ÔNG XÃ TỔNG TÀI BÁ ĐẠO SỦNG: BẢO BỐI, TIẾP TỤC

Phương Trì Hạ sững sờ một hồi lâu, sắc mặt thay đổi.

Cô cũng không phải sợ bị Lạc Dịch Bắc phát hiện, cô chỉ là nghĩ không cho anh biết để tránh phát sinh những hiểu lầm không đáng có.

Anh có thể nghĩ cô dùng thủ đoạn để vào Lạc gia hay không?

Phương Trì Hạ nói cũng chưa từng đề cập với Lạc Dịch Bắc chuyện mình đến Dung Hi, hoàn toàn không biết anh đối với chuyện này nghĩ thế nào.

Trong lòng cô còn có một chút lo lắng, nếu như Lạc Dịch Bắc biết, có thể hay chuyển cô đến làm việc bên cạnh anh không.

Thi Cận Dương ngồi ở đối diện, nhìn biểu hiện trên mặt cô thay đổi liên tục, chau mày hỏi “Sao vậy?”

Phương Trì Hạ ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, tìm cớ, “Vừa rồi tôi quên, tôi còn có chút việc gấp chưa xử lý, thật xin lỗi, Thi tiên sinh, tôi phải đi trước."

Nói xong cô liền đứng lên, bối rối rời đi.

"Chuyện gì vội vã như vậy? Trước tiên cứ dùng cơm đã!" Âm thanh Thi Cận Dương từ sau truyền đến, tựa hồ đối với hành vi của cô vô cùng khó hiểu.

"Không cần, không sao, lát nữa tôi sẽ tìm chỗ giải quyết bữa trưa." Phương Trì Hạ cũng không quay đầu lại, thậm chí bước chân còn nhanh hơn nữa.

Thi Cận Dương bất động thanh sắc nhìn cô rời đi, trong mắt càng hoang mang.

Vì sao lại đi vội vàng như vậy?

Nơi hai người đến cách Dung Hi rất gần, Phương Trì Hạ vội vàng đi ra nhà hàng, sợ gặp phải Lạc Dịch Bắc, còn đi vòng quanh đường một vòng mới trở về.

Cô vừa rời đi, Lạc Dịch Bắc liền xuất hiện ở cửa nhà hàng.

Ánh mắt nhìn theo nơi cô vừa rời đi, nhìn chằm chằm dòng người hối hả, nghĩ vừa rồi thấy cô chỉ là ảo giác.

Đi vào trong nhà hàng, ngồi xuống chỗ Phương Trì Hạ vừa ngồi, nhìn ly trà, rất thuận miệng hỏi một câu, "Mới vừa hẹn với cô nào sao?"

"Đúng vậy a, bị cậu phá hư." Thi Cận Dương miễn cưỡng trả lời hắn một tiếng.

"Người đâu?" Lạc Dịch Bắc lại hỏi.

"Bị cậu dọa chạy." Thi Cận Dương ưu nhã uống chén rượu đỏ, mặt không đổi sắc đem tất cả trách nhiệm đẩy trên người hắn.

Chẳng qua, sự thật cũng bởi vì anh!

Nhưng Thi Cận Dương không biết.

Lạc Dịch Bắc không quan tâm lời của ah ta, liếc một cái, rất lạnh lùng nói một câu, "Nếu biết tôi tới, phản ứng của cô gái bình thường đều lấy gương ra xem lại mặt mình cho đẹp! "

"Khục..." Thi Cận Dương bị lời kia làm sặc một chút, ánh mắt nhìn anh quái dị.

Gia hỏa này thật sự là tự tin.

Chẳng qua, lời này của anh xác thực không có nói sai.

phụ nữ nếu như biết anh muốn tới, e rằng tất cả đều suy nghĩ làm sao để lấy lòng anh vui?

"Dùng cơm, dùng cơm!" Hai người quen thuộc như vậy, Thi Cận Dương cũng không có ý khách khí với anh hai phần ăn lúc trước gọi đưa lên cũng liền ăn như vây.

Đưa lên tới hai phần món ăn là lúc trước Phương Trì Hạ gọi.

Hai người lúc ấy đều gọi phần ăn kiểu Pháp, Thi Cận Dương có một phần tư là huyết thống nước Pháp, cho nên thích ẩm thực của Pháp.

Phương Trì Hạ thì là vì học văn hóa chuyên nghiệp nước Pháp, cho nên cũng thích ẩm thực của Pháp.

Phần ăn của Thi Cận Dương là món truyền thống.

Phần ăn của Phương Trì Hạ không có món chính, tất cả đều là từng món nhỏ tạo thành, từ khai vị món ăn nguội, đến canh, đến cá, món ăn nguội, nhiệt bàn, lại đến nướng BBQ, một đám chén cùng đĩa bày ra tới, điểm đến phi giống nhau phức tạp.

Bình luận

Truyện đang đọc