ÔNG XÃ TỔNG TÀI BÁ ĐẠO SỦNG: BẢO BỐI, TIẾP TỤC

Anh đột ngột xuất hiện, đè lên người Phương Trì Hạ, ép chặt cô thiếu chút nữa không thở nổi.

Phương Trì Hạ giãy giụa kháng nghị một chút, anh thấy cô không hợp tác sinh tức giận, chơi xấu véo cô một cái.

“Lạc Dịch Bắc, anh, anh đừng như vậy, đi tắm trước đã!” Phương Trì Hạ đều đã ngủ rồi lại bị anh đánh thức, lúc này buồn ngủ cực kỳ, nâng lên cánh tay liền đẩy anh ra.

Lạc Dịch Bắc vờ không nghe thấy, khuôn mặt tuấn tú áp mặt cô, cắn nhẹ vào tai trái.

“Ách……” toàn thân Phương Trì Hạ cứng đờ, khuôn mặt trướng hồng, phản xạ muốn đẩy anh ra, anh lại thuận thế chế trụ cổ tay cô, hai tay bắt chéo sau lưng.

“không có điều gì muốn nói với anh sao?” Ánh mắt liếc nhìn cô, bên tai cô thì thầm.

Trong lòng Phương Trì Hạ “thình thịch” một chút, phản xạ cảm thấy anh ám chỉ cô xen vào chuyện của Dung Hi.

Nhưng mà anh không muốn bới móc, cô cũng không muốn tự mình nhận tội.

Hơn nữa, ngộ nhỡ anh cũng không biết việc này, hôm nay đi cũng chỉ là trùng hợp thì sao?

Trong tình huống  này,cô liều lĩnh khai ra, không nên.

“Có ý gì?” Nằm dưới anh, cô làm bộ nghe không hiểu lời anh nói.

“Không có gì sao, chồng mình khuya như vậy chưa về, anh còn tưởng em sẽ nhớ anh.” Anh không hay nói đùa cô như vậy, cúi người, tay sờ soạng bắt đầu cởi quần áo trên người cô……

Anh nói làm như không để tâm thật, nhưng động tác hình như có chút tức giận, thô lỗ đến như là muốn đem cô nghiền nát.

Phương Trì Hạ ở trong lòng ngực anh không ngừng kháng cự, liên tục đấm đánh anh rất nhiều lần.

“Khốn nạn, không được như vậy……”

“Lạc Dịch Bắc, anh dừng lại……”

“Không được, nhẹ chút……”

Trong căn phòng tôi om, Phương Trì Hạ yếu ớt, cũng không biết cách bao lâu, mới chậm rãi dừng lại 

cuối cùng anh cũng nằm xuống,cô mê man  không biết trời nam đất bắc. 

Như vậy Lạc Dịch Bắc thật là đáng sợ, Phương Trì Hạ cho dù ngủ, cũng phải nghĩ cách đối phó chuyện của Dung Hi không thể cho anh biết.

Hiện tại anh còn chỉ là hoài nghi, nếu ngày nào đó chân thật định rồi, cô đại khái sẽ mấy ngày không được ra khỏi phòng.

Ngủ thiếp đi, ngày hôm sau lúc tỉnh lại, đầu óc Phương Trì Hạ choáng váng đến nỗi quên sạch chuyện đã xảy ra.

Thay quần áo đi vào phòng tắm, nhìn mình trong gương,đêm qua rõ không ngủ đủ giấc, cô vào phòng lại lần xem Lạc Dịch Bắc dậy chưa, rồi kéo cửa phòng đi ra ngoài.

Lúc xuống lầu, đã thấy Lạc Dịch Bắc đang ngồi bàn dùng bữa sáng.

Thao tác thực ưu nhã, an nhàn, thậm chí còn tạn mạn

“Chào!” Nhìn thấy cô, gác xuống bộ đồ ăn, anh hiếm khi chủ động nói câu này, thoáng nhìn dáng vẻ lảo đảo của cô.

dáng đi Phương Trì Hạ có chút quái dị, có lẽ do di chứng tối qua anh gây ra, lúc vịn cầu thang đi xuống lầu, như vừa chạy maraton, dường như sắp ngã khụy.

Không khai thật, anh không thiếu gì cách trừng phạt!

Phương Trì Hạ, muốn chơi, anh chơi với em đến cùng!

Bình luận

Truyện đang đọc