán nhớ tới trước kia, khi mà Kỷ Nguyên vẫn ở nhà mình, khi đó anh ấy thực sự rất thích mình, lẽ nào khi đối mặt với sự trách móc nặng nề của Mộ Ấu Lan, anh ấy cũng đau khổ như bây giờ sao?

Bị người mình thích từ chối, một lần thì thôi, bỏ qua, nhưng lần hai, lần ba…

Làm sao anh ấy có thể chịu đựng được nhỉ?

Ứng Thư Hoán hít sâu một hơi, nghĩ thầm, Kỷ Nguyên có thể chịu đựng được, vậy mình nhất định cũng có thể!

Mình cũng chỉ là thích anh ấy thôi mà, cũng đâu có làm chuyện gì xấu xa đâu chứ, ngay cả bản thân anh ấy cũng đâu thể cấm đoán mình không được thích anh ấy!

“Nếu anh không thích tôi tới tìm anh vậy thì tôi có thể nhắn tin với anh trên wechat không?” Ứng Thư Hoán ngẩng đầu lên hỏi, Kỷ Nguyên chú ý thấy hốc mắt của hắn đã sớm đỏ bừng.

Câu nói kia vô cùng đáng thương, từ ánh mắt đã có thể nhìn thấy hai chữ “làm ơn”.

Kỷ Nguyên nháy mắt liền cảm thấy mềm lòng, nhớ tới việc Ứng Thư Hoán hiện giờ mới 21 – 22 tuổi mà thôi, đối với người đã sống những 2 đời mà nói, với anh thì Ứng Thư Hoán không khác gì một đứa trẻ cả.

Anh khẽ thở dài đáp: “Được.”

Ứng Thư Hoán cố gắng nở một nụ cười thật tươi, dè dặt hỏi lại: “Vậy thì anh có thể trả lời tôi bằng chữ không? Đừng lúc nào cũng trả lời mỗi số 1…”

Kỷ Nguyên: …

Ứng Thư Hoán cảm thấy hình như mình đang được voi đòi tiên quá, vội vàng lẩm bẩm lại một câu: “Thôi, anh cứ coi như tôi chưa nói gì đi…”

Kỷ Nguyên cười: “Được.”

Ứng Thư Hoán ngủ trên sô pha phòng khách cả đêm, sáng sớm liền rời đi.

Lúc Kỷ Nguyên tỉnh dậy cũng không thấy hắn đâu, cũng không biết là suy nghĩ gì, anh chỉ đơn giản là thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng không hiểu tại sao anh vẫn có một loại dự cảm rằng Ứng Thư Hoán sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.

Tối hôm qua anh đã nói rõ ràng hết tất cả những lời muốn nói với Ứng Thư Hoán rồi, nhưng anh cảm thấy có vẻ như Ứng Thư Hoán hoàn toàn không để vào tai.

Đương nhiên, Kỷ Nguyên cũng không cho rằng Ứng Thư Hoán sẽ tự dưng lại thích mình.

Có thể là như vậy, nhưng Kỷ Nguyên vẫn tin rằng phần lớn là bởi vì Ứng Thư Hoán cảm thấy áy náy sau những gì hắn đã làm với mình.

Hắn lầm tưởng sự áy náy này thành tình cảm với mình.

Kỷ Nguyên khẽ duỗi người, vừa ra đến cửa thang máy thì ngẫu nhiên gặp được diễn viên diễn vai phó quan đứng đó.

Diễn viên diễn vai phó quan kia muốn nói gì đó nhưng lại thôi, ngập ngừng nửa ngày xong một lời cũng không nói, vội vàng rời đi…

Lúc xuống dưới tầng thì lại gặp phải người quen, Kỷ Nguyên nhìn Lục Giác Hành đang đứng dựa người vào xe, theo bản năng mà muốn đi đường vòng.

Lục Giác Hành cười cười, vỗ vỗ xe mình: “Đưa cậu đi làm nhé?”

Kỷ Nguyên: … Đừng nói với tôi là anh cố tình tới đây chỉ để đưa tôi đi làm thôi nhé?

Lục Giác Hành tỏ vẻ vô tội nói: “Tôi cố ý tới đây đưa cậu đi làm thôi đó nha, cho tôi chút mặt mũi đi?”

Kỷ Nguyên: …

“Tôi thích đi bộ, chỗ quay phim cách đây không xa, không cần phải lái xe.” Kỷ Nguyên từ chối y, hơn nữa, nếu đi từ khách sạn đến nơi đó, đi xe cũng phải mất gần 10 phút, đi bộ có khi còn nhanh hơn.

Kỷ Nguyên ngày nào cũng đi bộ qua một thôn xóm ở giữa đoạn đường kia, đi bộ khoảng 5 – 6 phút là đến nơi.

Đi tắt còn nhanh hơn cả đi xe.

Lục Giác Hành: “Thế để tôi đi cùng cậu nhé?”

Kỷ Nguyên: “Anh không có việc gì để làm à?”

Lục Giác Hành cười đáp: “Hiện giờ đang ‘làm việc’ đó thôi? Lẽ nào đi làm cùng cậu cũng không tính là ‘việc’ à?”

Kỷ Nguyên: …

Kỷ Nguyên không nhìn y nữa, đưa mắt về hướng khác sau đó đi thẳng một đường.

Lục Giác Hành phát hiện đây không phải lần đầu tiên Kỷ Nguyên cố tình trốn tránh ánh mắt của mình, hay nói đúng hơn là trốn tránh gương mặt của mình?

Tại sao chứ? Y nhớ rõ, lần đầu tiên Kỷ Nguyên nhìn thấy y, anh vô cùng kích động, chính là bởi gương mặt của y trông giống một người huynh trưởng của anh ấy?

Nghĩ như vậy… có lẽ Kỷ Nguyên và vị huynh trưởng kia tình cảm cũng không bình thường đâu nha…

Lục Giác Hành như thể có suy tư gì đó.

“Kỷ Nguyên, cậu từng xem chương trình “Đêm lịch sử diệu kỳ” chưa?” Lục Giác Hành tùy ý tìm kiếm đề tài.

Kỷ Nguyên đáp: “Rồi, là một gameshow phổ cập kiến thức khoa học.”

Lục Giác Hành: “Đúng vậy, mới đăng được đến tập 4 thôi, trên mạng thấy có nhiều người ủng hộ lắm. Tôi vừa nhận được lời mời tham gia của tổ sản xuất, chuẩn bị tới đó làm khách mời thường trú, cậu có hứng thú tới tham gia không?”

Kỷ Nguyên khá hứng thú với vấn đề này, anh cũng từng xem qua một tập “Đêm lịch sử diệu kỳ”, thông qua việc trình diễn những phân cảnh “xuyên không” mà phổ cập kiến thức khoa học tới người xem, cực kỳ thú vị.

Hơn nữa quan trọng hơn là đây là chương trình của đài CCTV, vô cùng hot. Nghe nói vào khoảng tháng 9, vào ngày họp lớp đầu tiên của học sinh cấp 2, cấp 3, giáo viên sẽ tổ chức cho học sinh xem “Đêm lịch sử diệu kỳ” này, vừa để giúp học sinh hiểu biết hơn về lịch sử nước nhà, vừa để khiến cho các em có ý thức hơn trong việc trân trọng những giá trị xưa cũ.

Nói tóm lại, đây là một chương trình thực tế mang tính giáo dục.

Nhưng mà nếu nhận lời mời của Lục Giác Hành, vậy thì cũng tương đương với việc nợ y một ân tình?

Những món quà mà cuộc đời đẩy đưa đến trước mặt luôn luôn đã được định giá trước, Kỷ Nguyên không tin Lục Giác Hành sẽ tặng không cho bản thân một món quà quý giá như vậy. Anh suy tính trong lòng: Người khác tặng thì còn chấp nhận được, nhưng Lục Giác Hành… không được.

Anh không muốn nợ nần gì chủ nhân của gương mặt này cả…

Lục Giác Hành không đợi được câu trả lời của Kỷ Nguyên, trong lòng cũng đã tự có đáp án.

Y tự cho chính mình một chiếc bậc thang để đi xuống: “Nhưng mà, mặc dù tôi được làm khách mời thường trú nhưng cũng không có quyền hạn lớn đến mức có thể trực tiếp nhét thêm cậu vào tổ khách mời được đâu. Nếu cậu muốn thì tôi sẽ đi dò hỏi đạo diễn xem thế nào.”

Kỷ Nguyên không lộ vẻ mặt gì, cũng không nói tiếp.

Lục Giác Hành cảm thấy bản thân giờ hơi quê.

Hai người chậm rì rì mà bước đi, trong lúc đó, Lục Giác Hành vẫn luôn không ngừng tìm đề tài để nói chuyện.

Thỉnh thoảng Kỷ Nguyên sẽ đáp lại một hai câu, thỉnh thoảng lại im lặng không nói gì.

Lúc đi qua một cửa hàng bán đồ ăn sáng, Kỷ Nguyên không thấy cô nhóc mập mạp ngày thường vẫn hay đứng chơi ở đây nữa. Cô bé là  con gái nhà hàng xóm của ông chủ, năm nay 4 tuổi.

Anh khẽ cau mày, không hiểu sao lại có một trực giác không được tốt cho lắm… có lẽ là do mình nghĩ nhiều.

Kết quả là vừa mới quẹo trái thì đã nhìn thấy một người phụ nữ xa lạ đang lôi kéo tay của cô nhóc mập mạp kia, lén lén lút lút mà đi về phía một chiếc xe minibus.

Người phụ nữ trung niên kia vừa đi vừa ngẩng đầu dáo dác nhìn quanh, tựa hồ như đang muốn trốn cameras vậy.

Lục Giác Hành vẫn đang thao thao bất tuyệt bên cạnh, Kỷ Nguyên làm lơ y, đi nhanh về phía trước vài bước sau đó lên tiếng gọi: “Nữu Nữu ơi, em đi đâu vậy?”

Nữu Nữu là biệt danh của cô bé mập mạp kia. Có mấy lần Kỷ Nguyên đến đây ăn sáng, Nữu Nữu cứ nhìn chằm chằm vào bánh bao nhỏ của anh rồi chảy nước miếng, còn hỏi Kỷ Nguyên vài lần rằng bánh bao nhỏ có ngon không, khiến cho ông bà chủ và cả anh dở khóc dở cười.

Nữu Nữu quay đầu lại nhìn thấy Kỷ Nguyên thì hai mắt lập tức sáng bừng lên: “Tiểu Nhuyễn ca ca!”

Cô nhóc không biết cách đọc đúng của từ “Nguyên”.

Kỷ Nguyên khẽ mỉm cười, sau đó ngồi xổm xuống xoa xoa đầu của Nữu Nữu: “Nói cho anh biết em đang đi đâu có được không? Sao lại không ngoan ngoãn ở nhà thế? Có nói với cha và mẹ là đi đâu chưa?”

Người phụ nữ trung niên kia lập tức tỏ ra hoảng loạn vô cùng, nói: “Cậu là ai thế hả? Tôi là mợ của Nữu Nữu, chuẩn bị đưa con bé đi mua quần áo.”

Kỷ Nguyên liếc mắt về phía người phụ nữ trung niên kia, ánh mắt không mang theo một tia cảm xúc nào, toàn bộ là sát ý.

Đó là ánh mắt của người đã từng dẫm qua thiên quân vạn mã những thi thể chất đống, kiếp trước, khi anh đứng từ trên cao nhìn xuống với ánh mắt như vậy, đủ để khiến cho đám cáo già xảo quyệt gian thần nhịn không được mà phát run.

Huống hồ đây chỉ là một người phụ nữ trung niên.

Nháy mắt, bà ta lập tức trở nên luống cuống! Hơn nữa còn bị ánh mắt này dọa cho sợ chết khiếp, run lẩy bẩy, bà ta lớn như vậy rồi mà chưa bao giờ đối diện với ánh mắt khủng bố như vậy…

Kể cả lúc đối diện với tội phạm giết người, bà cũng không thấy sợ như vậy!

Đây chắc chắn không thể nào là ánh mắt của một con người bình thường…

Kỷ Nguyên thu hồi lại tầm mắt, nhẹ giọng hỏi Nữu Nữu: “Bà ấy là mợ của em à?”

Nữu Nữu lắc đầu: “Không phải mợ của em đâu anh, em cũng không quen biết dì này, nhưng dì ý bảo là đi theo dì ý thì sẽ có đồ ăn ngon á.”

Kỷ Nguyên “ừm” một tiếng, sau đó nắm lấy cánh tay của Nữu Nữu, mạnh mẽ mà giữ lấy cô bé.

Lúc này, Lục Giác Hành cũng cảm giác được có gì đó không đúng.

Người phụ nữ trung niên kia bỗng dưng lại hét to lên: “Mày định làm gì? Cái thằng đàn ông xấu xa này! Mày dám động tay động chân với Nữu Nữu nhà tao!”

Bà ta vừa hét lớn, người qua đường lập tức vây quanh thành một nhóm lại đây, chỉ chỉ trỏ trỏ bọn họ.

Người phụ nữ trung niên kia hét lớn: “Có tên đàn ông tới quấy rầy cháu gái tôi này bớ làng nước ơi! Ban ngày ban mặt mà còn không biết xấu hổ! Lẽ nào mày là một tên có sở thích luyến đồng? Thật đáng ghê tởm!”

Nữu Nữu tỏ vẻ mờ mịt không hiểu gì mà nhìn anh, rồi lại nhìn người phụ nữ trung niên kia.

Kỷ Nguyên cười nói: “Nữu Nữu đừng sợ nhé, anh sẽ không làm em bị thương đâu.”

Anh ngẩng đầu, bắt lấy cánh tay của người phụ nữ trung niên kia, nháy mắt đã vật lộn bà ta xuống dưới đất, quay lưng về phía anh, sau đó không chờ thêm một giây nào ả, Kỷ Nguyên tiếp tục uốn gối đè xuống người bà ta, giật ngược thân trên lại. Cả người của bà ta bị đè hẳn xuống mặt đất.

Lục Giác Hành ngay lập tức ôm lấy Nữu Nữu, bảo vệ cô bé trong lồng ngực của mình.

Người phụ nữ trung niên kia vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hét lớn: “Bớ làng nước ơi! Giết người! Cứu tôi với!”

Kỷ Nguyên lười cả mở miệng tiếp lời, trực tiếp rút điện thoại ra gọi cho cảnh sát.

Một lúc sau thì cảnh sát tới, sau khi thẩm tra và đối chiếu tin tức, họ xác nhận người phụ nữ trung niên này là nghi phạm bắt cóc trẻ em mấy năm gần đây, có liên quan đến một tổ chức buôn người.

Người phụ nữ trung niên kia thừa nhận hành vi của mình, bà ta nhằm vào con ái của những công nhân viên công vụ làm việc ở Kiến Kinh, bởi vì ban ngày cha mẹ của chúng đều sẽ đến nhà xưởng để làm việc, không có thời gian để chăm sóc con cái.

Mấy đứa trẻ con tầm tuổi này mà ở ngoài chơi đùa một mình quả thực là rất dễ bị bắt cóc.

Cảnh sát ghi chép lại hết vụ việc sau đó quay sang nhìn thấy Kỷ Nguyên, do dự hỏi: “Xin hỏi, anh là Kỷ Nguyên đúng không?…”

Kỷ Nguyên “ừm” một tiếng, viên cảnh sát kia nói: “Biết ngay là tôi đoán không sai mà! Em gái tôi thích anh lắm đấy, tôi có thể xin chữ ký của anh cho con bé không…?”

Kỷ Nguyên cũng không phải người bủn xỉn, ngay lập tức viên cảnh sát kia càng có ấn tượng tốt hơn về anh: “Quả nhiên giống như mọi người nói, anh quả thực rất thân thiện và nhiệt tình, hiện giờ số người sẵn sàng rút đao tương trợ khi thấy người gặp chuyện bất bình như anh quả thực là càng ngày càng ít, nếu hôm nay chậm trễ một chút, cuộc đời của cô bé này cũng khó mà nói lắm…”

Ngoài cửa, cha mẹ của Nữu Nữu sốt ruột mà chạy thẳng vào bên trong đồn cảnh sát, nhìn thấy Nữu Nữu vẫn bình an vô sự mà đứng đó, hai vợ chồng ôm lấy cô bé rồi cùng khóc rống lên, sau đó quỳ xuống trước mặt cảnh sát, trước mặt Kỷ Nguyên để cảm tạ. Tuy rằng Kỷ Nguyên cũng biết rằng việc quỳ xuống để cảm tạ như vậy là chuyện rất bình thường nhưng anh vẫn không nhịn được mà hơi cảm thấy có chút xấu hổ…

Dù sao thì cũng đã lâu rồi không còn thấy cảnh tượng người khác quỳ dập đầu trước mặt mình…

Viên cảnh sát kia thổn thức thở dài: “Haiz, cuộc sống đúng thật là muôn trùng gian nan.”

Bệnh nghề nghiệp của Kỷ Nguyên lập tức tái phát, quay sang hỏi: “Những đứa trẻ giống như vậy nhiều lắm sao?”

Viên cảnh sát lắc đầu thở dài: “Nhiều chứ, Kiến Kinh có tổng cộng mấy triệu dân cư, trong số đó một nửa đều là những người từ nơi khác tới làm công. Đặc biệt là những vùng ngoại thành như ở đây, nông dân công cực kỳ nhiều, ban ngày là thời gian cha mẹ của bọn trẻ đi là, chúng nó cũng chẳng có ai quản. Nếu được đi học thì còn tốt, nhưng như cô nhóc hôm nay này, không được đi học… Anh nói xem, nhốt cô bé ở trong nhà thì lại sợ cô bé nhàm chán, mà cho ra ngoài chơi thì lại gặp loại chuyện như thế này, quả thực là tiến thoái lưỡng nan mà…”

Kỷ Nguyên: “Chính phủ không có chính sách để giải quyết chuyện này sao?”

Viên cảnh sát: “Có chứ, anh nhìn nơi đó mà xem.” Nói rồi y chỉ về một chỗ cách đó không quá xa: “Nơi đó đã được khai phá nhiều năm nay rồi, kế hoạch ban đầu là xây dựng một cung thiếu nhi, ban ngày sẽ để bọn trẻ con vào trong đó chơi, tập trung lại 1 chỗ cho dễ quản lý. Nhưng kết quả là khai phá được một nửa thì bên phụ trách dự án này phá sản, phải chạy đi trốn nợ, thành ra cái hạng mục này rơi vào tay cục xây dựng của thành phố, xong năm đó  cậu em vợ của người đứng đầu cục xây dựng bị lộ ra mấy vụ tham ô, kết cục lại là đổi sang lãnh đạo mới, lãnh đạo mới thì không thấy chuyện xây dựng cung thiếu nhi này quan trọng nên chuyện này đành phải gác lại.”

“Nhưng mà kể cả có xây dựng được cung thiếu nhi thì cũng khó nói lắm, anh nghĩ mà xem, cái nơi nghèo nàn như thế này, có giáo viên nào nguyện ý ngồi 3 tiếng xe buýt tới để dạy bọn trẻ học không…”

Kỷ Nguyên nghe xong mấy lời này thì hai hàng lông mày khẽ run rẩy, đây rõ ràng là hiện tượng quan lại bao che cho nhau, cùng nhau trốn tránh trách nhiệm, anh không làm tôi cũng không làm, kết cục lại người khổ cũng chỉ có dân chúng.

Kiếp trước những trường hợp như thế này anh cũng gặp rất nhiều lần, mỗi một lần ban phát bạc cho dân chúng, qua tay tỉnh, rồi tới thành phố, rồi tới thôn xóm, ông nào ông nấy cũng nói chắc nịch rằng không tham ô của riêng nhưng cuối cùng 300 vạn bạc trắng được chuyển tới thôn cho dân chúng, có người còn không cả có được 1 đồng!

Mảnh đất xây dựng cung thiếu nhi này là đất tư, vào những năm 90 đây là khu thuộc sản nghiệp quốc gia, nhưng sau khi nổi lên phong trào bãi công, khu sản nghiệp này dần dần xuống dốc, vào thời Thiên Hi, nơi này đã được một xí nghiệp tư nhân mua lại, sau này cũng không làm ăn phất lên được, vì thế nên khu xí nghiệp tư nhân kia cũng vội vã đem bán lại, báo nguyên giá hơn 2 tỷ, hi vọng sẽ có người mua lại.

Hơn 2 tỷ, chắc chắn không phải một số tiền nhỏ, ai mà không muốn được hưởng một phần?

Cũng giống như khi ban phát 300 vạn bạc kia, tiền cứ thế bốc hơi, nó bốc hơi đi đâu thì không một ai biết, xây một khu cung thiếu nhi chiếm chút ít diện tích mà cũng tiếc rẻ không muốn làm.

Nói ra quả thực là đủ để khiến người ta cười rụng răng…

Viên cảnh sát bất đắc dĩ nói: “Nhưng mà cũng chẳng có cách nào khác cả, ngay cả lãnh đạo của bọn tôi còn không xử lý được chứ nói gì mấy ông nhỏ kia chứ. Năm trước có một thư ký chuyển đến đây, cũng lật lại dự án xây dựng cung thiếu nhi để có chỗ cho bọn trẻ thoải mái nô đùa, nhưng kết quả là chạy đi vô số nơi kêu gọi đầu tư cũng không ai hưởng ứng, thậm chí mải chạy đi xin đầu tư quá mà bị bệnh luôn, 2, 3 ngày lại tới bệnh viện khám một lần… haiz… cũng khổ thật, cuộc sống không hề dễ dàng mà. Anh nói xem, chúng tôi có thể trách ai đây? Những người quyền cao chức trọng cũng muốn vì dân lắm chứ, nhưng khó khăn cứ liên tiếp thế này…”

Đúng thật là vậy, ngay cả thường dân như Kỷ Nguyên còn thấy được vấn đề. Vị trí xây dựng cung thiếu nhi quả thực là hẻo lánh, không có giáo viên trẻ tuổi nào nguyện ý tới cũng là chuyện dễ hiểu, chung quanh lại chỉ toàn đất trống, bên cạnh chỉ gần mỗi một khu phim trường.

Mà từ trung tâm thành phố đến ngoại thành cũng không có chuyến tàu điện ngầm nào, xe buýt thì có đúng 1 chiếc đi lại, đi đi về về đã ngốn mất 6 tiếng đồng hồ rồi, hơn nữa, xe buýt cũng chỉ đưa đến khu phim trường mà thôi, xuống xe xong còn phải đi bộ gần 10 phút mới tới được phim trường.

Viên cảnh sát dở khóc dở cười: “Cung thiếu nhi hiện giờ đã trở thành nơi nhảy quảng trường của mấy bác gái về hưu rồi còn đâu, chỗ đó còn có mấy lớp học thêm gì gì cơ.”

Kỷ Nguyên tính toán gì đó, trong lòng không hiểu sao cứ bị nghẹn lại, anh nhớ tới gương mặt của Nữu Nữu, rồi lại nghĩ tới những đứa trẻ tầm tuổi của cô bé.

Hoặc giống như Nữu Nữu, gặp phải biết bao hiểm nguy, hoặc bị nhốt ở trong nhà, đáng thương vô cùng. Cũng là tầm tuổi này, nhưng bọn trẻ con trong thành phố có thể hưởng thụ tất tần tật những điều kiện sống tốt nhất, ưu việt nhất, còn bọn trẻ ở đây ngay cả sự an toàn của bản thân cũng không thể bảo đảm được…

Anh khẽ thở dài trong lòng một tiếng, cuối cùng đưa ra quyết định.

“Tập đoàn Phong Bạo Cảng góp vốn…” Trên bàn dài, một người đàn ông trung niên trong gia đình bình thường đang cầm điện thoại đọc tin tức: “đây chẳng phải là cung thiếu nhi đang bị gác lại xây dựng kia sao? Sao tập đoàn Phong Bạo Cảng lại tới đây đầu tư vào nơi như vậy chứ? Học phí miễn toàn bộ… giáo viên được bao ăn bao ở bao đi lại… Trời đất, thế này thì có khác gì làm từ thiện đâu chứ, góp vốn cái gì…”

Con gái của ông nhìn thấy tin tức, hai mắt lập tức sáng lên: “Con cũng muốn đi làm ở đó nữa, bao ăn bao ở bao đi lại, cha xem xem, chỗ nè nè, nếu như tiền lương bản địa thấp hơn… không phải người bản địa… nhân viên công vụ tới từ nơi khác có thể cho con đến cung thiếu nhi theo học, miễn học phí… sau này còn hỗ trợ sắp xếp bọn trẻ đến các trường tiểu học…”

Người đàn ông trung niên kia vô cùng kinh ngạc: “Đây rõ ràng là làm từ thiện chứ còn gì nữa, nếu không thì bên đó đầu tư vào hạng mục vốn đã không sinh lời này làm gì chứ. Mấy năm trước cha của nghe phong phanh là trong vòng mười năm chính phủ sẽ khai thông tàu điện ngầm đến nơi này, nhưng khoảng thời gian trước nhà họ Ứng đã bắt đầu mua đất ở khu kia rồi, lẽ nào lại chuẩn bị đấu thầu sao…”

Con gái ôm tiếp tục cảm thán: “Hm… con nhớ là hình như Phong Bạo Cảng đổi chủ mới rồi hay sao ý… ừm, nhưng mà như vậy cũng ấm lòng thật, cha xem trên weibo mà xem, “chim di trú” kế hoạch… trợ giúp cho hạng mục này một khoản nhỏ, hợp tác cùng với bên tòa thị chính rồi sao?… ngoại trừ nơi này ra hình như còn có một số nơi nữa cũng đang lên kế hoạch xây dựng cung thiếu nhi… Con rất muốn đi xem thử xem thế nào.”

Người đàn ông trung niên kia tắt trang tin tức đi, mở một trang khác lên, phát hiện thấy bởi vì lần đầu tư này mà cổ phiếu của Phong Bạo Cảng tăng lên không ít.

Đây mới là thứ mà ông thực sự quan tâm!

Con gái ông “hừ” một tiếng, xong sau tiếp tục lướt weibo.

Cô không giống như cha mình, quá để tâm đến vấn đề cổ phiếu này nọ. Cô mở một trang cá nhân nọ xem video, trong video xuất hiện chiếc đồng hồ của hãng Richi Kỷ Nguyên làm đại ngôn! Là hãng đồng hồ mà tháng trước Kỷ Nguyên tham gia hoạt động quảng cáo ở Phong Bạo Cảng, cả cô và chị em tốt của cô cũng đến hoạt động đó!

A… trong video cũng thấy được cả mình luôn kìa hu hu hu!

Sớm biết vậy thì đã trang điểm các kiểu rồi, giờ nhìn lại mới thấy mình đứng bên cạnh ca ca, trông mặt tự dưng lại to đùng…

Nhưng mà trong video Kỷ Nguyên đẹp trai quá đi à!!!

Cô lập tức ấn share rồi chèn thêm câu caption: prprprprpr vẻ đẹp của ca ca chắc chắn không phải vẻ đẹp của con người nữa rồi!!!

Ngay đầu trang chủ của cô có một bài share nữa là hình ảnh chụp Kỷ Nguyên trong mấy hoạt động quảng bá, đó là những hình ảnh chụp lại cảnh Kỷ Nguyên cầm chiếc cốc giữ nhiệt mà bên cảnh sát tặng cho anh để thưởng cho tinh thần hăng hái làm việc nghĩa, ngồi đó trò chuyện mấy thứ linh tinh với fans.

Ứng Thư Hoán nhìn chằm chằm vào bản thân trong gương, thay đổi một chút vẻ mặt của mình, luyện tập xem nên nhìn Kỷ Nguyên như thế nào, yêu cầu tiên quyết là phải cực kỳ quyến rũ, nhưng cũng cực kỳ thuần khiết!

Đúng vậy, không sai, thuần khiết!

“Leng keng” một tiếng, điện thoại của Ứng Thư Hoán vang lên từng hồi, hắn vừa mở ra thì thấy thông báo trên weibo.

Kim bài tiểu nãi nguyên vừa chia sẻ link video phỏng vấn Kỷ Nguyên hôm nọ vào trong nhóm chat trên weibo giả dúi chỉ có 3 người của Kim Ốc Tàng Kiều.

Trong video phỏng vấn, là cảnh mà MC hỏi Kỷ Nguyên thích người như thế nào, Kỷ Nguyên ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp lại: “Thích làm nũng, hoạt bát đáng yêu, gương mặt sạch sẽ, tuổi nhỏ hơn so với tôi, bởi vì tôi khác thích việc chăm sóc cho người khác.”

Kim bài tiểu nãi nguyên phẫn nộ gửi thêm mấy tấm ảnh chụp àn hình, đều là bình luận của nhóm fans cp Vân Nguyệt, nói là đây rõ ràng có khác gì Lục Giác Hành đâu!

Kim bài tiểu nãi nguyên bắt đầu không ngừng rít gào: “[icon lửa giận] [icon lửa giận] [icon lửa giận] Đám fans Vân Nguyệt đúng là toàn một đám có mắt như mù mà! Chỗ nào giống Lục Giác Hành đâu chứ! Xin hỏi hắn ta thì giống gì với những tính từ mà Tiểu Nguyên miêu tả? Mấy cái khác thì ok, miễn cưỡng có thể tạm chấp nhận, nhưng cái chỗ này, chỗ này!!!’’Tuổi nhỏ hơn so với tôi”!!! Lục Giác Hành năm nay đã bao nhiêu rồi chứ hả? 28 tuổi đời rồi! Vậy mà còn muốn trâu già gặm cỏ non! Tiểu Nguyên của chúng ta mới 22! Thời xuân vừa mới chớm!!!”

Kim bài tiểu nãi nguyên: Hơn nữa, mấy cái còn lại, thích làm nũng rồi lại hoạt bát, gương mặt sạch sẽ, thanh thuần, rõ ràng là Kiều Kiều của chúng ta còn gì nữa! [icon lửa giận] Kiểu Kiểu của chúng ta có tiếng là nhan sắc như thời học sinh còn gì!!!”

Ứng Thư Hoán: …

Cô là một người con gái đó nha, có thể biết rụt rè chút xíu không…

Tuy rằng ngày thường fans cũng hay nói mấy câu kinh khủng kiểu vậy, nhưng Ứng Thư Hoán cũng chỉ nghe qua chứ chưa từng được chứng kiến…

Kim bài tiểu nãi nguyên tức giận đến độ không chịu nổi, còn chụp ảnh màn hình comment mà fan của Vân Nguyệt nói ảnh tự chụp của Ứng Thư Hoán không khác gì mấy thành phần cấp thấp trong xã hội, nhìn mà xem, chụp ảnh mà quỳ hẳn xuống đất như vậy, rồi thì kéo áo lên, cả cái eyeliner này nữa, cái style trang điểm này, công chúa nhỏ hộp bar đừng giả vờ thanh thuần nữa nhé, ai mà không biết Hồ Kiều thích đi bar bay lắc…

Hồ Kiều —— là danh xưng mà anti-fan hoặc là những người không có thiện cảm với Ứng Thư Hoán gọi hắn.

Bởi vì động vật tiêu biểu của Ứng Thư Hoán là tiểu hồ lỳ, Cấm Vệ Quân thỉnh thoảng cũng sẽ gọi hắn là “Hồ Kiều Kiều”, hơn nữa vụ năm Ứng Thư Hoán 17 tuổi hắn ra tay đánh người MC của buổi tiệc cuối năm đã tạo nên một hồi sóng to gió lớn, bị bạo lực mạng suốt nửa năm, mãi cho đến sau này mới lộ ra tên MC kia hạ thuốc một nữ nhân viên trong đoàn, hơn nữa còn có ý đồ mang nữ nhân viên kia đến khách sạn làm chuyện xấu, vừa vặn lại bị Ứng Thư Hoán bắt gặp, nữ nhân viên kia nhát gan không dám thừa nhận mọi chuyện, Ứng Thư Hoán không có chứng cứ chứng minh tên MC kia có tội, sau khi bị anti-fan buông lời bịa đặt, công ty yêu cầu hắn phải trốn ở nhà, không được phép lộ diện.

Suốt một năm này, Ứng Thư Hoán không đăng bài lên weibo, anti-fan nói rằng hắn đã gia nhập vào giới giang hồ, biệt danh mới là “Hồ Kiều”, rồi bọn họ cứ đem cái biệt danh này ra chọc tức Cấm Vệ Quân.

Mãi sau này khi mà mọi chuyện được làm sáng tỏ, Ứng Thư Hoán quay trở lại đường đua giới nghệ sĩ, tiếp tục thành danh nhờ một số bộ phim điện ảnh có tiếng, thoáng chốc đã vươn lên trở thành diễn viên có doanh thu phòng vé lớn nhất lịch sử, tạo nên cột mốc mới, hung hăng mà vả mặt anti-fan.

Kim bài tiểu nãi nguyên tức giận đến độ sắp khóc: “Kiều Kiều của chúng ta quả thực rất thanh thuần cơ mà!!! Từ trước nay giờ anh ấy còn chưa cả yêu đương được lần nào nữa!!! Tai tiếng ái tình của Lục Giác Hành với nữ diễn viên nào đó nào đó đã được giải quyết chưa hả???”

Kim bài tiểu nãi nguyên: “Haiz, thôi kệ đi, bọn họ người đông thế mạnh… làm fan của một cp không có tiếng quả thực là không có tôn nghiêm.”

Kim bài tiểu nãi nguyên: “@Trời cao biển rộng 19527, 19527 bạn ơi, nói một câu đi mà!”

Trời cao biển rộng 19527: Ừm, rất thanh thuần.

Kiều đường pudding thêm khoai viên: “Ha ha ha, mấy cp tà giáo kia sao có thể đánh bị cp chính cung của chúng ta chứ!”

Kim bài tiểu nãi nguyên cũng biết là Kiều Đường chỉ đang an ủi chính mình mà thôi, chứ bọn họ người ít thế yếu, lấy cái gì mà cãi lại được bên fans Vân Nguyệt chứ…

Hơn nữa Lục Giác Hành vẫn còn đang tương tác mạnh mẽ với Kỷ Nguyên kia kìa, chỉ có Kim Ốc Tàng Kiều là phải mò moment từ bao giở bao giờ lên hít mà thôi.

Kim bài tiểu nãi nguyên: “Ừm… [miễn cưỡng cười chứ trong lòng lệ đổ đầy tim]”

Kim bài tiểu nãi nguyên: “Thực ra tôi cũng biết là tôi không nên oán trách vô lý, nhưng mà gần đây công việc không được như ý muốn, bị ông chủ mắng, còn bị trừ lương nữa, cảm giác không tiếp tục sống nổi nữa. Thế giới này cũng chỉ có cp của tôi mới có thể cho tôi chút an ủi, vậy mà không ngờ lại bị đám fans Vân Nguyệt kia treo ngược lên mà đánh cho gọi cha gọi mẹ.. [icon khóc nức nở]”

Kim bài tiểu nãi nguyên: “Ôi vcl chị em ơi!!! Ứng Thư Hoán up weibo kìa!!!”

@Ứng Thư Hoán: Thanh thuần [icon cười mỉm]

[Ảnh tự sướng, miệng cười mỉm, tóc đen sơ mi trắng, giày thể thao cặp quần jeans]

Kim bài tiểu nãi nguyên: “Ôi vcl!!! Học sinh cấp 3!!! Học sinh cấp nè!!! Chắc chắn luôn!!!”

Kim bài tiểu nãi nguyên: “@Kiều đường pudding thêm khoai @Trời cao biển rộng 19527 a a a a a a a a a a chị em tỉnh dậy đi, mau ra đây mà xemmm!!! Kiều Kiều up weibo rùi nè!”

Trời cao biển rộng 19527: “Thấy rồi.”

30 giây sau.

Kim bài tiểu nãi nguyên: “Ôi vcl, vcl, vcl, vcl, vcl, tôi đã chết. Kỷ Nguyên còn bình luận ở bên dưới nữa kìa! A a a a a a a a a a a a!!! A a a a a a a a a a! Tôi vừa chạy quanh phòng như một con điên chị em ơi!!! Hét chói cả tai!!! Đây là “có được tất có mất” mà cha ông ta thường nói sao? Đúng là trong cái rủi có cái may mà!!! Thôi được rồi, chút tiền lương tự dưng bị trừ đi kia coi như đáng!!! Nếu cp của tôi phát đường thì tôi không cần tiền công lunnn!!! Tiếp tục đi!!!”

@Ứng Thư Hoán: Thanh thuần [icon cười mỉm]

[Ảnh tự chụp] [Ảnh tự chụp]

Bình luận

Truyện đang đọc