ÔNG XÃ TỔNG TÀI BÁ ĐẠO SỦNG: BẢO BỐI, TIẾP TỤC

"Sao vậy?" Phương Trì Hạ sờ sờ chóp mũi, vẻ mặt khó hiểu.

Lạc Dịch Bắc còn đưa lưng về phía cô chậm rãi quay người lại, nhìn chằm chằm mặt cô, ánh mắt sâu thẳm.

Phương Trì Hạ rất xinh đẹp, trong sáng xinh đẹp lại linh động, thế nhưng, anh không nghĩ tới, cô đi đến chỗ nào cũng có thể bởi vì dung mạo của mình mà bị phiền toái.

Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm cô hồi lâu, đôi mắt sâu thẳm làm cho người ta thấy không rõ, đăm chiêu suy nghĩ.

"Theo vào đây!" Trầm mặc một lát, sau đó ném một câu, liền quay người tiến vào một căn phòng VIP.

Phương Trì Hạ đi vào theo quán tính, đến bên cạnh anh.

Trong phòng vốn có mấy người trẻ tuổi, thấy Lạc Dịch Bắc, lại thấy cô đồng thời đi vào, đều chủ động lui ra ngoài.

Lạc Dịch Bắc ngồi lên ghế sa lon, lấy từ bên cạnh ra một trang giấy và bút, đặt ở trên bàn, không biết viết xuống cái gì, sau đó đưa giấy cho cô, "Kí!"

“Đây là cái gì?" Phương Trì Hạ khẽ giật mình, liếc mắt nhìn, liền thấy hai chữ hợp đồng một trăm triệu.

"Hợp đồng một trăm triệu, tôi dự tính các phương diện chi tiêu của cô trong mười năm sau, điều kiện là không làm việc ở đây nữa." Đầu ngón tay bưng một ly rượu đỏ, nhẹ nhàng lay động, lấy từ trong ví ra tấm thẻ vàng, đưa cho cô, anh ung dung bổ sung một câu, "Nói dễ nghe, thì gọi là cứu trợ, nói khó nghe, gọi là..."

Ánh mắt chuyển qua mặt cô, phun ra hai chữ rõ ràng, "Bao. Nuôi!"

Tất cả biểu tình đầu tiên trên mặt Phương Trì Hạ là cứng đờ, lúc trước còn có chút cảm kích với anh, hiện tại đều hạ thành số âm.

Phương Trì Hạ cảm giác như bị lăng nhục, rất muốn cầm lấy tấm thẻ kia ném vào anh, chẳng qua, xúc động vẫn chỉ là xúc động.

Đầu ngón tay bấy vào lòng bàn tay, cô lạnh lùng cự tuyệt, "Không kí, tôi không bán thân."

"Tốt nhất Phương Tiểu Thư suy nghĩ kỹ càng rồi hãy trả lời" Lạc Dịch Bắc như là nghe thấy điều buồn cười, khóe môi cười châm chọc

Hiện tại Phương Trì Hạ theo anh nghĩ chính là ấu trĩ!

Không đề cập tới chuyện anh khai ra số lượng có chút khả quan, riêng chuyện Phương Vinh từng bước ép sát, cô cũng không thay đổi được.

Rõ ràng lại không có lựa chọn, còn tỏ vẻ gì?

Kỳ thật nội tâm Phương Trì Hạ cũng rõ ràng, nhưng lại không muốn theo ý anh.

Cô không có tiền, Cô là một học sinh nghèo, thế nhưng, người nghèo cũng có tôn nghiêm!

Coi như cô đến bước đường cùng, cũng không tự bán đứng mình!

Nếu như tôn nghiêm cũng không thuộc về mình, cô còn có cái gì?

"Tại sao phải làm như vậy?" Bất động thanh sắc mà nhìn anh, vẻ mặt khó hiểu.

Ánh mắt Lạc Dịch Bắc khẽ nhìn vòng đeo trên cổ cô, trong mắt hiện lên ánh sáng, nhưng mà, nói ra lời lại bạc tình nhạt nhẽo, "Tôi đã nói, đồ vật tôi chạm qua, không thích bị người khác nhúng chàm, tôi sẽ ngại bẩn!"

Phương Trì Hạ căn bản không biết thân phận của anh, chẳng qua là cảm thấy lời anh vô cùng buồn cười.

Khóe môi câu ra nụ cười giễu cợt, cô ung dung hỏi lại, "Xin hỏi, tôi bẩn hay không bẩn, có quan hệ gì với anh sao?"

Anh cũng không phải cô, đến phiên anh ghét bỏ cô sao?

Ánh mắt Lạc Dịch Bắc nặng nề, vuốt vuốt ly rượu trong tay, mặt chậm rãi nâng lên, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị như dao găm nhìn quét qua mặt cô, ánh mắt sắc bén khiến da thịt trên mặt Phương Trì Hạ đều nóng bỏng, bước chân không được tự nhiên lui về sau hai bước.

Bình luận

Truyện đang đọc