Ở TRONG VĂN TỔNG TÀI LÀM CỰC PHẨM NAM PHỤ

Chú thích*  Tu La Tràng:(修罗场) là một cụm từ dùng để miêu tả những chiến trường bi thảm, câu này có nghĩa là trong ba người, ắt có một người đang phải chiến đấu đến chết trong hoàn cảnh khó khăn.

“A Hoán, buổi tối có rảnh không, lát nữa còn cảnh quay đêm, đạo diễn Viên nói muốn tổ chức một bữa tiệc, anh muốn cảm ơn ông ấy đã chọn anh diễn nhân vật này, cùng nhau đi đi?” Kỷ Hy đã thay đồ xong, quay đầu nói chuyện cùng Ứng Thư Hoán.

Ứng Thư Hoán đứng bên cạnh cửa sổ quán rượu thành cổ trong đoàn phim, ánh mắt vẫn nhìn về thứ cách đó không xa, Kỷ Hy cất cao giọng hỏi một câu: “A Hoán, em đang nhìn gì vậy?”

Kỷ Hy hôm nay đến đoàn phim “Thiên Hạ”, Viên Huy Hoàng chỉ đạo một bộ phim nam chủ lịch sử, kể về mối hận thù gia tộc và đất nước, Ảnh đế Lục Giác Hành diễn chính, đảm nhiệm nam chủ.

Kỷ Hy dựa vào tài nguyên của giải trí Đào Tử, giành được vai nam ba.

Ngày đầu tiên anh ta đến đoàn phim, vừa đúng lúc Ứng Thư Hoán được nghỉ ngơi, Kỷ Hy muốn ở trước mặt đồng nghiệp mới thể hiện ra mối quan hệ thân thiết giữa mình và Ứng Thư Hoán, vì thế gọi điện thoại, hỏi hắn có thời gian tới hay không.

Kỷ Hy vốn dĩ không ôm hy vọng, dù sao thì Lục Giác Hành hôm nay cũng đến đoàn phim.

Lục Giác Hành và Ứng Thư Hoán từ trước đến nay không thích nhau, anh ta còn sợ Ứng Thư Hoán sẽ bởi vì Lục Giác Hành mà không đến nơi này.

Không nghĩ tới Ứng Thư Hoán vẫn đến!

Tim Kỷ Hy đập nhanh hơn.

Điều này có nghĩa là… Anh ta ở trong lòng Ứng Thư Hoán vẫn có một ít phân lượng.

Đúng rồi, nói thế nào thì mình cũng cứu Ứng Thư Hoán một mạng… Lại cùng nhau lớn lên, có tình cảm…

Mình… Có lẽ hơi bất đồng rồi.

Kỷ Hy mải suy nghĩ, không chú ý tới trợ lý và chuyên viên trang điểm đều trộm đánh giá Ứng Thư Hoán, đối phương hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi trắng, không tạo hình gì, giống như sinh viên chưa tốt nghiệp.

Trên tay là chiếc ly gần đây hắn thích dùng nhất, chiếc ly thủy tinh phiên bản giới hạn có ống hút do Contigo phát hành năm nay có tên là “Lễ hội âm nhạc dâu tây”, trên chiếc ly thủy tinh ấy có nhiều hình dán con mèo do chính tay hắn trang trí lên, hai màu xanh hồng xen kẽ nhau, ống hút nhựa bị Ứng Thư Hoán dùng răng cắn, mặt trên ly có một cái nắp treo hình quả dâu tây, lúc không uống nước có thể dùng nó đóng ống hút lại.

Ngoại trừ cái này ra, còn có một vài diễn viên quần chúng sau khi kết thúc cảnh quay vẫn chưa chịu rời đi, vây quanh ở bên ngoài, bị bảo an chặn lại.

Kỷ Hy không thấy Ứng Thư Hoán trả lời, chủ động đi tới, nhìn về phía tầm mắt của Ứng Thư Hoán, chỉ thấy một khung cảnh rừng hoa đào, cùng với đoàn phim vừa kết thúc công việc.

Ứng Thư Hoán đang xem người khác quay phim?

Kỷ Hy có hơi sửng sốt.

Kỷ Hy lập tức phủ nhận, không thể nào, mặt trời mọc ở đằng Tây à.

Còn có diễn viên trong giới điện ảnh này khiến Ứng Thư Hoán cảm thấy hứng thú?

Anh ta quá hiểu Ứng Thư Hoán, người đàn ông trẻ tuổi và nổi tiếng trời sinh này có tài năng diễn xuất rất cao, hơn nữa còn rất linh động, tự nhiên, bối cảnh gia thế hùng hậu cùng với cha mẹ hết mực cưng chiều, hay nói cách khác: Ứng Thư Hoán này từ nhỏ đến lớn đôi mắt đều mọc trên đỉnh đầu.

Trên đời này không có người nào hắn có thể coi trọng, hắn chỉ coi trọng chính mình.

Ứng Thư Hoán hơi nhíu mày, vô thức cắn ống hút.

Hàm răng hắn trắng và đều tăm tắp, khi hé miệng ra trông hơi đáng yêu.

Người vừa rồi là ai?

Ứng Thư Hoán đứng ở chỗ này nửa tiếng, lúc đầu chỉ là tùy tiện tìm một chỗ đứng hóng gió và chơi điện thoại, kết quả nhìn thấy đoàn phim đang quay ở bên cạnh, hoa đào rơi đầy trời như mưa, người diễn viên trẻ tuổi đối diện hắn đang ngồi trên lưng ngựa, ấn tượng khắc sâu vào tim.

Nhưng mà lúc hắn đứng trên lầu nhìn xuống, chỉ có thể nhìn diễn viên đối diện một thân hồng y, cho hắn một cảm giác rất thân quen.

Hơn nữa điều khó chịu chính là, trong nháy mắt khi hắn nhìn thấy bóng dáng người kia, không biết vì cái gì, bên má phải lại ẩn ẩn đau!

Nghĩ đến đây, Ứng Thư Hoán đen mặt lại.

Không sai, má phải của hắn, chính là nửa khuôn mặt bị Kỷ Nguyên tát một cái!

Nghĩ đến Kỷ Nguyên, Ứng Thư Hoán lập tức phát hỏa, sự sỉ nhục vì bị Kỷ Nguyên tát trước đây ùa về trong lòng hắn.

Hắn không nghi ngờ mà khẳng định, nếu bây giờ Kỷ Nguyên xuất hiện trước mặt mình, hắn lập tức sẽ đánh đối phương một trận cho ra trò.

Kỷ Nguyên bây giờ là tội đồ, rời nhà trốn đi không nói, còn dám đánh hắn!

Nhớ tới ngày đó, Ứng Thư Hoán sững sờ vì hành vi cả gan làm loạn không xem ai ra gì của Kỷ Nguyên, thậm chí không nghĩ đến việc đã gây rắc rối cho hắn.

Kết quả lùi một bước, càng nghĩ càng giận, đến mẹ còn chưa dám đánh hắn, Kỷ Nguyên dựa vào cái gì mà dám chứ?!

Sau khi đánh hắn xong dựa cái gì mà dám phủi mông rời đi!

Hắn đã phải ở trong nhà dưỡng thương đến ba mươi phút!

Sau ba mươi phút vết đỏ sưng tấy trên mặt hắn mới biến mất!

Con mẹ nó, tức chết đi được.

Ứng Thư Hoán ngay lúc đó đã muốn tìm Kỷ Nguyên, kết quả lúc hắn đang định liên lạc với Kỷ Nguyên, phát hiện bản thân lại không có số điện thoại của anh ta, cũng không có WeChat, thậm chí anh ta ở đâu sau khi trốn ra khỏi nhà cũng không biết nốt.

Lúc đầu óc của hắn phát điên muốn tìm Giang Ngọc, ép hắn ta để tìm ra tung tích của Kỷ Nguyên, nhưng nếu làm như vậy, Giang Ngọc sẽ biết quan hệ của hắn và Kỷ Nguyên.

Như vậy thì không được…

Nếu là hai tháng trước, Ứng Thư Hoán cũng không ngại người ngoài biết mối quan hệ giữa hắn và Kỷ Nguyên, kết hôn cũng làm rồi, còn có thể như thế nào?

Biết thì biết thôi, hắn cũng không phải cái loại dựa vào mặt để kiếm cơm, hắn là dựa vào thực lực của chính mình.

Nhưng — Sự việc lại xảy ra sau khi Kỷ Nguyên đánh hắn!

— Bàn về việc để người khác biết chuyện mình và Kỷ Nguyên kết hôn.

Ứng Thư Hoán lại để ý đến việc mình bị Kỷ Nguyên đánh nhiều hơn… Dù sao chuyện kia cũng quá mất mặt.

Hắn tuyệt đối không nuốt trôi cơn giận này.

Hơn nữa, việc kia tính là gì chứ, còn có, việc xấu trong nhà không thể phơi bày ra ngoài được…

Ứng Thư Hoán hơi khó xử, cho rằng chuyện vợ chồng tốt nhất vẫn nên giải quyết êm đẹp thì hơn.

“Hắt xì.” Kỷ Nguyên hắt hơi một cái.

Giang Ngọc quan tâm hỏi: “Làm sao vậy, bị cảm à?”

Kỷ Nguyên lắc đầu, anh nhận ly nước, uống một ngụm, Giang Ngọc nói: “Buổi tối còn có một bữa tiệc, ăn cơm cùng Viên Huy Hoàng. Là đạo diễn đoàn phim Thiên Hạ, anh quen ông ta à?”

“Ực ực…” Kỷ Nguyên dùng âm thanh uống nước để trả lời Giang Ngọc, ánh mắt của anh khẽ di chuyển, sau đó nhìn chằm chằm cái lá cây.

Giang Ngọc:…

“Được rồi, không biết cũng chẳng sao cả. Tuy rằng diễn viên đoàn phim Thiên Hạ đều có mặt, nhưng ăn một bữa cơm cùng với đạo diễn vẫn khá tốt, cơ hội để tạo dựng mối quan hệ sau này của anh. Hơn nữa, lần trước Viên Huy Hoàng cũng có hứng thú với anh, tôi đi cùng anh, sẽ không có chuyện lớn gì xảy ra đâu.”

Tính cảnh giác của Kỷ Nguyên làm anh lập tức hỏi lại: “Lục Giác Hành cũng đi sao?”

“Đừng nghĩ nhiều.” Giang Ngọc cười nói: “Lục Giác Hành là người nổi tiếng, Ảnh đế người ta bận chết đi được, chạy đến chỗ chúng ta ăn cơm làm gì. Yên tâm, chỉ là ăn cơm cùng đạo diễn, tôi và Viên Huy Hoàng quan hệ cá nhân không tồi, coi như cùng bạn bè ăn một bữa cơm.”

Kỷ Nguyên lúc này nhẹ nhõm hơn.

Rốt cuộc, Lục Giác Hành có phải là đối tượng mà nguyên chủ thích hay không.

Ai biết hắn đã từng tiếp xúc hay quen biết nguyên chủ chứ, tuy rằng Kỷ Nguyên đã mượn xác hoàn hồn chiếm lấy thân thể này, nhưng không có nghĩa là anh muốn tiếp nhận tình cảm của nguyên chủ.

Kỷ Nguyên thích những cô gái xinh đẹp động lòng người hơn là người đàn ông phong lưu này.

Đúng vậy, giới tính của anh vẫn rất thẳng tắp!

Khách sạn do Viên Huy Hoàng đặt, vì để thuận tiện, cho nên đặt tại một nhà hàng Quảng Đông bên cạnh hồ gần chỗ quay phim.

Giang Ngọc vừa đi vừa phổ cập kiến thức cho Kỷ Nguyên, tránh cho Kỷ Nguyên lúc ăn cơm ai cũng không biết: “Lát nữa tôi sẽ giới thiệu Viên Huy Hoàng cho anh, rất dễ nhận ra, ông ta để râu xồm. Còn có chị Vương, là nhà sản xuất, cô gái duy nhất…”

Giang Ngọc vừa dừng xe bước xuống, đã thấy trong bãi đậu xe, hai người Ứng Thư Hoán và Kỷ Hy ở thang máy phía trước.

Giang Ngọc đóng cửa xe, nghĩ thầm: Trùng hợp như vậy sao?

Đây đã là lần thứ hai trong tháng mình gặp được Ứng Thư Hoán.

Giang Ngọc cảm thấy rất có duyên phận.

Kỷ Nguyên cũng thấy được Ứng Thư Hoán, anh hơi sửng sốt một chút, nhưng phản ứng nhỏ hơn Giang Ngọc.

Giang Ngọc nhỏ giọng giới thiệu nói: “Là Ứng Thư Hoán, còn có Kỷ Hy, lần trước chúng ta ăn cơm đã gặp qua. Có điều khi đó hắn đeo kính râm, người vóc dáng cao đó chính là Ứng Thư Hoán… Anh không cần biết hắn làm gì.”

Nội tâm Kỷ Nguyên lặng lẽ chửi thầm: Đợi đã, tôi chẳng những biết hắn, chúng tôi còn biết nhau thông qua một chiếc giường.

Cùng lúc, Ứng Thư Hoán cũng chú ý tới Giang Ngọc.

Vẻ mặt của hắn lập tức thay đổi, ngay chỗ này, Ứng Thư Hoán còn nghĩ muốn tiến lên nắm lấy cổ áo Giang Ngọc, hỏi hắn Kỷ Nguyên đã chạy đi đâu, lập tức bảo anh ta lăn ra đây cho hắn.

Nhưng lý trí nói cho hắn, làm như vậy khiến hắn giống như một thằng ngốc.

Hơn nữa điều này cũng quá cẩu huyết! Vì sao hắn lại muốn túm lấy cổ áo Giang Ngọc để hỏi về Kỷ Nguyên chứ, đây chẳng khác gì tên tra công tự chui đầu vào đống lửa để theo đuổi vợ trong cuốn tiểu thuyết mà hắn đọc! Làm như vậy giống như hắn đang ghen, hoặc giống như hắn đang để ý Kỷ Nguyên, từ từ, Giang Ngọc không nghĩ hắn ta là nam phụ đấy chứ!

Quá mất mặt, quá mất mặt, quá mất mặt!

Đến chết hắn cũng không bao giờ làm cái chuyện này.

Bởi vậy, Ứng Thư Hoán đứng ở cửa thang mắt chỉ hờ hững liếc nhìn Giang Ngọc, sau đó bốn người đều im mà chờ thang máy.

Thật ra phản ứng của Kỷ Hy mạnh hơn Ứng Thư Hoán một chút, anh ta chẳng những nhìn lướt qua Giang Ngọc, còn nhìn lướt qua Kỷ Nguyên.

Lúc nhìn thấy Kỷ Nguyên, Kỷ Hy cảm thấy người này có gì đó rất lạ, là loại cảm giác quen thuộc, giống như mình đã gặp qua người này ở đâu rồi, nhưng nghĩ mãi cũng không ra…

Cũng khó trách Kỷ Hy đặc biệt để ý đến anh.

Người thiếu niên này dáng dấp vô cùng vượt trội, cũng là người trong giới giải trí, khuôn mặt của người này còn đẹp hơn cả mình, Kỷ Hy nhịn không được mà quan sát thêm một chút.

Nhìn anh ta, trong lòng Kỷ Hy cố nén lại một ít chua xót, bởi vì sắc mặt của bản thân có hơi kỳ lạ, có vẻ không được tự nhiên như thiếu niên đứng trong thang máy.

Đặc biệt, khuôn mặt người thanh niên này có hơi giống mình…

Kỷ Nguyên cảm nhận được được ánh mắt của Kỷ Hy, nhưng không quay đầu lại.

Kỷ Hy không nhận ra mình, cũng nằm trong dự kiến của Kỷ Nguyên.

Đừng nói là Kỷ Hy, cả cha mẹ của nguyên chủ, đều không thể nhận ra được đây là Kỷ Nguyên mập mạp, mũm mĩm trước kia.

Khi còn chưa giảm béo, vóc dáng của Kỷ Nguyên đúng thật rất khó xem.

Hơn nữa lúc Kỷ Hy tiếp xúc với Kỷ Nguyên, dáng vẻ của nguyên chủ lúc nào cũng nhát gan, sợ hãi, ánh mắt lúc nào cũng cúi đầu né tránh, không dám nhìn thẳng vào anh ta.

Bởi vậy, Kỷ Hy cũng không biết Kỷ Nguyên này chính là bạo quân triều Đại Chu, vì thế càng không thể liếc mắt một cái là nhận ra anh được.

Một người ngoại hình và khí chất biến đổi đến nghiêng trời lệch đất như vậy, tất nhiên sẽ khác xa với người trước.

Kỷ Nguyên bây giờ tính tình nhạt nhão lại yên tĩnh, lạnh lùng, ít nói, khác xa vạn dặm với người lúc trước. Anh của hiện tại dáng người cân đối mảnh mai, giống như một con bướm nhẹ nhàng và tràn đầy sức sống, chiếc cổ mỏng manh và làn da trắng lạnh, như thế nào cũng không thể liên tưởng được người đàn ông trẻ đẹp trước mắt này đã từng là một tên béo.

Ứng Thư Hoán và Kỷ Hy không thể nhận ra anh, về tình cảm có thể tha thứ.

Lúc Giang Ngọc đến thang máy có cười một cái với Ứng Thư Hoán, bày tỏ sự thân thiện.

Hắn không chào hỏi qua, bởi vì trước đây cũng không quen biết Ứng Thư Hoán, bây giờ nếu như chào hỏi Ứng Thư Hoán thì có vẻ như lôi kéo làm quen.

Hơn nữa với tính tình giống trong lời đồn của Ứng Thư Hoán, nghĩ đến việc hắn chẳng thèm trả lời chính mình, vậy thì cần gì phải làm, còn không bằng nhìn khuôn mặt lạnh của Kỷ Nguyên…

Tuy rằng tính cách của Kỷ Nguyên lạnh lùng, nhưng hiện tại anh ta xem mình là bạn bè, những động tác nhỏ và đề tài của Giang Ngọc dù có nhàm chán đến đâu, Kỷ Nguyên sẽ không để hắn xấu hổ, lịch sự tặng cho hắn một nụ cười phải phép.

Ứng Thư Hoán đeo kính râm, cho nên ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía Kỷ Nguyên.

Hắn và Kỷ Nguyên có trực giác giống nhau, cảm thấy Kỷ Nguyên có gì đó rất quen mắt…

Hắn nhất định đã gặp người này ở đâu rồi…

Nhưng không có lý do gì cả.

Ứng Thư Hoán hơi nghi ngờ, ngoại hình của Kỷ Nguyên không phải là cái loại khiến người khác chói mắt, nếu hắn đã gặp qua anh, nhất định để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc

Vừa rồi hắn có chú ý, mặc kệ là khí chất hay ngoại hình, đều có thể kết luận được người thiếu niên đứng bên cạnh Giang Ngọc nhất định không phải loại nghiệp dư, hơn nữa có thể là nghệ sĩ đã ký hợp đồng với Giang Ngọc.

Xét riêng về khí chất, Ứng Thư Hoán còn rất thưởng thức, người này thoạt nhìn không cao ngạo cũng không nóng nảy, vững vàng cẩn thận, lại không liếc trộm hắn…

Phải biết rằng trong giới giải trí có rất nhiều người thường xuyên liếc trộm hắn, cho dù là nghệ sĩ lâu năm cũng khó có thể cưỡng lại việc quan sát khuôn mặt của hắn…

Hết cách rồi, bởi vì hắn quá đẹp trai…

Đừng nói gần đây mình rối tung lên rồi chứ?

Trong đôi mắt xinh đẹp của Ứng Thư Hoán toát lên vẻ nghi ngờ.

Có thể là mình nhầm lẫn, hắn khẳng định như vậy, người mới này không nhìn hắn cũng không biết hắn, điều này chứng tỏ đó là người kiên định, tính cách cứng cỏi.

Chà, người mới ký hợp đồng với Giang Ngọc này có vẻ không tồi, Giang Ngọc cũng thật tinh mắt.

Nếu bây giờ Giang Ngọc chủ động nói ra nơi ở của Kỷ Nguyên cho hắn biết, Ứng Thư Hoán sẽ không ngại mà kết giao thêm một bạn bè là người đại diện…

Nhưng mà, mặc kệ ánh mắt của Ứng Thư Hoán và Kỷ Hy đánh giá anh như thế nào, Kỷ Nguyên đều có động tĩnh.

Anh chỉ là muốn đến ăn cơm, không muốn dính líu đến Ứng Thư Hoán.

Hơn nữa bây giờ anh cũng là người trong giới giải trí, không nên gây sự với Ứng Thư Hoán, chẳng phải là chuyện tốt gì cho Giang Ngọc và cho chính bản thân mình.

À, tất nhiên nếu Ứng Thư Hoán chủ động chọc tức anh thì lại là chuyện khác, anh vẫn sẽ như cũ đánh “chồng” của mình.

“Ding—” Đã đến tầng bảy.

Bốn người trầm tư trong thang máy lúc này thu hồi suy nghĩ, nhìn về phía trước, chuẩn bị bước ra cửa thang máy.

Ai ngờ, đúng lúc gặp được hai người Lục Giác Hành và Viên Huy Hoàng đi xuống lầu.

Vừa mở cửa thang máy, bốn mắt đã đồng thời nhìn nhau, Giang Ngọc kinh ngạc nói: “Đạo diễn Viên, đang định đi đâu sao?”

Viên Huy Hoàng không ngờ lại tình cờ đến vậy, ở thang máy gặp được Giang Ngọc, nhìn thấy sau lưng hắn còn có Ứng Thư Hoán và Kỷ Hy, còn tưởng rằng bọn họ là cùng nhau tới, “Tôi và Tiểu Lục thấy các cậu lâu như vậy còn chưa tới, đang định lái xe đến xem thử. Bây giờ đã đến rồi, tôi cũng không xuống nữa.” Ông nhìn Ứng Thư Hoán, cười nói: “Thằng nhóc nhà cậu! Chiều nay tôi kêu cậu đến ăn cơm cậu nhất định không đi, sao bây giờ lại đến?”

Ứng Thư Hoán lúc nhỏ có đóng phim truyền hình của Viên Huy Hoàng, xét về bối phận có thể gọi Viên Huy Hoàng một tiếng chú, vì thế không tình nguyện mà bĩu môi, tỏ vẻ mình không muốn đến ăn cơm với ông ta chút nào.

Giang Ngọc cười “Ha ha”: “Không nghĩ đến mọi người cùng nhau đến đây, thật sự quá trùng hợp rồi.”

Hắn dừng một chút, nhớ đến Kỷ Nguyên ở bên cạnh, vội vàng giới thiệu với Viên Huy Hoàng: “Đạo diễn Viên, người này là Kỷ Nguyên, trước đây tôi có nói qua với ông, là nghệ sĩ mới vừa ký hợp đồng với Cinderella.”

Giang Ngọc nói xong, đang chờ Kỷ Nguyên trả lời, nhưng chưa kịp chờ Kỷ Nguyên nói, hắn lại cảm thấy không ổn, đừng có trưng ra cái gương mặt lạnh lùng như thế chứ, cho đạo diễn người chút mặt mũi đi.

Hắn vội vàng quay đầu nháy mắt ra hiệu với Kỷ Nguyên, nhưng ngay khi nhìn thấy khuôn mặt của Kỷ Nguyên, những gì Giang Ngọc muốn nói đều biến mất ở khóe môi.

Kỷ Nguyên chưa bao giờ có lộ ra biểu cảm như vậy.

Dường như mơ hồ không hiểu gì, hai mắt nhìn chằm chằm Lục Giác Hành, giống như đang cố gắng nhìn thấu linh hồn của Lục Giác Hành vậy.

Cơ thể của anh chợt run lên, huyết sắc trên môi cũng dần biến mất, hiện ra nốt ruồi đỏ ở môi dưới có vẻ mỹ lệ, giống như một ngụm máu len lỏi giữa khóe môi.

Lục Giác Hành ngạc nhiên trước ánh mắt kỳ quái của Kỷ Nguyên, vô thức lùi về sau một bước, muốn nhường đường cho anh.

Không ngờ hành động nhỏ này lại kích thích đến Kỷ Nguyên, anh giống như một kẻ điên mất trí, không quan tâm mà bắt lấy cánh tay Lục Giác Hàng, dùng sức mạnh đến nỗi gân tay đều nổi lên.

Gương mặt này…

Gương mặt này giống như đúc sư huynh của anh…

“Sư huynh…” Giọng nói của anh như nghẹn lại, đôi mắt cũng khẽ chớp mấy cái, sau đó nhìn chằm chằm Lục Giác Hành không chớp mắt.

“Kỷ Nguyên!!” Cùng lúc đó, Ứng Thư Hoán cuối cùng cũng lấy lại tinh thần sau khi tiêu hóa được sự thật người bên cạnh kia chính là Kỷ Nguyên, lại nhìn thấy cảnh tượng này, đầu hắn ong ong như muốn nổ tung.

Thang máy nhỏ hẹp mang theo sự tức giận của hắn, Ứng Thư Hoán đột nhiên thô bạo xé tay Kỷ Nguyên khỏi người Lục Giác Hành, sắc mặt ảm đạm đến đáng sợ, đen như đáy nồi, sự tức giận tích tụ lại hơn tháng qua đều bùng hết lên, không lựa lời mà quát: “Anh còn dám ở trước mặt người khác giả vờ không biết tôi?! Con mẹ nó anh muốn tìm đường chết à!”

Bình luận

Truyện đang đọc