Ở TRONG VĂN TỔNG TÀI LÀM CỰC PHẨM NAM PHỤ

“Cốc cốc cốc”, cùng lúc đó, tiếng đập cửa vang lên.

Ngoài cửa, bảo mẫu nhỏ khoác một cái áo khoác, hơi do dự chần chừ hỏi dò một câu: “Anh Kỷ, anh có ổn không?”

Rõ ràng, tiếng đánh nhau trong phòng vừa nãy đã thu hút sự chú ý của bảo mẫu nhỏ.

Mặc dù chỉ số an toàn trong biệt thự của Ứng Thư Hoán rất cao, rất nhiều vệ sĩ vô hình đang âm thầm bảo vệ, nhưng với tư cách là một thiếu gia hào môn và thường xuyên bị bắt cóc, chỉ số an toàn của biệt thự dù có cao thì cũng sẽ bị người ta tìm ra lỗ hổng.

Trực giác nhạy bén của cô bảo mẫu nhỏ cũng cao hơn các bảo mẫu khác trong gia đình.

Vừa nghe thấy cái gì giống như gió thổi, cỏ lay, lập tức cầm theo côn cảnh vệ đi dọc trên hành lang, cắn răng chạy tới trước phòng Kỷ Nguyên.

Bên trong cánh cửa, Ứng Thư Hoán giống như bị điện giật, cả người từ trên cơ thể của Kỷ Nguyên bật dậy.

Trong bóng tối, hắn không nhìn thấy được biểu cảm của Kỷ Nguyên, chỉ có nhịp tim thẹn quá hóa giận sau khi chuyện của bản thân bị phát hiện.

Tiếng thình thịch gần như lấn át hết mọi âm thanh.

Bảo mẫu nhỏ không thấy được câu trả lời nên càng không dám từ bỏ, thậm chí còn chuẩn bị gọi vệ sĩ: “Anh Kỷ, anh tỉnh dậy rồi sao? Có cần tôi giúp gì không?”

Cô ngập ngừng cầm lấy tay nắm cửa, phát ra một tiếng “Cùm cụp” — rõ ràng vừa rồi trong phòng phát ra tiếng động lớn như thế, vậy mà bây giờ hỏi lại không lên tiếng trả lời, quả thật đáng nghi!

Với sự đề phòng tuyệt đối không xảy ra chuyện gì, bảo mẫu nhỏ định mở cửa xem thử một chút.

Nếu như không chuyện gì xảy ra, vậy cô sẽ bị trừ lương. Nếu như không kiểm tra, xảy ra chuyện gì, vậy thì cô đã tự ném bát cơm của mình đi.

Ứng Thư Hoán lúc tiến vào phòng không khóa trái cửa lại.

Bởi vậy, bảo mẫu nhỏ mới có thể trực tiếp mở cửa bước vào, ngay lập tức, đầu óc của Ứng Thư Hoán đều ngơ ra.

Người còn chưa kịp phản ứng, giọng nói đã phát ra trước, gần như là thẹn quá hóa giận cảnh cáo một câu: “Không được tiến vào!”

Trước cửa, bảo mẫu nhỏ nghe thấy tiếng của Ứng Thư Hoán thì giật bắn người.

Giây tiếp theo, cô ngẩng đầu nhìn lên xác nhận lại vị trí của mình: Là phòng của Kỷ Nguyên, không phải phòng Ứng Thư Hoán.

Nhưng mà, tại sao Ứng Thư Hoán lại ở trong phòng của Kỷ Nguyên!

Bảo mẫu nhỏ đột nhiên hiểu ra cái gì, khuôn mặt đỏ lên, cả người lui ra phía sau hai bước.

Đúng rồi, bọn họ là vợ chồng mà, sao lại không thể ở chung phòng!

Chỉ là trước kia biểu hiện của Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên thật sự quá xa cách, dẫn đến cô cũng quên mất chuyện này!

Vậy, vậy tiếng động vừa rồi…

Bảo mẫu nhỏ đỏ tía tai, nhanh chóng lẩm bẩm một tiếng: “Thật xin lỗi, anh Ứng, tôi cứ tưởng rằng…”

Tôi tưởng rằng trong nhà có trộm…

Những lời này bảo mẫu nhỏ không dám nói ra, vội vàng chào hỏi rồi đi ngủ.

Bên trong cánh cửa, Ứng Thư Hoán cũng nghe hiểu ngụ ý của cô bảo mẫu nhỏ.

Vẻ mặt hắn liên tục thay đổi, cũng may trong phòng tối đen, Kỷ Nguyên không thể nhìn thấy trên biểu cảm trên mặt hắn, nếu không Ứng Thư Hoán thật sự muốn đào một cái lỗ chôn mình.

Trên giường, Kỷ Nguyên đang ung dung nhìn hắn.

Thị lực của anh tốt hơn Ứng Thư Hoán nhiều, dù trong bóng đêm, cũng có thể nhìn thấy hình dáng của Ứng Thư Hoán.

Chỉ là, anh không đoán ra Ứng Thư Hoán đã nửa đêm rồi đến phòng anh làm gì? Tập kích ban đêm à?

Nếu thật là sự là tập kích ban đêm, Kỷ Nguyên rất muốn cười thành tiếng.

Làm gì có vị thiếu gia nào nửa đêm lại đến tập kích như vậy, cái gì cũng không chuẩn bị, trực tiếp đến một mình?

Là hắn đánh giá năng lực của mình quá cao, hay là xem nhẹ trình độ của anh?

Dựa theo tính cách của Ứng Thư Hoán, hẳn là vế trước.

Ứng Thư Hoán ở trong phòng yên lặng một hồi lâu, cuối cùng một câu cũng không nói, mở cửa ra, giống như nạn mà chạy như bay.

Kỷ Nguyên cũng không truy hỏi, cũng không phải anh không hiếu kỳ, mà vì anh biết dù anh truy hỏi thì cũng không ra kết quả.

Hơn nữa bản thân đã muốn ly hôn với Ứng Thư Hoán, trước khi cái vấn đề lớn này được giải quyết, Kỷ Nguyên cảm thấy bản thân đã bao dung Ứng Thư Hoán rất nhiều.

Sáng sớm hôm sau, quả nhiên Kỷ Nguyên không thấy Ứng Thư Hoán trong biệt thự.

Anh kiểm tra đồ đạc của mình một chút, tự hỏi có vật gì làm Ứng Thư Hoán cảm thấy hứng thú như thế.

Mặc dù anh không muốn hỏi Ứng Thư Hoán, nhưng không có nghĩa anh không phòng ngờ hắn ta.

Kỷ Nguyên chỉ mang theo một vài món đồ tùy thân, quần áo để tắm rửa và sổ nhật ký, cùng với một chiếc di động Nokia và một chiếc điện thoại Iphone.

Ứng Thư Hoán vào ban đêm lẻn vào phòng anh chỉ chắc chắn phải có lý do, hắn chắc chắn sẽ không đến vì anh, sau khi loại trừ lý do này, Kỷ Nguyên suy đoán, Ứng Thư Hoán rất có thể lẻn vào phòng anh vì vài món đồ nào đó.

Vật gì mà làm Ứng Thư Hoán cảm thấy hứng thú như thế? Thậm chí có thể làm ra việc quá đáng là lẻn vào phòng nửa đêm như vậy?

Ánh mắt của Kỷ Nguyên nhìn qua nhìn lại trên cuốn sổ tay và di động, dù sao thì, chỉ có hai món đồ này của anh là có thể lưu trữ tin tức, Ứng Thư Hoán không phải tới vì quần áo đấy chứ?

Bảo mẫu nhỏ nhẹ nhàng gõ cửa hai cái, hỏi: “Anh Kỷ, lúc nào thì anh muốn xuống dùng cơm?”

Kỷ Nguyên trả lời: “Lát nữa tôi sẽ xuống.”

Anh dừng lại chút rồi hỏi: “Ứng Thư Hoán gần đây có đi đâu không?”

Bảo mẫu nhỏ suy nghĩ một lát, hơi phân vân không biết có nên nói cho Kỷ Nguyên không, dù sao thì Kỷ Nguyên cũng chưa từng hỏi chuyện Ứng Thư Hoán bao giờ, cô do dự rồi nói: “Anh Ứng hôm qua có đến nhà của ông cụ.”

Đến nhà của ông cụ?

Kỷ Nguyên nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: Hắn đến nhà của ông cụ có lẽ là nói về việc ly hôn, nhưng mà lúc về lại không hề đề cập đến chuyện ly hôn với mình.

— Vì sao lại như thế?

Cho dù thành công hay thất bại, đều phải nói với anh một tiếng mới đúng.

Trừ khi — Kỷ Nguyên không nói lời nào mà suy nghĩ: Có một số bí mật, hắn không muốn nói cho mình biết.

Mà bí mật này, e rằng chính là lý do Ứng Thư Hoán không ngủ nửa đêm chạy đến phòng anh tìm đồ.

Kỷ Nguyên thu dọn đồ đạc xong, mang theo điện thoại và sổ tay tùy thân của mình, từ từ đi xuống dưới lầu, đột nhiên trong đầu anh lóe lên một ý nghĩ: Ứng Thư Hoán đang thử mình à?

Đúng vậy, Kỷ Nguyên đã có suy nghĩ này vào đêm qua.

Dù sao thì, anh chỉ là một linh hồn vô chủ nhập vào trong cơ thể này, mặc kệ Ứng Thư Hoán và nguyên chủ trước kia có bằng mặt không bằng lòng thế nào, vậy cũng là “Một ngày là vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa*”.

(*)Một ngày là vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa:一日夫妻百日恩 Nhất nhật phu thê bách nhật ân. Câu nói này bắt nguồn từ truyền thuyết về Đổng Vĩnh và Thất tiên nữ. Tương truyền bảy vị tiên nữ của Ngọc Hoàng Đại Đế hạ phàm. Nàng tiên thứ bảy – cô con gái út của Ngọc Hoàng đã phải lòng một chàng trai thật thà tên Đổng Vĩnh. Thất tiên nữ và Đổng Vĩnh nên duyên vợ chồng, nhờ cây hòe cổ chứng giám, nếu cây hòe cổ không cất lời thì tức là hai người hữu duyên vô phận, nếu như cây hòe cất lời thì nhân duyên của hai người được trời cao chúc phúc. Cảm động trước tình cảm của hai người, cây hòe cất tiếng nói, nhưng vì quá kích động, cây hòe nói nhầm “trăm năm hòa hợp” (百年合好) thành “trăm ngày hòa hợp” (百日合好). Vậy nên Thất tiên nữ và Đổng Vĩnh chỉ có thể làm vợ chồng trăm ngày, từ đó có câu nói “một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa.

Trước đó Kỷ Nguyên không chút do dự mà dọn ra khỏi nhà họ Ứng, bao gồm cả việc khăng khăng đòi ly hôn sau đó, chính là vì tránh để cho Ứng Thư Hoán nhìn ra có cái gì không ổn.

Đáng tiếc, độ nhạy bén của đối phương cao hơn anh suy nghĩ rất nhiều, anh mới trở về nhà mấy ngày, Ứng Thư Hoán cũng đã nghi ngờ rồi sao?

Lòng nghi ngờ…

Sau khi Kỷ Nguyên trọng sinh, cũng không có bắt chước tính cách và hành vi của nguyên chủ, dù sao thì nguyên chủ thật sự có hơi hèn nhát, Kỷ Nguyên không thích cái tính cách này.

May mà mối quan hệ xã hội của nguyên chủ vô cùng ít ỏi, không có bạn bè, người có thể nhận ra Kỷ Nguyên đã thay đổi cũng chỉ cho rằng anh bị áp bức lâu ngày nên khác xưa, rất hiếm người nhận ra anh không phải là “Kỷ Nguyên”.

Ứng Thư Hoán nghi ngờ anh, chắc chắn hắn đã nhìn thấy thứ gì đó.

Kỷ Nguyên nhớ lại những chuyện xảy ra của hai tháng trước, lỗ hổng duy nhất xuất hiện chỉ có một bức Thanh quân trắc lưu lại ở phim trường ‘Kiêm gia’.

Đúng vậy, tính cách một người thay đổi là điều dễ hiểu, nhưng nét chữ của một người sẽ không thay đổi quá nhiều trong một khoảng thời gian.

Chẳng lẽ Ứng Thư Hoán thấy được bức Thanh quân trắc mà anh viết, tối hôm qua lẻn vào phòng anh, là muốn đối chiếu nét chữ trên cuốn sổ tay của nguyên chủ?

Kỷ Nguyên khẽ cau mày, thầm nghĩ:

Ứng Thư Hoán vốn là người trong giới giải trí, quen biết đạo diễn bộ phim ‘Kiêm gia’ cũng không có gì lạ, nhưng mà hắn ta muốn bức Thanh quân trắc của mình để làm gì? Vì sao hắn lại biết mình viết Thanh quân trắc ở phim trường chứ?

Kỷ Nguyên không nghĩ tới Khương Mẫn đã chụp bức Thanh quân trắc mà anh viết lên vòng bạn bè, anh không quen chơi Wechat, cho nên nên không thể đoán ra được Ứng Thư Hoán làm sao để thấy được nét chữ của anh.

Phù… Quả nhiên vẫn là mình sơ ý.

Lúc Kỷ Nguyên viết xong Thanh quân trắc cũng không định mang về, dù gì cũng chỉ là một thiên tự mà thôi, cũng không hiếm lạ lắm.

Không ngờ phía sau lại ẩn chứa một tai họa ngầm lớn như vậy.

Đúng thế, muốn tồn tại ở thời đại này, vẫn nên chú ý các chi tiết nhiều hơn một chút, tránh cho chuyện bé xé to.

Kỷ Nguyên ngồi trước bàn, trong lòng tính toán đến kế hoạch ly hôn.

Anh nghĩ rằng cho dù Ứng Thư Hoán có phát hiện ra cái gì đi chăng nữa cũng sẽ không dám trực tiếp vạch trần anh, dù sao người tin vào Thuyết Vô Thần* rất nhiều, Ứng Thư Hoán có nói ra cũng không có mấy người tin.

(*)Thuyết Vô Thần: nói nôm na là chỉ tin vào những gì mắt thấy tai nghe hoặc những gì khoa học “chứng minh được”.

Chỉ là… Kỷ Nguyên đang từ từ nghĩ cách để đối phó, anh thất thần uống một thìa canh, mùi vị tinh khiết và nồng đậm lan tỏa khắp khoang miệng, Kỷ Nguyên hơi sửng sốt, nhìn bát canh gà trước mặt mình.

Mới sáng sớm đã uống canh gà rồi?

Kỷ Nguyên hơi kinh ngạc, bảo mẫu nhỏ chưa biết có chuyện gì đó không ổn, còn ở bên cạnh ân cần múc canh cho Kỷ Nguyên: “Anh Kỷ tối hôm qua đã vất vả rồi, hôm nay uống chút canh gà bồi bổ thân thể đi…”

Nhìn dáng vẻ này của bảo mẫu nhỏ, Kỷ Nguyên mới lấy lại tinh thần, biết rằng cô ấy đã nhầm lẫn điều gì.

Anh dở khóc dở cười, buông thìa xuống, hỏi bảo mẫu nhỏ: “Cô biết địa chỉ nhà ông cụ Ứng không?”

Bảo mẫu nhỏ sửng sốt, lắc đầu, trước giờ cô chưa từng đến nhà của ông cụ Ứng, mỗi lần cũng chỉ nghe mấy người Ứng Thư Hoán nhắc qua mà thôi.

Kỷ Nguyên cũng chỉ thuận miệng hỏi, biết rằng không trông cậy tìm được kết quả gì.

Có điều, chuyện này làm anh hạ quyết tâm, vì dao sắc chặt đay rối*, anh quyết định tự mình đi tìm ông cụ để kết thúc cuộc hôn nhân này.

(*)Dao sắc chặt đay rối: giải quyết mọi chuyện một cách nhanh chóng, dứt khoát.

Đương nhiên, vì cẩn thận đề phòng, trước tiên anh cần biết rõ ngày hôm đó Ứng Thư Hoán đến nhà ông cụ moi được tin tức gì, làm hắn khi trở về xem chuyện đó như một bí mật, không hề hé răng nói chữ nào với anh.

Sau khi Ứng Thư Hoán chạy khỏi phòng Kỷ Nguyên giống như chạy nạn, cả đêm đều trợn tròn mắt không ngủ.

Bởi vì một mặt cảm thấy bản thân quá mất mặt, mặt khác ở trong đầu không ngừng tưởng tượng hình ảnh mình và Kỷ Nguyên cùng lăn ngã trên giường.

Lúc ấy chỉ lo hoảng loạn, khi phục hồi tinh thần rồi mới phát hiện thân thể Kỷ Nguyên mềm mại hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.

Giống như một con mèo nhỏ không xương, khung xương cũng không lớn, vòng eo chỉ một vòng tay là ôm trọn được.

Anh ta vì sao lại gầy đi nhiều như thế?

Ứng Thư Hoán cảm thấy chính mình không nên cứ mãi suy nghĩ đến vòng eo của người ta, nhưng nhắm mắt lại, không thể hiểu được vì sao lại nghĩ đến tiếng thở dốc của Kỷ Nguyên bên tai hắn.

Hắn biết không nên có ý nghĩ kia, nhưng ở trong hoàn cảnh lúc đó, hắn quả thực không biết phải làm sao.

Có phải đã lâu rồi hắn chưa giải quyết nhu cầu sinh lý… Vì sao bây giờ lại bắt đầu tưởng tượng chuyện đó với Kỷ Nguyên!

Ứng Thư Hoán không nói nên lời, vỗ mặt, nỗ lực để bản thân quên đi chuyện kia.

Tối hôm qua đã không thành công một lần, cho dù hắn có chuẩn bị cho lần thứ hai thì chắc chắn Kỷ Nguyên cũng đã đề phòng hắn.

Hơn nữa, vì sao Kỷ Nguyên lại phản ứng nhanh như thế? Quá nửa đêm nên không ngủ được ư? Sao lại tỉnh ngay lập tức? Hay anh ta có bí mật gì nên mới có tật giật mình, buổi tối không ngủ ngon được?

Nếu như Ứng Thư Hoán của ngày hôm qua chỉ hơi nghi ngờ Kỷ Nguyên, vậy thì Ứng Thư Hoán của ngày hôm nay có thể chắc chắn rằng Kỷ Nguyên đang che giấu một bí mật.

Hắn lại nhớ đến phản ứng của ông nội khi nhìn thấy bức thư pháp của Kỷ Nguyên, nhớ đến sự thay đổi tính cách bất thường của Kỷ Nguyên, nhớ đến sức mạnh và kỹ năng diễn xuất của Kỷ Nguyên…

Nếu như hắn không phải luôn ở bên cạnh Kỷ Nguyên, Ứng Thư Hoán thật sự không dám nghĩ đến Kỷ Nguyên trước đây và Kỷ Nguyên bây giờ là cùng một người.

Đây đâu chỉ là thay da đổi thịt, đây là con mẹ nó đổi người luôn rồi!

“Anh Ứng? Anh Ứng, anh có nghe không?” Người đại diện quơ tay, gõ vào bản hợp đồng: “Tôi cảm thấy chương trình giải trí này cũng không tệ lắm, hơn nữa họ ra giá cũng cao. Lúc trước mấy người Điền Tin, Hoàng Gia Vũ cũng từng tham gia, khách mời thường trú là Phạm Tuyết và Lý Tư, năm nay có thêm Điền Tin gia nhập, ratings cao nhất ở Lam Đài là 5.6, độ nổi quốc dân cũng khá cao.”

Ứng Thư Hoán nhìn sơ qua kịch bản tiết mục, tên của chương trình giải trí là” Cùng nhau du lịch nào!”, hắn lấy lại tinh thần, gọn gàng dứt khoát nói: “Tôi không đi.”

Người đại diện đau đầu, anh ta biết Ứng Thư Hoán không muốn tham gia hoạt động tạp kỹ, đặc biệt là loại chương trình giải trí cùng nhau hợp tác du lịch với các nghệ sĩ khác.

Ứng Thư dường như trời sinh có một lá chắn cự tuyệt với tất cả những người xung quanh đến vạn dặm, mặc kệ tham gia bất kỳ chương trình gì cũng nhất định không tiếp xúc thân cận với bất kỳ ai, hơn nữa vị thiếu gia này nói chuyện giống y như cây cột điện thẳng tắp vậy, độc miệng lên có thể phá bỏ cả tổ chương trình, việc này không ai đối phó được!

Cũng may Ứng Thư Hoán vẫn còn hiểu được, biết bản thân không thích hợp tham gia chương trình giải trí, nên đã giảm bớt số lần tham gia rất nhiều, dành hết toàn tâm toàn ý cho các bộ phim, mấy năm nay, mặc dù hắn chỉ có tham gia diễn ba bộ phim điện ảnh, nhưng mỗi một bộ danh tiếng và tỷ suất người xem đều cao, phòng bán vé đều phá 30 trăm triệu, thậm chí có một bộ phim Tết Âm Lịch đã phá 60 trăm triệu, địa vị của Ứng Thư Hóan trong phòng vé từ xưa đến nay, không hề có người phá được kỷ lục của hắn.

Vì vậy nên đạo diễn vẫn muốn mời hắn, tuy rằng thù lao đóng phim cao, nhưng tuyệt đối có thể giúp bọn họ phá doanh thu phòng bán vé.

Người đại diện há miệng thở dốc, đang muốn khuyên điều gì đó, nhưng không nói nên lời.

Bởi vì, nếu như một nghệ sĩ bình thường nhưng tự cho mình là giỏi, bảo không muốn đi, người đại diện có thể lập tức lấy hợp đồng và công ty sẽ đóng băng toàn bộ hoạt động ra đe dọa đối phương.

Hoặc là nâng cao tiền lên một chút, dùng tiền bạc để hấp dẫn đối phương.

Nhưng mà Ứng Thư Hoán không thiếu cái gì cả!

Hắn không muốn đi sẽ không đi, sau lưng hắn cũng không thiếu tài nguyên gì, cùng lắm thì về nhà tiếp tục làm thiếu gia cũng được…

Đúng thật là… Người có tiền lúc nào cũng tùy hứng…

Người đại diện thở dài, chuẩn bị gọi điện thoại trả lời tổ chương trình, Ứng Thư Hoán bên này không muốn đi, đối phương không định đến.

Tổ tiết mục bên đó đoán chừng cũng không có mấy ngạc nhiên, dù sao chương trình giải trí mà Ứng Thư Hoán tham gia chỉ đếm trên đầu ngón tay, mấy năm nay gần như là biến mất khỏi các chương trình giải trí, ngoại trừ có thể nhìn thấy hắn ta trên màn ảnh rộng của phim điện ảnh, Ứng Thư Hoán chẳng khác gì nửa rút khỏi giới giải trí.

Đương nhiên, cho dù có ẩn thân, khắp nơi vẫn còn truyền thuyết của hắn, dù sao thì lực lượng fans của Ứng Thư Hoán rất đông, trong giới giải trí nổi tiếng là người có tiền có thế, cho dù hắn biến mắt trong mắt công chúng, fans của hắn vẫn đi spam ở khắp nơi.

Ứng Thư Hoán nhàm chán lật kịch bản, bỗng nhiên dừng lại ở vị khách quý mà chương trình định mời.

“Khoan đã.” Hắn mở miệng: “Tôi muốn đi.”

Người đại diện không ngờ Ứng Thư Hoán có thể thốt ra như thế, hơi sửng sốt, rất nhanh đã lấy lại tinh thần: “Được rồi! Bây giờ tôi sẽ gọi điện thông báo cho tổ tiết mục.”

Mẹ nó, vị thiếu gia này rốt cuộc cũng đã nghĩ thông suốt? Là thấy bản thân gần đây hết nổi rồi, muốn xào nhiệt độ lại à…?

“Cùng nhau du lịch nào!” Giang Ngọc nói: “Anh hãy xem chương trình này đi.”

Kỷ Nguyên mỉm cười, nụ cười lịch sự, lễ phép như gãi đúng chỗ ngứa, Giang Ngọc: “… Được rồi, tôi biết anh còn chưa có xem. Đêm nay anh về xem bốn tập gần đây đi, thông báo này tôi sẽ xử lý giúp cậu, cậu và Tiểu Vân hai người cùng đi, nếu như có gì không biết có thể học Tiểu Vân….”

Hồ Tiểu Vân ở phía xa sôi nổi nói thêm: “Cái gì em cũng biết hết!”

Giang Ngọc lắc đầu cười một tiếng, bắt lấy cánh tay Kỷ Nguyên không để anh chạy, kiên nhẫn phổ cập kiến thức: “Đừng nghĩ đến việc chạy đó anh trai, để tôi phổ cập kiến thức cho anh, tránh cho đến trường quay lại không biết minh tinh nào cả. Phạm Mạn Tuyết __” Hắn chỉ vào một bức ảnh trên Baidu: “Trông như thế này, hiện tại là một trong những lưu lượng Tiểu Hoa Đán đứng đầu. Tác phẩm tiêu biểu là…”

“Điền Tin, trước đây luôn phát triển ở nước ngoài, hai năm trước mới về nước, đã thành lập phòng làm việc riêng của mình và có nguồn tài nguyên không tệ, nếu có thể làm quen với cậu ta, nói không chừng anh sẽ nhanh chóng tiếp xúc với những tài nguyên trong ngành thời trang….Có điều tính tình của cậu ta không tốt lắm…”

“Lý Tư, đây là một diễn viên gạo cội, là người hài hước, truyện cười cũng nhiều, hơn nữa lượng tương tác rất cao, là anh cả của giới giải trí…”

Vì để phòng ngừa việc buổi tối về Kỷ Nguyên không xem tiết mục, Giang Ngọc đơn giản phổ cập kiến thức chương kỳ tạp kỹ cùng anh: “ ‘Cùng nhau du lịch nào’ là chương kỳ sinh tồn tạp kỹ, cách chơi chủ yếu đại khái là mấy người nghệ sĩ ở chung một tổ, tài chính lúc đầu của mỗi tổ có có khoảng năm trăm tệ, sau đó phải dùng năm trăm tệ ra ngoài du lịch bụi một tuần, đồng thời xác định điều kiện phòng ở và ăn mặc thông qua việc hoàn thành các nhiệm vụ, không được mang theo bất kỳ trang sức và vật phẩm nào có thể đổi thành tiền. Ngoài ra, địa điểm du lịch được chọn không nhất thiết phải là…Có thể du lịch ở địa phương.”

Giang Ngọc nhìn anh đầy ẩn ý: “Tôi nhớ rõ chương trình ‘Cùng nhau du lịch nào’ có một mùa là đi du lịch trong sa mạc, du lịch ở đó mới thật sự là sinh tồn dã ngoại! Đúng thật ratings tập đó cao vô cùng. Anh chỉ cần nhớ rõ tổ tiết mục không giống người thường là được rồi.”

Kỷ Nguyên gật đầu, đứng lên muốn đi ra ngoài mua trà sữa.

Giang Ngọc kéo cánh tay anh lại, nghiêm túc cảnh cáo: “Đăng Weibo.”

Kỷ Nguyên bày ra vẻ mặt không tình nguyện.

Giang Ngọc thở dài: “Tôi biết là anh không có cái gì để đăng, nhưng mà Weibo bây giờ của anh đã sắp biến thành tài khoản zombie* rồi! Chờ khi fans của anh nhiều lên bọn tôi mới giúp anh xử lý được, lúc đầu anh nên chia sẻ sinh hoạt thường ngày, sau khi fans lục lại Weibo của cậu, mới cảm thấy cậu là người có cuộc sống rất sôi động. Nếu như ngay từ đầu studio biến tài khoản của cậu thành khuôn mẫu thống nhất trong giới giải trí, như vậy thì hình tượng của cậu quá giả tạo rồi.”

(*)Tài khoản zombie: Tài khoản từ trước đến này không bao giờ hoạt động, hình đại diện luôn ở trong chế độ ngoại tuyến, không bao giờ check tin nhắn chờ của người khác, trên tài khoản không bao giờ có bình luận, nhật ký hoạt động, và các trạng thái khác…

Kỷ Nguyên gật đầu cho có lệ, cũng chẳng biết có tiếp thu không.

Hồ Tiểu Vân nghe thấy tiếng động ở bên kia, đứng lên: “Anh Nguyên em cũng đi! Em cũng đi đó!”

Giang Ngọc trừng cô: “Em đi cái rắm! Em nhìn thịt trên mặt em đi? Còn muốn lên hình sao? Không được uống! Kỷ Nguyên, cậu cũng không được cho cô ấy trà sữa, tôi mà thấy thì một người sẽ bị trừ hai trăm!”

Hồ Tiểu Vân nước mắt lưng tròng nhìn Giang Ngọc, lại nhìn Kỷ Nguyên, Kỷ Nguyên thở dài: “Nhưng anh ta thật sự trừ quá nhiều.”

Nhìn chiến hữu cách mạng Kỷ Nguyên cũng đã phản bội cô, Hồ Tiểu Vân gào khóc “hu hu” một tiếng.

Khi Kỷ Nguyên xuống lầu, nhìn thấy nam nghệ sĩ Điền Tin của Truyền thông Thời Gian, anh ta cúi đầu gọi điện thoại, nói chuyện giọng nói nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ, lúc Kỷ Nguyên đi qua, còn nghe thấy vài câu “Bảo bối”, “Nhớ em rồi” mấy từ linh tinh.

Điền Tin? Trong đầu Kỷ Nguyên nhớ lại Giang Ngọc yêu cầu anh nhẩm lại những nghệ sĩ từng trải qua, hiện tại Truyền thông Thời Gian đang ưu ái người này, hình tượng bên ngoài thì người cũng giống như tên, là minh tinh được yêu thích đang đi trên con đường nghệ sĩ thực lực, trong vòng cũng không ít fans bạn gái, vẫn luôn công bố mình độc thân.

(*)fans bạn gái = hậu cung thường dùng để chỉ fans thường gọi idols là vợ/ chồng/ người yêu.

Sao lại yêu đương rồi?

Kỷ Nguyên thấy nhưng cũng không ngạc nhiên, dù sao thì bên trong giới giải trí chuyện thật thật giả giả nhiều vô kể, ai nói rõ ràng được?

Ứng Thư Hoán còn không phải sao?

Mặc dù hắn không thông báo với bên ngoài là mình độc thân, nhưng cũng không tuyên bố mình đã kết hôn.

Kỷ Nguyên nói thầm ở trong lòng: Có điều cũng sắp ly hôn rồi, có tuyên bố hay không cũng chẳng sao cả.

Điền Tin nói chuyện điện thoại xong, ngẩng đầu lên nhìn Kỷ Nguyên, ánh mắt lập tức dời đi ngay, giống như nhìn không khí.

Diện mạo của Kỷ Nguyên ở trong giới giải trí nội có thể là nhan sắc hơn người, lại ở phòng làm việc minh tinh Đại Lâu tụ tập, không khó đoán ra anh  cũng là một nghệ sĩ.

Chỉ là bởi vì mới xuất đạo, gần như không có một chút tin tức nào, Điền Tin lơ anh cũng là điều hoàn toàn hợp lý.

Trong vòng danh lợi, với mọi người mà nói thực tế đều rất khắc nghiệt.

Kỷ Nguyên xuống lầu đang định đi mua một ly nước nho nhiều thịt quả nho để uống, đếm tiền của mình mấy lần — anh vẫn còn chưa am hiểu cách thanh toán điện tử.

Đường đi đến cửa hàng Hỉ Trà cũng mất năm phút, nhưng mà đi đường vòng gần đường lớn, xuyên qua hẻm nhỏ cũng chỉ mất có hai phút, Kỷ Nguyên lười biếng nên cũng thích đi hướng hẻm nhỏ.

Hôm nay, anh mới vừa đi đến hẻm nhỏ, đã nghe thấy tiếng kêu cứu của người phụ nữ.

Kỷ Nguyên dừng chân lại, men theo thanh âm đến xem, bên ngoài hẻm nhỏ có hai người đàn ông và một người phụ nữ, thoạt nhìn tuổi người phụ nữ không lớn, quần áo đã bị hai người đàn ông ở xô đẩy đến mức lộn xộn, xốc xếch.

Cô liều mạng kêu cứu, khuôn mặt nhỏ vô cùng tuyệt vọng mà khóc: “Tôi không phải bạn gái hắn ta! Tôi thật sự không phải bạn gái hắn!”

Hai người đàn ông đó cười làm với người qua đường một cái: “Thật ngại quá, tôi và bạn gái đang cãi nhau, cô ấy đang nổi nóng với tôi, thật ngại quá! Tiểu Cầm, đừng gây rối nữa, thật mất mặt đó!”

Cô gái khóc lớn: “Tôi không phải là Tiểu Cầm! Anh buông tôi ra!”

Một người đàn ông khác tự xưng là bạn của hắn ta, vẫn luôn giải thích với người đi người là người anh em của hắn đang cãi nhau với bạn gái, để mọi người chê cười rồi.

Hai người đàn ông đều cao trên một mét tám mươi bảy, trông rất dữ tợn, cơ bắp cuồn cuộn, vừa nhìn đã thấy không trêu vào được.

Có mấy người đi đường dừng lại hỏi thăm, nhưng phần lớn người đi đường đều còn sợ tránh không kịp, sợ cuộc cãi vã của đôi “tình nhân” trẻ tuổi này ảnh hưởng đến mình.

Tiếng khóc của cô gái càng lúc càng bất lực, Kỷ Nguyên nhìn thấy Điền Tin đi qua con hẻm, cả người cô gái ngẩn ra, muốn mở miếng gọi cái gì đó.

Nhưng ngay lập tức, Điền Tin mang mũ và khẩu trang, liếc nhìn cô gái một cách rõ ràng, sau đó giống như không thấy được cảnh này xảy ra, phớt lờ bọn họ rồi bỏ đi.

Giây tiếp theo, Kỷ Nguyên cảm thấy khát vọng sống sót của cô gái đó hoàn toàn biến mất, cả người giống như bị sét đánh ngang qua, mặt đầy nước mắt, thân thể xụi lơ.

Hai người đàn ông kéo cô vào xe, trong nháy mắt lúc bọn họ lên xe Kỷ Nguyên đột nhiên bắt lấy cánh tay của một người đàn ông.

Người đàn ông đó sửng sốt, đang định chửi ầm lên thì phát hiện ra cánh tay của mình như bị hổ kiềm lấy, xương cốt đều muốn gãy!

“A — a a a —” người đàn ông cúi gập về phía sau kêu lên thảm thiết, xoay đầu nhìn Kỷ Nguyên.

Kỷ Nguyên tay trái cầm trà sữa, tay phải trực tiếp bẻ gãy cánh tay của người đàn ông, một người đàn ông khác thấy tình hình không ổn, lập tức tung ra nấm đấm, Kỷ Nguyên lập tức giơ chân đá nát xương bánh chè hắn, người đàn ông cao to một mét tám mươi bảy kia đột nhiên khuỵu hai đầu gối xuống, trực tiếp quỳ trên mặt đất, phát ra tiếng đau đớn, nặng nề.

Kỷ Nguyên nhân cơ hội đó kéo cô gái ra khỏi vòng vây của hai người đàn ông, sau đó cởi áo khoác của mình che đi phần da thịt bị lộ ra ngoài của cô gái.

Bởi vì thấy đánh nhau, nên người qua đường xem náo nhiệt càng đông lên, sôi nổi lấy điện thoại ra quay lại cảnh này.

Kỷ Nguyên quay đầu đi, híp mắt né ánh đèn flash, người đàn ông trên mặt đất bò dậy, Kỷ Nguyên lập tức giơ chân dẫm lên vai hắn ta làm nửa người trên của hắn bất chợt dán trên mặt đất, bả vai lập tức bị lõm xuống.

Anh ra tay rất dứt khoát, lưu loát, chưa bao giờ nhẹ tay với những người cặn bã, gần như là đòn chí mạng, cần phải để cho nửa đời còn lại của hai kẻ không coi ai ra gì này đi đường chú ý hơn.

Mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, đau đớn lan ra khắp người hai gã đàn ông, lúc này, trên đường chỉ còn lại lại hai gã đàn ông đang kêu la.

Kỷ Nguyên hỏi cô gái đang sợ đến mức mặt mũi trắng bệch: “Bọn họ là bạn trai của cô à?”

Cô gái lúc này mới lấy lại tinh thần, gào khóc: “Không phải, tôi không quen bọn họ, bọn họ vừa đến đã gọi tôi là bạn gái, muốn kéo tôi lên xe!”

Kỷ Nguyên gật đầu, chỉ di động của cô: “Báo công an đi.”

Cô gái run rẩy lau nước mắt, đôi tay run run mở di động.

Màn hình bảo vệ điện thoại là một chàng trai vui vẻ tràn đầy ánh nắng, đứng dưới ánh đèn sân khấu tỏa sáng rực rỡ, là ảnh chụp của Điền Tin.

Kỷ Nguyên yên lặng một lúc, nhớ đến việc Điền Tin phớt lờ tiếng kêu cứu của cô gái, ánh mắt khiếp sợ của cô, hẳn là… rất khó chịu.

Cô gái báo cảnh sát xong, vừa khóc vừa cúi gập người về phía Kỷ Nguyên: “Cảm ơn anh, cảm ơn anh…”

Lúc này Kỷ Nguyên không biết nói gì cả, kiếp trước của anh không am hiểu việc an ủi cô gái hay khóc giống như Quý Phi, kiếp này cũng thế, bởi vậy cơ thể hơi cứng đờ mất tự nhiên, lộ ra một ít cảm xúc ngượng ngùng.

Anh lạnh lùng mở miệng: “Sau này đừng đợi nghệ sĩ ở dưới lầu công ty, hẻm nhỏ ở đây không an toàn, rất nhiều gã đàn ông có ý xấu phụ nữ tay không tấc sắt như cô.”

Cô gái không ngờ Kỷ Nguyên đã ngay lập tức nhìn ra danh tính của mình, cô ấy hít một hơi, vừa nấc vừa gật đầu.

Kỷ Nguyên nghĩ ngợi rồi đưa ly trà sữa vừa mua cho cô gái: “Cô học thêm ít võ phòng thân, bảo vệ bản thân cho tốt. Không phải lúc nào cũng có người giúp đỡ cô.”

Cô gái ngơ ngẩn nhận lấy trà sữa, ngẩng đầu lên nhìn lại thì Kỷ Nguyên đã xoay người đi rồi, chỉ còn lại bóng lưng.

Không bao lâu, tiếng còi cảnh sát vang lên, ba bốn cảnh sát cầm gậy gộc từ trên xe cảnh sát lao xuống dưới.

Mấy ngày kế tiếp, buổi tối Kỷ Nguyên không về biệt thự, mà đến ở nhờ nhà Giang Ngọc.

Ứng Thư Hoán về đến nhà không tìm thấy Kỷ Nguyên, trong lòng cũng không biết là cảm giác gì, có một cảm giác giống như hiển nhiên, lại có cảm giác như mất mác.

Trong phòng, sổ tay và điện thoại đều bị Kỷ Nguyên mang đi, chỉ còn lại hai bộ quần áo.

Vẻ mặt của Ứng Thư Hoán trầm xuống: Quả nhiên, anh ta đoán được mình đang tìm cái gì!

Ha ha, càng làm như vậy càng khả nghi, càng làm như thế càng là chột dạ!

Vì muốn né tránh mình, cho nên bây giờ không thèm nói đến chuyện ly hôn sao?

Ứng Thư Hoán ngồi trên sô pha, không thể hiểu được tại sao lại cảm thấy có một trận lửa giận lớn, lấy điện thoại ra bấm loạn xạ lên, sau đó đăng nhập vào Weibo.

Hắn nhanh trí nghĩ, muốn thử vào lục soát weibo của Kỷ Nguyên, dù sao anh ta mới ra mắt công chúng cách đây vài tuần, Giang Ngọc chắc chắn sẽ chuẩn bị cho anh ta một cái Weibo nghệ sĩ.

Ứng Thư Hoán đăng nhập vào tài khoản chính của mình, tài khoản chính có hơn tám nghìn vạn fans, tài khoản phụ chỉ có tám tài khoản zombie của fans.

Tên là “Kiều Đường Pudding”, mỗi ngày đã chia sẻ một ít ảnh chó mèo, hoàn toàn không đoán ra được đây là tài khoản phụ của Ứng Thư Hoán.

Hắn tìm kiếm một lúc mới thấy tài khoản của Kỷ Nguyên, tài khoản chỉ có xác thực chính thức, mà phòng làm việc còn chưa mua fans cho anh ta, chỉ có hai ba cái tài khoản zombie theo dõi, vô cùng đáng thương.

Ứng Thư Hoán tất nhiên không định theo dõi Kỷ Nguyên, bằng không ID dễ thương của hắn sẽ quá dễ thấy trong tài khoản fans zombie.

Hắn nhìn thoáng qua tài khoản weibo của Kỷ Nguyên hôm nay không có đăng cái gì cả, nhạt nhẽo y như con người của anh ta vậy.

Ứng Thư Hoán đổi giao diện, chuyển đến hot search, nhìn thấy hot search đang đứng đầu: #Điền Tin hăng hái làm việc nghĩa.#

Cái gì mà hăng hái làm việc nghĩa?

Điền Tin mà hắn biết là kẻ giống như một con ngựa không biết mệt mỏi, lúc nào cũng đều có thể động dục.

Không biết tại sao công ty lại tạo cho hắn ta hình tượng một chàng trai đơn thuần với nụ cười tỏa nắng, Ứng Thư Hoán cảm thấy giả tạo muốn chết.

Ngựa cũng có thể hăng hái làm việc nghĩa? Hắn ta không làm phiền các cô gái khác là tốt lắm rồi.

Ứng Thư Hoán trợn mắt, bấm vào xem, thật đúng là video của Điền Tin đang làm việc nghĩa.

Là ảnh chụp của người qua đường, hình ảnh của video cũng không rõ ràng, hình như là chụp ở lầu hai.

Video đã được cắt ghép, hiện trường có hai người đàn ông đang bắt cóc một cô gái, tiếp theo là Điền Tin đi đến từ phía bên kia thấy cô gái này.

Ngay lập tức, màn hình tạm dừng, sau đó chuyển tiếp, hai gã đàn ông bị “Điền Tin” với hình bóng mơ hồ hai ba cái đã giải quyết xong, ra đòn đẹp mắt và cảm giác an toàn từ trên trời giáng xuống khiến không ít người qua đường cảm thấy thích thu khi xem màn hình, trong màn hình xuất hiện hai tên lưu manh đang nằm la hét trên mặt đất.

Phải nói rằng, cư dân mạng xót xa biết bao nhiêu khi cô gái trước mặt bị xúc phạm, cảnh sau thì được xả giận bấy nhiêu!

Video phía dưới, fans đầy tự hào nói đây là anh nhà bọn họ, mà dân cư mạng cũng tỏ ra rất phẫn nộ, và khen ngợi Điền Tin không dứt miệng:

“Nên vậy!”

“Kẻ xấu nên chết đi!”

“Nửa thân dưới nên thiến đi!”

“Điền Tin thật sự làm tốt lắm!”

“Anh ấy thật sự là nam minh tinh không giữ hình tượng trong giới giải trí, tôi muốn nói những nghệ sĩ trong giới nên tích cực hơn, nhấn like cho Điền Tin.”

“Cảm ơn mọi người đã khen ngợi của anh tôi, nhưng đây là việc anh ấy nên làm, tôi tin rằng cho dù có là ai thấy cảnh này cũng sẽ ra tay giúp đỡ.” 

“…”

Chỉ có Ứng Thư Hoán, ở trên sô pha xem video, sau đó cả người đều đứng bật dậy.

“Con mẹ nó đồ chó má!” Ứng Thư Hoán cả người bị sốc: “Mẹ nó người này là Điền Tin hả? Đệt mẹ, người trong video này không phải là Kỷ Nguyên sao!”

Đúng vậy, chắc chắn là Kỷ Nguyên!

Video rõ ràng là đã trải qua cắt ghép, người xuất hiện từ đầu chính là Điền Tin, nhưng hình bóng mơ hồ đánh người đó cho dù có hóa thành tro thì Ứng Thư Hoán cũng nhận ra được!

Góc độ giơ chân này, tư thế đánh nhau quen thuộc này, dù có mosaic*, Ứng Thư Hoán cũng không đoán lầm được!

(*)mosaic: là làm mờ hình ảnh, nếu trong bài báo có nhân vật minh họa cho tin thường thì sẽ được làm mờ hình ảnh, tránh cho người kẻ bị trả thù, che đậy những hình ảnh không thích hợp để xem.

Con mẹ nó! Ai mà biết ai bị đánh chứ!

Cái này tuyệt đối không thể là Điền Tin! Chính là Kỷ Nguyên!

Lúc này, Ứng Thư Hoán bỗng nhiên cảm giác vô cùng tức giận.

Vốn dĩ hắn còn giận Kỷ Nguyên, nhưng Kỷ Nguyên là vợ hắn, hai vợ chồng bọn họ có thể đóng cửa lại rồi tức giận.

Nhưng mà, tuyệt đối không thể để người ngoài chiếm tiện nghi!

Đây rõ ràng chính là Kỷ Nguyên cứu người, dựa vào cái gì mà công lao bị Điền Tin chiếm mất?

Ứng Thư Hoán cảm giác tức nghẹn không nói nên lời, càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng không đáng.

Kỷ Nguyên có thể cảm thấy tủi thân hay không? Hắn cũng chưa làm Kỷ Nguyên chịu quá nhiều oan ức —  À, không đúng, Kỷ Nguyên tủi thân chạy đi,  đến bây giờ còn chưa trở về — Hắn càng tức giận vì sao lại thế này…

Điền Tin là ai? Người thích nhúng tay vào chuyện của người khác?

Ứng Thư Hoán lập tức chuyển đến tài khoản âm dương quái khí nói một câu —Weibo của hắn do chính hắn kiểm soát, người đại diện của công ty cũng không dám hỏi đến:

@ Ứng Thư Hoán: Nghe nói cơm có thể ăn bậy, chưa từng nghe qua người có thể nhận vơ ‘icon nghi ngờ’

Tài khoản chính của Ứng Thư Hoán không thường đăng Weibo, bởi vậy một khi đăng Weibo thông thường đều phải lên hot search.

Chị em Cấm Vệ Quân nghe tin mà đến, năm giây ngắn ngủi, chuyển tiếp cũng đã phá mười vạn, có thể thấy được sức khủng bố của fans Ứng Thư Hoán đến đâu.

Sau khi gào khóc xong, mợi người mới đoán ra Weibo của Ứng Thư Hoán có gì đó không đúng lắm, nhìn thế nào cũng thấy giống như ẩn ý về Điền Tin?

Đặc biệt là, hai cái hot search này một trên một dưới, vô cùng buồn cười.

# Ứng Thư Hoán đăng Weibo hư hư thực thực đầy ẩn ý. #

# Điền Tin hăng hái làm việc nghĩa. #

Chị em Cấm Vệ Quân luôn luôn có ác cảm với các nam nghệ sĩ toàn giới giải trí, bởi vậy lập tức theo ý của Ứng Thư Hoán, bắt đầu phân tích thấy việc nghĩa hăng hái làm trên Weibo của Điền Tin.

Một fans đại tỷ của Cấm Vệ Quân đã đăng Weibo: Không thể nào, không thể nào, không thể nào, ai làm video cũng biết đây là video cắt ghép đúng không? Nếu như nói hăng hái làm việc nghĩa, vậy thì phát bản hoàn chỉnh đi? ‘ icon xấu hổ’

Cấm Vệ Quân cũng trả lời bên dưới, nói:

“Đúng vậy, đúng vậy, lúc xem thấy có hơi kỳ lạ…”

“Hơn nữa quần áo trước và sau cũng không giống nhau, có thể chụp hình để đối chiếu, tuy rằng nhìn qua rất giống, nhưng chi tiết lại không giống?”

“Trước nay chưa từng nghe nói Điền Tin biết võ, anh trai ở đoạn sau của video rõ ràng là người biết võ ‘icon cạn lời’ ”

“Trả lời lầu trên, nếu như vị Đại Vương nhà hắn biết võ thật, người ta đã sớm marketing rồi!”

“…”

Cùng lúc đó, Giang Ngọc đang ở trong phòng tức đến hộc máu, bỗng nhiên thấy Ứng Thư Hoán đăng Weibo này, ngẩn cả người.

Đúng vậy, buổi chiều hắn đã thấy Điền Tin mua hot search, hơn nữa từ Kỷ Nguyên mà biết được ngọn nguồn, Giang Ngọc đã ở trong phòng chửi ầm lên, nói gì mà từ trước đến nay chưa thấy qua người mặt dày vô sỉ như vậy.

Tiếc là thời điểm buổi chiều hắn không đi cùng, hơn nữa camera giám sát trong con hẻm cũng hỏng rồi, từ người qua đường quay phim chụp hình, Giang Ngọc không thể tìm được cái gì chứng minh người trong video là Kỷ Nguyên.

Hơn nữa…

Kỷ Nguyên vừa mới xuất đạo, không fans không bối cảnh, đối mặt với lưu lượng idol như Điền Tin, đánh nhau với fans bọn họ nhất định sẽ bị xé đến không còn manh giáp.

Nếu Kỷ Nguyên có ít fans, Giang Ngọc còn dám thử xé xem, hiện tại không có tài nguyên và thực lực nhất định, nói không chừng sẽ bị phòng làm việc của đối phương đè chết.

Không ngờ, trong buổi tối lại đột nhiên xoay chuyển một trăm tám mươi độ, Ứng Thư Hoán bất ngờ đăng Weibo.

Thật sự mà nói, Giang Ngọc rất bất ngờ.

Bởi vì Ứng Thư Hoán thoạt nhìn không giống kẻ thích lo chuyện bao đồng, có điều, Weibo của Ứng Thư Hoán vẫn như trước đây thích chọc người khác tức giận…

Giang Ngọc có thể tưởng tượng được vẻ mặt đang dạt dào đắc ý của phòng làm việc Điền Tin khi nhìn thấy weibo của Ứng Thư Hoán, biểu cảm lập tức chuyển thành kinh hãi.

Nói không chừng cũng chưa đoán ra bản thân đã đắc tội Ứng Thư Hoán như thế nào….

Xem ra quan hệ của Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên sâu sắc hơn hắn tưởng tượng?

Giang Ngọc sờ cằm.

Giang Ngọc còn nhớ lúc Ứng Thư Hoán mười mấy tuổi, trên Weibo không ai dám mắng chửi hắn ta cả.

Bởi vì hắn và người khác không giống nhau, tuổi hắn còn nhỏ, thích để tâm vào chuyện vụn vặt, ai chửi hắn, hắn đều chửi lại, hơn nữa sức ảnh hưởng của hắn, bị người chửi tất nhiên rất thảm…

Người ta nói hắn đưa fans đi bạo lực mạng, Ứng Thư Hoán không hề gì, có lẽ tai tiếng lung tung của hắn quá nhiều, nhưng tai tiếng không phải của mình, trong lòng đứa nhỏ chỉ có suy nghĩ đơn giản: anh dám mắng tôi, nhất định phải chuẩn bị tốt tâm lý nghe tôi mắng lại.

Muốn kiện, hắn cũng không sợ, dù sao nhà hắn có rất nhiều tiền để đáp trả, anti-fans muốn kiên hắn, chịu thiệt chỉ có anti-fans.

Nói tóm lại, chính là bất khả chiến bại trên Weibo.

Sau đó hắn lớn lên, đã kiềm chế lại hơn.

Giống hôm nay trên Weibo chỉ thiếu gọi tên họ mắng chửi, đã thật lâu chưa từng có chuyện như vậy.

Hai tiếng sau, Điền Tin đứng ra đã phát một cái Weibo vô cùng vô tội:

@Điền Tin là cục cưng: Tôi không biết mình đã làm sai cái gì, chẳng lẽ không nên làm như vậy sao?

Mùi hương hoa sen trắng ngập tràn, ý tứ trên Weibo cũng rõ ràng, có một chút gọi là uy hiếp Ứng Thư Hoán, phiên dịch ra: Tôi chưa hề gây chuyện với anh, bây giờ trên đời này hăng hái làm việc nghĩa đều bị xem là trò cười sao? Cái con người anh hùng bàn phím này ở trên mạng quản trời quản đất, có bản lĩnh thì tự mình đứng lên làm đi?

Quả nhiên, fans của anh ta sôi nổi nhắn lại:

“Anh à bọn em tin tưởng anh, đừng quan tâm đến người hẹp hòi ích kỷ.”

“Đúng vậy, những người đó nhìn thấy cảnh tượng như vậy nhất định sẽ xoay người rời đi thôi.”

“Ha ha, ỷ vào chính mình là phú nhị đại, trong nhà có ít tiền làm xằng làm bậy mà thôi.”

Những lời này làm chị em Cấm Vệ Quân bùng nổ.

Vòng Fans có câu nói gọi rằng chọc ai cũng không nên chọc Cấm Vệ Quân, bởi vì người của đối phương nhiều, sức chiến đấu rất mạnh, xé lên chỉ có bị các cô bị nghiền nát thôi.

Trên Weibo bắt đầu đánh nhau vô cùng náo nhiệt.

Công ty Điền Tin không ngạc nhiên lắm khi thấy cảnh này.

Nếu Ứng Thư Hoán muốn cho bọn họ nhiệt độ, vậy đưa cho đi, nhiệt của Ứng Thư Hoán cũng không phải dễ cọ, có thể cọ liền cọ, hắc hồng cũng là hồng.

Hơn nữa bọn họ biết camera theo dõi ở hẻm nhỏ bị hư, vả lại cô gái bị bắt cóc là fans của Điền Tin, sáng sớm công ty đã liên hệ với cô gái kia, lén liên hệ hứa hẹn cho cô phúc lợi ăn cơm với Điền Tin, yêu cầu cô giữ bí mất vì Điền Tin.

Nói cách khác, hiện tại không có chứng cứ gì chứng minh Điền Tin mạo danh công lao.

Tới ngày hôm sau, cuộc thảo luận về vấn đề này trên Weibo tương đối ổn định lại.

Cơ bản mọi người cho rằng Ứng Thư Hoán không có việc gì làm nên tìm niềm vui, nhưng mà xem các ảnh tự sướng của Ứng Thư Hoán trên Weibo, như một kỳ tích đều tha thứ cho chuyện Ứng Thư Hoán không có việc làm nên tìm niềm vui.

Dù sao thì đối với người đẹp — cộng đồng mạng đều rất khoan dung.

Hơn nữa Ứng Thư Hoán là cộng đồng mạng nhìn lớn lên, từ năm bốn tuổi bắt đầu tiến vào giới giải trí đến bây giờ đã gần hai mươi hai tuổi, mọi người càng khoan dung với hắn hơn.

Ở trong mắt bọn họ, Ứng Thư Hoán chính là một tiểu tác tinh* có tiếng giới của giải trí, tác tinh xinh đẹp cũng rất đáng yêu, hơn nữa thực lực của ảnh đế trong và ngoài nước là khác nhau, làm người ta không thể nhận ra các sai lầm chuyên môn của hắn, bởi vậy đánh giá của người qua đường về hắn vẫn rất tốt.

(*)Tiểu Tác Tinh: từ ngữ mạng chỉ người thích làm ra vẻ, trông rất gượng gạo, kém duyên.

Ngay ở thời điểm sự việc lắng xuống, một trạm tỷ nổi tiếng của gia đình Điền Tin, vốn dĩ là fans tuyến đầu, bỗng nhiên phát biểu một đoạn dài trên Weibo để thoát fans.

Đoạn thứ nhất chính là:

“Điền Tin, có đôi khi tôi thật không biết tôi yêu anh, hay là do tôi ảo tưởng về anh.”

“Không, anh nói dối được thì nói quá nhiều, nói dối hay đến nỗi anh còn tin vào điều đó, mà tôi cũng trở thành nạn nhân của những lời nói dối của anh.”

“Anh dám đường đường chính chính đứng ra, nói cho mọi người, ngày đó khi tôi bị hai gã đàn ông kia vũ nhục, gạ gẫm, người cứu tôi là anh sao? Vẫn nên để tôi thay anh nói, ngày hôm đó, tôi nhìn anh, xa lạ đến đáng sợ!”

“Tôi đuổi theo hình bóng của anh vô số lần, điều duy nhất lúc này đây thật sự khiến tôi lạnh sống lưng! Làm tôi thật sự tuyệt vọng! Làm cho tình yêu và sự chân thành của chúng tôi bị anh dẫm dưới chân!”

“…”

Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, vòng fans vốn dĩ đang yên tĩnh lại sôi trào lên.

Bình luận

Truyện đang đọc