Ở TRONG VĂN TỔNG TÀI LÀM CỰC PHẨM NAM PHỤ

Sáng hôm sau, Cục Cảnh Sát bên kia tìm được Kỷ Nguyên, nói là thấy Kỷ Nguyên hăng hái làm việc nghĩa như một công dân nhiệt tình, Cục Cảnh Sát bên kia thương lượng một chút, quyết định khen thưởng cho hành động của Kỷ Nguyên.

Do đó, đã tặng một lá cờ thưởng, phía trên còn có một cái được phát xuống dưới, còn chưa mở ra, một chiếc bình giữ nhiệt màu xám cho người trung lão niên dưỡng sinh do lãnh đạo Cục Cảnh Sát gửi tới, phía dưới được khắc một hàng chữ nhỏ: Đồ chuyên dụng của các đồng chí Cục Cảnh Sát Kiến Kinh.

Kỷ Nguyên còn rất thích cái bình giữ nhiệt này, ngày hôm sau liền lôi ra dùng, bỏ một ít cẩu kỷ cùng lá trà ở bên trong, xách vào phòng hóa trang.

Suất diễn vai Long Nguyệt của Kỷ Nguyên trong đoàn làm phim Kinh tiên không quá nhiều, chủ yếu tập trung ở chỗ này mấy ngày.

Đoàn làm phim cũng không phải dựa theo trình tự đóng phim bình thường để quay chụp, tiết tấu còn nhảy cóc rất nhanh, nếu là một cảnh —— tỷ như ăn cơm tối chẳng hạn, vậy sẽ vì tiết kiệm thời gian, toàn bộ suất diễn ăn cơm tối sẽ được quay hết.

Mấy ngày gần đây, suất diễn đóng chung giữa Kỷ Nguyên cùng nam diễn viên nhí trong vai nam chính Hàn Vân sẽ kết thúc, kế tiếp là công đoạn diễn cùng Lục Giác Hành.

Còn Điền Tín sau khi bị anh tẩn cho một trận, liền rất ít khi chạy tới gây phiền toái.

Dưới sự sắp xếp của tổ đạo diễn, phòng hóa trang của Kỷ Nguyên và Lục Giác Hành xác nhập lại một chỗ.

Thời điểm Lục Giác Hành hóa trang nhìn thấy anh dùng bình giữ nhiệt, tò mò hỏi một câu, Kỷ Nguyên ăn ngay nói thật, Lục Giác Hành mỉm cười một chút.

Kỷ Nguyên không hiểu vì sao đối phương muốn cười, chỉ là lúc Lục Giác Hành cười rộ lên lại càng giống sư huynh hơn mấy phần.

Khi ra cửa, fans nhà Lục Giác Hành đã sớm chờ đợi để quay chụp hành trình anh ta tan tầm.

Tạo hình hôm nay của Lục Giác Hành là kiểu buộc tóc đuôi ngựa cao, vừa đặt chân ra ngoài, Kỷ Nguyên liền nghe thấy tiếng fans la hét chói tai.

Mấy cô gái này mới năm giờ sáng đã chạy tới đây chiếm vị trí, có nhóm chờ ở cửa thang máy, có nhóm canh ở cổng lớn.

Bảo an cũng chẳng làm gì được, chỉ có thể để bọn họ đuổi theo Lục Giác Hành.

Có cô gái còn quỳ rạp trên mặt đất, lúc nhìn thấy Lục Giác Hành nhà mình đi ra, mới vội vàng đứng dậy.

Thời điểm đi lên xe, có một nhóc trong số đó chạy quá nhanh, run run rẩy rẩy mà té ngã một cái, Kỷ Nguyên mắt thấy đối phương muốn nhân cơ hội này nhào vào người Lục Giác Hành, liền thuận tay đỡ một phen.

Cô gái không ngờ đi được nửa đường còn nhảy ra một cái Trình Giảo Kim, biểu cảm nhanh chóng trở nên cứng đờ.

Kỷ Nguyên lạnh nhạt mở miệng khuyên nhủ: “Đừng làm mấy chuyện nhàm chán như vậy.”

Gương mặt cô nhóc đỏ bừng trong nháy mắt.

Suất diễn hôm nay là cảnh Long Nguyệt gặp gỡ nữ chính do Lưu Thư Cầm đảm nhiệm, Long Nguyệt cũng không phải dùng nhân cách thứ nhất của mình cho buổi sơ ngộ đầu tiên với nữ chính.

Hắn là bị dẫn ra nhân cách thứ hai, kiêu ngạo cuồng vọng nằm trên một cây hoa đào, bị nữ chính nhìn thấy lúc đi ngang qua.

Từ đây, nhân cách thứ hai của Long Nguyệt nhìn trúng nữ chính suốt vạn năm, thậm chí cuối cùng không ngại chết dưới kiếm của đồ đệ, cũng muốn thành thân với nữ chính.

Tổ đạo diễn xem qua cảnh Kỷ Nguyên diễn Long Nguyệt tiên khí phiêu phiêu, có chút chờ mong màn trình diễn hôm nay.

Cũng may Kỷ Nguyên không làm họ thất vọng, anh đã có thể điều khiển nhân vật đến tiên khí phiêu phiêu, đương nhiên cũng có thể lột tả vẻ diễm lệ của nhân vật.

Buổi sáng sau khi quay xong, Kỷ Nguyên liền không còn suất diễn khác nữa.

Anh nhanh chóng tẩy trang, xem tin tức Giang Ngọc gửi cho mình, nói buổi chiều muốn dẫn anh tới nhận một cái tài nguyên mới, là những trang bên trong của bốn tạp chí nhỏ, không gọi là đứng đầu, nhưng đối với một người mới như Kỷ Nguyên mà nói, cái tài nguyên này cũng được coi là phong phú.

Lục Giác Hành mời ăn cơm trưa, buổi chiều anh ta có suất diễn, cho nên lúc ăn cơm không trở về xe, mà là ngồi ăn chung với mọi người.

Kỷ Nguyên cầm cơm hộp, quan sát đỉnh núi cách đó không xa, phát hiện mấy cái camera như ẩn như hiện.

Lục Giác Hành nói: “Cậu là lần đầu làm diễn viên đúng không?”

Kỷ Nguyên xoay đầu, Lục Giác Hành tiếp tục nói: “Bọn họ đều là đại chụp, rất ít fans. Bất quá, chờ sau này cậu trở nên nổi tiếng, sẽ có fans tới chụp cậu.”

Mấy ngày nay, Lục Giác Hành vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói chuyện cùng Kỷ Nguyên, chỉ là mãi vẫn chưa có.

Dẫu sao, vai diễn của bọn họ cần phối hợp rất nhiều, nếu vẫn luôn không trò chuyện, không bồi dưỡng được cảm tình —— cho dù là loại cơ bản nhất —— sau này diễn tình cảm sẽ rất khó khăn.

Lục Giác Hành tìm đề tài nói chuyện phiếm với Kỷ Nguyên, Kỷ Nguyên cũng biết đối phương tò mò một số thứ, chỉ là…….

Chỉ là anh không có cách nào cảm thấy thoải mái.

Gương mặt của Lục Giác Hành, quả thực quá giống với Phó Lạc sư huynh, anh nhìn đến đối phương, mỗi khi nhắm mắt lại, liền hiện ra một màn Phó Lạc giương cung tên muốn giết mình.

Còn nữa, Kỷ Nguyên đã nhìn thấy trên sổ nhật ký, dường như nguyên chủ đơn phương nhận thức Lục Giác Hành từ rất sớm, còn cẩn thận cất giấu tình cảm với đối phương, không cho Lục Giác Hành phát hiện.

Có hai chuyện này, Kỷ Nguyên căn bản không thể bình tâm mà đối đãi với Lục Giác Hành.

Anh cảm thấy Lục Giác Hành cũng là một cái phiền toái, làm một thẳng nam chân chính, diện mạo anh tuấn trong sáng của Lục Giác Hành thật sự không phải khẩu vị của anh.

Anh tương đối thích mấy tiểu cô nương kiều kiều khí khí như quý phi.

Lục Giác Hành cũng không lì lợm la liếm, lấy ca vị của anh ta cũng chẳng cần thiết làm mấy chuyện này.

Nếu Kỷ Nguyên không muốn nói chuyện với anh ta, như vậy anh ta đơn phương nỗ lực thế nào cũng đều vô dụng.

Chỉ là, Lục Giác Hành rất tò mò nguyên nhân trong đó.

Số lần gặp gỡ giữa hai người có thể đếm hết trên đầu ngón tay, vì cái gì Kỷ Nguyên lại có cảm tình vi diệu như vậy?

Đồng thời, không thể phủ nhận, Lục Giác Hành cũng bị khí chất độc đáo trên người Kỷ Nguyên thu hút, từ trước tới nay anh ta chưa thấy qua người nào như vậy, trên người Kỷ Nguyên có một loại cảm giác cô độc khó tả.

Rõ ràng đối phương đứng ở giữa đám người, nhưng lại rất xa cách, đem chính mình ngăn cách với tất cả mọi người, giống như bản thân không thuộc về thời đại này.

Ít nói, hệt như con búp bê bằng sứ xinh đẹp.

Lục Giác Hành mở miệng: “Chúng ta thêm Wechat đi, cậu có gì không hiểu có thể trực tiếp hỏi tôi.”

Kỷ Nguyên không từ chối, thời điểm hai người trao đổi Wechat, bởi vì nguyên nhân muốn quét mã, đầu dựa vào rất gần nhau.

Trạm tỷ ngồi xung quanh chụp ảnh đều che miệng, kích động phát ra tiếng thét chói tai.

Gần đây Ứng Thư Hoán không có lịch trình gì.

Buổi tối hôm kia sau khi hắn cùng fans ồn ào một trận về chuyện hôn nhân của mình, mấy ngày kế tiếp cũng chưa có hứng lên mạng.

Bây giờ fans nhà hắn đang chuẩn bị tiếp ứng sinh nhật vào tháng 11, cho nên không rảnh mà cãi nhau với ai kia, Ứng Thư Hoán lại có vẻ giống mấy kẻ rảnh rỗi sinh nông nổi.

Hiện tại chỉ cần Ứng Thư Hoán vừa đi ra ngoài, mặc kệ là sân ga giao thông cộng hay là xe bus, hoặc là trạm tàu điện ngầm, toàn bộ đều có đủ loại poster từ to lớn của hắn.

Có thể làm tới trình độ này, cả giới giải trí cũng chỉ có mình fans của Ứng Thư Hoán.

Nhưng thật ra, sinh nhật vào tháng 11 chỉ là ngày trên chứng minh thư, còn sinh nhật chân chính của Ứng Thư Hoán phải chờ tới tháng 12.

Thông thường, sinh nhật vào tháng 11, hắn đều ở cùng fans, tìm một cái sân khấu, lại chuẩn bị một vài tiết mục, năm nào cũng như vậy.

Mà sinh nhật tháng 12 của hắn mới là cuộc tụ hội đỉnh cấp mà toàn bộ giới thượng lưu đều để ý tới.

Đến lúc đó, sinh nhật của Ứng Thư Hoán sẽ được cử hành tại công quán lịch sử, Ứng lão gia tử cũng sẽ có mặt tại yến hội sinh nhật, mấy nhân vật có tiếng hô mưa gọi gió đều sẽ chạy tới bữa tiệc này, ăn cơm cùng chúc mừng sinh nhật chỉ là thứ yếu, quan trọng là tới để kết giao bằng hữu, tạo mối quan hệ.

Nghĩ đến ông nội nhà mình, Ứng Thư Hoán ngồi chỉnh tề ngay tắp lự.

Hắn nhớ rõ, ông nội còn bá chiếm một phần thư pháp của Kỷ Nguyên kìa!

Ứng lão gia tử bảo hắn đi điều tra bức thư pháp này là ai viết, sau lại bị hắn có lệ cho qua.

Dựa theo tính tình của ông già, nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ, cũng chẳng biết lâu như vậy rồi, ông nội có tìm ra tác giả của bức thư pháp không nữa…..

Hẳn là tìm không thấy đi.

Mặc dù Ứng lão gia tử thần thông quảng đại, nhưng nhân mạch ở giới giải trí vẫn có chút khiêm tốn.

Cầm một bức thư pháp để tìm chủ nhân ở chốn Kiến Kinh này, nếu không có phương pháp nào, thì chẳng khác gì mò kim đáy bể.

Ứng Thư Hoán nhớ tới thư pháp của Kỷ Nguyên, liền hối hận lúc trước mình đã tiện tay đem nó cho ông nội.

Bằng không tới chỗ ông nội đòi về?

Đúng lúc đã lâu hắn không về thăm ông.

Ứng Thư Hoán lê người đi tìm Ứng lão gia tử, còn chưa ra khỏi cửa, đã bị chiếc xe ở phía trước ngăn lại.

Xe này hắn nhận thức được, là xe của mẫu thân đại nhân Mộ Ấu Lan nhà hắn.

Mộ Ấu Lan vẫn mang theo khí tràng quý phái điển hình, xách theo một cái túi bản giới hạn, là loại toàn cầu chỉ sản xuất 50 cái, giá cả đều có thể sánh ngang với một chiếc siêu xe, chậm rãi tiến vào.

“Con đi đâu thế?” Mộ Ấu Lan phát hiện Ứng Thư Hoán muốn ra cửa, theo bản năng hỏi một câu.

Ứng Thư Hoán: “Con tới chỗ ông nội.”

Mộ Ấu Lan nói: “Đi thương lượng chuyện ly hôn với Kỷ Nguyên sao?” —— Hiển nhiên, đây là chuyện bà quan tâm nhất.

Ứng Thư Hoán ngượng ngùng cười cười, hiện tại, hắn có chút không biết phải trả lời Mộ Ấu Lan ra sao.

Chuyện tới bây giờ, đến tột cùng hắn vẫn muốn ly hôn sao?

Vấn đề này, ngay cả bản thân hắn cũng không rõ.

Hôm nay Mộ Ấu Lan tới còn vác theo một khuôn mặt âm trầm, cầm chiếc túi sang trọng cũng không thể giảm bớt cảm xúc của bà.

Bà ném chiếc túi phiên bản giới hạn lên trên bàn, giọng nói như ra lệnh: “Tiểu Hoán, mẹ nói cho con biết, cuộc hôn nhân này nhất định phải chấm dứt.”

Ứng Thư Hoán khó hiểu: “Vì sao?”

Vừa mở miệng liền cảm thấy chính mình giống như không muốn ly hôn, cảm thấy lúng túng, đành bổ sung một câu: “Không phải anh ta muốn ly hôn à, chẳng lẽ con còn có thể quỳ xuống xin anh ta đừng rời đi?” Ý tứ là, không cần mẹ nói con cũng muốn ly hôn.

Mộ Ấu Lan trừng mắt liếc hắn một phen: “Con thành thật nói cho mẹ, có phải con lừa mẹ hay không. Lần trước con nói Kỷ Nguyên đánh nhau với mình, thật ra không phải, đúng không? Là chú của Kỷ Nguyên – Thẩm Kiến Thành liên hợp với nó hạ thuốc cho con, có phải không?”

Ứng Thư Hoán có điểm chột dạ.

Mộ Ấu Lan mở miệng: “Thẩm Kiến Thành nhất định phải ngồi tù.”

Ứng Thư Hoán gật đầu, cho dù Mộ Ấu Lan không nói, hắn cũng sẽ tìm cách giáo huấn Thẩm Kiến Thành một phen.

Mộ Ấu Lan nghĩ mà sợ lên tiếng: “Con cũng không biết Thẩm Kiến Thành lấy thuốc từ chỗ nào đâu, loại thuốc kích dục này nếu dùng chung với rượu sẽ đi đời nhà ma! Nếu hôm đó con uống chút xíu rượu, bây giờ còn đứng ở đây được sao!”

Ứng Thư Hoán nghe tới thất thần, tận đến khi nghe tới uống rượu, hắn mới sửng sốt một chút: “Rượu?”

Hắn nhớ rõ, buổi tối bị Thẩm Kiến Thành hạ thuốc, bản thân ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.

Không phải hắn uống, mà là Kỷ Nguyên uống.

Biểu tình của đối phương là thống khổ tột cùng, nhưng dưới sự ảnh hưởng của thuốc, hắn không có cách nào phân biệt được biểu cảm của Kỷ Nguyên.

Tối đó Kỷ Nguyên đã uống rượu là cái chắc.

Ứng Thư Hoán thầm xác định, thuốc là bỏ trong cháo, hắn cùng Kỷ Nguyên đều ăn một ít.

Nhưng Kỷ Nguyên cũng có chết đâu, cho nên hắn phản bác Mộ Ấu Lan: “Đừng nghe gió chính là bão, làm gì có thuốc nào lợi hại vậy.”

Chỉ là, trái tim hắn bang bang mà nhảy lên, bởi vì Ứng Thư Hoán nhớ tới một vài chuyện —— chính là từ ngày này, Kỷ Nguyên bắt đầu thay đổi.

Có liên quan tới loại thuốc kia sao?

Mộ Ấu Lan trợn trắng mắt: “Dù sao chuyện này chỉ là mẹ nói cho con biết, mẹ nhất định sẽ xen vào, hơn nữa mẹ sẽ không bỏ qua cho Thẩm Kiến Thành.”

Bà ta lại đây chủ yếu là để xem Ứng Thư Hoán, sau khi bắn một tràng lời nói tàn nhẫn, Mộ Ấu Lan lại ngồi sát bên Ứng Thư Hoán, hỏi con trai cưng nhà mình gần đây có thiếu cái gì không.

Lời nói của Mộ Ấu Lan vẫn luôn quẩn quanh trong lòng Ứng Thư Hoán.

Cái này khiến hắn không thể không trực tiếp đối mặt với vấn đề bản thân vẫn luôn trốn tránh bấy lâu nay: Vì sao Kỷ Nguyên lại trở nên hoàn toàn khác với trước kia?

Nếu là thay đổi chút ít, thì chẳng có gì lạ.

Chính là Kỷ Nguyên giống như đổi một linh hồn khác vậy.

Ứng Thư Hoán rối rắm hồi lâu, gọi điện thoại thoại cho bác sĩ riêng của mình: “Alo, ông đi kiểm tra loại thuốc này một chút, đúng rồi,…… sản xuất ở Malaysia bên kia, tra tác dụng phụ của nó giúp tôi, có thể ăn cùng rượu không? Sau khi ăn sẽ có phản ứng gì?”

Làm xong hết thảy, Ứng Thư Hoán nằm bò trên giường, trước mặt lại hiện lên biểu tình lạnh nhạt của Kỷ Nguyên.

Hắn không thể không thừa nhận, so với trước kia, Kỷ Nguyên bây giờ khiến hắn không dời được tầm mắt, cũng khiến hắn bận lòng cả ngày.

Thành thật mà nói, hắn không muốn Kỷ Nguyên biến trở về…..

Nhưng, nếu Kỷ Nguyên bây giờ không phải là Kỷ Nguyên thì sao?

Ứng Thư Hoán cảm thấy chuyện này quá hoang đường.

Dẫu sao hắn cũng là người theo chủ nghĩa duy vật.

Lúc Kỷ Nguyên rời khỏi đoàn làm phim đi chụp tạp chí, phát hiện toàn bộ biển quảng cáo trên các trạm giao thông công cộng cùng tàu điện ngầm đều đã đổi thành poster Ứng Thư Hoán. 

Khoảng cách tới sinh nhật hắn, 22 tháng 11 ngày càng gần, ban đầu anh dự tính ly hôn với Ứng Thư Hoán trước sinh nhật hắn, trời xui đất khiến thế nào lại dây dưa tới tận giờ vẫn chưa ly hôn, thời gian của hai người vĩnh viễn không khớp, nếu không phải biết rõ Ứng Thư Hoán không thích mình, anh suýt chút nữa còn cho rằng đối phương cố ý.

Cuộc hôn nhân vốn dĩ lung lay sắp đổ này thế mà lại kiên trì tới tận bây giờ vẫn chưa vỡ.

Ngay cả Kỷ Nguyên cũng cảm thấy kinh ngạc.

Sau khi chụp hình tạp chí xong đã là buổi tối, công việc gần đây của Kỷ Nguyên đều là chạy đua với thời gian, cho nên mỗi ngày đều làm việc tới tận khuya, nhưng so với thống khổ làm hoàng đế 007 *ở kiếp trước, hiện tại mà nói, chút lịch trình đó không tính là áp lực gì.

*007 là chế độ làm việc không có thời gian nghỉ ngơi.

Giang Ngọc yêu cầu anh tích lũy giai đoạn đầu, dù sao từ lúc anh xuất đạo tới nay, tuy có nhiệt độ, nhưng tác phẩm trong tay chỉ có một, nếu không nhanh chóng làm ra tác phẩm mới, liền sẽ biến thành trò hề trong giới.

Vội vã nguyên một ngày, lúc về nhà có chút mệt.

Dường như hôm nay Ứng Thư Hoán không ở nhà? Kỷ Nguyên dự định thu thập một ít hành lý, anh không tính toán ở nhà, cũng không có ý muốn ở lâu dài tại nhà Giang Ngọc.

Kỷ Nguyên có một một ít tài chính liền chuẩn bị tìm cho bản thân một căn hộ mới.

Kỷ Nguyên vừa suy nghĩ vừa tắm rửa, vừa xử lý xong xuôi liền nhìn thấy Ứng Thư Hoán trở về.

Tầm mắt hai người dừng ở trong không khí nhìn nhau một chút, đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ.

Ứng Thư Hoán xoay đầu, Kỷ Nguyên cũng thuận thế trở về phòng mình.

“Leng keng” một tiếng, Wechat nhắc nhở có thông báo, là tin tức Giang Ngọc gửi qua:

“Tối nay Cùng nhau đi du lịch công chiếu nửa tập đầu!! Cậu nhớ xem đấy!! Còn có, chuẩn bị quay nửa còn lại!”

Kỷ Nguyên hơi ngạc nhiên: Này liền phát sóng?

“Cốc cốc”, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

Kỷ Nguyên quay đầu, Ứng Thư Hoán đứng ở cửa, vừa nãy hắn nghe được tiếng nhắc nhở từ điện thoại, lại thấy biểu tình của Kỷ Nguyên, liền hỏi: “Giang Ngọc báo cho anh rồi?”

“Ừm.”

Ứng Thư Hoán thoạt nhìn có điểm rối rắm, một lúc sau, hắn mới gian nan mở miệng: “…….. Anh muốn xem trên điện thoại hay máy tính?”

Kỷ Nguyên không có máy tính, điện thoại còn là loại cục gạch hãng Nokia, có thể xem video, nhưng chẳng khác gì xem ppt* cả.

*powerpoint

Ứng Thư Hoán vội vàng bổ sung: “Anh muốn xem trên TV cùng tôi không? Liền xem ở tầng dưới.”

Kỷ Nguyên yên lặng gật đầu, anh cũng phải nhìn một chút biểu hiện của mình trên show Tổng Nghệ đầu tay, nếu có gì không ổn, sẽ dựa vào đó để điều chỉnh.

Trên Weibo, bởi vì Cùng nhau đi du lịch phát sóng vào tối nay, cho nên mấy chị gái Cấm Vệ Quân đã dâng hương tắm gội từ sớm, nghênh đón show Tổng Nghệ đầu tiên sau nhiều năm của Ứng Thư Hoán.

Mặc dù fans của Kỷ Nguyên không nhiều, nhưng cũng tập hợp lại thành một hội, nhóm Nhất Nguyên thông báo cho nhau, lát nữa sau khi chương trình bắt đầu phát sóng, nhất định phải khống bình! Đừng để cho Tổng Nghệ đầu tiên của ca ca không có bọt nước! Còn có, ngàn vạn lần không được trêu chọc hội Cấm Vệ Quân, gặp phải bọn họ, chúng ta tránh đi là được, không cần tiếp xúc chính diện!

Mà trong hiện thực, hai vị chính chủ không có bất kỳ hồi đáp nào —— Ứng Thư Hoán cùng Kỷ Nguyên đều ngồi trên ghế sô pha, lẳng lặng xem quảng cáo.

Ứng Thư Hoán nhân lúc chương trình còn chưa bắt đầu, do do dự dự hỏi một câu: “22 tháng 11 sinh nhật tôi, anh đến tham dự không?”

Bình luận

Truyện đang đọc