Ở TRONG VĂN TỔNG TÀI LÀM CỰC PHẨM NAM PHỤ

Kỷ Hy cứng họng, không nghĩ đến gặp phải Ứng Thư Hoán trong tình huống như thế này.

Bởi vậy, vẻ mặt anh ta sững sờ lại một lúc, trong nháy mắt đã giấu đi vết thương của bản thân, dường như không muốn khuôn mặt hốc hác bị Ứng Thư Hoán thấy được.

Tình cảnh này rơi vào trong mắt Ứng Thư Hoán, vô duyên vô cớ nhiều hơn vài phần đáng thương.

Ứng Thư Hoán hai ba bước đến trước mặt Kỷ Hy, túm lấy cánh tay anh, cưỡng ép nâng khuôn mặt của anh lên, nghiêm túc nhìn trong chốc lát, lông mày càng lúc càng sâu.

Ngoại trừ trán, cằm và khóe miệng đều có vết thương, trên vai còn có dấu chân rất rõ ràng, nhìn qua mà thấy ghê người.

Không cần Kỷ Hy nói câu nào, Ứng Thư Hoán đã có thể nghĩ đến chuyện phát sinh vừa rồi.

Kỷ Nguyên và Kỷ Hy đánh nhau, nhìn dáng vẻ này phần lớn là đánh nhau vì hắn, một bên vợ hợp pháp của mình, một bên lại là ân nhân cứu mạng của mình, lần đầu tiên Ảnh đế trẻ tuổi giải quyết chuyện nan giải như vậy.

Sự tức giận lúc ban đầu thấy cảnh này đã biến thành bực bội và xoắn xuýt.

Việc này làm hắn nảy ra một cái suy nghĩ vô cùng tùy hứng: Hắn cứ xem như không phát hiện là được rồi.

Kỷ Hy cướp lời của Kỷ Nguyên trước, bắt lấy cánh tay của Ứng Thư Hoán, giống như người chết đuối bắt khúc gỗ nổi duy nhất, thân thể cũng run nhè nhẹ: “A Hoán, em nghe anh nói, là anh không tốt. “

Ứng Thư Hoán nghe xong, vốn dĩ tâm tình đang bực bội đang bị khiêu khích, người đàn ông trẻ tuổi này lại còn bị xem là trung tâm, khó chịu mà mở miệng: “Đương nhiên là anh không tốt.”

“Hả?” Trong nháy mắt, vẻ mặt của Kỷ Hy không còn sa sút, trực tiếp nghẹn lời, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu trong một giây trở nên chết lặng.

Ứng Thư Hoán có thiếu kiên nhẫn nói: “Nếu không phải anh không tốt, vì sao Kỷ Nguyên vô duyên vô cớ đánh anh? Tính cách anh ta ra sao anh còn không biết?” 

Mặc dù hắn không hiểu rõ vợ mình, nhưng từ trong miệng người khác vẫn biết vài điều.

Từ trước đến nay tính cách Kỷ Nguyên đều là hướng nội yếu đuối, nhẫn nhục chịu đựng. Còn hay bị khi dễ, nhát như thỏ đế, âm thanh hơi lớn một chút đã có thể dọa anh ta toàn thân run rẩy.

Người như thế, nếu không ép anh ta, làm sao anh ta có thể đánh người, còn đánh người đến thê thảm như vậy?

Ứng Thư Hoán vẫn có chút năng lực đánh giá, hắn nghĩ trong lòng: Mình vẫn có thể phân biệt đúng sai.

Sắc mặt Kỷ Hy bỗng chốc hết sức trắng bệch.

Nếu như nói mới vừa rồi còn là trắng bệch như tờ giấy, hiện tại chính là thất bại thảm hại như tro, lộ ra biểu cảm không thể tin được.

“Anh chỉ là… “Kỷ Hy nhanh chóng tỉnh táo, sắp xếp lại lời nói của mình: “Là anh quá gấp, nhìn thấy Tiểu Nguyên và Giang Ngọc ở bên nhau, cho nên suy nghĩ có hơi nhiều.”

Anh ta không nghĩ tới Ứng Thư Hoán lại bắt gặp mình và Kỷ Nguyên ở cùng một chỗ, đây là điều mà anh không ngờ tới, cũng là chuyện hối hận nhất.

Kỷ Nguyên từ nhỏ đã nghe lời anh, không dám kêu ca, bởi vậy, Kỷ Hy ở trước mặt anh chưa bao giờ nể nang, cũng chưa bao giờ giả vờ giả vịt, đánh chửi là chuyện thường ngày, chế nhạo là thái độ bình thường.

Có vẻ anh ta đã không ngờ tới bộ mặt ác độc này của mình đã thể hiện ra hoàn toàn với Kỷ Nguyên.

Mười mấy năm như một ngày, cứ thế tạo thành sơ suất như vừa rồi.

“Tiểu Nguyên, xin lỗi.” Kỷ Hy ngẩng đầu nhìn Kỷ Nguyên: “Mới vừa rồi là anh nói nặng lời, em đừng để trong lòng. Anh biết em bị hiểu lầm trong lòng sẽ không thoải mái, em muốn đánh anh, mắng anh, anh đều nhận.”

Kỷ Nguyên lạnh lùng mở miệng: “Anh tất nhiên phải nhận.”

Kỷ Hy lần nữa bị nghẹn lời:...

Mẹ nó, hai vợ chồng các người không phải là người sao.

Trong nháy mắt, trong đầu Kỷ Hy hiện lên một ý nghĩ giận dữ, khiến anh ta tức giận trực tiếp gọi Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên là vợ chồng.

Kỷ Hy nhịn cơn tức giận này xuống, làm bộ muốn vịn tường đứng lên.

Nhân lúc nhìn thoáng qua Ứng Thư Hoán, vẻ mặt hết sức đáng thương.

Ứng Thư Hoán chẳng thèm quan tâm đến hàm ý sâu xa trong mắt của anh ta, hỏi một câu: “Anh ta còn đánh chân anh?”

Kỷ Hy khẽ lắc đầu, sau khi Ứng Thư Hoán nghe xong, khó chịu nói: “Vậy anh nhìn tôi làm gì, anh tự mình đứng lên đi.”

Kỷ Hy:...

Mặc dù biết tính tình được nuông chiều này của Ứng Thư Hoán sẽ không bao giờ ra tay trợ giúp anh — nói chính xác, trong từ điển Ứng Thư Hoán sẽ không có cái từ “Bạn bè hoà thuận”, “Hỗ trợ lẫn nhau”.

Hắn từ nhỏ đã lăn lộn ở giới giải trí, ỷ vào gia thế và bối cảnh, gần như là nghênh ngang mà đi.

Ứng Thư Hoán không cần người khác mai mối, cũng không học cách thân thiện ôn hòa và kết giao bạn bè như thế nào, do đó diễn phim nhiều năm như vậy, không có kết bạn với ai, bị anti-fan gọi là “Cô nhi giới giải trí”.

Cho nên, ban đầu hắn giúp đỡ Kỷ Nguyên kia hết lần này đến lần khác giải quyết rắc rối vì báo đáp ơn cứu mạng đã là nhượng bộ cực kỳ to lớn rồi. 

Kỷ Hy biết tính cách hắn, vốn không thèm để ý, nhưng mà hiện Kỷ Nguyên đã làm anh mất mặt trước người này, khiến hai gò má anh ta nhanh chóng bị ửng đỏ.

Kỷ Hy chậm rãi vịn tường đứng lên, đè tức giận trong lòng xuống, nỗ lực cười một tiếng: “Hôm nay nhìn thấy Tiểu Nguyên và Giang Ngọc ở bên nhau, anh cho rằng Tiểu Nguyên còn chưa từ bỏ ý nghĩ tiến vào giới giải trí trước đó. Không phải anh ngăn cản em tiến vào, thật sự giới giải trí chính là một cái thùng nhuộm lớn, nuốt người không nhả xương, với tư cách là anh trai em, chỉ muốn khuyên em...”

Anh ta nói không hết câu, nhưng mà Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên đều hiểu được hàm ý khác.

Đặc biệt là Ứng Thư Hoán còn nhìn anh ta một cái — Mặc dù hiện tại Kỷ Nguyên đã gầy, thế nhưng tiến vào giới giải trí thật sự chênh lệch quá xa. Có thể nói một câu không tự lượng sức.

Anh ta thật sự muốn tiến vào giới giải trí sao?

Ứng Thư Hoán nghĩ trong lòng, nếu như anh ta muốn vào giới giải trí, vì sao không tìm đến mình mà lại muốn đi tìm Giang Ngọc?

Người này không phải thích nhất dùng những chuyện cỏn con vặt vãnh tự làm phiền mình sao?

Cũng không có nói Kỷ Nguyên đi tìm Giang Ngọc, Ứng Thư Hoán sẽ khó chịu hay ăn giấm — Hắn không thích Kỷ Nguyên chút nào, chỉ là tính chiếm hữu của người con trai bình thường — Dù sao Kỷ Nguyên là vợ hợp pháp của mình.

Sao anh ta giống y hệt như Transformers thế?

Hiện tại không chỉ trốn khỏi nhà một tháng mà còn biết đánh người, mà còn gầy đi rất nhiều...

Chẳng lẽ là Giang Ngọc dạy hư anh ta?

Ứng Thư Hoán nghĩ đến đây cảm thấy không vui.

Dù sao Kỷ Nguyên trên danh nghĩa vẫn là vợ hắn, cho dù anh ta ở bên ngoài đi gần một người đàn ông khác, Ứng Thư Hoán luôn cảm thấy trên đầu mình đội mũ xanh.

“Anh gây rắc rối đủ chưa?” Ứng Thư Hoán mở miệng: “Chạy trốn khỏi nhà một tháng, gặp anh trai mình, anh đối xử với anh ta như vậy à?”

Kỷ Hy thấy thế, tâm tư cũng thay đổi, hùa theo nói: “Tiểu Nguyên, không phải em vẫn đang nói chuyện ly hôn với A Hoán à. Sao vừa mới nói ly hôn, sau lưng đã lập tức liên hệ Giang Ngọc, còn muốn tiến vào giới giải trí? Em cũng biết thân phận A Hoán rất đặc biệt, trước khi kết hôn cũng đã trao đổi qua, đã nói muốn kết hôn kín đáo. Em tùy tiện vào giới giải trí, cũng không nói một tiếng với cha mẹ, nói một đàng làm một nẻo, có phải có chút không phù hợp hay không?”

Ngập ngừng một chút, Kỷ Hy nói: “Nếu như em cảm thấy bởi vì chuyện anh và A Hoán thường xuyên diễn xuất ở bên cạnh nhau, trong lòng em không thoải mái, em có thể nói thẳng. Anh và em ấy chỉ là bạn bè, hy vọng em không nghĩ quá nhiều.”

Ứng Thư Hoán nhìn Kỷ Hy một cái, trong lòng vô cùng kinh ngạc, nhưng vì không để mất mặt, không có biểu hiện ra ngoài, nghĩ thầm: Sao anh ta có thể nghĩ như vậy?

Về việc Kỷ Nguyên tiến vào giới giải trí, trong đầu Ứng Thư Hoán chỉ có một cái ý nghĩ: Có thể là quá béo nên không ăn ảnh.

— Kỷ Nguyên lại không có kỹ thuật diễn xuất gì, đi cũng là để mình mất mặt.

Kỷ Hy giận tái mặt, nói: “Không phải anh quá nhạy cảm, Tiểu Nguyên, anh hiểu rõ em — “

Kỷ Nguyên chờ anh ta nói xong, cuối cùng lại di chuyển, một câu nói nhảm cũng không có, như là lười cãi nhau với Kỷ Hy.

Tính cách của Kỷ Nguyên từ trước đến nay là làm nhưng không nói, động tác dứt khoát, khiến Kỷ Hy cũng không kịp phản ứng, một cước bất ngờ không kịp đề phòng đá ở trước ngực Kỷ Hy.

Kỷ Hy té xuống văng ra hai ba mét nằm trên đất ho khan dữ dội, Kỷ Nguyên mới bỏ chân xuống, mặt không đổi sắc: “Kỷ Hy, vừa rồi tôi đã nói với anh, tôi chỉ chân thành khuyên bảo anh một lần, nhưng mà rất rõ ràng, anh nghe không hiểu.”

Lúc Kỷ Nguyên nhấc chân đá Kỷ Hy, Ứng Thư Hoán giật cả mình.

Hắn còn chưa có phản ứng lại, ánh mắt lạnh lẽo của Kỷ Nguyên đã bắn về phía hắn, cảnh cáo nói: “Nếu như cậu còn nói thêm câu nào thì ngay cả cậu tôi cũng đánh.”

Đại não Ứng Thư Hoán bởi vì câu nói này, thời gian ngừng hoạt động khoảng độ hai mươi giây.

Thật sự là bởi vì cảnh tượng trước mắt này đã vượt qua hắn tưởng tượng.

Kỷ Nguyên đánh người?!

Đúng... Trước khi hắn tới Kỷ Nguyên cũng đã đánh nhau với Kỷ Hy...

Không đúng, làm sao Kỷ Nguyên dám đánh người trước mặt hắn!

Anh ta —

Anh ta vừa mới nói cái gì?

Anh ta nói hắn nói thêm câu nào, thì ngay cả chính mình anh ta cũng đánh?

Kỷ Nguyên... Kỷ Nguyên điên rồi sao! Anh ta nhận thức chính xác bản thân đang làm gì sao? Coi như là con mẹ nó lạt mềm buộc chặt cũng có cũng nên có giới hạn!

Lập tức, Ứng Thư Hoán cảm giác rằng cảm xúc của mình đã bị nổ tung mà không có bất kỳ giai đoạn chuyển tiếp nào: “Kỷ Nguyên, anh một vừa hai phải thôi!”

Cuối cùng hắn không đành lòng ngồi xổm, hạ thân thể cao quý của mình xuống đỡ lấy Kỷ Hy, ánh mắt hung hăng trừng Kỷ Nguyên: “Anh có dám nói lại những gì anh vừa nói không?”

Kỷ Nguyên thản nhiên nói: “Từ trước đến nay tôi chưa từng nghe yêu cầu của cậu.”

Kỷ Hy ăn phải một cú đá này, hoàn toàn không được giảm xóc, nhìn qua ngực gần như bị lõm xuống một mảng.

Ứng Thư Hoán đỡ anh lên, cảm giác hô hấp của Kỷ Hy đều có chút khó khăn, khóe môi còn có tơ máu.

Hắn có ý muốn tính sổ với Kỷ Nguyên, nhưng mà tình huống của Kỷ Hy rất không lạc quan, có lẽ một giây sau sẽ tắt thở, Ứng Thư Hoán còn chưa từng gặp qua chuyện như thế, lập tức lấy điện thoại di động ra gõ 120, vẫn không quên nhìn chòng chọc Kỷ Nguyên: “Anh đứng ở bên trong đây không được nhúc nhích cho tôi.”

Kỷ Nguyên mở miệng nhẹ như mây gió: “Tôi không đánh cậu, bởi vì hai người phải đứng được, một người đưa một người khác đi xem bệnh, tôi không phải cho cậu giữ lại sức lực để đến khiêu khích tôi.”

Con mắt đẹp đẽ của Ứng Thư Hoán trừng đến tròn xoe, rất giống như một con mèo nhỏ quý tộc đang rất kinh ngạc.

Hắn chưa từng thấy qua Kỷ Nguyên như thế — Cuối cùng Kỷ Nguyên đã xảy ra chuyện gì? Điên rồi nên sinh bệnh à? Từ khi đề cập ly hôn với mình thì bất chấp tất cả?

Kỷ Hy đang nằm trong ngực của Ứng Thư Hoán, hơi thở mong manh, nhu nhược đáng thương ngẩng đầu lên: “A Hoán anh...”

Ứng Thư Hoán đã tức giận đến tức giận đến mức xù lông như một con mèo, ném Kỷ Hy xuống đất, văng tục “Đệt!”

Sau đó nổi trận lôi đình tìm Kỷ Nguyên tính sổ tiếp.

Kỷ Hy đột nhiên không kịp chuẩn bị ngã trên mặt đất, lần thứ hai bị đẩy ngã, hoàn toàn bối rối: Hả

Tôi sao lại trên mặt đất? Tôi thực sự đã đứng dậy chưa?

Hắn đẩy Kỷ Hy đi, tiến lên bắt lấy cổ áo của Kỷ Nguyên, muốn nhấc anh lên nhưng mà phát hiện nhấc không nổi đối phương, thế là đành phải kéo cổ áo của anh lên, ỷ vào ưu thế bản thân cao, hốc mắt do tức giận mà đỏ bừng lên: “Kỷ Nguyên, anh đừng khiêu khích ranh giới cuối cùng của tôi!”

Kỷ Nguyên yên lặng mà nhìn “bạch nguyệt quang” Ứng Thư Hoán trong lời đồn, có ý tốt nhắc nhở nói: “Tôi cảm thấy ‘Ranh giới cuối cùng’ của cậu ngã trên mặt đất có vẻ không thoải mái đấy.”

Có lẽ đời này của Ứng Thư Hoán chưa từng bị người uy hiếp qua, cũng chưa từng có bị người ta khiêu khích như vậy.

Đặc biệt người này là Kỷ Nguyên, người yêu hắn muốn chết đi sống lại, là vợ hợp pháp của hắn, hao tổn tâm sức muốn gả cho hắn, hâm mộ hắn, trước đó vẫn luôn là “Tiểu nhân” trong mắt hắn.

Trước kia Kỷ Nguyên luôn thể hiện ra ngoài rằng rất yêu thương hắn, mấy câu vừa rồi kia đã dẫm lên lòng tự tôn cao ngạo của Ứng Thư Hoán rất tàn nhẫn.

Kỷ Nguyên dựa vào cái gì?

Anh ta là cái khỉ gì? Dám nói chuyện với mình như thế?

Khoảng cách thật sự quá lớn, chúng tinh phủng nguyệt Ứng Thư Hoán nhất thời không tiếp thu được, trong cơn tức giận, giơ tay lên cao đã cho Kỷ Nguyên một cái tát mà chưa kịp nghĩ ngợi.

Chú thích*  Chúng tinh phủng nguyệt: Đại loại là một đám sao tôn ánh trăng lên, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng

Chỉ tiếc động tác hắn chậm hơn rất nhiều so với võ công và nội lực thâm hậu của Kỷ Nguyên — Kỷ Nguyên nhìn ra được Ứng Thư Hoán có một chút võ công căn bản, chắc là có luyện qua.

Nhưng tay trái hắn vẫn bị Kỷ Nguyên đột ngột bắt được, cố định chắc chắn giữa không trung, không có cách nào tiến lên trước một bước.

Cùng lúc đó, Kỷ Nguyên duỗi tay phải ra, dừng trước động tác của Ứng Thư Hoán, ăn miếng trả miếng — chỉ là trước khi bàn tay đáp hạ xuống khuôn mặt đẹp đẽ của Ứng Thư Hoán, Kỷ Nguyên vẫn do dự 0.01 giây, còn nghĩ rằng bởi vì sắc đẹp mà khiến bản thân do dự mất thời gian.

“Bốp” một tiếng, tiếng bạt tai vang lên trong hành lang.

Khuôn mặt Ứng Thư Hoán bởi vì quán tính mà lệch hướng về một bên, da trắng như tuyết xuất hiện màu đỏ nhàn nhạt.

Hai người Kỷ Hy và Ứng Thư Hoán sững sờ cùng một lúc.

Một người là không dám tin, một người là bị đánh đến bối rối.

Lớn như vậy... Là lần đầu bị đánh.

Ứng Thư Hoán bị sốc cũng không để ý đau đớn trên mặt, chậm rãi quay đầu lại đứng hình, nhìn chằm chằm Kỷ Nguyên, cắn răng, cố nén lại giọng nói, vẻ mặt hung ác như muốn ăn thịt người: “Anh, đánh, tôi?”

Kỷ Nguyên hơi suy nghĩ, gật đầu, đáp: “Đúng đó.”

Ứng Thư Hoán ở trong bầu không khí căng thẳng, bị lửa giận và xấu hổ thiêu mất lý trí của đại não, linh hồn và thân thể dường như bị tách ra.

Hắn tức giận quá mức, ngược lại như kỳ tích bình tĩnh lại, nhìn kỹ Kỷ Nguyên.

... Kỷ Nguyên là thật sự điên rồi, vì khiến cho hắn chú ý, vậy mà điên thành cái dạng này! Muốn dùng phương thức này lưu lại ấn tượng trong lòng hắn sao?

Ánh mắt của Ứng Thư Hoán lập tức tràn đầy chán ghét và khinh bỉ nhìn anh, nội tâm không ngăn được ghê tởm: Cái gì thế này, chẳng lẽ là kiểu nếu như tôi không chiếm được tình yêu của anh, cho dù là hận cũng được? 

Bình luận

Truyện đang đọc