ÔNG XÃ TỔNG TÀI BÁ ĐẠO SỦNG: BẢO BỐI, TIẾP TỤC

"Mẹ đứa nào dám quản chứ...", người đàn ông đó đau kêu lên thành tiếng, quay đầu lại là muốn giơ nắm đấm lên liền, thế nhưng gương mặt lạnh lùng ấy lại ngạc nhiên đến trắng bệch, thu lại nắm đấm.

" Bắc, thiếu gia Bắc..." Người đàn ông run rẩy nói.

Lạc Dịch Bắc chỉ thờ ơ nhìn anh ta, rồi đảomắt nhìn qua Phương Trì Hạ ở bên cạnh anh ta, kéo tay cô ta đi mà không quay về Lạc gia.

Ở phía xa, Sa Chức Tinh đang nói chuyện với Lạc Hi Dung cũng phải chú ý tới cảnh này, nhíu mày lại.

Đó là tức giận sao?

"Đang nhìn gì vậy?" Lạc Hi Dung nhìn theo ánh mắt của Sa Chức Tinh, thế nhưng, hình bóng của 2 người đã rời khỏi cửa rồi.

"Không có gì, chỉ là tối nay có nhiều chuyện ngoài ý muốn." Sa Chức Tinh cười lạnh lùng, rồi tiếp tục trò chuyện với bạn bè.

Phương Trì Hạ và Lạc Dịch Bắc đi đường về nhà Lạc gia, tay bị anh ta kéo đi quá mạnh nên bị đau, trong lúc hỗn loạn chỉ kêu lên được vài lần:" đau quá, anh làm cái trò gì vậy?"

Lạc Dịch Bắc không để ý đến c, kéo côlên xe.

Tành phố về đêm vừa rực rỡ vừa kiều diễm.

Chiếc xe ô tô màu trắng chạy trên thành phố với khung cảnh vô cugf đẹp, rồi dừng lại ở một chiếc biệt thự gần biển.

Phương Trì Hạ định xuống xe nhưng lại bị Lạc Dịch Bắc kéo tay lại.

"Có chuyện gì?" Cô quay lại nhìn anh với một ánh mắt khó hiểu.

Lạc Dich Bắc nhìn chằm chằm cô, nhìn vào chiếc nhẫn cưới trên tay cô và lạnh lùng nói:" từ sau trong bất kì trường hợp nào cũng phải chú ý đến thân phận của mình."

Phương Trì Hạ sững người lại. 

Cô đã làm gì sao?

Vừa rồi thực ra Phương Trì Hạ không để ý đến tay anh, nên không hiểu anh nói gì.

Đảo mắt nhìn về phía anh rồi đáp lại:" tôi có thân phận gì chứ?"

Ý của cô là, bọn họ chỉ là cưới chui, cưới chui thì có thân phận gì, cô và thiếu gia họ Lạc chẳng có quan hệ gì.

Thế nhưng Lạc Dịch Bắc lại không hiểu ý cô ta là như vậy.

" sao cơ, mới qua mấy giờ đồng hồ thôi mà đã quên rồi sao? Cần tôi nhắc nhờ cô bao nhiêu lân nữa?"

Anh ôm lấy cô chạy nhanh vào phòng.

"Lạc Dịch Bắc anh đừng có như vậy, tôi không muốn." Phương Trì Hạ kêu lên tái nhợt mặt lại.

Tối nay trước khi ra ngoài đã bị anh dày vò một lần rồi, cả người cô vẫn còn cảm thấy đau.

Lại một lần nữa, chắc cô không chịu được mất.

"Lạc Dịch Bắc, tôi biết rồi, tôi biết rồi, anh đừng như vậy nữa." Phương Trì Hạ đẩy anh mấy lần.

" biết cái gì? Lạc Dich Bắc không nhanh cũng không chậm, nhưng cũng không ngừng bước.

"Tôi biết thân phận của tôi là gì rồi." Phương Trì Hạ đau khổ thuận theo ý anh mà nói.

"Nói xem." Anh ta bế cô ta bước vào phòng của 2 người.

"Tôi là vợ của anh" Phương Trì Hạ đau khổ nói.

"Cái gì?" Gương mặt thanh tú của anh ta vẫn không có biểu cảm gì.

"Tôi nói tôi là vợ anh." Phương Trì Hạ cô gắng nói lại.

"Nói nhỏ quá." Lạc Dịch Bắc không biết có phải là đang làm khó không.

"Tôi nói tôi là vợ của anh." Phương Trì Hạ nói như muốn khóc.

Cô có phải là đang tỏ tình không.

"Vậy thái độ của cô là gì?" Lạc Dịch Bắc nhìn về phía cô, khó khắn lắm anh mới dừng lại.

Phương Trì Hạ.....

Bình luận

Truyện đang đọc